Sáng sớm theo đoàn đến vùng núi thành phố C, trọ ở khách sạn mà đoàn phim đã sắp xếp từ trước, Ninh Vy Lan thu dọn xong liền đi cùng Trang Văn đến phim trường.
Vùng núi vẫn chưa được khai phá có cảnh sắc thiên nhiên vô cùng đẹp, cũng có ít người sinh sống do đó khách sạn cách phim trường một đoạn đường lái xe bảo mẫu nửa giờ mới đến nơi.
Bên lề đường có rất nhiều sỏi đá, Ninh Vy Lan cẩn thận xuống xe theo sau Trang Văn đi vào phòng thay đồ, cô cúi đầu nhắn tin với Tề Chiêu Viễn tập trung đến mức phớt lờ lời nói của Trang Văn, cho đến khi bị đẩy một cái mới chịu ngẩng đầu nghi hoặc.
Trang Văn hướng về chỗ các nhân viên công tác đang tụ tập bĩu môi: “Em nhìn bên kia kìa.”
Ninh Vy Lan nhìn theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các nhân viên hiện trường đi đi lại lại đang dựng bối cảnh không ngừng, mà đạo diễn và người chế tác của “Phong quang nguyệt tễ” đang đứng với nhau và đang nói chuyện với Ninh Nhất Thuần cùng người quản lý của cô ta, Tiểu Khưu.
Khoảng cách hơi xa, Ninh Vy Lan căn bản nghe không rõ bọn họ nói cái gì, cô nhìn mấy giây rồi kéo Trang Văn tiếp tục đi vào phòng thay đồ.
Quần áo rườm rà, một người khó có thể tự mặc, Ninh Vy Lan mặc xong hai bộ bên trong vừa đi sang bên cạnh để Trang Văn trợ giúp mặc nốt vừa hỏi vu vơ.
“Sao bọn họ lại ở đây?”
“Vì bộ phim thôi, trước đây lúc sự nghiệp của Ninh Nhất Thuần đang phất có ước định mồm với chế tác Ngô, nói là bộ phim tiếp theo sẽ để cô ta làm nữ chính, nhưng ước định mồm đầu năm nay thì có tác dụng gì chứ? Tất cả mọi thứ không viết trong hợp đồng đều không được tính, Ninh Nhất Thuần gần đây tiếng xấu khắp nơi, tất nhiên chế tác Ngô có ý muốn thay người rồi.”
Ninh Vy Lan gật đầu.
“Không ai dám cần một nữ tinh có danh tiếng xấu đang đứng trê đầu sóng ngọn gió đâu, theo chị được biết gần đây Ninh Nhất Thuần không những không có hợp đồng phim, ngay cả thông cáo cũng bị cắt giảm một số lượng lớn, cô ta kiêu ngạo từ trong xương cho dù sa sút thành thế này thì trong mắt cô ta thông cáo nào không ngon cũng vẫn không tham gia.”
Nói đến đây Trang Văn bĩu môi: “Có điều thông cáo là một chuyện, hợp đồng phim lại là chuyện khác, bọn họ xa xôi nghìn dặm đến thành phố C chủ yếu là để gặp chế tác Ngô với đạo diễn thôi, thuần túy muốn sau này hợp tác.” Đột nhiên, Trang Văn ngừng lại, nghi ngờ chớp chớp mắt: “Vy Lan, em sẽ không.......”
Ninh Vy Lan biết cô đang nghĩ cái gì liền phì cười: “Em nhìn giống người vô vị như vậy sao?”
“Không giống.” Trang Văn rất nhanh trả lời, còn tưởng cô đang muốn làm khó dễ, rốt cuộc thì Vy Lan có quan hệ không tồi với đạo diễn, chế tác, không chừng...
Chủ đề này không tiếp tục nữa, Ninh Vy Lan thay xong quần áo liền đến phòng hóa trang, sau một tiếng chính thức khai máy.
Có le do sự phóng túng của đêm hôm trước nên bây giờ treo dây fu bụng cô có chút lẩm nhẩm đau khó chịu, thật không dễ dàng qua cảnh quay này
“Sao thế? Người không khỏe à?”
“Không”, cô nhận lấy cốc nước uống mấy ngụm, hơi sương màu trắng sữa lượn lờ làm mờ đi khuôn mặt của cô, “Thời gian này đeo dây fu nhiều quá nên hơi đau.”
“Thế có muốn chị nói giúp với đạo diễn một tiếng không, phân cảnh dùng dây fu trì hoãn thêm mấy ngày nữa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không cần đâu”, cô lắc đầu, vô thức véo vào thắt lưng đang đau nhói, “cũng không còn bao lâu nữa, em không muốn vì một cá nhân em mà làm chậm tiến độ.”
