Đủ mọi loại màu sắc hiện lên, khí tràng ánh vào trong mắt, Klein nhìn qua trạng thái của Tước sĩ Deville.
"Cơ thể khỏe mạnh, gần như không có vấn đề gì... Cảm xúc rất kém, trong vẻ tối tăm kia lộ ra suy yếu... Suy yếu về tinh thần? Ngủ không ngon giấc? Nhưng vấn đề là màu tím trên đầu ông ta không có vấn đề gì mà..." Trong lúc Klein thầm nghĩ, tước sĩ Deville và người của ông ta đi càng lúc càng xa, rồi rời khỏi thư viện.
Klein thu hồi tầm mắt, nắn nắn trán, ngầm cảm khái: "Nhà giàu cũng đâu có dễ dàng gì..."
Hắn không chú ý gì tới chuyện này nữa, mà lại quăng mắt về phía tập san tạp chí trước mặt. Đọc xong từng trang một, Klein không tìm được manh mối hữu dụng gì, chỉ xác nhận mấy chuyện sau:
Đầu tiền, đỉnh núi cao nhất và xung quanh nó của dãy Hornaces quả thật có một quốc gia cổ xưa. Thứ hai, lịch sử của quốc gia cổ xưa này có thể ngược tới tận chí ít 1.500 năm trước. Thứ ba, phong cách kiến trúc của họ lấy to lớn là chính, mà còn để lại các loại bích họa, mà từ những bích họa đó có thể thấy bọn họ tin rằng con người sau khi chết sẽ ẩn trong đêm tối phù hộ người thân. Cuối cùng, trong mọt số di tích có thể thấy được ký hiệu biểu tượng cho đêm tối, nhưng lại khác hẳn thánh huy đêm tối.
"Nếu có cơ hội, không, cho dù có cơ hội, ta cũng không tới đó làm gì!" Klein cắn răng thì thầm một câu, quyết định rời xa cái chết.
Hắn dọn dẹp đống tập san tạp chí này, đặt nó lại vị trí ban đầu, sau đó đội mũ, cầm gậy rồi rời khỏi thư viện Deville.
...
Câu lạc bộ xem bói, Bogda nhìn cô gái tiếp đãi xinh đẹp, nói: "Tôi muốn xem bói."
Angelica cười lịch sự, hỏi: "Anh có chỉ định ai làm người xem bói không? Hay là lật giở sách giới thiệu của chúng tôi để chọn một người phù hợp với anh nhất."
Bogda đưa tay ấn bên phải bụng xuống, lặng lẽ hít vào một hơi rồi đáp:
"Tôi muốn mời anh Klein Moretti xem bói cho tôi."
"Nhưng hôm nay anh Moretti không ở đây." Angelica đáp, không cần xác nhận lại.
Bogda im lặng đôi chút, đi tới đi lui hai bước rồi hỏi: "Khi nào anh Moretti đến vậy?"
"Không ai biết anh ạ. Anh ấy có công việc riêng mà. Theo tôi quan sát thì anh ấy thường tới vào xế chiều thứ Hai." Angelica vừa nghĩ vừa trả lời.
"Ok." Bogda mặt tối sầm lại, quay người định đi về.
"Thưa anh, anh vẫn có thể lựa chọn người xem bói khác, ví dụ như ông Hanas Fansent nổi tiếng thành phố Tingen này chẳng hạn." Angelica cố gắng cứu vãn mối làm ăn này.
Bogda dừng chân lại, do dự rồi nói: "Không, tôi chỉ tin tưởng anh Moretti. Ừm, liệu tôi có thể ngồi đây chờ được không? có lẽ anh ấy làm xong việc rồi sẽ tới đây."
"Được chứ ạ." Angelica cười dịu dàng nói.
Bogda đi tới chỗ ghế sô pha rồi ngồi xuống, lúc thì vuốt gậy, lúc thì nhìn ra ngoài cửa sổ, trông có vẻ rất lo lắng.
Từng giây từng phút trôi đi. Ngay khi Bogda cảm thấy đầu óc rối bời, không biết là nên về hay tiếp tục ở lại chờ, anh ta nghe thấy cô gái xinh đẹp kia khẽ hô:
"Chào buổi chiều, anh Moretti!"
Thấy Angelica quen thuộc, Klein định thuận miệng hỏi rằng tại sao hôm nay cô ta lại ở đây, chẳng lẽ cô không cần nghỉ à, không có ngày nghỉ à? Chẳng qua hắn nghĩ tới mình là thầy bói, không nên hỏi vấn đề tương tự, trái lại còn phải tỏ ra thần bí mà nói: Vận mệnh đúng là kỳ diệu nhỉ, Angelica, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Ha, như vậy có phải là đang tán tỉnh không? Suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu, cuối cùng Klein chỉ mỉm cười đáp lại:
"Chào buổi chiều, cô Angelica."
"Có khách tìm anh xem bói này." Angelica chỉ vào Bogda, người vừa cuống quít đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Thế mà có người chỉ định mình? Klein vui mừng lấy mũ phớt xuống, tiện tay nhéo ấn đường hai cái.
"Chào buổi chiều, anh..." Hắn vừa nhìn sang thì lời nói đột nhiên dừng lại. Trong linh thị của hắn, phần gan của người tới xem bói này tối tới mức không còn ánh sáng, gần như biến thành màu đen, khiến các bộ phận khác trong cơ thể cũng mất cân bằng, các loại khí tràng đều mỏng đi.
Klein châm chước đôi chút rồi nghiêm túc nói: "
"Thưa anh, anh hẳn là đi gặp bác sĩ chứ không phải tới xem bói."
Bogda ngây người, bỗng tỏ ra mừng rỡ, lẩm bẩm: "Đúng là thần kỳ... Anna không lừa mình..."
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, khẩn khoản nhìn Klein:
"Anh Moretti, thật ra tôi đã gặp bác sĩ rồi, có lẽ sẽ có một cuộc phẫu thuật nữa. Nhưng tôi rất sợ phẫu thuật, nên muốn bói xem kết quả là tốt hay xấu."
Thời đại này, phẫu thuật thực sự rất nguy hiểm... Mặc dù có sự thúc đẩy của Russel đại đế nhưng vẫn thiếu rất nhiều khoa học công nghệ cần thiết khác... Klein không từ chối, khẽ gật đầu nói:
"Chi phí xem bói của tôi là 8 penny, có vấn đề gì không?"
"8 penny?" Bogda ngạc nhiên thốt lên: "Anh lại chỉ lấy có 8 penny?"
Theo những gì Anna kể và biểu hiện vừa rồi của anh Moretti này, tôi sẵn sàng trả chí ít 1 bảng!
Chưa từng nghe nói tới ít lãi tiêu thụ mạnh à? Klein xấu hổ, suy nghĩ vài giây rồi mỉm cười, bình tĩnh đáp:
"Nhận được gợi ý của thần linh, nhìn thấy một góc của vận mệnh là chuyện đủ may mắn rồi, cho nên chúng ta phải giữ được khiêm tốn, khắc chế lòng tham, chỉ như vậy mới có thể được ban ân tiếp."
"Anh đúng là một vị thầy bói chân chính." Bogda giơ tay đè ngực mà cúi người hành lễ, ngữ khí rất chân thành.
Cảm nhận được sự tin tưởng và lời ca ngợi này, linh tính của Klein trở nên nhẹ nhàng hơn không ít, mà việc nói về "nguyên tắc làm việc" khiến hắn dường như chạm tới thứ gì đó.
"Angelica, phòng Thủy Tinh Vàng có sử dụng được không?" Hắn quay đầu hỏi cô gái xinh đẹp bên cạnh.
Vào phòng xem bói, Klein làm cho Bogda khóa trái cửa phòng lại, còn hắn thì ngồi ra sau bàn, tay nhéo trán.
"Chúng ta xem bói bằng bài Tarot nhỉ, được không?" Hắn mỉm cười hỏi một câu.
Phương pháp con lắc cảm xạ chỉ phù hợp suy đoán chuyện liên quan tới bản thân, mà vẽ bản đồ sao thì quá tốn thời gian.
"Anh quyết định đi." Bogda không có ý kiến.
Vì vậy Klein bảo anh ta xào bài, chia bài, xếp thành hình Entis. Dựa vào đặc thù của "Thầy Bói", Klein không lật những lá bài khác mà lật luôn lá bài tượng trưng cho kết quả cuối cùng.
"Bánh xe vận mệnh ngược, chuyện sẽ chuyển biến theo chiều hướng xấu." Hắn liếc một cái rồi trịnh trọng nói.
Sắc mặt Bogda tức thì tái nhợt, anh ta mấp máy môi vài cái rồi hỏi: "Không còn hy vọng gì sao?"
Klein tỏ ra cố gắng suy nghĩ:
"Vậy tôi đổi một phương pháp xem bói khác, làm phiền anh để nhẫn ở lại, và viết ngày tháng năm sinh lên giấy, sau đó ra ngoài chờ."
Bị cuốn hút với giọng nói ôn hòa và chậm rãi của hắn, Bogda bình tĩnh lại, viết thông tin theo yêu cầu, và để nhẫn lại.
Nhìn anh ta đi ra ngoài, Klein viết một dòng chữ trên tờ giấy có ghi thông tin kia: Kết quả phẫu thuật gan của Bogda Jones.
Hắn cầm nhẫn và tờ giấy, sau đó ngả người ra ghế dựa, thử phương pháp bói toán cảnh trong mơ một lần nữa.
Trong thế giới sương mù méo mó, hắn dần tìm lại bản thân, thấy người đàn ông vừa nãy mặt mày u ám ngã xuống, thấy anh ta bị phủ lớp vải trắng, bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật vốn đong đưa bất định.
Lần này Klein không gặp chuyện kỳ quái gì, không còn cảm giác bị nhìn chằm chằm nữa, hắn nhanh chóng tỉnh lại, nhíu mày suy nghĩ xem nên nói kết quả cho Bogda như nào.
Phẫu thuật có khả năng dẫn đến cái chết là rất lớn... Có thể thử nghi thức ma pháp dùng để chữa trị mà hôm nay mình vừa học được... Nhưng làm vậy sẽ làm lộ chuyện người phi phàm, hơn nữa phải xin phép đội trưởng trước... Hừm, chưa chắc có thể chữa trị được bệnh nặng như này... Klein cố gắng suy nghĩ, bỗng nhớ ra một chuyện.
"Bệnh phổi của Glacis là được một thầy thuốc chữa khỏi, anh ta nói thuốc của người kia rất thần kỳ... Tên gì nhỉ? À đúng rồi, Lawson Duckweed, số 18 phố Vlad khu phía đông, "Hiệu thuốc thảo dược dân tộc Lawson"!" Vì lúc trước cố gắng ghi nhớ chuyện này nên Klein nhớ được các chi tiết rất nhanh.
Hắn khẽ gõ tay lên thành bàn, nhanh chóng quyết định.
Sau khi dùng con lắc cảm xạ xác định ý tưởng này là tốt hay xấu, Klein mở cửa ra, nhìn Bogda cuống quít đứng dậy, vừa trả nhẫn vừa cười tao nhã, nói: "Tôi thấy hy vọng của anh rồi."
"Thật à?" Bogda vui mừng hỏi lại.
Klein không trả lời mà nói tiếp:
"Hy vọng của anh ở phố Vlad, khu phía đông, có liên quan tới từ "Dawson". Nếu anh không tìm được thì sau bốn giờ chiều thứ Hai tới đây tìm tôi."
"Vâng, vâng." Bogda gật đầu liên tục, kích động móc ví, đếm một đồng 5 penny và ba đồng 1 penny. Anh ta hoàn toàn làm theo lời Klein ban nãy, đó là không dùng tiền boa để làm hỏng vị thầy bói chân chính.
Klein khẽ giật giật khóe miệng, rồi mỉm cười ấm áp nói: "Hy vọng anh mau chóng tìm được hy vọng."
Khi Bogda đi rồi, hắn rút lại phần trăm nộp lại, rồi đưa tiền boa cho Angelica, vờ như mình nhận được 1 saule.
...
Phố Vlad ở khu phía đông, Bogda đi từ đầu phố tới cuối phố, đi được chừng ba lượt, đi tới phần gan lại âm ỉ đau. Cuối cùng anh ta xác nhận thứ liên quan duy nhất tới "Lawson" trên con phố này chính là "Hiệu thuốc thảo dược dân tộc Lawson" ở nhà số 18.
Anh ta cố lấy dũng khí đi vào, ngửi mùi các loại thảo dược, thấy ông chủ hiệu thuốc này là một người đàn ông tầm ba bốn mươi tuổi, tóc rất ngắn, mặt rất tròn. Ông ta mặc trang phục hệt như đám thầy thuốc phù thủy ở nông thôn, áo choàng màu đen sậm, thêu đủ loại ký hiệu kỳ lạ.
"Xin chào, ông có loại thuốc nào trị được bệnh cho tôi không?" Bogda lịch sự hỏi.
Ông chủ kia ngẩng đầu, dùng con ngươi màu xanh đậm liếc Bogda một cái, khẽ nhếch khóe miệng rồi nói:
"Phần gan của anh rất nghiêm trọng, nhưng điều kiện tiên quyết là anh có tiền không, có đủ tiền trả cho thuốc không?"
Ông ta nhìn ra được? Bogda bỗng thấy tin tưởng hơn hẳn, bèn vội vã gật đầu:
"Thuốc của ông giá bao nhiêu vậy?"
"10 bảng, giá này phải chăng lắm rồi." Ông chủ móc một túi thảo dược từ dưới quầy ra rồi nói: "Thêm nước, phải đủ, cùng đun thành thuốc, đun xong thêm mười giọt máu gà trống tươi, sau đó lập tức uống. Túi thảo dược này có thể đun ba lần, sau ba lần hẳn là không còn vấn đề gì nữa."
Lúc nói, ông ta mở túi giấy màu vàng nâu kia ra, lại ném thêm vài loại thảo dược kỳ quái vào trong túi.
Nghe có vẻ không đáng tin chút nào... Bogda nuốt nước miếng, nói:
"Chỉ vậy thôi?"
Ông chủ liếc hắn một cái, đột nhiên cười tươi:
"Anh còn muốn cái khác? Túi này được không? Chờ khi gan anh khỏi hẳn, cam đoan anh với vợ mình hài lòng thỏa mãn."
Ông ta vừa cười khì khì vừa lấy một túi thảo dược màu đen khác ra, hạ nhỏ giọng nói: "Bên trong có thêm bột xác ướp... Tin tôi đi, nhiều tên quý tộc đều uống thứ này, pha vào trong trà hoặc hầm canh."
Niềm tin của Bogda vào ông chủ hiệu thuốc này hoàn toàn lung lay, thậm chí anh ta còn cảm thấy ghê tởm.
Mình tin anh Moretti... Anh ta hít sâu một hơi, lấy ví, rút hai tờ tiền mặt có mệnh giá lớn nhất trong số kim bảng không nhiều lắm trong ví.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT