707DefenderOfJustice: Giải thích địa danh một chút. Cầu Lớn (hay còn gọi Cầu Backlund) là một cây cầu khổng lồ bắc ngang sông Tussock, là khu vực có mật độ dân vô gia cư lớn nhất ở thành phố Backlund.
________
Emlyn nghiêng người tránh khỏi một con ma men đang chen lấn xô đẩy. Vừa nhíu mày phủi phủi bộ đồ trên người, anh ta vừa tiếp tục len vào quầy bar.
Trong suốt quá trình này, dù trông như thể Emlyn chẳng làm gì, nhưng khách uống rượu xung quanh hoàn toàn không chạm được vào một góc áo của anh ta. Bởi bàn về tốc độ, tính nhanh nhạy hay độ thăng bằng và sự hòa hợp của cơ thể, anh ta đã đạt tới một trình độ đáng sợ.
Cuối cùng, Emlyn cũng đi đến trước quầy bar. Anh ta đưa tay gõ lên mặt ván gỗ:
“Ian đâu?”
Nhân viên pha chế chỉ liếc anh ta một cái mà không thèm nói gì, tiếp tục cúi đầu lau ly thủy tinh.
“…” Emlyn sững sờ tại chỗ, tự hỏi chẳng lẽ mình đã làm sai bước nào nên mới không nhận được lời giải đáp. Nghĩ vậy, anh ta bỗng thẹn quá hóa giận, định bụng nắm cổ áo nhân viên pha chế lôi ra ngoài.
Song ngẫm lại và cho rằng hành động ấy rất mất phẩm giá của một quý ngài, anh ta đành dằn cảm xúc xuống. Nhìn quanh một hồi, anh ta nhận ra ai ai cũng đang uống rượu.
Nghĩ ngợi gì đó, Emlyn thăm dò:
“Một ly rượu vang đỏ Aurmir.”
Nhân viên quầy bar chợt ngừng tay. Gã ngẩng lên, quan sát người đàn ông đẹp trai sở hữu mái tóc đen và đôi mắt đỏ rực bằng ánh nhìn kỳ quặc:
“Ở đây không có món đó.”
Đây chính là loại rượu vang đỏ cao cấp nhất trên thế giới, giá của nó đắt đỏ đến chấn động lòng người!
Emlyn cũng không ngốc. Từ ánh mắt của nhân viên pha chế, anh ta biết mình vừa gọi loại đồ uống không đúng nơi đúng chỗ. Cẩn thận suy ngẫm lại, anh ta cất tiếng:
“Một ly bia Southville.”
“5 penny.” Cuối cùng nhân viên quầy bar cũng đặt khăn và ly xuống.
Emlyn lấy hẳn 1 saule tiền giấy ra:
“Không cần thối.”
“Cảm ơn.” Nhân viên pha chế chỉ sang trái, “Ian ở Phòng Bài Số 1.”
Emlyn lập tức mỉm cười, bỗng cảm thấy vui mừng và tự hào như thể mình vừa giải quyết được một nan đề. Anh ta không cầm ly bia Southville vừa mua mà đi thẳng vào Phòng Bài Số 1.
Cốc! Cốc! Cốc! Anh ta lịch sự gõ cửa phòng.
“Mời vào.” Một giọng nói hơi non nớt vọng ra.
Emlyn chỉnh lại cổ áo và đẩy cửa vào, chỉ để nhận ra khung cảnh bên trong khác xa những gì mình trông đợi.
Anh ta những tưởng đã là phòng bài thì chắc chắn phải có một đám người tụ lại trước bàn dài, chơi mấy trò kiểu Texas. Nhưng ngạc nhiên làm sao, đúng là có khoảng bảy, tám người trong đây, nhưng chẳng ai chơi mấy loại bài như pocker. Chỉ có một tờ giấy đặt trước mặt mọi người như để ghi chú gì đó. Bên cạnh đó là một cây bút máy và mấy viên xúc xắc nằm trên bàn.
Emlyn vô thức đưa mắt về phía người trẻ nhất trong đám. Đó cũng là một cậu thiếu niên đẹp trai với đôi mắt đỏ, trông chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.
“Ian?” Emlyn hỏi để xác thực.
Ian gật đầu cười:
“Là tôi đây. Thưa quý ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài? Chẳng hay ngài có muốn tham gia trò chơi của chúng tôi không?”
“Trò chơi?” Emlyn hỏi ngược lại theo bản năng.
Ian cười khúc khích:
“Phải đó, trò chơi. Tôi không thích chơi bài hay bida, nhưng ngày nào cũng phải chờ ở đây, chán quá nên đành kiếm việc mà làm vậy. Tôi đã nảy ra cảm hứng khi đọc tiểu sử của Rossell Đại Đế đấy, đó là tập trung mấy người lại, ngồi xuống thử trò nhập vai phiêu lưu trên bàn.
Trong trò chơi này, miễn là tuân theo luật thì ngài có thể làm bất cứ ai—một bác sĩ, một nhà thám hiểm thích ăn rau, một thám tử tư luôn mang theo cờ-lê và tẩu thuốc, thậm chí là một nhà khảo cổ học chuyên nảy ra mấy ý tưởng cấp tiến. Sau đó tập hợp lại, cùng thăm dò lâu đài cổ xưa để tìm kiếm các manh mối lịch sử bị ẩn giấu trong đó, dọc đường chiến đấu với đủ loại quái vật.”
“Nghe thú vị đấy.” Emlyn cảm thấy trò chơi này rất hợp với mình.
“Haha, vậy ngài có muốn tham gia không? Chúng tôi đang bị cuốn vào một âm mưu và phải đối đầu với một ma cà rồng cổ xưa hùng mạnh. Dù hắn có khuôn mặt điển trai, nhưng dưới lớp da là cả một tấn mụn mủ vì sở hữu dòng máu nóng rực.” Ian nhiệt tình mời chào.
Huyết tộc, cám ơn nhá! Cơ mặt Emlyn khẽ giật giật, anh ta thẳng thừng thốt lên:
“Ta có ủy thác muốn nhờ cậu.”
“Được rồi… Vậy chúng ta sang phòng bên cạnh.” Ian cầm mũ tròn và cái tay nải cũ kỹ rồi đứng dậy.
Phòng bida bên cạnh không có ai. Cậu nhóc đóng cánh cửa lại một cách vô cùng thành thạo, đoạn quét mắt khắp khu vực rồi mới dời tầm nhìn sang phía Emlyn:
“Quý ngài này, tôi không biết ngài. Chẳng hay ai giới thiệu ngài tới đây vậy?”
Emlyn khẽ hếch cằm lên, mỉm cười:
“Sherlock Moriarty.”
Vừa dứt lời, anh ta chợt liếc trái ngó phải rồi giơ tay lên bịt mũi.
“Hóa ra là thám tử lừng danh Sherlock Moriarty.” Ian chẳng buồn che giấu tiếng thở phào nhẹ nhõm, “Thế thì tôi yên tâm rồi. Nhân đây, ngài ấy vẫn đang nghỉ phép ở Vịnh Dipsi nhỉ? Ngài ấy về bao giờ vậy?”
Emlyn bỏ tay phải xuống, nói mà mặt không đổi sắc:
“Hắn chưa về đâu. Ta đã đến căn hộ hắn thuê rồi.
Thẳng thắn mà nói, kỳ nghỉ phép bình thường chỉ kéo dài đến cuối tháng giêng là cùng. Mà giờ đã là tháng tư.”
“Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với ngài ấy rồi?” Ian lo lắng hỏi.
Emlyn nhớ lại sức mạnh và vẻ thần bí biểu hiện trên người Sherlock Moriarty, bèn lắc đầu:
“Chắc dính vào một vụ án phức tạp thôi.”
Ian không đào sâu thêm, chuyển hỏi:
“Tôi nên gọi ngài như thế nào? Ngài có ủy thác gì muốn nhờ?”
“Cậu cứ gọi ta ngài White là được.” Emlyn lấy ra mấy tờ giấy cùng loại với lệnh truy nã, “Giúp ta tìm năm người này.”
