Trong văn phòng rất yên tĩnh, trừ tiếng đồng hồ kêu tích tắc khi chỉ giờ đúng ra, thì chỉ còn tiếng hít thở đều đều của anh. Không cần tiến lại gần, Ninh Vy Lan đã nhìn thấy một màu xanh đen dưới mắt anh, trong lòng cô biết hai ngày nay anh bận rộn ngủ không ngon, mắt quét bốn xung quanh thấy tấm thảm dày trên sofa, cô rón rén đi lấy.

Tấm thảm không to lắm, nhưng đủ để đắp nửa người anh, Ninh Vy Lan thấy tay anh vẫn còn thò ra bên ngoài, suy nghĩ một lát nhẹ nhàng nắm lấy, muốn cho vào trong thảm, vừa dịch được vài tấc, đột nhiên bị nắm ngược lại, cô ngước mắt.

”Đến lúc nào vậy?” Thực ra từ lúc cô mở cửa đi vào Tề Chiêu Viễn đã tỉnh rồi, anh ngẩng đầu nhìn cô, cảm thấy năm ngón tay cô thon dài, bị anh ôm trọn trong lòng bàn tay, ấm áp dễ chịu, cứ cầm như vậy không buông.

”Năm phút trước.”

”Xong việc đi dạo phố với Tạ Điệp Nghi à?”

”Ừm”, Cô đáp rồi lại nhớ đến, chủ động nói thật, “Ở trung tâm thương mại.......”

”Tôi biết.” Anh ngắt lời. Ninh Vy Lan ngẩn ra, sao anh không biết chứ, không thì làm sao Lâm Dịch lại đến...

”Chuyện này cô làm rất tốt”, anh nhàn nhạt khen ngợi, “Lâm Dịch đã nói cho tôi cả rồi.”

Làm rất tốt ư?

Ninh Vy Lan mở to mắt, còn cho rằng mình nghe nhầm. Trên xe bảo mẫu về phòng làm việc cô nghĩ rất lâu, tưởng sẽ bị mắng một trận tơi bời, nên cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe chửi, nhưng không ngờ anh lại nói cô làm rất tốt?

Cô trầm mặc một lúc, khẽ tiếng: “Nhưng tôi không chừa đường lui trước phương tiện truyền thông.” Đối lập với công chúng như vậy, thực ra không phải là chuyện tốt đẹp gì.

”Đã nghe thấy câu “Giới giải trí là nước sâu thăm thẳm” chưa”, Anh hỏi.

”.....nghe rồi.”

”Ý rất khó lường đấy, trừ ý đó ra, còn một tầng nghĩa nữa”, Anh nhìn vào mắt cô, giọng trầm lạnh nói rõ từng câu từng chữ, “Không phải cô không muốn chọc vào người khác, thì người khác sẽ không chọc vào cô đâu, cho dù trong trường hợp nào, đều phải bảo vệ thân mình.”

Cô ngờ ngợ.

”Càng huống hồ, phòng làm việc không phải là để cho đẹp, chuyện này nên xử lý như nào bọn họ đều rõ, lỗi không phải do cô, đừng nghĩ nhiều quá.”

Chủ đề này không tiếp tục nữa, Ninh Vy Lan kéo suy nghĩ trở về, đúng lúc thấy khóe mắt anh mang theo sự uể oải, cô cắn môi.

”Mấy nay bận lắm sao?”

Anh đang day thái dương, nghe xong cũng không yên lặng, đáp: “Thức thâu mấy đêm rồi.”

Lúc làm diễn viên nhiều dự án phim và thông cáo, mở phòng làm việc riêng thì công việc chỉ có tăng chứ không có giảm, bận rộn sớm đã như cơm bữa rồi, tập mãi cũng thành thói quen.

”Vậy tan làm xong về nhà nghỉ ngơi đi, thâu đêm mấy hôm cơ thể sẽ suy nhược đấy”, cô dừng lại rồi bổ sung thêm, “công việc quan trọng thật đấy, nhưng sức khỏe quan trọng hơn.”

Tề Chiêu Viễn chưa kịp gật đầu, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa, “Vào đi”, Trang

Văn ôm một xấp giấy dày cộp đi vào.

Vừa mới vào, ánh mắt đã tự động nhìn lên mặt bàn làm việc, hai người vẫn đang nắm lấy tay nhau, trên người sếp còn đắp một tấm thảm, câu chuyện cụ thể như thế nào thì vô cùng rõ ràng. Trang Văn bỗng nhiên sáng dạ, hiểu toàn bộ sự việc bữa liên hoan hôm đó, tại sao sếp hỏi mình có thuận đường không, sau đó đưa Ninh Vy Lan về nhà, còn có mấy tình tiết không được chú ý hồi trước nữa, tất cả đều được xâu chuỗi kết nối lúc này vụt qua trước mắt.

Ninh Vy Lan cảm thấy Trang Văn có chút kỳ lạ, sau khi tiến vào cứ ngây ngốc bất động như vậy, nhưng khi cô nhìn theo ánh mắt của Trang Văn thấy tay mình, mới phát hiện tay cô và tay anh luôn nắm lấy nhau, cô bị dọa cho nhảy dựng, không dám nhìn biểu cảm của hai người, chỉ cúi đầu im lặng.

”Tôi đi ra trước.”

Tìm được phòng nghỉ, Ninh Vy Lan đi vào rồi khóa trái cửa lại, hai tay áp lên khuôn mặt không động đậy. Tim vẫn đập thình thình, nhắc nhở nhiều lần về việc xảy ra lúc nãy.

Không được, không được nghĩ tiếp nữa!

Hít thở một hơi thật sâu, Ninh Vy Lan vặn khóa cửa rồi ngồi lên sofa.

Liệt kê báo cáo công việc xong, Trang Văn trong quá trình đợi Tề Chiêu Viễn xem xong và nêu ý kiến, đã nhớ lại từng li từng tí từ khi Ninh Vy Lan vào phòng làm việc đến nay, tuy không thân mật, nhưng hai người càng ngày càng tin tưởng và thân cận, là cô tận mắt trông thấy.

Cô chừa từng nghĩ qua, sau này hai người bọn họ có khả năng sẽ ở bên nhau.

Trước hết là có điềm báo, nhưng rốt cuộc có ở bên nhau hay không thì ai mà biết được, Trang Văn cật lực áp chế lòng hiếu kỳ đang bộc phát xuống, quyết định một lúc sẽ đi thăm dò Ninh Vy Lan.

Từ văn phòng đi ra, Trang Văn gấp rút đến phòng nghỉ, Ninh Vy Lan đang xem ti vi, Trang Văn đi đến vặn nhỏ tiếng xuống ngồi cạnh cô.

”Việc hôm nay, chị đã nói với Lâm Dịch rồi, rất xin lỗi em vì lúc đó chị đang họp, không mang theo điện thoại nên không thể giúp em kịp thời.”

Ninh Vy Lan lắc đầu, biểu ý không sao cả.

”Thực ra chị cảm thấy em làm tốt lắm, phản ứng tại chỗ hết sức bình tĩnh, nếu đổi lại là người khác, nhất định không có được phản ứng nhanh nhạy như em”, Trang Văn khen ngợi xong, liền chuyển để tài, “Đáng tiếc là đoàn đội phòng làm việc đã được điều động, sẽ không để rò rỉ ra ngoài, nếu không theo cách nghĩ của chị, làm sao để dìm chết Ninh Nhất Thuần ngu ngốc kia, từ sáng đến tối chỉ làm dăm ba việc điên rồ.”

”Rốt cuộc chuyện này cũng phải đồn ra ngoài, sẽ không ai tin chuyện đó chỉ mình trợ lý của cô ta làm đâu, ai cũng sẽ đoán già đoán non là do cô ta chỉ thị, tương lai có thể bị hủy hoại.” Vốn dĩ con đường showbiz này không bằng phẳng, lại xảy ra chuyện như vậy, Ninh Nhất Thuần thực sự có thể phải rút khỏi giới, cư dân mạng mỗi người nhổ một bãi nước bọt là có thể dìm chết cô ta.

