Ninh Vy Lan ở trong phòng thu âm đến sáu giờ mới đi ra, nói liên tục trong thời gian dài cổ họng có chút khàn khàn, cô nhận lấy cốc nước ấm từ Tề Chiêu Viễn uống mấy ngụm liền cảm thấy đỡ hơn.
Đường Chí Đông hỏi dò tiến độ lão sư chiều hôm nay, sau khi nhận được đáp án lập tức cười không ngậm được mồm: “Chiều nay vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Tề Chiêu Viễn kiên nhẫn đợi cô uống xong nước trong cốc giấy mới đem đi vất thùng rác, dắt tay cô rồi cúi đầu về phía Đường Chí Đông và lão sư hướng dẫn: “Chúng tôi đi trước nhé.”
“Đi đường cẩn thận.”
Ninh Vy Lan cũng nói tạm biệt, theo anh xuống lầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những ngày tháng ba, giữa hơi thở đều lan tràn khí lạnh, Ninh Vy Lan vừa ngồi lên xe đã mau chóng bật máy sưởi, một bên cài dây an toàn, một bên hỏi anh: “Tối nay ăn gì?”
“Em muốn ăn gì?”
Ninh Vy Lan nghĩ nghĩ: “Cơm hay mì nhỉ? Thôi ăn mì đi, gần đây ăn nhiều cơm hộp quá rồi, ăn mì gì đó...” Cô nhìn sang anh hỏi: “Còn anh muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được.”
“Thế chúng ta về nhà ăn, em muốn ăn đồ anh làm được không?”
“OK.”
Đi ra ngoài cũng không khác gì lắm, trang bị che chắn luôn luôn đầy đủ, mũ lưỡi trai, kính râm và khẩu trang nữa, cái nào cũng không thể thiếu, sợ đei kính râm đi đi lại lại trong siêu thị có chút kỳ quái nên trang bị này đành lược bỏ đi.
Đang giờ cơm tối, người trong siêu thị không tính là quá nhiều, Tề Chiêu Viễn một tay xách làn, một tay ôm eo cô, hai người đi qua đi lại trong khu bán rau quả lớn.
“Khoai tây, cà rốt, thịt nạc.....” những thứ cần mua không nhiều, Ninh Vy Lan lựa chọn chưa đầy một lúc đã mua đầy giỏ.
Hai người lại đến khu gia vị lấy một chai sốt tiêu đen, một chai nước xốt cà chua, Ninh Vy Lan gật gật những thứ cần mua đã đầy đủ cả xong huých tay anh: “Anh muốn mua thêm gì không?”
Tề Chiêu Viễn lắc đầu rồi ôm cô đến khu thanh toán, có lẽ là phần lớn mọi người đều tập trung ở đây nên mỗi một hàng xếp rất nhiều người, hai người chọn một góc khuất nhất tách ra khỏi kệ để tránh đám đông.
Xếp hàng quá nhàm chán nên cô xoay người lại ngẩng mặt lên nói chuyện với anh.
“Phân cảnh nền tảng trong phim của anh còn bao lâu nữa thì kết thúc?”
Theo Trang Văn thông báo, “Kiếp sát” tổng cộng lấy cảnh bốn nơi, trừ khu vực nền tảng điện ảnh ở thành phố B ra, những nơi khác đều là địa điểm cách tương đối xa, nơi gần nhất cũng là Đài Loan rồi.
“Hai tuần nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Vy Lan ồ lên một tiếng, móc điện thoại ra xem mail kiểm tra lịch trình nửa tháng tới của mình, lồng tiếng cho “Bình minh” xong, những thông cáo hơn một tháng tiếp theo cơ bản đều quanh quẩn ở thành phố B, cô vui vẻ dí điện thoại đến mắt anh.
“Vẫn còn hai tuần, em cho Trang Văn ra ngoài lúc rảnh rỗi tối chủ nhật, chúng ta đều về nhà, thế nào?”
Từ năm ngoái cô bắt đầu nhận quay “Bình minh”, hai người bận việc người nấy nên hiếm khi gặp nhau, thống kê sơ bộ xong, số lần gặp mặt ở nhà chỉ tính trên năm đầu ngón tay.
Và rất nhanh, cô lại sắp phải nhận bộ mới, anh cũng có công việc của anh, hai người muốn gặp nhau khó càng thêm khó, cho nên hai buổi tối cuối hai tuần này cô không muốn bỏ lỡ.
Tề Chiêu Viễn dĩ nhiên không chút dị nghị, dư quang nơi khóe mắt nhìn lên khách hàng đằng trước, anh ôm cô nhích lên một chút, duy trì khoảng cách rồi dừng lại.
Ninh Vy Lan nhân cơ hội xem kỹ lịch trình thêm một lần nữa, xác định tối chủ nhật rảnh rỗi.
“Cuối tuần này sắp xếp xong rồi chứ? Tối hôm đó anh muốn đi làm gì?”
Đi ra ngoài không thực tế, hai người đều quá mệt mỏi chỉ muốn nằm ở trong nhà xem phim, còn về phần xem phim gì thì đến lúc đó quyết định vẫn kịp, hoặc không làm cái gì cả chỉ nói chuyện thôi cũng được.
Ninh Vy Lan trầm tư, có một đứa trẻ nghịch ngợm xông đến muốn chen vào kẽ hở bên cạnh cô, Tề Chiêu Viễn nhanh tay nhanh mắt liền kéo cô lại, lắc lắc đầu ra hiệu không việc gì với mẹ của đứa trẻ đang vội vàng chạy theo sau rồi cúi đầu nhìn cô.
Ninh Vy Lan vừa mới thất thần quay trở lại, lảo đảo một chút cũng không để ý. Trong siêu thị tiếng người huyên náo, âm thanh cô nói ra vốn dĩ không vang lại cách một lớp khẩu trang nên đã giảm thiểu đi mấy phần, anh cúi người kiên nhẫn lắng nghe.
Anh luôn biết, cô có một thói quen vô cùng lịch sự là lúc nói chuyện cùng anh sẽ luôn nhìn thẳng vào mắt anh, giống như lúc này. Tề Chiêu Viễn lặng nhìn gần vào đôi mắt sáng ngời đen láy của cô, ẩn chứa một điểm khao khát sâu trong trái tim, giống như cây dây leo tươi tốt vướng vào, sinh sôi từng chút từng ngọn một, bao phủ toàn bộ trái tim đang ngứa ngáy.
Cổ họng phát ngứa theo sau, khô khốc như cây khô gặp hạn, lòng anh khẽ động, yết hầu không tự giác mà di chuyển lên xuống, nửa chớp mắt để che đi đôi mắt đang trầm xuống, giọng nói của anh hơi khàn, cách một lớp khẩu trang của mình và cô, anh cúi xuống nhẹ nhàng chạm lên đôi môi đó.
“Đều nghe em.”
Về nhà ăn uống xong, Ninh Vy Lan tự giác bao trọn sự nghiệp rửa bát, đợi cô thu dọn sạch sẽ phòng bếp, Tề Chiêu Viễn đã tắm rửa xong và đang ở trong thư phòng, cô về phòng ngủ lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Tăm xong, sấy tóc, Ninh Vy Lan ngồi trước gương trang điểm bôi các loại dưỡng da, vừa mới bôi xong lotion, anh đã đi vào, giao nhau với ánh mắt trong gương của cô, anh hơi ngừng bước chân lại, nhìn xuống các chai chai lọ lọ cô để rải rác trên bàn.
Ninh Vy Lan thấy anh cầm lên rồi lại đặt xuống, đột nhiên nhớ ra một clip hài trước đây không lâu Trang đưa cho cô xem, kể về bạn gái đưa đồ mỹ phẩm cho bạn trai của mình xem, để anh ấy đoán đây là loại gì và bao nhiêu tiền, cảnh tượng đó rất buồn cười, cô nhìn anh cũng động đến tâm tư này.