Ian nhận xấp giấy, cẩn thận lật giở quan sát một hồi rồi đáp:
“Mỗi manh mối hữu hiệu 20 bảng, chỉ rõ địa điểm chính xác thì 150 bảng. Vậy ổn chứ?”
“Không thành vấn đề.” Emlyn cảm thấy cái giá này quá rẻ.
So với mức giá của Ian, báo giá anh ta đưa ra trên Hội Tarot khoa trương đến cùng cực.
Ian gấp mấy tờ giấy lại, cuối cùng hỏi:
“Ngài White, nếu có manh mối thì tôi liên lạc với ngài kiểu gì?”
“Phía nam Cầu Backlund, giáo đường Bội Thu.” Emlyn đã có sẵn đáp án trong đầu.
Nghe vậy, Ian ngạc nhiên nhìn anh ta:
“Ngài là tín đồ của Mẫu Thần Mặt Đất sao? Ở Backlund hiếm người tín ngưỡng tôn giáo này lắm.”
“Không phải!” Emlyn kiên quyết lắc đầu, “Ta chỉ làm tình nguyện viên ở đó thôi.”
Không chờ Ian tiếp lời, anh ta chen trước:
“Cậu được di truyền đôi mắt đó từ ai?”
Đây là điều anh ta đã muốn hỏi ngay từ lần đầu nhìn thấy Ian, bởi mắt đỏ chính là đặc trưng riêng của Huyết tộc vào thời cổ đại. Tuy nhiên, kể từ Kỷ thứ Tư, Huyết tộc đã có một khoảng thời gian dài chung sống với nhân loại và trở thành một phần cư dân của Đế quốc, đồng thời nắm giữ quan hệ hữu nghị rộng lớn. Từ đó, thêm nhiều hậu duệ được sinh ra, kéo theo sự gia tăng số lượng của “người lai” sở hữu đôi mắt đỏ và họ lại tiếp tục di truyền cho con cháu. Vì thế, dù khá hiếm thấy, nhưng mắt đỏ đã trở thành một loại màu mắt của loài người.
Đơn giản mà nói, mỗi nhân loại sở hữu đôi mắt đỏ đều có tổ tiên là Huyết tộc.
Ian hồi hộp đáp:
“Từ cha tôi… Còn thế hệ già hơn thì tôi không biết, vì tôi chỉ là một kẻ vô gia cư.”
Trông có vẻ cậu ta chẳng liên quan gì đến Huyết tộc… Emlyn thất vọng đưa 20 bảng tiền cọc ra rồi quay người rời khỏi phòng bida.
Đợi anh ta đi mất, Ian cũng không trở về phòng bài ngay mà đóng cửa lại, nói với không khí:
“Thám tử Moriarty vẫn chưa trở lại Backlund, tôi lo quá.”
Một bóng người bất chợt hiện ra trong phòng bida. Cô có nước da nhợt nhạt, khuôn mặt tinh xảo, đội một chiếc mũ mềm đen và mặc bộ trang phục váy gothic đen dài. Đây chính là “Oan Hồn” Sharon.
“Anh ta vẫn ổn.” Sharon đáp lại với tông giọng vô cảm. Rồi, bóng dáng cô mờ dần và biến mất.
“Lúc nào cô cũng nói thế hết. Đừng bảo là cô biết cách liên lạc với thám tử Moriarty đấy nhé…” Ian thì thầm, đoạn vơ đại một tờ trên chồng báo đặt trong góc phòng bida lên.
Nằm trên cùng là tờ “Báo Tussock”, ngay bên dưới nó là “Tin trên Biển”. Tờ sau chủ yếu thông báo về tình hình các thuộc địa của Vương quốc Loen cũng như những chuyện phát sinh trên hải dương. Nhưng vì hạn chế về mặt công nghệ, nên khi “Tin trên Biển” được gửi tới Backlund thì đã lỗi thời từ tận đời nào. Vì không có tác dụng mấy đối với người có nhu cầu, dẫn tới lượng tiêu thụ rất ít, khiến việc kinh doanh ngày càng đình trệ.