Trang Văn thở dài vẫn còn muốn nói cái gì đó, đột nhiên chú ý đến động tác nhỏ của Ninh Vy Lan, mắt cô vừa híp tự nhiên đã.....thông tỏ.
Ninh Vy Lan liếc thấy biểu cảm Trang Văn cười hi hi ngập ngừng, nhướng mày: “Làm gì vậy? Có gì thì nói đi.”
Giống như quả bóng được bịt kín được thả ra, Trang Văn dịch chiếc ghế đến cạnh cô ngồi xuống, cười đê tiện: “Tối qua mấy giờ em ngủ?”
“Sao?”
“Không sao”, Trang Văn xua tay ha ha cười lớn, sau đó đè giọng thật thấp trêu chọc, “Chị hiểu mà, em với sếp gặp ít xa nhiều nên không khác gì tân hôn, ừm, không khác gì đêm tân hôn.”
“……”
Ninh Vy Lan cuối cùng cũng phản ứng lại được, loại cảm giác giống như bí mật bị người ta khám phá khiến cô ôm mặt ngượng ngùng, không muốn nhìn thấy cong người đáng ghét này liền tìm một cái cớ nhanh chóng đuổi cô đi.
Trang Văn vẫn cười hắc hắc, thuận nước đẩy thuyền: “Chị sang bên kia xem một chút, em nghỉ ngơi đi, có vẫn đề gì thì gọi!”
Sau khi Trang Văn rời đi, Ninh Vy Lan ngồi tĩnh lặng một lúc, có lẽ là tác dụng của nước nóng mà bụng hình như không còn đau như lúc nãy nữa, cô yên tâm cầm kịch bản cúi đầu nhẩm đọc.
Mấy phân cảnh tiếp theo tạm thời không có cô, Ninh Vy Lan thanh tịnh vui vẻ liền bưng cốc nước làm tổ trên ghế đọc lời thoại, điện thoại để chế động rung, phải kêu một lúc cô mới phát hiện, thấy cái tên trên màn hình liền đứng dậy tìm một góc khuất nào đó.
“Lâu rồi không gặp”, Dịch Chỉ Ngôn mỉm cười, giơ tay dùng chiếc khăn bông tùy ý lau tóc đang còn nhỏ giọt nước, “đang ở phim trường à?”
“Ừ, thành phố C.”
Hai người nói chuyện về tình hình gần đây xong Dịch Chỉ Ngôn chuyển đề tài: “Gần đây luôn bế quan tu luyện, mọi việc đều giao cho người quản lý làm, những tin tức trên weibo bây giờ tớ mới biết, cậu không có chuyện gì chứ?”
“Tớ không sao, đừng lo.”
Dịch Chỉ Ngôn nghe câu trả lời nhẹ tựa lông hồng, một góc nào đó trong lòng vẫn bị bóp nghẹt hơi đau một chút, thầm tiếc trong khoảng thời gian này phải đi huấn luyện đợi mọi việc xong xuôi mới quan tâm, nhưng anh cũng biết cô không thích nhắc đến những chuyện này, tùy ý trả lời vài chữ rồi lại chuyển chủ đề.
Hai người không thể nói chuyện quá lâu, trợ lý phim trường đã qua gọi Ninh Vy Lan đi có việc, cô gật đầu với trợ lý rồi trả lời đầu dây bên kia: “Tớ cúp máy trước nhé, chúc concert của cậu thành công viên mãn trước.”
Dịch Chỉ Ngôn nói cám ơn rồi kết thúc cuộc gọi.
Ninh Vy Lan theo trợ lý quay lại, vốn dĩ là chỉ đạo võ thuật đến trao đổi động tác với cô, cô cầm thanh trường kiếm muốn dùng một lúc rồi theo chỉ đạo võ thuật đến chỗ trống luyện tập.
Sau một giờ, khai máy.
Cảnh này là cảnh chỉ huy quân lên phía bắc vào ngày mai, Lan Ninh vốn đang ngủ trưa, nhưng không ngủ nổi bèn bò dậy vào trong rừng hoa luyện kiếm, đang luyện đột nhiên Vân Đình xuất hiện, hai người không nói lời nào bắt đầu giao chiêu, mắt thấy không có dấu hiệu ngừng lại, Vân Đình không nhịn được mà động tác nhanh hơn, đoạt kiếm của nàng đồng thời ôm nàng vào ngực từ đằng sau.
Ống kính đẩy vào.
“Nàng sợ cái gì?”
Thân hình Lan Ninh cứng ngắc, lông mi dài rủ xuống che đi ánh sáng lưu chuyển trong mắt, rất lâu mới nắm lấy tay chàng đang ôm trước ngực mình.
“Thiếp không sợ.”
Vân Đình không tin, nắm lấy vai xoay người nàng lại đối mặt với mình, nhàn nhạt nói: “Trận ngày mai, phải thắng.”
Lan Ninh không nói, cắn môi một lúc, nhẹ nhàng nghiêng đầu dựa vào ngực chàng: “Để thiếp theo chàng, không được sao?”
“Không được”, chàng vô tình từ chối, ôm nàng đến ghế đá bên trong ngồi xuống, “quên vết thương của trận trước rồi?”
“Đã ổn cả rồi mà.”
“Vậy cũng không được, trên trận giết địch không phải trò chơi”, Vân Đình liếc vẻ muốn nói lại thôi của nàng liền cúi đầu chạm cằm lên tóc, ngữ khí ôn hòa hơn, xoa lưng nàng, “ta biết danh hiệu nữ tướng quân của nàng không phải bỗng dưng mà có, chỉ là lần này, ở hậu phương tĩnh dưỡng cho tốt được không? Đừng để ta lo lắng.”
Cũng không biết ngữ khí của chàng quá dịu dàng hay nhớ tới bộ dạng tâm trí hoảng loạn của chàng sau lần nàng bị thương mà Lan Ninh thật sự không phản bác nữa, ngoan ngoãn để chàng ôm, nửa ngày mới nhẹ nhàng thốt ra một chữ.
“Vâng.”
……
“CUT!”
Khoảnh khắc giọng nói của đạo diễn hạ xuống, hai người liền tách nhau ra, đến thẳng máy quay. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
Mặc dù chưa có thêm hiệu ứng âm thanh hậu kỳ, nhưng bộ dạng bộc lộ cảm xúc thật cũng đủ để chạm đến trái tim của mọi người, cảnh này nhanh chóng qua đi, tiếp sau đó không phải là phân cảnh của Ninh Vy Lan, cô xách góc váy đi về phía phòng thay đồ.
Trong lòng cô rối tinh rối mù, ngay cả trang phục diễn cũng không cầm vào, cởi ra mới phát hiện mình quên, may thay bên tay là một bộ đồ vừa mặc qua đây, cô mặc lên trước, tay vừa nắm tay cầm muốn đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng kẽo kẹt rõ ràng.
Là tiếng cửa bị khóa trái.
Mí mắt nặng trĩu, cô không dám động chạm linh tinh, chiếc đèn cù trong lòng như đoán được người bên ngoài là ai, là nam là nữ, đang suy nghĩ xem có nên đánh tiếng thăm dò trước không, đột nhiên, nắm tay cửa động một cái, cô mặt cắt không còn giọt máu nắm chặt không buông.
Năm cửa chỉ động một cái đã nới lỏng, mồ hôi lạnh Ninh Vy Lan toát ra, đang tự an ủi mình là một nữ diễn viên vào trong này thay đồ thôi thì nghe thấy một tiếng cười giễu cợt: “Ninh Vy Lan, cô tránh cái gì?”
Sợi dây đàn đang căng trong lòng bỗng chốc thả lỏng, cô xoa trán lau đi mồ hôi lạnh, chớp mắt điều chỉnh tốt tâm thái rồi bình tĩnh đi ra.
”Cô vào đây làm gì?”
“Đương nhiên là tìm cô”, Ninh Nhất Thuần cong môi, loay hoay nghịch bộ đồ diễn đang treo ở trong phòng, “tốt xấu gì chúng ta cũng là chị em, ôn lại chút chuyện cũ được chứ.”
“Xin lỗi, tôi không có quan hệ gì với cô, cũng không muốn ôn lại chuyện cũ, nếu cô đến là vì chuyện này, vậy cô có thể đi rồi.”
“Nhưng tôi muốn”, Ninh Nhất Thuần cười lạnh, xoay người ngồi xuống ghế, “tôi thực sự khinh địch rồi, cho nên mới để cô kiêu ngạo tự mãn giẫm lên đầu tôi trong khoảng thời gian ngắn thế này, có điều Ninh Vy Lan à, cô thử nghĩ xem, nếu không có Tề Chiêu Viễn, cô có thể trèo cao như bây giờ hay sao?”
“Không đợi Ninh Vy Lan trả lời, Ninh Nhất Thuần tiếp tục mỉa mai: “Nói cho
cùng, rốt cuộc cô có cái gì đắc ý chứ? Chẳng qua là bò lên giường Tề Chiêu Viễn nên mới có thể thuận buồm xuôi gió, nhưng Ninh Vy Lan cô phải biết, hồng nhanh thì chết cũng nhanh, cái giới này từ trước đến nay luôn loáng một cái đã có thể thay đổi hoàn toàn, không chừng bây giờ cô vẫn còn vạn người ngưỡng mộ nhưng ngày mai đã như chuột qua đường tiếng xấu vang xa rồi, cô tin.........”
Tiếng cười chặn họng cô ta.
Ninh Nhất Thuần nhíu mày: “Cô cười cái gì?”
Ninh Vy Lan thu lại ý cười nơi khóe miệng, tĩnh lặng nhìn cô ta: “Cô đang nói
bản thân cô đấy à?”
“Cái gì?”
“Từ vạn người ngưỡng mộ đến chuột qua đường tiếng xấu vang xa, hình dung từ cô tìm cho mình rất chuẩn xác, có điều tôi có một câu hỏi, thật sự hiếu kỳ rất lâu rồi.”
Nụ cười nhàn nhạt trong ánh mắt lúc này đều bị tiêu trừ sạch sẽ, ngay cả thần sắc cũng lạnh lẽo như băng trên tuyết sơn, Ninh Vy Lan nhìn cô ta hững hờ, không chớp mắt. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
“Tôi rất hiếu kỳ, sự ngu ngốc của cô, rốt cuộc là được di truyền từ mẹ cô hay là do Ninh Triệu Hoa bảo vệ cô quá nhiều dẫn đến nuôi ra được một đứa ngu ngốc như vậy.”
“Cô!”
“Tôi cũng rất hiếu kỳ, Tiểu Khưu là người quản lý của cô, đã thu dọn không ít cục diện rối rắm trong những năm này, chắc hẳn đã có rất nhiều kinh nghiệm, nếu cô không thể quay trở lại giới giải trí thì cô làm người quản lý nghệ sĩ cho người khác, dù xảy ra tai vạ gì cũng có thể xử lý thuận buồm xuôi gió hơn.”
Ninh Nhất Thuần nghe mà tức giận đến chân mày, bất ngờ đứng dậy: “Ninh Vy Lan, cô đang mượn tôi để báo thù bố tôi hả? Cô giận bố năm đó không cần cô và mẹ cô, cô đố kị bố có hạnh phúc mới, đố kị bố đối tốt với tôi có đúng không?”
Ninh Nhất Thuần vốn tưởng rằng khích tướng như vậy có thể khiến Ninh Vy Lan biến sắc, nhưng Ninh Vy Lan lại cười dạt dào: “E rằng cô nghĩ nhiều quá rồi.”
Bố á? Cô sớm đã không còn nữa rồi.
Ninh Nhất Thuần không tin: “Cô không phải muốn giẫm lên đầy tôi, muốn chứng minh cô hơn tôi sao? Không thể nào, cô cho rằng nhân mạch trong giới lâu năm của tôi đều là để trang trí à? Cô cho rằng công ty quản lý của bố tôi cũng là để trang trí nốt hay sao? Sớm muộn tôi sẽ quay lại, chi bằng chúng ta đấu một phen xem cuối cùng ngày sau ai là người thắng cuộc!”
Ninh Vy Lan thờ ơ cười, đang muốn trả lời cô ta cô không tham gia vào cuộc chiến ấu trĩ này thì cảm thấy có cái gì đó đang rung lắc, cô tưởng là ảo giác, chớp chớp mắt nhìn đồng hồ trên tường, ai ngờ chính lúc này, cả căn phòng rung chuyển mãnh liệt, đồng hồ rơi xuống loảng xoảng, giá treo quần áo nghiêng lệch xiêu vẹo, đồ đạc rơi đầy trên mặt đất, cô phản ứng lại muốn chạy ra ngoài, không ngờ trước người bị Ninh Nhất Thuần chặn lại, đang vật lộn mở khóa cửa.
Càng gấp càng không nghĩ ra cách, vôi vữa căn phòng rung lắc rơi xuống đầy đầu đầy mặt hai người, Ninh Vy Lan nhíu mày hung tợn liền đẩy Ninh Nhất Thuần ra muốn tự mình giải quyết, song ngay lúc này, trần nhà và sàn đất ầm ầm sụt lún, một mảng vôi vữa to đùng đùng đùng rớt xuống, Ninh Vy Lan nhanh tay nhanh mắt tránh ra nhưng chân lại hẫng một nhịp, ngã nhào xuống dưới.
Trong nháy mắt, cả trời đất như sụp đổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT