Khi Hà Thất và đoàn trợ lý lần theo dấu chân hai người tìm đến cốc núi, Lâu Minh cũng vừa tỉnh lại sau hôn mê.

Đôi mắt đen nháy từ từ mở ra, đập vào mắt là gương mặt Trần Ngư đang dán sát lại gần, hai cánh môi sưng đỏ ở khoảng cách gần như vậy làm anh nhìn mà giật mình.

“anh …” Câu trả lời đã biết rõ ràng nhưng Lâu Minh lại không dám hỏi ra miệng, chúng ta lại hôn nhau sao?

“anh Ba, anh tỉnh rồi?” Trần Ngư thấy Lâu Minh tỉnh, con người sáng ngời càng thêm lấp lánh, ánh nắng từ phía sau Trần Ngư chiếu xiên lên người cô, làm những sợi lông tơ mềm mại trên người cô như được phủ một lớp ánh vàng nhàn nhạt, làm cả người cô vô cùng ấm áp mà tốt đẹp.

Lâu Minh sửng sốt trong giây lát rồi mới tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện anh đangnằm gối đầu lên chân Trần Ngư. anh lúng túng ngồi dậy, nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, hỏi “Ở đây là đâu vậy?”

“Em cũng không biết.” Trần Ngư lắc đầu.

Đúng thế, lần đầu tiên Trần Ngư đến thành phố Bình, nên không biết dãy núi này tên là gì, ở đâu.

“Cách chỗ xảy ra chuyện khoảng bao xa?” Lâu Minh lại hỏi.

“Chắc là khoảng hơn ba cây số.” Trần Ngư ước chừng.

“Ba cây số?” Lâu Minh sững người, hiển nhiên là không nghĩ tới anh đã chạy xa như vậy.

“Tam thiếu …”

“Tiểu thư Trần Ngư …”

Hai người quay đầu nhìn lại, Hà Thất và hai trợ lý đang chạy từ trên sườn núi tới.

Lấy bán kính ba cây số, ở một nơi hoàn toàn xa lạ đầy núi đá lởm chởm, Trần Ngư còn tìm thấy anh nhanh hơn cả một người lính đặc chủng như Hà Thất sao?

Hai mắt hiền hòa của Lâu Minh khẽ run, hai tay chống đất đứng lên, anh xoay người đưa tay về phía Trần Ngư “Đứng lên thôi.”

Trần Ngư ngửa đầu, khuôn mặt cuối cùng cũng hiện rõ dưới ánh mặt trời, làm nổi bật cái trán sưng tím dưới hàng tóc mái, vẻ mặt Lâu Minh biến đổi “Trán của em sao bị thương nặng đến thế này?”

Chết tiệt, lúc đó Thi Thi ngất đi chắc chắn là bị thương nghiêm trọng rồi, anh vẫn không thể bảo vệ tốt cho cô nhóc này. Lâu Minh tự trách, ngồi xổm xuống, ghé lại gần xem xét vết thương trên trán Trần Ngư.

Hơi thở của Lâu Minh phả lên mặt Trần Ngư mà ánh mắt Trần Ngư lại lén lút nhìn lên cặp môi mỏng mà mình vừa mới hôn trộm nhiều lần xong, phát hiện quả nhiên là mình lại muốn hôn …

“Ối!” Cơn đau đột ngột truyền đến làm Trần Ngư tỉnh táo lại.

“Xin lỗi em!” Lâu Minh lo lắng thu tay lại “Nghiêm trọng như vậy, chút nữa anh đưa em đến bệnh viện chụp Xquang đi.”

“Tam thiếu, tiểu thư Trần Ngư, hai người không sao chứ.” Lúc này Hà Thất và hai trợ lý đã chạy đến trước mặt hai người.

Hà Thất nhìn tình trạng của hai người, thấy không có gì bất thường, lo lắng trong lòng mới thả lỏng được một chút, thở phào một hơi.

“Tôi không sao, mấy người Phan Phong sao rồi?” Lâu Minh hỏi.

“Chúng tôi đã chuyển các cậu ấy đến bệnh viện, khám sơ bộ thì không có gì nghiêm trọng.” Hà Thất đáp.

“Em có một vấn đề.” Trần Ngư yếu ớt lên tiếng.

“Em sao thế?” Lâu Minh quay phắt người lại, vẻ mặt lo lắng nhìn Trần Ngư.

“Chân em tê quá.” Trần Ngư đáng thương chỉ chỉ vào chân mình nói “Em đứng lên không nổi.”

Nỗi lo lắng trong lòng Lâu Minh được buông xuống, sau đó lại nhớ ngay đến cảm giác lúc anh mới tỉnh dậy đã cảm nhận, hiểu được chân Trần Ngư bị tê là vì nguyên nhân gì. Vẻ mặt Lâu Minh lại biến thành lúng túng, anh quay đầu nhìn ba người trợ lý lúc này đang ngửa mặt nhìn trời, nét mặt hơi mất tự nhiên, nói “Vậy để anh cõng em nha.”

“Cám ơn anh Ba.” Trần Ngư cười hì hì, hai cánh tay vươn lên ôm cổ Lâu Minh, cả người ghé lên lưng anh.

“Sao em lại nhẹ hều vậy?” Lâu Minh cảm nhận trọng lượng trên lưng mình, cau mày nói.

“Vậy sau này em lại ăn nhiều hơn một chút!” anh Ba cảm thấy mình nhẹ sao? Vậy mình phải ăn nhiều hơn mới được.

Dáng vẻ nghe lời của cô nhóc thật ngoan ngoãn làm lòng Lâu Minh cảm thấy ngưa ngứa, nén không được mà khen “Ngoan quá!”

Ba trợ lý đi phía sau liếc mắt nhìn nhau, ăn ý giao lưu (Khi tiểu thư Trần Ngư ở biệt thự, ba bữa cơm, lại thêm bữa khuya rồi thêm đồ ăn vặt, vậy mà còn muốn ăn nhiều hơn một chút??)

(nói lời vô dụng làm gì. Sau này tăng thêm bữa trà chiều, đồ ăn vặt phải thêm gấp đôi.) Hà Thất trực tiếp chỉ thị.

Lâu Minh cõng Trần Ngư đi được khoảng năm trăm mét thì gặp Điền Phi lái xe đến tiếp ứng. đi cùng Điền Phi còn có hai anh em nhà họ Nghiêm.

“Hai người kia là ai?” Lâu Minh hỏi.

“Là hai anh em đi ngang qua, khi chúng tôi nhận được tín hiệu chạy đến, hai anh em người này đang giúp mấy người Phan Phong xử lý vết thương.” Hà Thất nói “Nhưng thân phận của họ vẫn có điều khả nghi, nhưng chúng tôi vẫn chưa kịp kiểm tra.”

“Hai người họ chính là người đã dẫn cương thi tới đó.” Trần Ngư nhân cơ hội tố cáo.

Lâu Minh nhìn đôi nam nữ phía đối diện đang vội vàng chạy tới, ánh mắt lóe lên.

“Em thực sự tìm được bạn của em rồi?” Khi Nghiêm Hân nhìn thấy Lâu Minh, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc, nghĩ thầm, cô nhóc này không phải là nói đi tìm cương thi sao, sao lại tìm về được một ‘soái ca’ thế này. “Vậy … có thể trả la bàn cho chúng tôi không?”

đã tìm được Lâu Minh, giữ la bàn cũng chẳng có ích gì, Trần Ngư đưa tay vào túi lục lọi, lấy la bàn ra đưa cho Nghiêm Hân.

“không bị hỏng đấy chứ.” Nghiêm Hân nhìn la bàn trong tay hỏi.

“Hỏng hay chưa mà cô cũng không nhìn ra sao.” Trần Ngư tức giận, cô vẫn khôngquên hai người trước mắt này là người làm hại cô và Lâu Minh bỗng nhiên lật xe, hại sát khí của anh Ba bỗng nhiên bùng phát, làm mấy người Phan Phong phải nhập viện đó.

“cô …” Nghiêm Hân lớn đến chừng này chưa từng bị người nào đối xử như vậy, lập tức giận dỗi, vừa muốn lên tiếng lấy lại danh dự thì bị anh trai cản lại.

“Thực là xin lỗi mọi người.” Nghiêm Uy nói “Vùng núi có một con cương thi đạo hạnh tám trăm năm ẩn nấp. Đêm qua, tôi và em gái định tìm nó để tiêu diệt lại không ngờ làm liên lụy đến mọi người. thật là có lỗi quá. Chi phí thuốc men điều trị, hai anh em chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, có việc gì cần chúng tôi giúp đỡ mọi người cứ nói ra, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Còn chi phí sửa chữa ô tô nữa nha anh Ba.” Trần Ngư nhỏ giọng nói vào tai Lâu Minh “anh Ba, ô tô đắt lắm đó, để họ chịu phí sửa chữa đi.”

“Được.” Trong mắt Lâu Minh hiện lên nét cười “Hà Thất, cậu đi xử lý đi.”

Vốn là cảm giác của Lâu Minh với hai anh em nhà này cũng không tốt lắm, tuy là hai người này là vì bắt cương thi nhưng tự dưng lại hại năm người bọn anh suýt nữa thìmất mạng. Cho dù Lâu Minh có tốt tính đến đâu đi nữa thì cũng muốn nổi giận. Nhưng chẳng biết tại sao, Trần Ngư chỉ ghé tai anh nhẹ nhàng nói mấy câu cũng đủ để tâm tình của anh trở nên khá hơn nhiều.

Lâu Minh để anh em nhà họ Nghiêm cho Hà Thất xử lý, còn mình thì cõng Trần Ngư leo lên xe Jeep do Điền Phi lái.

“Chân tiểu thư Trần Ngư bị sao thế ạ?” Điền Phi thấy Trần Ngư luôn ở trên lưng Lâu Minh từ nãy đến giờ thì lo lắng hỏi.

“Chân tôi bị tê.” Trần Ngư đáp.

“Chân tê?” Động tác khởi động xe của Điền Phi khựng lại, kìm không được mà bắt đầu bổ não: Theo lời anh em nhà họ Nghiêm nói, tiểu thư Trần Ngư lúc đi tìm Tam thiếu chân cộ còn tung tăng nhảy nhót lắm mà. Sao khi trở về lại đột nhiên bị tê chân. Đây là trong tình huống như thế nào mới tạo được tình trạng này?

“Giờ còn tê hay không?” Lâu Minh nhíu mày hỏi.

“đã đỡ hơn nhiều rồi ạ.” Trần Ngư trả lời.

“Để anh giúp em massage nha, khí huyết lưu thông sẽ không bị tê nữa.”

“Vâng ạ.” Trần Ngư đạp đạp hai cái cho giày rơi xuống, hai bàn chân nhỏ lập tức đặt lên đùi Lâu Minh.

Vẻ mặt Lâu Minh sững lại, động tác linh hoạt như vậy mà bảo còn tê sao. Nhưng đối mặt với ánh mắt mong đợi của Trần Ngư, Lâu Minh yên lặng cúi đầu, nhẹ nhàng ấn lên.

Điền Phi lái xe phía trước, nội tâm bắt đầu thét chói tai: A a a, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

==

Trong khu tập thể quân đội nào đó của thành phố Bình, Lâu Tân Thành đang ngồi trong phòng sách chuẩn bị tài liệu cho buổi thị sát xí nghiệp vũ khí quân dụng chiều nay. Lúc này, một sĩ quan khoảng năm mươi tuổi đi đến, vẻ mặt vội vàng nói “Bộ trưởng, Tam thiếu xảy ra chuyện rồi!”

“Lâu Minh làm sao?” Động tác cầm bút của Lâu Tân Thành ngừng lại.

“Xe của Tam thiếu gặp tai nạn trên đường đến địa điểm.” Sĩ quan nói.

“Người có bị sao không?” Lâu Tân Thành hỏi.

“Nghe nói không có gì nghiêm trọng, nhưng cụ thể tình hình như thế nào vẫn còn phải kiểm tra mới kết luận được.” Sĩ quan trung niên nói “Bây giờ Tam thiếu đang ở bệnh viện quân khu.”

“đi thôi.” Lâu Tân Thành đặt tài liệu xuống, cầm lấy nón trên bàn, uy nghiêm hùng dũng bước ra ngoài.

Khi Lâu Tân Thành đến khoa phóng xạ bệnh viện quân khu, Lâu Minh còn đang dỗ Trần Ngư chụp CT não.

“Em nằm lên đi cho bác sĩ chụp CT não xem có tổn thương gì không.” Lâu Minh dỗ dành.

“Em không sao, em khỏe rồi mà, chỉ sưng bên ngoài mà thôi.” Trần Ngư sống chết lắc đầu, nói “Em không muốn đi vào đâu, trong đó có vật gì kỳ quái lắm, làm em khôngthoải mái chút nào.”

Bình thường, khi vào khoa phóng xạ, người ta đều có chút không thoải mái, huống hồ Trần Ngư là người có linh lực trên thân làm cho năm giác quan còn nhạy cảm hơn nhiều so với người thường “Em chụp một chút thôi mà, không thì anh không yên lòng.”

“Vậy … vậy được rồi.” Trần Ngư nghe Lâu Minh nói như vậy, do dự một chút rồi gật đầu.

Lâu Minh thở dài một hơi, khuôn mặt căng cứng lúc này mới mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu Trần Ngư an ủi “không có chuyện gì đâu, chỉ một chút là tốt hơn thôi.”

Trần Ngư mỉm cười với anh rồi ngoan ngoãn nằm lên bàn chụp.

Đây là … Lâu Minh sao? Khi nào thì nó … lại thân mật với người khác như vậy chứ?

Trong kí ức của Lâu Tân Thành, đứa con nhỏ này của ông, sau khi biết sát khí trênngười nó sẽ gây ảnh hưởng cho người khác, thì luôn cố hết sức giữ khoảng cách với mọi người. Cho dù là với người nhà của nó, nó cũng đều tránh ở phía xa, vậy mà bây giờ lại có thái độ thân mật như vậy với một cô gái.

“cô gái kia là ai?” Lâu Tân Thành lên tiếng hỏi.

“Tôi vẫn chưa có tư liệu liên quan đến cô gái này, để tôi đi tìm hiểu.” Sĩ quan trung niên nói, đang định đi ra ngoài gọi điện cho Hà Thất thì thấy Hà Thất dẫn Mao đại sư đi từ bên ngoài vào.

“Chào thủ trưởng!” Hà Thất nhìn thấy hai vị thủ trưởng thì thực hiện tư thế chào theo nghi thức quân đội.

“Bộ trưởng Lâu.” Mao đại sư nhìn thấy Lâu Tân Thành thì gật đầu chào hỏi.

“Mao đại sư.” Lâu Tân Thành nhẹ gật đầu, sau đó nói “Vừa rồi tôi đã cho người phong tỏa cao ốc này, chút nữa làm phiền Mao đại sư làm sạch giùm.”

Làm sạch cái gì? Đầu tiên, Mao đại sư sững người rồi rất nhanh định thần lại. Bộ trưởng Lâu vẫn chưa biết sát khí trong cơ thể Lâu Minh đã được Trần Ngư phong ấn hoàn toàn, đây là muốn ông làm sạch sát khí mà Lâu Minh đã phát ra trong tòa nhà này.

Trần … Trần tiểu hữu đã bị bộ trưởng Lâu nhìn thấy rồi sao, Mao đại sư hơi lo lắng.

“Hà Thất, cô gái kia là ai?” Sĩ quan trung niên hỏi thẳng Hà Thất.

“cô ấy …” Hà Thất biến sắc, nguy rồi, chắn chắn không thể giấu tiểu thư Trần Ngư được nữa rồi.

Lâu Tân Thành thấy Hà Thất không trả lời thì nghi ngở nhướng mày.

“cô bé là cháu gái của người bạn của tôi.” Mao đại sư tiếp lời “cô bé mặc dù còn nhỏnhưng tu vi huyền học khá giỏi, còn giỏi hơn mấy đồ đệ của tôi nữa. Lần này Lâu Minh đến thành phố Bình, trong xưởng vũ khí quân dụng tôi đã bố trí trận pháp từ trước, trên đường sợ Lâu Minh xảy ra chuyện nên mới mời Trần Ngư đi cùng để trợ giúp.”

“cô bé tên Trần Ngư?” Lâu Tân Thành hỏi.

Mao đại sư gật đầu.

“Hình như Lâu Minh rất thích cô bé.” Lâu Tân Thành như có điều suy nghĩ nói.

Đâu chỉ có thích không đâu …

“Có thể là vì Trần Ngư có linh lực bảo vệ nên đối với sát khí trên người Lâu Minh có thể chống được khá lâu. Do đó Lâu Minh mới thoải mái tiếp xúc, có thể là như vậy nên cậu ấy mới thân thiết với cô bé.” Mao đại sư giải thích.

“Thoải mái tiếp xúc?” Lâu Tân Thành quay đầu nhìn phòng chụp CT, lúc này Trần Ngư mới chụp xong, Lâu Minh đưa tay đỡ người từ trên bàn chụp xuống, hai người nhìn nhau cười vui vẻ, ánh mắt Lâu Tân Thành trầm xuống.

Lâu Minh à, lão phu đã cố hết sức rồi! Mao đại sư âm thầm thở dài.

“Ba!” Lâu Minh quay người, nhìn thấy ba mình đang đứng ngoài cửa sổ thì lập tức cứng đờ, cánh tay vịn nhẹ tay Trần Ngư buông ra, cứng nhắc chắp tay sau lưng.

Trần Ngư nghi ngờ quay lại nhìn theo, đối với ánh mắt tìm tòi của Lâu Minh, nở nụ cười ngốc ngốc.

Ba của anh Ba, phải lễ phép mới được. Nghĩ như vậy, Trần Ngư càng cười tươi tắn hơn nữa.

“…” Lâu Tân Thành thản nhiên gật nhẹ đầu.

Ba của anh Ba gật đầu chào mình kìa, Trần Ngư hưng phấn quay đầu nhìn Lâu Minh mới phát hiện Lâu Minh rời khỏi phòng từ lúc nào. Trần Ngư nhìn qua cửa sổ thấy Lâu Minh đến bên cạnh ba mình, sau đó hai người quay đầu rời đi.

Trần Ngư nghĩ hai người bận công chuyện nên cũng không để trong lòng, an tâm đitheo Hà Thất về phòng bệnh. Sau đó ăn cơm trưa, cơm tối nhưng vẫn không thấy Lâu Minh xuất hiện.

Trần Ngư không nhịn được lấy điện thoại di động nhắn tin (anh Ba, anh đang ở đâu dạ?)

Lâu Minh (anh đang ở xưởng vũ khí.)

(anh Ba, anh đi làm việc rồi hả? Sao anh không chờ em cùng đi?) Trần Ngư ngạc nhiên hỏi.

Lâu Minh (Trong xưởng vũ khí không cho người ngoài vào, anh lại quên mất. Em ở bệnh viện tĩnh dưỡng cho khỏe, chờ có báo cáo kiểm tra, anh nói Hà Thất đưa em về Đế Đô.)

Trần Ngư (anh Ba không về cùng với em hả?)

Lâu Minh (Việc của anh chưa biết đến khi nào mới xong, em về trước đi nha.)

Trần Ngư (Vậy em ở đây chờ anh Ba luôn đi. Nếu sát khí của anh Ba lại bùng phát, không có em ở đây thì phải làm sao (**))

không đâu, sau này sẽ không bùng phát nữa đâu.

Lâu Minh nâng tay trái lên, trên đó có nút ngọc phong ấn sát khí trong người anh.

Bởi vì biết Trần Ngư có thể giúp anh phong ấn sát khí khi bùng phát cho nên mấy lần anh mới tùy ý cởi nút ngọc ra. Cũng bởi vì có Trần Ngư bên cạnh, mà anh mới muốn ra ngoài dạo phố, ra ngoài ăn cơm, thậm chí còn leo Trường Thành nữa. anh bắt đầu từ từ mong chờ một cuộc sống của người bình thường, nên những yêu cầu với chính bản thân mình, anh cũng từ từ buông lỏng.

Nhưng cuộc nói chuyện lúc sáng với ba đã gõ cho anh một hồi chuông cảnh tỉnh.

“Nghe Mao đại sư nói, cô bé Trần Ngư kia cũng là Thiên Sư phải không?” Lâu Tân Thành hỏi Lâu Minh.

“Vâng.” Vẻ mặt Lâu Minh căng cứng

“Nghe nói cô bé có thể đề kháng được với sát khí của con?”

“cô ấy chỉ mạnh hơn so với người thường một chút mà thôi, thời gian dài cũng sẽ bị ảnh hưởng.” Lâu Minh giải thích.

“thì ra là thế …” Ánh mắt Lâu Tân Thành lóe lên sự tiếc nuối “thật là đáng tiếc, khó có khi thấy con thích một người như thế.”

Tim Lâu Minh đập lỡ một nhịp, bàn tay để xuôi bên người nắm chặt lại “cô ấy vì con mới gặp tai nạn xe nên con mới quan tâm một chút.”

“Ừ, được rồi.” Lâu Tân Thành vừa suy nghĩ vừa gật đầu.

Lâu Minh không biết lời giải thích của mình có xóa tan điều lo nghĩ của ba mình không, nhưng Trần Ngư đã bị bại lộ dưới tầm mắt của ông rồi, vậy thì anh không thể thường xuyên tiếp xúc với cô nữa.

Mà không biết Lâu Minh đang có ý định trốn tránh mình, Trần Ngư nằm trong phòng bệnh nhàm chán lên group chat nhóm bạn cùng phòng kí túc xá.

Trần Ngư: Hình như tớ thích một người rồi á.

Trương Mộc Oản:???

Phương Phỉ Phỉ: Thi Thi, cậu yêu đương rồi sao?

Hàn Du: anh ấy có đẹp trai không, có ảnh chụp không?

Trần Ngư: không cho các cậu xem.

Trương Mộc Oản: Là bạn chung phòng với cậu, bọn tớ có trách nhiệm kiểm tra bạn trai cậu, xem cậu có phải bị dụ dỗ hay không.

Phương Phỉ Phỉ: không đúng a, Thi Thi, sao bỗng nhiên cậu lại thông suốt như thế.

Hàn Du: Cùng thắc mắc, Thi Thi, sao cậu lại nhận ra là mình thích người ta.

Trần Ngư: Tớ hôn anh ấy, hôn xong còn muốn hôn nữa, hôn trộm đến mấy lần luôn. Mặt thẹn thùng.JIP

Trương Mộc Oản: Ra là cậu chủ động theo đuổi người ta.

Phương Phỉ Phỉ: Nữ lưu manh!

Hàn Du: Trong nháy mắt, tôi cảm thấy thật đau tim.

Trương Mộc Oản: Ảnh chụp!

Phương Phỉ Phỉ: Ảnh chụp!

Hàn Du: Ảnh chụp!

Trần Ngư: không cho!!!

Trương Mộc Oản: Đồ keo kiệt!

Phương Phỉ Phỉ: không cho thì thôi, nhưng so với Tần Dật thì ai đẹp trai hơn.

Trần Ngư: Đương nhiên là người tớ thích đẹp trai hơn.

Hàn Du: Cái này là người yêu trong mắt hóa Tây Thi, không tính.

Trần Ngư: Chúng tớ vẫn chưa phải là người yêu nữa.

Phương Phỉ Phỉ: Khoe ân ái còn không cho xem ảnh chụp, kéo đen!

Trương Mộc Oản: Đồng ý.

Hàn Du: Đồng ý.

Trần Ngư: Tớ còn muốn hỏi các cậu tớ phải thổ lộ như thế nào bây giờ?

Trần Ngư đợi lúc lâu, thấy không có tin nhắn trả lời thì biết mấy bạn đã kéo đen mình. Trần Ngư không quan tâm nhún nhún vai, dù sao thì ngày mai các cậu ấy lại khôi phục danh sách bạn tốt ngay ấy mà.

Với lại anh Ba còn ở xưởng vũ khí mấy ngày nữa, nhân dịp này, cô phải suy nghĩ phải nói với anh Ba chuyện cô hôn rồi lại muốn hôn anh cho anh hiểu đây.

Trần Ngư tắt Wechat, rồi mở phần mềm QQ, nhìn hình đại diện màu xám, quyết đoán click vào: Ông nội, con để ý một người.

Tác giả có lời muốn nói:

Ông Ngô đánh xong trò chơi, nhìn thấy tin nhắn của Tây Thi thì lập tức kích động, vô cùng vui vẻ gọi nhân viên quán net: Hôm nay ông mời mọi người ở đây uống cocacola.

Nhân viên quán net: Ông nội, hôm nay có chuyện gì mà vui vẻ vậy ạ.

Ông Ngô: Cháu gái ông để ý đàn ông.

Nhân viên quán net: Ông không sợ … cải trắng nhà ông bị heo ủi mất rồi sao?

Ông Ngô: Ông quan tâm thằng nhóc đó là cải trắng nhà ai làm gì, dù sao thì heo là nhà ông, đen thui mập mạp, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play