Về sau, nhờ hướng gợi ý của tân tổng ban biên tập, phong cách của tờ báo đã được thay đổi. Nó có nhiều tin đồn trên biển hơn, cùng với đó là đủ loại sự kiện kỳ lạ liên quan tới hải tặc và nhà thám hiểm, trông càng giống hình thức của tuyển tập truyện hơn là bản tin thực sự.
Bất ngờ ở chỗ, sự thay đổi này lại được đón nhận nồng nhiệt. Vì viết về đủ thứ như ác quỷ, hồn ma, quái vật biển và kho báu, nó trở thành lựa chọn hàng đầu của những kẻ có vốn kiến thức lõm bõm để ba hoa với đám mù chữ trong nhiều quán bar. Dù cho những câu chuyện này có vẻ chỉ là bịa đặt, song chúng vẫn thú vị vô cùng.
Ian tiện tay lật qua mấy trang báo song chẳng hứng thú với mục nội dung nào. Cậu chỉ thấy ấn tượng với một bản tin ở tờ “Tin trên Biển”:
[Theo phóng viên thường trú, ngày 25 tháng 3, hạm đội của ‘Bất Tử Vương’ đã tấn công một con tàu đi từ Đông Balam tới Feysac, cướp đoạt toàn bộ hàng hóa và tiền tài. Để xứng với danh hiệu, ‘Kẻ Đồ Sát’ Kircheis đã hoàn thành một lễ tế ngập máu…]
Đám hải tặc này đúng là không coi ai ra gì mà… Ian lắc đầu, đặt báo xuống. Cậu trở lại phòng bài và tiếp tục trò chơi dang dở.
Bên ngoài quán bar, Emlyn leo lên xe ngựa, dựa vào lưng ghế mà ngắm nhìn những cây đèn đường lướt qua mình.
Anh ta lại bóp mũi, tự nhủ thầm:
Một vị “Oan Hồn” à?
Tay buôn vũ khí Ian này có nhiều tài nguyên đấy chứ… Đáo để phết!
Rồi, Emlyn nhắm mắt lại, càng thêm mong chờ vào ủy thác của mình hơn.
…
Ánh mặt trời từ ngoài chiếu xuyên qua khung cửa, nhuộm căn phòng thuyền trưởng trong một màu vàng rực.
Edwina ngồi trên ghế bành. Cầm một cuốn vở trong tay, cô nhìn về phía đối diện:
“Thế nên, anh mới cho rằng ba đại Đế quốc Solomon, Trunsoest và Tudor đều từng tồn tại cùng nhau?”
“Đây chính là điều kiện cần thiết để diễn ra Cuộc chiến Tứ Hoàng.” Klein đáp đơn giản.
Quyển sách hắn giữ trên tay đề “Sách về Ba Thế Giới”, đến từ một thành viên của Học phái Sinh Mệnh trước khi rơi vào tay ‘Trung Tướng Núi Băng’. Nó mô tả về thế giới vật chất, thế giới thần linh và thế giới vượt ra ngoài lý tính tuyệt đối. Nó còn bao gồm vài thông tin về bùa chú với trình độ khá cao siêu. Klein nghiêm túc nghiên cứu số tri thức này, hy vọng có thể tìm được phương pháp lợi dụng Quyền Trượng Hải Thần và “Trùng Thời Gian” tốt hơn.
Trên thực tế, hắn phát hiện số sách ‘Trung Tướng Núi Băng’ sưu tập đều được viết bằng loại ký tự cổ xưa, cũng không theo hệ thống cụ thể nào. Điều này khá khác biệt so với đặc trưng của Giáo hội Thần Tri Thức Và Trí Tuệ chống lưng cho cô. Vì thế hắn phỏng đoán, phần tri thức nội bộ, chính thống và có tính hệ thống về thần bí học không được công khai ra ngoài Giáo hội.
Edwina đang định hỏi tiếp, bỗng nhận thấy tốc độ của Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim chậm dần. Cô bèn quay đầu về phía cửa sổ và quan sát đôi chút, cuối cùng lãnh đạm nói:
“Chúng ta đến Bayam rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT