Thực ra là Nguyễn Ngôn chủ động đề xuất muốn gặp Ninh Vy Lan, bà bận hơn nửa năm, không dễ dàng mới được buông thả một chút, nghe chồng nhà mình nói con trai có bạn gái liền gấp rút đi nghe ngóng một chút.

Hơn nửa đời người Tề Khác lăn lộn trên thương trường, mắt nhìn người gần như khá chuẩn, trong miệng ông đều có thể nói ra đó là người tốt thì nhất định sẽ không thể sai được

Nghĩ đến đây, Nguyễn Ngôn hơi mỉm cười, chủ động phá vỡ sự tĩnh lặng giữa hai người trước.

“Vy Lan à, sức khỏe đã đỡ hơn chưa?”

“Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ, con cám ơn dì.” Ninh Vy Lan giơ điện thoại cao một chút, sợ bị nhìn thấy bộ dạng căng thẳng đang nắm chặt vạt áo của mình, cô là lần đầu tiên gặp mẹ của Tề Chiêu Viễn, lúc trước cũng rất ít khi nghe thấy anh kể, chỉ biết là một biên kịch ngoài ra thì không biết thêm gì khác.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tâm tư cô thấp thỏm trong lòng Nguyễn Ngôn đều rõ, có lòng để cô thả lỏng hơn chút, thế là đã chọn chủ đề về chuyên môn nói chuyện cùng cô. Giọng của Nguyễn Ngôn từ đầu đến cuối rất ấm áp, chủ đề nói chuyện cũng khá thú vị, Ninh Vy Lan không biết từ lúc nào tâm tình đã được thoải mái hơn. 

Tiếng nước dần tắt, cửa phòng tắm không cách âm, Tề Chiêu Viễn rất dễ nghe thấy tiếng nói chuyện vui vẻ ngoài kia, anh mặc xong bộ quần áo rồi kéo cửa ra, tiện tay lau khô đầu không quấy rầy hai người, xong ôm máy tính đi vào thư phòng.

Chỉ là không ngờ tới anh đã xử lý xong mọi việc mà về phòng ngủ hai người vẫn còn đang rí ráu nói chuyện, không có dấu hiệu ngừng lại, anh nhíu mày nheo mắt nhìn đồng hồ trên tường, mấy bước chân lên giường ngồi xuống gần cô.

Kiên nhẫn đợi Nguyễn Ngôn nói xong, Tề Chiêu Viễn lấy điện thoại trong tay Ninh Vy Lan: “Mẹ, thời gian không còn sớm nữa, cô ấy còn phải tĩnh dưỡng, 

mẹ cũng hiếm lắm mới có kỳ nghỉ cũng nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Nguyễn Ngôn đang cao hứng tự động im lặng, nhìn đồng hồ, tính toán lúc này ở trong nước cũng nửa đêm rồi liền gật đầu đồng ý.

Video vừa tắt, Ninh Vy Lan không chịu được nữa liền che miệng ngáp nhẹ một cái,

“Buồn ngủ rồi hả?” Anh nhận ra, tắt đèn rồi ôm cô nằm xuống, ngón tay dài chạm vào hòm lưng không động đậy.

Ninh Vy Lan nghiêng đầu dán vào trong ngực anh, mơ hồ ừm một tiếng, trong giọng nói dần dần nặng trĩu mang theo mệt mỏi dày đặc.

“Đây là lần đầu tiên gặp dì, em muốn lưu lại cho dì một ấn tượng thật tốt”, cô nói, “thực ra em cũng không buồn ngủ lắm đâu.”

Tề Chiêu Viễn yên lặng.

“Em rất thích bà ấy, thật đó, nói chuyện với bà ấy vô cùng vui vẻ.”

Mắt dường như đã không thể mở nổi nữa: “như mẹ của em vậy....”

Cô thật sự quá lâu rồi không có cảm giác được quan tâm này, thế nên cho dù buồn ngủ đến mấy cũng muốn véo đau đùi mình để được tỉnh táo, lưu luyến sự ấm áp từng giây này

Tề Chiêu Viễn biết cô ngủ rồi, mới nhẹ nhàng vỗ lưng cô, trong lòng dịu dàng không ít.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Rất lâu.....

“Bà ấy cũng rất thích em.”

Ngốc ạ.

  *** ***

Từ sau khi nghe xong ý kiến chẩn đoán của bác sĩ chỉnh hình đã bắt đầu khóc bù lu bù loa, Trần Tú Lệ đau lòng không thôi, luôn ở đó an ủi.

“Được rồi, bác sĩ nói rồi, tuy miệng vết thương sâu nhưng tỉ lệ lưu lại sẹo rất thấp, con không tin lời bác sĩ sao?”

Ninh Nhất Thuần nghẹn ngào: “Mẹ ít lừa người đi, con đều nghe thấy cả rồi, bác sĩ rõ ràng nói là có khả năng sẽ để lại sẹo, không phải con đã bị hủy dung rồi chứ? Mẹ, nói cho con biết, con là minh tinh sao có thể có sẹo được!”

Mắt thấy cảm xúc của Ninh Nhất Thuần đang mất kiểm soát, Trần Tú Lệ vội vàng nói ngọt nói nhạt, không dễ dàng mới khuyên xong, bà thở phào nhẹ nhõm, rút khăn giấy lau nước mắt cho con gái.

“Đừng khóc nữa, sẽ không có chuyện gì đâu, mẹ luôn ở đây mà.”

Ninh Nhất Thuần tủi thân gật đầu cũng bình tĩnh lại.

Trần Tú Lệ vào nhà vệ sinh, Ninh Nhất Thuần một mình ngây ngốc, bỗng nhiên im lặng cô không cách nào kiềm chế mình nghĩ ngợi lung tung, thế là mắt liếc thấy điện thoại Trần Tú Lệ đánh rơi bèn cầm lên mở ra. 

Cô cũng không biết mình muốn làm cái gì, chỉ là cảm thấy bản thân cần phải làm chút việc để phân tán sự chú ý, đúng lúc thấy ảnh trên weibo, Ninh Nhất Thuần biết mình không nên nhìn nhưng lại kích vào như ma xui quỷ khiến, nhập tên mình vào thanh tìm kiếm thì thứ nhảy ra ngoại trừ V chính là các hashtag chửi rủa.

#Ninh Nhất Thuần cút khỏi giới giải trí#

Mắt trợn tròn không dám tin, Ninh Nhất Thuần lập tức kích vào, sự kiện hàng đầu, đưa tin của truyền thông giải trí và các web doanh tiêu lớn đều đẩy cô vào vực sâu không đáy.

Cả người Ninh Nhất Thuần đều run rẩy, ánh mắt ngây dại ngay cả khi Trần Tú Lệ quay lại cũng không biết, người sau kỳ quái liền nhặt chiếc điện thoại đánh rơi trên nền đất, vừa xem lập tức biết nguyên nhân sự việc, không dám kích động cô, bèn phân tán sự chú ý.

“Đói không? Mẹ đưa con về nhà làm đồ ăn ngon cho con nhé, con muốn ăn gì?” 

Ninh Nhất Thuần đờ đẫn một lúc, đồng tử trống rỗng bắt đầu tập trung, cô đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, hận không thành tiếng.

“Bọn họ thì hiểu cái gi? Biết cái gì? Dựa vào cái gì cho con cút khỏi giới?”

“Rốt cuộc con đã làm sai ở đâu? Mẹ nói cho con biết, con sai ở chỗ nào mà tội tày trời như vậy?”

Trần Tú Lệ bị cô hỏi dồn dập vành mắt ửng đỏ, một câu cũng không đáp.

“Con không cút, dựa vào cái gì bắt con cút? Con muốn xem những người này thấy Ninh Nhất Thuần con đông sơn tái khởi như thế nào, đều phải khắc ghi cho con...”

Trần Tú Lệ không nghe nữa, kéo đứa con gái yêu ôm vào trong ngực, vỗ lưng cô: “Sẽ ổn thôi, đều ổn thôi....”

Trước khi hai người chuẩn bị rời khỏi viện chỉnh hình thì điện thoại Trần Tú Lệ reo lên, vì có gương to như cái liếp ban nãy mà Trần Tú Lệ không đi ra ngoài, chỉ ở trong phòng trực tiếp nghe điện thoại. 

“Ninh thái thái, cháu là Tiểu Khưu, bên cô có thể liên hệ với Ninh tổng không? Cháu có việc gấp tìm chú ấy.”

Trần Tú Lệ nghe giọng điệu này của Tiểu Khưu trực giác mách bảo không đúng: “Có gì thì nói với cô cũng được.”

Tiểu Khưu do dự một lát, nói thẳng.

“Có người nặc danh khui với truyền thông, nói Ninh Vy Lan và Nhất Thuần là chị em, nói hai người không hợp nhau hơn nữa Nhất Thuần luôn hắt nước bẩn, còn có....”

Tim Trần Tú Lệ vọt lên đến tận cổ.

“Người đó còn khui với truyền thông, nói năm đó cô.....là tiểu tam, phá vỡ gia đình Ninh Vy Lan, còn hại chết mẹ cô ta.......”

Sắc mặt Trần Tú Lệ trở nên xám ngoét, tức giận: “Toàn bộ đều là giả đấy, các người làm cái gì vậy không mau bảo đoàn đội đi xử lý đi, tra cho cô là ai ăn nói mất dạy như thế, nghe rõ chưa hả!”

Tiểu Khưu bị quát đau hết cả lỗ tai, nhăn nhó bất chấp: “Ninh thái thái, chuyện này không thể xử lý được.”

“Tại sao!”

“Công ty bị cắt vốn rồi, mới tuyên bố phá sản một giờ trước, cho nên không ai xử lý chuyện này, nếu Ninh thái thái còn có thể liên lạc được với Ninh tổng, có thể xin cô....”

“Cháu nói cái gì?’

Ninh Nhất Thuần sớm ở bên cạnh nghe lén liền xông lên cướp lấy điện thoại: “Tôi là Ninh Nhất Thuần, những lời vừa nãy cô nói lặp lại một lần nữa cho tôi, nhanh lên!”

Tiểu Khưu một năm một mười thuật lại, cuối cùng cười mỉa: “Nhất Thuần, nhìn vào sự hợp tác lâu năm như vậy của tôi và cô, nếu cô có thể liên lạc được với bố cô vậy làm phiền thanh toán mấy tháng tiền lương cho chúng tôi được chứ? Tốt xấu gì cũng tận tụy nhiều năm......”

“Cút!”

Điện thoại bị Ninh Nhất Thuần ném đi, lập tức màn hình rơi xuống vỡ tan hoang, cô run tay hồi tưởng về những thứ vừa nghe thấy, khí nóng bốc lên tận đỉnh đầu, cô liền quay phắt người muốn đi ra cửa. 

Trần Tú Lệ bị cô dọa mất hồn, chạy lên bắt lấy cánh tay: “Con làm gì thế?”

“Bọn truyền thông nào viết linh tinh, con đi tìm chúng nó.”

Mặc dù Trần Tú Lệ rất tức giận nhưng lý trí vẫn còn: “Không được,....”

Lời chưa nói xong, Ninh Nhất Thuần đã giãy giụa thoát ra, thoắt cái không thấy bóng dáng đâu nữa, Trần Tú Lệ hoảng loạn đuổi theo, hai người một trước một sau vừa ra khỏi bệnh viện đã bị đám phóng viên mai phục từ rất lâu vây hãm.

“Ninh Nhất Thuần, lúc động đất những câu cô nói là thật chứ?”

“Ninh Nhất Thuần, có người khui tin cô và Ninh Vy Lan là chị em, vậy tại sao hai người không hợp? Có phải như những gì tin hành lang đưa, vì mẹ cô can dự vào gia đình cô ấy không?”

“Ninh thái thái, rốt cuộc bà có phải là người thứ ba không? Còn hại chết mẹ của Ninh Vy Lan, mời bà trả lời!”

“Ninh thái thái, công ty quản lý của chồng bà đã tuyên bố phá sản nhưng lương nợ các nhân viên vẫn chưa được trả theo hợp đồng, bà có biết chuyện này không?”

“Ninh Nhất Thuần.......”

Không có bảo vệ, Ninh Nhất Thuần và Trần Tú Lệ bị vây ở giữa như lá rơi trong gió, đứng cũng không vững, trong lúc hỗn loạn, khẩu trang che mặt của Ninh Nhất Thuần bị giật rơi xuống, vết sẹo dữ tợn nằm ngang sống mũi chợt hiện ra trước mặt mọi người, cô nghe thấy rõ ràng tiếng bọn họ hít một ngụm khí lạnh.

Cô sững sờ, ôm mặt sụp đổ.

Xong đời rồi, hoàn toàn ngã ngựa rồi.

  *** ***

Đánh răng, làm bữa sáng xong, Ninh Vy Lan vẫn còn đang ngủ, Tề Chiêu Viễn nhìn đồng hồ, một gối quỳ bên mép giường vén tấm chăn đang che mặt cô, nhỏ giọng gọi cô dậy.

Ninh Vy Lan mơ mơ hồ hồ, được anh đỡ ngồi dậy, Tề Chiêu Viễn cầm bộ quần áo bên cạnh giường ra mặc cho cô từng thứ một từ trong đến ngoài, thấy mắt cô vẫn còn lim dim đành mặt đối mặt ôm cô đứng dậy rồi đặt cô trước bồn rửa trong phòng tắm.

Trên mặt có hơi mát, Ninh Vy Lan bỗng bị kích thích cho tỉnh lại, cô quay đầu nhìn anh đang nặn kem đánh răng, hình như có phần muốn giúp cô chải răng liền sợ hãi nhanh chóng đẩy anh ra ngoài.

Cửa phòng vệ sinh kẽo kẹt đóng lại.

Ninh Vy Lan quay lại trước gương chầm chậm chải, bên ngoài có tiếng đi đi lại lại, không biết anh đang làm gì, cô bình tĩnh lại nhớ xem một lúc nữa phải đi làm việc gì. 

Không nói với bất kỳ ai, hai người ăn sáng xong liền lái xe đến cục dân chính, vì vẫn còn sớm với lại là ngày bình thường nên không đông người cho lắm, Tề Chiêu Viễn dắt Ninh Vy Lan đi vào nhận lấy mẫu biểu điền tên.

Ngồi trong khung cửa sổ để nhập thông tin là một cô gái, thấy hai người đều đeo khẩu trang đội mũ mão nên có chút kỳ quái, cô gái rút mẫu biểu về, chỉ sang bên phải để hai người qua đó chụp ảnh, đang nghĩ gương mặt có chút quen thuộc, vừa cúi đầu đã nhìn thấy tên tuổi, đôi mắt bỗng chốc trợn trừng.

Tề Chiêu Viễn, Ninh Vy Lan!

Nhịn tiếng thét đã đến bên miệng, cô gái nghiến răng nghiến lợi véo mình, không dám tin phải nhìn đi nhìn lại thêm mấy lần, đợi hai người quay lại mà sốt ruột như ngồi trên đống lửa.

Thợ chụp ảnh là một người đàn ông trung niên nên không hề nhận ra, theo trách nhiệm chụp xong liền gửi lời chúc phúc đến cho hai người.

Chứng nhận kết hôn làm rất nhanh, Tề Chiêu Viễn và Ninh Vy Lan lại lần nữa về chỗ ô cửa sổ vừa mới bắt đầu, lúc nhận sổ hồng, bên dưới còn kẹp một tấm giấy rất đáng yêu.

Xác định là người thật, cô gái hưng phấn đến nỗi nói cà lăm: “Tân hôn vui vẻ ạ, có thể cho em xin chữ ký không? Em rất thích anh chị, em xem ‘Một đời Yên Ly’ không dưới năm lần đâu ạ, là fan cứng luôn đó!”

Khoảng thời gian trước lúc khui ra chuyện hẹn hò trên weibo, cô gái liền cảm thấy là sự thật, đặc biệt là đã xem clip soi hint do cư dân mạng làm càng tin đến kiên định. Cô gái nghĩ có lẽ do kiếp trước ăn ở tốt nên mới được làm người chứng nhận đầu tiên!

“Được.” Ninh Vy Lan phản ứng lại trước, mỉm cười với cô gái rồi cầm bút ký tên của mình, sau đó đưa bút và tấm giấy cho anh.

Tề Chiêu Viễn ký theo xong gửi trả lại.

Không lưu lại, hai người đi thẳng ra xe, Ninh Vy Lan thắt dây an toàn xong nhìn Tề Chiêu Viễn chưa nổ máy mà còn đang cầm điện thoại làm gì đó, kỳ quái sát lại gần: “Anh đang làm gì vậy?”

Lời cô vừa dứt đã thấy giao diện weibo của anh nhảy ra một status anh vừa mới đăng. 

Tề Chiêu Viễn: Đã lấy vợ, cảm ơn đã chúc phúc @Ninh Vy Lan.

Ảnh đính kèm là ảnh chứng nhận kết hôn vừa mới chụp.

Ninh Vy Lan bị lá gan to này của anh dọa cho hết hồn liền nghiêng người muốn cưới lấy điện thoại xóa đi, không ngờ bị anh né tránh.

“Anh chỉ phách lối lần này thôi”, tay anh trượt xuống cổ tay cô, “Để tất cả mọi người đều biết rằng, Ninh Vy Lan đã là người của Tề Chiêu Viễn.” 

Nói xong, anh nhìn cô sâu sắc, cả nửa ngày mới buông tay rồi đạp chân ga.

Cảnh quang phố phường bên ngoài cửa sổ không ngừng bị đẩy lùi, Ninh Vy Lan từ thẫn thờ kéo lại suy nghĩ, cúi đầu nhìn hai bản sổ hồng đang trải trên gối, nóng đỏ từ dái tai đến mặt, cô cắn khóe môi liếc trộm anh rồi lấy điện thoại từ trong túi ra. 

Ninh Vy Lan: Được như ý nguyện [tim]//Tề Chiêu Viễn: Đã lấy vợ, cảm ơn đã chúc phúc @Ninh Vy Lan

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play