“Ba!” Cái điện thoại đột nhiên bị vung lên khiến Giản Ái giật mình. Diệp Tu nhân lúc cô ngẩn người mà kéo cô ngồi xuống.

“Con gái ông mới đi đứng quầy, con trai mới đến câu lạc bộ đêm làm bảo vệ ấy.”

Cùng lúc ông Thư Nam hò hét, có nhân viên rõ ràng không phải là phục vụ khách sạn đi đến: “Tổng giám đốc Diệp, chừng nào thì thông báo cho cả nhà ông Thư chuyển vào căn biệt thự đã mở niêm phong cho họ.”

“Khỏi.” Diệp Tu khinh thường cười: “Tôi chỉ là bảo vệ ở câu lạc bộ đêm làm gì có năng lực mở niêm phong biệt thự cho cậu ấy.”

Ông Thư Nam còn đang muốn đập điện thoại lập tức dừng phắt tay lại. Một giọt mồ hôi cỡ đại trượt xuống khỏi trán Thư Chí Hoa. Diệp Thắng Kiền ở trên màn hình thì hờ hờ cười nham hiểm. Không gian theo vậy mà im lặng. Đầu óc ông Thư Nam lúc này như nổ tung, mặt mày đủ sắc xanh đỏ tím vàng. Đột nhiên Diệp Tu khẽ cười, cầm khăn ăn lau miệng sau đó cầm áo khoác vắt trên ghế đứng dậy. Giản Ái ngồi ở bàn ăn cũng đứng dậy đi theo. Nhưng Diệp Tu lại ấn cô xuống: “Ăn xong bữa sáng của em đi đã.”

“Cậu có muốn ăn cùng không! Tuy rằng cháu trai đằng ngoại bị cậu nói thành ban đêm đi làm bảo vệ, nhưng mà mời cậu ăn bữa sáng thì con vẫn đủ tiền, cậu thử một ít mì này đi!” Diệp Tu nhướng cao hai hàng lông mày.

“Không cần, không cần.” Ông Thư Nam sắc mặt quái dị đến cực điểm, nhìn chẳng khác nào nuốt phải hoàng liên đắng mà không dám nói.

“Ba còn có gì muốn nói với cậu nữa không, nếu nói xong rồi thì con cúp máy.”

“Có!” Người nói không phải Diệp Thắng Kiền mà là ông Thư Nam: “Em gái tôi khi nào sẽ về?”

Lúc này Diệp Thắng Kiền cũng trả lời rõ ràng: “Con dâu tôi sinh, bà ấy sẽ về.”

Ánh mắt Thư Chí Hoa vèo một tiếng phóng tới bụng Giản Ái.

“Cũng sắp rồi, còn có mấy tháng thôi!” Diệp Tu cười cười nói với chị họ: “Đến lúc đó sẽ rất hân hạnh được đón tiếp!”

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Không đợi Diệp Thắng Kiền cười nghiêng ngả xong, Diệp Tu đã cúp máy cái cạch.

Cha con ông Thư Nam cũng đã bỏ đi, Giản Ái uống hết giọt nước trái cây cuối cùng rồi ngửa đầu nói với Diệp Tu: “Diệp Tu!”

“Gọi chồng ơi!”

“À! Diệp Tu chồng ơi! Cậu anh mà sống mấy tháng không có tiền này anh không sợ sau này ông ấy sẽ tìm mẹ kể tội anh nặng thêm à!”

“Thời gian mấy tháng đủ để anh gom hết mọi nhược điểm của cậu trong tay, đến lúc đó cho dù có đi cáo trạng, mẹ anh cũng không bảo vệ được ông ấy.”

“Cái gì chứ?”

Giản Ái chớp mắt, tự giác cảm thấy bị sét đánh.

“Kế hoãn binh!” Diệp Tu cúi xuống, áp môi lướt qua miệng Giản Ái sau đó chuyển đến sau tai cô thì thầm: “Bà xã, em không đọc binh pháp à?”

Giản Ái giống như bị điện thu môi lại: “Diệp Tu, anh tính làm gì vậy?”

Diệp Tu lạnh nhạt cười: “Cứ chờ đến ngày em sinh sẽ biết.”

Anh nhìn cái miệng đang hơi hé của Giản Ái, màu môi nhìn thật đẹp. Bởi vì là mang thai mà mặt cô càng tròn trĩnh đáng yêu, vầng mặt trời cũng đang vòng những tia sáng ngay phía trên đầu cô. Có điều đôi khi, cái miệng Giản Ái cũng có thể làm người ta hết hồn, nhưng miệt mài theo đuổi lại phát hiện cô chỉ là khẩu xà tâm phật.

Có một số người chính là như vậy, dù nếm trải thiệt thòi và đau khổ nhưng chẳng hề mưu mô, gian trá. Có người nói là cô trèo cao, nhưng là chỉ có anh mới biết là bản thân anh không xứng với cô.

Diệp Tu cười, cẩn thận kéo Giản Ái đứng lên. Giản Ái ưỡn bụng trề môi. Cho dù Diệp Tu có hô mưa gọi gió thế nào thì cô cũng không thể không thừa nhận, anh thực sự là một người chồng tốt.

Giản Ái kéo tay anh, chậm rãi đi ở phía sau anh hỏi: “Chồng ơi!”

“Ừ! Bà xã!” Diệp Tu ấn thang máy.

“Anh thích con trai hay con gái.” Giản Ái âm thầm suy tư xem câu trả lời của anh sẽ là gì?

“Con nào cũng thích!”

“Nói chung chung quá. Cụ thể hơn chút đi!”

“Anh quả thật là con nào cũng thích mà.”

“Nhưng mà em vừa thích con trai cũng vừa thích con gái nữa.”

“Cho nên!”

“Cho dù là trai hay gái em cũng muốn sinh hai đứa. Sau này nhà mình lúc nào cũng sẽ vô cùng náo nhiệt, không để cho ba của chúng lại cô đơn.”

Mùa xuân! Ngoài phòng sinh bệnh viện. Một người đàn ông chừng 50 tuổi đi tới đi lui trước cửa. Mỗi khi có y tá đi ra khỏi phòng sinh là ông lại khẩn trương túm lấy hỏi: “Sinh chưa?”

“Sinh rồi.” Người phụ nữ nằm trên xe đẩy trả lời. “Nhưng không phải là người nhà chú.”

“Vì sao còn chưa sinh hả trời! Sao con bé còn chưa ra.” Ông chú 50 tuổi kia chỉ còn thiếu ngửa mặt lên trời mà rú lên thôi.

Bên cạnh y tá trưởng đang chỉ bảo cho cô y tá mới đến: “Sắp làm cha rồi mà còn như vậy sao. Anh mà thấy nhiều hơn nữa chắc sẽ không cười nổi mất.”

Lúc này một anh chàng trẻ tuổi đứng bên cạnh y tá trưởng nói: “Ông ấy không phải sắp làm cha đâu, ông ấy là sắp thành ông nội.”

Quay qua nhìn anh chàng mở miệng nói chuyện với mình, y tá trưởng đột nhiên có chút lắp bắp: “Thật không?” Chị ta bỗng nhiên thấy hít thở không thông.

Anh chàng kia cũng chính là Diệp Tu cười với cô y tá, nụ cười nhạt thường trực ở trong bầu không khí khẩn trương trước cửa phòng sinh càng khiến cho người khác chú ý tới anh. Y tá trưởng bắt đầu mường tượng ra hình dạng của vợ anh ở trong phòng sinh sẽ ra sao. Không lâu sau Diệp Thắng Kiền chạy đến bên con trai: “Con trai à! Ba chờ sốt ruột quá rồi. Con có thể bảo vợ con sinh nhanh chút không?”

Diệp Tu nỗ lực duy trì nụ cười bình thản trên mặt: “Ba! Chuyện sinh con này con người không thể nào khống chế được đâu.”

Còn bà Thư Mai lúc này thì đang ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng sinh nhẫn nại nghe anh trai khóc lóc kể lể. Lúc này một tiếng khóc lanh lảnh của con trẻ vang lên.

“Sinh rồi! Sinh rồi!” Diệp Thắng Kiền hoa chân múa tay vui sướng đứng lên. “Là cháu gái chắc chắn là cháu gái! Nghe tiếng khóc thanh tao biết bao.”

“Đúng vậy!” Bác sĩ từ phòng sinh đi ra tháo khẩu trang xuống nói: “Chúc mừng ông Diệp vừa có cháu gái nhé!”

Bà Thư Mai ngồi ở trên ghế dài vừa nghe là cháu gái, miệng lập tức vểnh lên thật cao. Diệp Thắng Kiền nhìn lên thấy vậy liền lập tức quát vợ: “Cái vẻ mặt bà là sao thế hả, còn họ Thư kia nữa, ông cút qua một bên cho tôi đi. Nếu ông lại chọc tức tôi nữa thì coi chừng tôi bảo con tôi kiện ông tội tham ô đấy.”

Ông Thư Nam nghe thế liền lập tức đứng dậy vò đầu. Trong tay Diệp Tu quả thực đang nắm chứng cứ tham ô của ông ta. Trong mấy tháng này, thật đúng là lật thuyền trong cống ngầm, đứa cháu trai đằng ngoại này nhìn thì mềm lòng, nhưng thực ra còn ác độc hơn cả ba nó.

Diệp Tu vỗ vai cậu: “Cậu về đi! Cậu, coi chừng trễ giờ làm đấy. Tuy công việc của cậu chỉ là trông cửa nhưng dù sao cũng coi như thoải mái.”

“Con cứ cư xử với cậu con vậy à!” Bà Thư Mai cất cái giọng sắc nhọn lên.

Diệp Tu tươi cười như gió xuân phơi phới: “Mẹ! Vậy phải xem mẹ đối xử với vợ con thế nào.”

Một câu đúng trọng tâm, ngữ khí sắc bén. Diệp Thắng Kiền nghe vậy, vội vàng vỗ lưng vợ: “Nhìn kìa! Con dâu ra rồi đấy, để biểu hiện thành ý của bà, còn không mau to tiếng ra đón đi.”

Bà Thư Mai hung hăng trừng mắt lườm con trai, rồi lại không biếc làm sao nhìn qua anh mình. Bà thở dài rồi kéo miệng cười đi tới đón Giản Ái đang được đẩy ra.

Sáu năm sau.

Quả Quả ngồi ở trên đùi ông nội chỉ vào tivi trên tường nói: “Ông nhìn kìa! Ba mẹ con đều ở trong đó kìa!”

“Đúng vậy!” Diệp Thắng Kiền xiên một miếng táo đút vào miệng cháu gái: “Nhà họ Diệp gia chúng ta đúng là lợi hại, nhìn thấy không, mẹ con vĩnh viễn chạy theo ba con như vậy.”

Sinh xong đứa thứ hai, Giản Ái quay trở về làm công việc ban đầu —— paparazzi cũng được gọi lóng là đội chó săn.

Ở một đầu khác, bà Thư Mai bế cháu trai Xán Xán đi ra. Con nít hơn một tuổi đúng là hiếu động, thằng bé ở trong lòng bà nội mà cứ vặn vẹo không yên.

“Cái thằng nhóc này đúng là nghịch ngợm quá đi mất!” Bà Thư Mai vừa quở trách thằng bé vừa nói với chồng: “Giống y ba nó hồi nhỏ. Này, Thắng Kiền, đến bế cháu trai ông chút đi.”

Diệp Thắng Kiền ôm cháu gái vừa nhìn thấy vợ đi đến liền vội vàng trốn thật xa: “Không! Tôi bế cháu gái tôi thôi.”

“Quả Quả theo bà về phòng học đàn piano đi.”

“Không! Cháu gái là của tôi bà bế cháu trai của bà đi.” Nhớ ngày đó này bà Thư Mai đã khó chịu với cô cháu gái đến thế nào: “Tôi yêu cháu gái tôi.”

Quả Quả cũng đặc biệt thức thời hôn ông nội một cái. “Con cũng yêu ông nội!”

“Vậy còn bà nội!” Bà Thư Mai mặt dày sán lại. Cô cháu gái này bộ dạng có một nửa giống bà, nhưng tính tình lại giống y như Diệp Tu. Cho nên càng lớn càng khiến bà thương hơn.

“Con cũng yêu bà nội!” Quả Quả ngọt ngào cười nói: “Nhưng yêu ông nội nhiều hơn một chút.” Sau khi nói xong cũng đút một miếng táo vào miệng Diệp Thắng Kiền.

“Ôi! Cháu gái của ông, ông cũng yêu cháu hơn một chút.” Ăn miếng táo Diệp Thắng Kiền vui đến mức cười tít mắt, lúc trước ngày nào cũng đòi cháu gái với con dâu đúng là một lựa chọn đúng đắn.

Bà Thư Mai nhìn cảnh này mà ngứa răng. Vừa đúng lúc này, cửa nhà bị ai đó mở ra. Xán Xán ở trong lòng bà Thư Mai vội vàng nhảy khỏi vòng tay bà nội nhào tới: “Ba!”

Diệp Tu cởi giầy thay dép lê xong liền đón lấy con trai sau đó tung nó lên không rồi lại bắt lấy. Xán Xán cười toe toét hôn lên mặt ba hai cái.

Giản Ái đi theo phía sau anh bĩu môi nói: “Chỉ biết có ba! Chẳng để ý đến mẹ.”

Cũng may Quả Quả chạy tới ôm chân cô: “Mẹ! Quả Quả nhớ mẹ lắm!”

“A! Tiểu bảo bối của mẹ!” Giản Ái mặt mày hớn hở ôm lấy con gái: “Cả ngày nay con làm gì nào!”

“Cùng ông nội học chơi cờ ạ! Ông nội nói có thể tăng cường tính nhẫn nại, rồi cùng ông học thư pháp, ông nói có thể bồi dưỡng khí chất. Cuối cùng là cùng ông học toán, ông nói sau này có thể trở nên thông minh hơn.”

“Vất vả cho ba quá.” Giản Ái bế Quả Quả lên nói với Diệp Thắng Kiền.

“Vất vả gì chứ, cháu gái ba mà!”

Bà Thư Mai ở bên cạnh lại không vừa ý: “Mẹ cũng muốn dạy cháu gái nhưng mà không có cơ hội.”

Bà vừa nói vừa đi bế cháu gái: “Tiểu Quả Quả không muốn học với bà nội.”

Diệp Thắng Kiền tay mắt lanh lẹ kéo cháu gái qua: “Tiểu Quả Quả là của tôi.”

“Bộ chỉ có mình ông có cháu gái hả?” Bà Thư Mai mặc kệ.

Diệp Thắng Kiền đắc ý quay đầu nói: “Bà cũng có cháu trai đấy thôi! Còn nữa ai bảo con dâu quan hệ tốt với tôi chứ.”

“Ai nói tôi với con dâu không tốt.” Bà Thư Mai vừa nghe, lập tức tươi cười nói với Giản Ái: “Con dâu! Trong bếp có canh đấy, mẹ để dành cho con đấy. Uống rồi đêm nay để Quả Quả ngủ với mẹ nhé!”

“Con dâu! Ba đã cho người đi Hongkong mua bình nước hoa cho con đấy, nếu con thấy thích thì tối để ba kể chuyện cổ tích cho Quả Quả nhé!” Diệp Thắng Kiền không chịu thua.

Lại nữa, nhìn tiết mục thường ngày này, Giản Ái nhìn Diệp Tu cầu cứu.

“Tối nay Quả Quả ngủ với tụi con.” Diệp Tu hắng cổ họng nói: “Xán Xán cũng vậy.”

Quả Quả vừa nghe, vội vàng nhảy khỏi tay ông đi kéo em trai lại: “Ông nội, tối mai con lại nghe ông kể chuyện.”

Bà Thư Mai nghe vậy liền lập tức sụ mặt. Bà tức giận bất bình nói: “Giản Ái, con sinh thêm một cô cháu gái cho mẹ, đừng đi làm paparazzi nữa, làm mất thân phận con dâu nhà họ Diệp.”

Bờ môi mỏng của Diệp Tu rạng rỡ nụ cười: “Thật không? Nhưng mà mẹ à, ngày mai con đi công tác hơn mười ngày, đến lúc đám paparazzi như Giản Ái cũng phải đi theo sau con tung tin tình cảm, mẹ chắc chắn là không cần cô ấy đi làm sao?”

Hơn mười ngày! Bà Thư Mai ngây ra một lúc sau đó lập tức cười nói: “Vẫn là một người vợ paparazzi tốt hơn.”

Trong mười mấy ngày này, bà không tin sẽ không tranh lại chồng bà ——

The End

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play