“Thi Thi, đừng đoán bừa.” Lâu Minh bất đắc dĩ nhìn Trần Ngư.

Điền Phi ôm hộp gỗ, cúi đầu không dám để cho Tam thiếu nhìn thấyanh ta đang cười trộm, he he … “sàm sỡ” là muốn nói đến việc đó đó sao?

Trần Ngư nghịch ngợm lè lưỡi “Em nói đùa thôi, lúc đầu em cứ nghĩ là thanh kiếm này ghét em bởi vì em và nó đã đánh nhau, nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể là nó đang bảo vệ chủ nhân. Ông nội em đã nói, pháp khí có linh tính sẽ tự mình lựa chọn chủ nhân. Sức mạnh của thanh kiếm này đến từ sát khí, trên đời này người có sát khí nặng chắc khôngai qua được anh Ba, nên em nghĩ thanh kiếm này chịu khuất phục anh, coi anh là chủ nhân của nó.”

“Mà hôm đó, đúng lúc nó gặp em phong ấn sát khí của anh Ba, nên chắc là nó coi em là kẻ địch mà bảo vệ chủ nhân.” Trần Ngư vừa nóivừa đi vài bước về phía Lâu Minh, thanh kiếm đồng lại rung một cái, lập tức Trần Ngư kích động nói “anh nhìn xem, em khẽ đến gần anh là nó lại nổi dậy, chắc chắn là muốn bảo vệ chủ nhân.”

“Yên lặng!” Lâu Minh nhìn thanh kiếm đang rung động khẽ quát mộttiếng, thanh kiếm đồng lập tức ngoan ngoãn yên tĩnh lại.

“Quả nhiên là nó rất nghe lời anh Ba, so với la bàn của em còn ngoan hơn nhiều.” Trần Ngư vừa dứt lời, la bàn trong túi vải lập tức rung động bày tỏ bất mãn.

Trần Ngư móc la bàn ra, nói với nó “Đừng rung nữa, yên lặng đi.”

La bàn không thèm để ý đến cô, tủi thân tiếp tục rung động, dường như đang oán trách: Tôi cứu cô nhiều lần như vậy, vậy mà cô dám so sánh tôi với cái thằng oắt kia.

“Đừng lắm lời, mày nhìn đi, tao nói mày yên lặng mà mày có thèm nghe tao đâu.” Trần Ngư nói chuyện với la bàn như đang nói với bạn bè.

La bàn dừng lại một chút, không rung động nữa, nhưng chỉ được hai giây thì tiếp tục tủi thân rung động.

“Được rồi, được rồi, là do tính cách của mày quá hoạt bát.” Trần Ngư dụ dỗ nói.

La bàn vui vẻ rung lên hai lần, sau đó mới yên lặng.

Trần Ngư bất đắc dĩ nhìn Lâu Minh nhún vai, dường như muốn nói, anhxem …

Nếu như là lúc trước, Lâu Minh mà nhìn thấy Trần Ngư nói chuyện với la bàn sẽ cảm thấy kì lạ, nhưng bây giờ anh cảm nhận được cảm xúc của thanh kiếm đồng một cách rõ ràng nên anh có thể hiểu cách giải thích lúc nãy của Trần Ngư.

Cảm nhận sự vui mừng và thân mật từ thanh kiếm đồng truyền đến, ánh mắt Lâu Minh phức tạp nhìn thoáng qua hộp gỗ, sau đó để Điền Phi mở nắp hộp ra.

“Vù vù.” Thanh kiếm thấy nắp hộp đã mở ra, nằm trong hộp gỗ vui vẻ rung động, trong lòng Lâu Minh biết nó rất vui sướng, dường như muốnnói với anh: mau cầm tôi lên đi, thử sử dụng tôi đi.

“Tao không thể đụng vào mày.” Lâu Minh thử đáp lại nó.

“Vù?” Thanh kiếm đồng vô cùng mất mát.

“Nếu tạo chạm vào mày, sát khí trong người sẽ bùng phát, tao sẽ bị mất đi lý trí.” Lâu Minh giải thích.

“Vù? Vù!!” Thanh kiếm đồng rung động mãnh liệt, một cảm xúc phẫn nộ chợt sinh ra, Lâu Minh có thể cảm nhận được nỗi oán hận và phẫn nộ đó nhưng lại không biết thanh kiếm đang oán hận điều gì.

“Mày bình tĩnh lại đi.” Lâu Minh thở dài, anh nhận ra thanh kiếm này cũng dễ làm người khác phải quan tâm.

Thanh kiếm đồng lập tức ngoan ngoãn yên tĩnh lại.

“Thi Thi, cũng chính là cô bé mày định tấn công lúc nãy, là bạn của tao, mày không thể làm cô ấy bị thương, nghe không.” Lâu Minh nói.

Trần Ngư nghe Lâu Minh nói vậy, lập tức nhón chân nhìn phản ứng của thanh kiếm.

“Vù vù!!” Lâu Minh cảm giác được sự nguy hiểm, thanh kiếm đangmuốn nói đến nguy hiểm, là nói về Trần Ngư sao?

“cô ấy không nguy hiểm, cô ấy phong ấn sát khí của tao là để cứu tao.” Lâu Minh giải thích.

“Vù …vù!!” Thanh kiếm đồng rung động càng mãnh liệt, dường như cảm xúc của nó rất phức tạp, Lâu Minh cảm nhận được sự xáo động trong cảm xúc của nó nhưng không biết nó muốn nói điều gì.

“Tóm lại, mày không được làm tổn thương cô ấy.” Lâu Minh ra lệnh.

“Vù? Vù!” Thanh kiếm đồng lập tức bay ra khỏi hộp, vèo một cái bay về hướng Trần Ngư.

Trần Ngư hoảng sợ, quăng la bàn trong tay ra. La bàn đã ở trong biệt thự nhà họ Lâu, hấp thụ linh khí tràn đầy nên vô cùng xông xáo bay đến chiến đấu với thanh kiếm đồng.

cô nhóc Trần Ngư chết tiệt kia khen mi, ta đánh chết mi nè!

Lâu Minh thấy thanh kiếm đồng bay đi, lập tức nôn nóng, anh nổi giận quát thanh kiếm đang bay trên không trung “Quay về!”

“Vụt!” đang muốn chiến đấu sống chết với la bàn, thanh kiếm nghe lệnh lập tức dừng giữa không trung, la bàn thấy đối phương bất động nên thừa cơ bay đến đập hai lần lên thanh kiếm. Thanh kiếm rung động hai cái, cuối cùng vẫn bay trở về trước mặt Lâu Minh.

“Nếu mày coi tao là chủ nhân của mày thì không được làm cô ấy bị thương.” Lâu Minh nghiêm nghị trách mắng “Nếu không tao khóa mày lại đó.”

“Vù …” Lâu Minh bỗng cảm nhận được cảm xúc tủi thân vô cùng vô tận ập đến làm anh cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng anh vẫn kiên địnhnói ra “Mày có đồng ý không?”

Thanh kiếm đồng trên không trung vẫn đang giãy dụa, giống như đứa trẻ con đang hờn dỗi.

Trần Ngư cảm thấy nó có chút tội nghiệp, đứng cách xa kêu lên “Ai da, tao sẽ không làm tổn thương chủ nhân của mày đâu mà, mày khôngcần đề phòng tao, nếu không sẽ bị khóa lại thật đó, khóa vào nhà bảo tàng, mấy trăm, mấy ngàn năm cũng không ra được đâu nha.”

Thanh kiếm nghe thấy Trần Ngư nói, mũi kiếm liền chuyển hướng về phía Trần Ngư, la bàn đang còn dạo trong không trung, thấy thế lại bay qua đập nó một cái.

Thanh kiếm đồng tức lắm, muốn đánh một trận ba trăm hiệp với la bàn, nhưng nghĩ đến mệnh lệnh của Lâu Minh, cuối cùng chỉ có thể tủi thân dừng giữa không trung.

“Quay về hộp đi.” Lâu Minh vừa dứt lời, thanh kiếm đồng lập tức ngoan ngoãn bay trở lại hộp gỗ. Ánh mắt Lâu Minh phức tạp nhìn thoáng qua thanh kiếm, rồi nói với Trần Ngư “anh định tặng em thanh kiếm này để phòng thân, nhưng giờ chắc là không được rồi.”

“Đâu chỉ không được, đừng để đến lúc em đang đấu với ác ma, nó ở đâu từ phía sau đâm em một cái là em đã cám ơn lắm luôn rồi.” Trần Ngư cũng không dám có nó.

Lâu Minh tưởng tượng đến cảnh này, lông mày nhíu lại “Vậy quên việc này đi thôi.”

Việc tìm pháp khí chỉ có thể nghĩ cách khác.

Mỗi ngày, vào buổi tối, Trần Ngư đều đến biệt thự nhỏ nhà họ Lâu hai tiếng đồng hồ, thanh trừ hết sát khí trên người. Nhưng hai ngày nay, sát khí trên người cô đã thanh trừ gần hết nên cũng không cần chờ đủ hai giờ. Sau khi cùng Lâu Minh ăn tối xong, Trần Ngư cầm ba bùa hộ mệnh Mao đại sư đã luyện chế, quay về nhà.

Điền Phi ôm hộp gỗ, hỏi Lâu Minh “Tam thiếu, vậy chúng ta có trả lại thanh kiếm đồng không?”

Lâu Minh nhìn hộp gỗ, trong đó truyền đến cảm giác thân thiết làm anhcó chút không nỡ “Thôi cứ nhận lấy, không trả lại nữa.”

“Vậy … anh định để ở đâu?” Điền Phi cảm thấy thanh kiếm này có thể tự mình bay đi, hình như là để ở đâu cũng không an toàn lắm.

“Cậu tìm một cái két sắt, khóa lại để trong phòng tôi đi.”

“Vâng.” Điền Phi đáp lời rồi đi thực hiện.

==

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Trần Ngư lấy cớ hôm qua cô đichùa dâng hương xin ba bùa hộ mệnh cho ba mẹ và anh trai rồi đưa ra.

“Quả nhiên là con gái hiểu chuyện, mẹ nuôi anh con hai mươi mấy năm, chưa thấy nó mua cho mẹ cái gì.” Mẹ Trần nhận dây đeo bùa hộ mệnh, vui vẻ đến mức không khép miệng lại được.

Mặc dù thị trưởng Trần không đến mức nói thẳng ra giống như mẹ Trần nhưng động tác còn nhanh hơn nhiều so với mẹ Trần, ông lập tức đeo ngay lên cổ tay.

Trần Dương cũng không để ý đến lời oán trách của mẹ mình, anh bỗng nhiên có cảm giác ‘mọi người đều say chỉ có mình anh tỉnh’, bởi vì anhbiết, Trần Ngư đưa ra ba bùa hộ mệnh này là hàng thật giá thật hẳn hoi.

Mọi người tiếp tục trò chuyện, lúc này người làm đem một hộp quà đến “Phu nhân, quà thăm bệnh đã chuẩn bị xong.”

Thị trưởng Trần nhìn thoáng qua hộp quà nói “Bà định đến thăm thằng bé Tử Dương hả?”

“Vâng.” Mẹ Trần thở dài “một đứa nhỏ thật ngoan sao bỗng nhiên lại bị bệnh chứ. Tôi cũng là người nhìn nó lớn lên, nó bị bệnh như thế, tôi cũng phải đến thăm một chút.”

“Tử Dương bị bệnh gì?” Thị trưởng Trần hỏi.

“Tôi cũng không biết, chỉ nghe nói là bị bệnh, không rõ là bệnh gì, nghenói thằng bé vẫn luôn hôn mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.” Mẹ Trần nói“Hôm qua tôi gặp Lệ Phân, cả người đều gầy đi, nhìn tiều tụy lắm.”

Lệ Phân là tên mẹ của Trương Tử Dương.

“Trần Dương, con đến thăm thằng bé chưa?” Mẹ Trần hỏi con trai.

“Gần đây con hơi bận, chỉ nghe nói mà vẫn chưa đi thăm được.” Trần Dương nói “Chút nữa tan làm, con cũng ghé thăm một chút.”

“Thi Thi chắc là không biết Tử Dương phải không, thằng bé là anh trai Trương Văn Văn.” Mẹ Trần thấy con gái cúi đầu không nói tiếng nào thìgiải thích “Tử Dương là một đứa nhỏ rất hiền lành, nó còn hiểu chuyện hơn cả em gái Văn Văn của nó.”

“Con biết, con đã gặp anh ấy rồi.” Trần Ngư đáp.

“Con gặp rồi sao? Gặp lúc nào?” Mẹ Trần kinh ngạc.

“À, … hai ngày trước, Tần Dật và Thiệu Huy đến thăm anh ấy nên tiện thể mang con đi cùng.” Trần Ngư đáp.

“Tình hình của thằng bé lúc đó thế nào?” Mẹ Trần thuận miệng hỏi.

“Rất … rất nghiêm trọng, vẫn còn hôn mê.” Trần Ngư ấp a ấp úng đáp.

“Hai ngày trước đã hôn mê, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng đó.” Mẹ Trần lo lắng đáp.

Bên cạnh, Trần Dương như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua em gáimình, anh nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ đi làm, thế là đứng lên “Thi Thi, không phải em nói là hẹn bạn đi nhà sách sao? Để anh chở em điluôn nè!”

“A? Dạ.” Trần Ngư nhìn ánh mắt ám chỉ của anh trai, ngoan ngoãn gật đầu.

Khi xe rời khỏi khu tập thể, quả nhiên Trần Dương lên tiếng hỏi “Là Tần Dật và Thiệu Duy dẫn em đi thăm Tử Dương?”

Tần Dật và Thiệu Huy có lẽ sẽ giới thiệu cho Tử Dương và em gái mình làm quen nhưng tuyệt đối sẽ không dẫn Trần Ngư lúc đó còn chưa quen biết Tử Dương đến thăm bệnh. Với lại mấy ngày qua anh cũng nghe được ít chuyện, nghe nói nhà họ Trương tìm mấy đạo sĩ đến phòng bệnh.

“thì là … thì là …”

“Em biết không, khi em nói dối thì sẽ nói lắp.” Bỗng nhiên Trần Dươngnói.

“…” Trần Ngư nói thầm: quả nhiên không lừa được cảnh sát, thế là thành thật nói “anh, anh còn nhớ không? Khi lần đầu tiên gặp Trương Văn Văn, em đã dọa cô ấy.”

Trí nhớ của Trần Dương rất tốt, rất nhanh, anh nhớ đến sự việc ngày hôm đó, sau đó nhíu mày “Lúc đó em nói trên vai con bé có một thằng nhóc ma, chẳng lẽ là thật?”

“Vâng, sau đó em giúp nó siêu độ rồi.” Trần Ngư nói “Nên Trương Văn Văn biết em là Thiên Sư.”

Làm cảnh sát, tư duy logic và năng lực liên tưởng của Trần Dương rất nhanh, Trần Ngư chỉ nói hai câu, anh đã đoán được đại khái “Trương Tử Dương không phải bị bệnh bình thường mà bị ma quỷ quấy nhiễu?”

“không có quan hệ với ác ma, ngược lại là có liên quan đến Thiên Sư.” Trần Ngư nói.

“Mấy đứa đó tìm em là muốn em giúp đỡ?” Trần Dương nghĩ đến việc bây giờ Tử Dương vẫn còn nằm trong bệnh viện, thì hỏi “Ngay cả em cũng không có cách giải quyết sao?”

“Chuyện này tương đối phức tạp, nói thế nào nhỉ?” Trần Ngư do dự mộtchút rồi nói “Em đã gặp linh hồn của Trương Tử Dương, chính anh takhông muốn tỉnh lại nên em không muốn nhúng tay vào.”

“Chính Tử Dương không muốn tỉnh lại sao?” Trần Dương kinh ngạc nói“Chuyện này người nhà họ Trương biết không?”

“Em đã nói với họ, em nói với họ nếu Trương Tử Dương muốn tỉnh lạithì đến tìm em, không thì em sẽ không ra tay. Nhưng đã qua hai ngày rồi, người nhà họ Trương vẫn không đi gặp em, chắc là Trương Tử Dương vẫn không muốn tỉnh lại.” Trần Ngư nói “Chuyện này thật rắc rối, nếu giải quyết không tốt, em sẽ dễ bị dính líu luật nhân quả, nên nhà họ không đến tìm em thì em cũng không xen vào.”

“Nhân quả?” Mặc dù Trần Dương nghe không hiểu nhưng cảm giác được đây không phải là điều tốt lành gì, thế là cau mày “anh nghe nóimấy ngày nay nhà họ Trương tìm rất nhiều đạo sĩ và Thiên Sư đến, chắc là không tìm đến em đâu, tốt nhất em không nên xen vào.”

“Vâng.” Trần Ngư gật đầu “Nếu họ không đến tìm em, em mặc kệ.”

Trần Dương nghe thấy thì nhăn lông mày, vốn không muốn cho Thi Thi xen vào, nhưng nghĩ đến việc Trương Tử Dương còn hôn mê bất tỉnhthì lại nói “Nếu nhà họ đến tìm em, em nhớ nói cho anh, anh đi cùng em.”

“Vâng, cám ơn anh Hai.” Trần Ngư cười hì hì.

Tâm trạng của Trần Dương không nhẹ nhõm như em gái nhà mình, theo lời của Trần Ngư, sự việc của Trương Tử Dương, Thi Thi hoàn toàn có năng lực giải quyết. Chỉ là vì Trương Tử Dương không muốn tỉnh lại nên vì nguyên nhân nào đó nên Thi Thi mới không ra tay giúp đỡ. Nếu như cuối cùng nhà họ Trương vẫn đến nhờ Thi Thi thì tám, chín phần mười là sẽ ép buộc Thi Thi giúp họ.

Mặc dù anh có thể hiểu được tâm trạng nhà họ Trương, nhưng khôngmột ai có thể ép buộc em gái của anh được.

==

Trần Dương đưa Trần Ngư đến nơi cô muốn đến, khu biệt thự nội thành Đế Đô tấc đất tấc vàng, anh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, hỏi “Em lại đi trừ ma sao?”

“không, hôm nay em chỉ đến điều tra thôi.” Trần Ngư nói “Có báo cáonói khu vực gần đây khí âm rất nặng, trên trang web huyền học ra nhiệm vụ cho Thiên Sư đến điều tra, em chỉ cần tìm nguyên nhân khíâm tăng lên là được. Gặp phải ác ma em cũng không ra tay, em sẽ báo cáo lên mạng huyền học trước, chờ mạng huyền học lại ra nhiệm vụ, lúc đó em mới tiếp nhận xử lý, thế mới kiếm được hai phần tiền chứ, he he..”

“…” Trần Dương im lặng “Xem ra em rất thích hợp học tài chính.”

Trần Ngư xuống xe, không tốn chút sức lực nào tìm đến nơi âm khí dày đặc nhất, tốn hai mươi phút, cuối cùng đứng trước một công viên nhỏtrong rừng cây.

Trần Ngư đứng cảm nhận, lập tức có chút phiền lòng, âm khí nặng như vậy, nếu mạng huyền học công bố nhiệm vụ chắc là phải cấp bậc A đi, xong rồi, sao cô kiếm hai lần tiền được đây.

Khi Trần Ngư còn đang thở dài ảo não, ba bóng dáng từ rừng cây bay ra, Trần Ngư ngẩng đầu nhìn, a, ma quen.

“Là mấy người sao!” Trần Ngư nhìn hai ma lớn, một ma nhỏ trước mặt, chính là mấy hồn ma cô vừa cứu từ tay Kỳ Trường Minh mấy hôm trước.

Sắc ma nữ đứng ở đằng xa, không dám đến gần Trần Ngư, vẻ mặt sợ hãi nói “Trần Thiên Sư, cô đến bắt chúng tôi sao?”

“Ai! Mấy người có cấp bậc quá cao, tôi không bắt nổi.” Đúng là thế mà, với sức mạnh của Hướng Nam thì chắc chắn nhiệm vụ phải là cấp A, tài khoản của cô không thể nhận nhiệm vụ được rồi.

“Cái gì?” Sắc ma nữ và Hướng Nam liếc nhau, không hiểu gì cả.

“À, tôi nói này, mấy người đừng loanh quanh ở đây nữa, làm ảnh hưởng đến không khí xung quanh hết rồi nè.” Trần Ngư nói “Đặc biệt là Hướng Nam, khí âm của cậu nặng như vậy, cậu cứ luẩn quẩn nơi phố xá đông đúc như thế này thì rất dễ gặp phải người thường.”

“cô thật sự không đến bắt chúng tôi?” Hướng Nam nghi ngờ hỏi.

“Cậu muốn tôi bắt mấy người hả? Vậy cậu ra phía trước khu biệt thự dọa mấy người có tiền đi, sau đó nói với người ta nhất định phải chi tiền mời tôi, tôi rất vui lòng tới.” Trần Ngư trợn trắng mắt đề nghị.

“…” Lập tức Hướng Nam câm miệng.

“Nghe lệnh ngay lập tức!” Ngay lúc hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên vang lên tiếng gào to, Hướng Nam nhạy bén nhấc tay phải lên,một nguồn khí âm dựng lên thành hàng rào chắn bao bọc sắc ma nữ và Tiểu Khang bên trong, lá bùa va chạm với hàng rào âm khí.

“Đùng!” một ngọn lửa xanh bốc lên.

“Đạo hữu, bần đạo là Thiên Hỏa Quan Hỏa Mục Chân Nhân, mong rằng đạo hữu giúp tôi thu con ác ma kia lại.” một đạo sĩ già tóc xám nhìn Trần Ngư hô lên.

Hướng Nam biến sắc, liếc mắt nhìn Trần Ngư.

Trần Ngư đoán chừng thực lực giữa hai bên, sau đó hai tay đút túi, thản nhiên rời đi.

“Đừng giết chết nhé, nếu không sáu trăm năm tu hành của cậu sẽ bị hủy đó.” Trần Ngư nhắc nhở Hướng Nam.

Tác giả có lời muốn nói:

Sắc ma nữ: Em đã nói mà, Trần Thiên Sư là Thiên Sư tươi mát thoát tục nhất mà em đã từng gặp.

Hướng Nam: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play