”Không sai, nhưng phòng làm việc lựa chọn không truy cứu việc này, cũng là vì suy nghĩ cho em, bởi vì em biết đấy, có những người thích bắc nồi chõ nghe hơi, không hiểu hết toàn bộ sự việc, nói em là kẻ trộm, vậy là lợi bất cập hại rồi.”

”Em hiểu.” Ninh Nhất Thuần tạo drama như vậy, cô không trị thì cũng sẽ có người trị thôi.

”Hiểu là tốt”, Trang Văn cười hi hi, ánh mắt dừng trên người Ninh Vy Lan bất tri bất giác biến thành thâm sâu khó lường, “Thế giờ chúng ta nói chuyện khác đi.”

”Được thôi!” Cô không hề nghi ngờ, nhanh nhảu đồng ý.

Ninh Vy Lan tưởng “chuyện khác”, là chuyện công việc, mà không phải giống như bây giờ, Trang Văn hăng hái chém gió về Tề Chiêu Viễn, mặc dù cô có chút lơ tơ mơ, nhưng đợi Trang Văn nói xong, vẫn hùa theo tiếp một câu: “Ừm, anh ấy rất tốt.”

Trang Văn nghe xong ánh mắt sáng rực, ngay lập tức cảm thấy điều mình suy đoán càng ngày càng chính xác, cô cũng không vạch trần, giả đò trưng ra bộ dạng mình còn có nhiều việc nên đi trước một bước.

Sắp ra khỏi cửa, Trang Văn bỗng dưng quay đầu: “Vy Lan.”

Ninh Vy Lan ngước mắt nhìn.

”Nếu ngày nào đó có người yêu, thì nhất định phải nhớ nói cho chị đầu tiên đấy!”

“……”

Trang Văn cười xấu xa liếc liếc mắt: “Nhất định phải ghi nhớ, chị đi trước đây, lát nữa tài xế sẽ đưa em về nhà.”

”......bye bye.”

Vì trò hề này, Ninh Vy Lan bị phòng làm việc buộc phải nghỉ định kỳ, về nhà đúng lúc giờ cơm tối, cô tự làm một chút sủi cảo, tắm giặt xong liền nhận được cuộc gọi video của Tạ Điệp Nghi.

Đầu bên kia hơi ồn, có lẽ là đang thu âm hậu đài chương trình nào đó, Ninh Vy Lan nhìn Tạ Điệp Nghi đang tìm phòng nghỉ trống, hỏi: “Hôm nay không nghỉ ngơi à?” Sao lại lên thông cáo rồi?

”Người quản lý tạm thời thu xếp cho tôi, thật khó một lời nói hết”, Tạ Điệp Nghi kéo một cái ghế ngồi xuống, “Bên cô thế nào rồi? Tôi nghe nói mọi việc lắng xuống rồi.”

”Ừm.”

”Tuy tôi rất hy vọng chuyện này bị đồn ra, nhưng để bảo vệ danh tiếng của cô, vẫn lắng xuống thì tốt hơn, dân mạng độc mồm độc miệng, tam sao thất bản, ai biết sẽ đồn thành cái gì”, cô nói, “Có điều tôi nói thật, thời gian tôi vào showbiz không ngắn, trong giới dạng người như nào đều thấy qua, còn dạng người ngu ngốc như Ninh Nhất Thuần vẫn chưa gặp bao giờ đấy”

”Cô nói mọi người đều là nhân vật của công chúng, hình tượng chẳng phải rất quan trọng sao? Vốn dĩ cô ta không đủ nhân phẩm, trước đây còn bị truyền ra một scandal, dập chưa xong thì thôi đi lại còn càn rỡ hết lần này đến lần khác, làm loạn ở khu trung tâm thương mại”

Ninh Vy Lan không tiếp lời, lòng nghĩ Ninh Nhất Thuần thật ngu xuẩn, đúng là người cũng như tên.

”Đúng đấy, phòng làm việc không nên nói cô, dù sao cũng không phải là lỗi của cô.”

”Không có.” Không những không nói, mà còn được khen ngợi nữa.

”Vậy thì tốt, phần thu âm của tôi sắp bắt đầu rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi, lần sau chúng ta lại hẹn hò.”

”Ok.”

Lúc gác máy, Ninh Vy Lan mới thấy không biết từ lúc nào điện thoại đã bấm vào một cuộc gọi, là Tề Chiêu Viễn gọi tới, nửa phút trước, cô đang muốn gọi lại thì anh đã gọi tới.

Có chuyện gì nhỉ? Cô bắt máy.

Đầu bên kia có rất nhiều âm thanh hỗn tạp, mờ mờ ảo ảo nghe không rõ ràng, cô “alo” hai tiếng, vẫn không có người trả lời.

Lẽ nào gọi nhầm?

Bỏ điện thoại khỏi tai thì Ninh Vy Lan nghe thấy mấy câu trầm thấp của Tề Chiêu Viễn, ví dụ “ừm”, “Tiếp tục”, còn có mấy câu kiểu “Đợi đã”, hình như bọn họ đang họp, cô nghĩ tuy anh gọi nhầm nhưng nghe trộm thì không hay lắm, nhưng mà chưa đợi cô cúp máy, đột nhiên nghe thấy câu “Tạm dừng một chút”, sau đó rời khỏi ghế và vang lê tiếng của anh.

”Vy Lan?”

Đây không phải lần đầu tiên anh gọi tên cô, trước đây không lâu đã bắt đầu gọi rồi, nhưng không giống như lần này, thông qua sóng thiết bị, truyền thẳng vào lòng cô như một cọng lông vũ cọ ở trong lòng ngứa ngáy khó cưỡng.

Định thần lại, cô khẽ “ừm” một tiếng.

Lúc họp anh quen đặt điện thoại ở chế độ rung, nếu cô gọi đến, anh nên nhận ra mới phải, nghĩ ra là anh gọi nhầm cho cô.

Bên ngoài phòng họp ánh sáng rất nhỏ, một ngọn hai ngọn, khiến nửa gương mặt anh bị ẩn trong bóng tối, giọng nói giống như bị sắc tối nhuốm vào, càng ngày càng lạnh lùng trầm thấp.

”Tôi đang họp, điện thoại ở cạnh tay, chắc không cẩn thận nên mới đè vào gọi cho cô.”

”.....tôi biết ngay mà.” Nghe góc tường lâu như vậy, từ đầu đến cuối liên tưởng một chút cũng đoán được. “Không phải nói hôm nay sẽ tan làm đúng giờ sao?”

”ừm, họp xong sẽ về.”

”Vậy tôi cúp máy đây, anh mau vào họp đi”, kéo chăn bên cạnh đắp lên mắt, cô đảo mắt trong bóng tối, ngữ điệu mềm mại, “Về sớm một chút, anh mệt hơi lâu rồi.”

Anh gật đầu, nhớ ra đang gọi điện, lại nói: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Bên kia liền cúp máy, Tề Chiêu Viễn dựa vào tường, nhìn màn hình đang tắt dần, mới vui vẻ trở về phòng họp.

Lúc này kim đồng hồ chỉ mười giờ.

Ninh Vy Lan lật đi lật lại không buồn ngủ, liền ôm điện thoại lướt weibo, cô vừa kích vào hot news weibo, top một hotsearch bất thình lình đập vào trong mắt.

Chuyện hẹn hò của Dịch Chỉ Ngôn hư hư thực thực bị khui ra.

Hẹn hò ư? Ninh Vy Lan mở to mắt kinh ngạc, lúc sắp kích vào xem thì có điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play