Anh nhận ra, ánh mắt thăm dò.
Ninh Vy Lan cười trong trẻo mím môi không nói, có ý kéo anh ngồi xuống, vừa cúi đầu là ghế đơn không ngồi được hai người, cô đang định vào thẳng câu hỏi luôn liền bị anh nắm cánh tay kéo dậy, sau đó anh ngồi xuống và ấn cô ngồi trên đùi.
Thoải mái giam cô trong vòng tay, Tề Chiêu Viễn cúi đầu chạm cằm lên tóc cô: “Nói đi!”
Ninh Vy Lan tiện tay cầm một lọ mặt nạ ngủ: “Chúng ta chơi một trò chơi, đoán công dụng được không?”
Tề Chiêu Viễn trầm mặc.
Ninh Vy Lan không đợi anh đồng ý đã trực tiếp bắt đầu: “Nhìn cái trên tay em này, công dụng là gì?”
“……”
“Anh không biết hả?”
Tề Chiêu Viễn vẫn trầm mặc, nhìn chằm chằm cái lọ trong tay cô mi tâm nhíu chặt, cả nửa ngày mới phun ra mấy chữ: “.....kem dưỡng da à?”
Ninh Vy Lan ngẩn người.
Nhìn biểu cảm của cô có gì đó sai sai, Tề Chiêu Viễn lập tức thay đổi: “Kem mắt à?”
“.....Anh đã từng thấy kem mắt hãng nào to như này chưa?”
“Thế serum?”
“.....là mặt nạ ngủ đó.”
“……”
Hai người nhìn nhau nhất thời không nói chuyện, rất lâu sau đó, Ninh Vy Lan bỗng nhiên ôm bụng cười phá lên, trán đập vào xương quai xanh anh cười không thở nổi.
Sắc mặt Tề Chiêu Viễn đen xì. Anh luôn là người bình tĩnh, đâu có giống khoảnh khắc ban nãy lại bị cô cười chế giễu, đợi cô thuận khí xong mới vuốt lưng cô hỏi: “Cười đủ chưa?”
Ninh Vy Lan không lên tiếng, bả vai co rút từng cơn không ngừng lại được.
Tề Chiêu Viễn trực tiếp bưng mặt cô hôn xuống, rồi dùng răng cắn xuống môi trừng phạt, Ninh Vy Lan đẩy anh nhưng không đẩy nổi đành thuận theo, đợi anh rời khỏi mình mới vươn tay mở lọ mặt nạ ngủ.
“Bôi cho anh này.”
Xúc một ít ra lòng vào tay, cô ngẩng đầu: “Nhắm mắt lại nào!”
Tề Chiêu Viễn liền nhắm mắt.
Động tác cô rất nhẹ, một vòng mát lạnh bôi trên mặt, ngón tay mát xa từ chuyển động từ trong ra ngoài, lúc đến cằm, đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào yết hầu anh, cô ngây ngốc, vì vạt áo bộ đồ ngủ không biết từ khi nào đã bị anh vén lên.
Cô vừa mới tắm rửa, bên trong không mặc cái gì cả, bàn tay anh mon men thẳng lên trên rất dễ bao phủ phần da thịt mềm mại, da cô rất trắng nhẵn mịn như gốm sứ, bị anh nhào nặn như vậy toàn thân rất nhanh nhuốm sang màu hồng nhàn nhạt, ngay cả ánh mắt cũng ẩn chứa ánh nước.
Bị anh ôm dậy đổi sang tư thế ngồi đối mặt nhau, Ninh Vy Lan có chút xấu hổ liền bắt cổ tay anh nhỏ giọng yêu cầu: “Lên giường đi....”
Nhưng mà anh không có dấu hiệu động đậy, cái tay nhàn rỗi còn lại đã bắt đầu mở khóa áo, bộ đồ ngủ lỏng lẻo trượt xuống khuỷu tay, đôi môi hư đốn nghiến ngấu bắt nạt cánh môi cô một lúc rồi từ từ đi xuống.........
*** ***
Sau khi kết thúc phần thu âm, tất cả các nhân viên công tác của phòng làm việc tăng ca không kể ngày đêm, “Bình minh” chính thức được ấn định, chính thức lên sóng vào giữa kỳ nghỉ hè.
Trước đây, “Bình minh” được công chiếu ở mấy điểm trong phạm vi cả nước, nhận được rất nhiều bình luận tích cực, sau đó đoàn phim lại tiêu tốn bao trọn một phòng rạp chiếu phim to nhất tốt nhất ở trung tâm thành phố B để tổ chức buổi ra mắt, hôm đó ngoại trừ mấy diễn viên chủ chốt, còn có nhiều nhân vật quan trọng có tầm ảnh hưởng trong giới đến tham gia.
Kết thúc lễ ra mắt xong, là khoảng thời gian truyền thông tự do phỏng vấn, mấy nhân vật được phỏng vấn đều đưa ra đánh giá cực cao cho “Bình minh”, và nói thẳng ra “Bình minh” sẽ là phần tiếp theo sau “Rừng sâu sương mù” của Đường Chí Đông, cũng là một bộ phim điện ảnh đã giành giải thưởng.
Bộ phim được đánh giá cao như vậy, trong hàng ngàn vạn cặp mắt của khán giả tất nhiên càng ngày càng được kỳ vọng, hôm chính thức công chiếu, vừa qua hai mươi tư giờ đã thống kê được số liệu, doanh thu phòng vé đã phá vỡ mốc một trăm triệu và có thể còn tăng thêm!
Trong phim tình yêu trớ trêu của Nhiễm Thu và Lâm Tân Nguyên đã trở thành điểm lo lắng nhất của khán giả ngoài chiến tranh, đặc biệt là màn tự sát tàn khốc của Nhiễm Thu cuối phim và nụ cười giải thoát càng khiến không ít người hâm mộ bật khóc.
Một tuần công chiếu, “Bình minh” luôn chiếm đóng top một tìm kiếm trên weibo, nhấn vào có không ít trang phân tích tự phát của fan, thậm chí còn có fan lậm phim quá sâu đã chạy đến weibo của Ninh Vy Lan hỏi tại sao cô ấy lại muốn chết, ngốc quá đi, có lẽ phải một thời gian dài mới có thể quên được......
Có điều Ninh Vy Lan đọc đến những câu đó đã là một tháng sau, khoảng thời gian này để tuyên truyền phim, cô là nữ chính, nhất định phải đến trường quay, theo đoàn phim chạy khắp cả nước, mệt đến nỗi không còn nhớ đã bao lâu rồi chưa được ngủ một giấc trọn vẹn.
Không dễ gì kỳ tuyên tuyền mới kết thúc, vì phim quá bạo nên nhân khí của cô tăng lên nhanh chóng, hoàn toàn đứng vững trong hàng ngũ các nữ tinh tuyến một, thông cáo gấp lên mấy lần, tiếp nhận muốn mỏi tay.
Đêm sâu, xe khởi hành trên cao tốc về thành phố B, mấy thông cáo sắp xếp
tiếp theo đều ở thành phố B, Trang Văn muốn đưa cô về nhà mấy đêm, tốt xấu gì cũng phải ngủ một giấc ngon lành, bổ sung tinh lực đã mất trong khoảng thời gian này.
Ninh Vy Lan gối đầu lên đùi Trang Văn, chầm chậm đi vào giấc mộng, Trang Văn thỉnh thoảng nhét góc thảm cho cô, nhìn thẳng về phía trước hi vọng về nhà sớm hơn chút nữa.
Trong xe an tĩnh, tiếng rung của điện thoại vô cùng rõ ràng, Trang Văn nghe hình như là của Ninh Vy Lan liền cầm lên nhìn màn hình hiển thị, nghĩ một lát rồi giúp cô nhấc máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT