Thấy ánh mắt của Edwina dịu xuống, Anderson bèn nhếch miệng, vừa lắc đầu vừa thở dài:
“Cô ấy nhé, lúc nào cũng cứng nhắc như thế hết, nên cả đời mới không trở thành nghệ sĩ được đó.”
Sau khi thuận miệng cảm thán, anh nhìn xuống thi thể ngồi trên ghế, cất tiếng:
“Cứ đứng nhìn mãi cũng đâu có được, chúng ta phải làm gì đó thôi. Chẳng phải Siatas muốn tìm kiếm người của tộc cô ấy sao? Vậy thì chôn cất cô ấy gần di tích Tinh Linh trên Đảo Sonia. Trông Mobet có vẻ muốn ở cùng Siatas, thế thì chúng ta an táng hai người chung một mộ luôn.
Chẳng phải Longzel muốn trở về Backlund sao? Thiêu thi thể cậu ấy thành tro rồi trữ trong hộp, khi nào tiện đường thì đưa về thành phố. Nếu có thời gian thì tìm hậu duệ của cậu ấy luôn. Còn Snowman, chẳng biết ông ấy tín ngưỡng Thần Thái Dương Cổ Đại hay Chúa Sáng Thế nguyên sơ nữa. Có khi cả hai là một ấy chứ. Ha, mà đối với chúng ta thì đều như nhau cả thôi, làm kiểu gì cũng chẳng tìm thấy giáo đường hay tế đàn tương ứng. Thôi thì đành chôn ông ấy bên cạnh Grossell vậy.
Grossell… Chắc anh ấy muốn trở về Vương đình Cự Nhân, nhưng đó là một thành phố chỉ nằm trong thần thoại và truyền thuyết, chẳng cách nào tìm được ở thế giới hiện thực. Cơ mà vẫn có Cự Nhân ở đại lục Bắc và Nam, chúng ta có thể chôn cất anh ấy tại những địa điểm đó, để anh ấy yên nghỉ vĩnh viễn.”
Vương đình Cự Nhân… Backlund… Klein lẳng lặng nghe, cân nhắc một chút mới đáp:
“Để tro cốt của Grossell, Snowman và Longzel cho tôi.”
Hắn tin chẳng chóng thì chày, Thành Bạch Ngân sẽ đi thăm dò Vương đình Cự Nhân. Đến lúc ấy, hắn có thể đưa tro cốt của Grossell và Snowman cho nhóc ‘Mặt Trời’, tiện nhờ cậu an táng cho hai nhân vật cổ đại này. Còn thành phố Backlund là nơi Klein cần trở lại, cũng chính là điểm cuối cuộc hành trình của hắn. Vừa khéo hắn có thể mang Longzel trở về quê hương sau khoảng thời gian một trăm sáu mươi lăm năm tha hương.
Edwina cũng tiếp lời:
“Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim thường xuyên đi qua Đảo Sonia. Tôi sẽ chịu trách nhiệm thi thể của Siatas và Mobet.”
“Được rồi, vậy anh lãnh việc hỏa táng sau đó nhé.” Anderson quay sang nhìn Danitz, vừa cười vừa thở dài, “Anh nhìn mà xem, ai cũng đóng một vai trò quan trọng trong chuyện này cả, sao phải tự ti thế làm gì.”
Anh vốn tưởng Danitz sẽ không hiểu được lời trấn an của mình, sẽ tức giận lườm nguýt mình như trước đây. Ngạc nhiên thay, vẻ mặt vị hải tặc nổi danh này bỗng sầu não hơn hẳn. Nghe xong, gã chỉ lẳng lặng gật đầu.
“E hèm, với tư cách là bạn đồng hành đã cùng chiếu đấu chống lại ‘Bắc Vương’, mỗi người chúng ta chọn một phần đi. Coi như đây là chúng ta thừa kế di sản của họ.” Anderson hếch hếch cằm về mấy vật thể phát sáng dưới sàn, “Hehe, chắc chắn số đặc tính phi phàm này vẫn còn sót lại chút tinh thần của họ, không biết chúng sẽ mang đến ảnh hưởng gì nhỉ. Dù dùng để điều chế thành ma dược hay đem đi nhờ “Thợ Thủ Công” chế tác thành vật phẩm, kiểu gì cũng sẽ có điểm đặc biệt. Trường hợp đầu dùng phương pháp đóng vai là tiêu hóa hết, nhưng trường hợp sau thì chào thua rồi. À, nhìn thôi cũng thấy anh còn chẳng biết phương pháp đóng vai là gì nữa là. Thôi, coi như tôi chưa nói gì cả.”
Hai câu cuối là lời ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ nói với Danitz.
Klein chẳng buồn chế nhạo Anderson, chỉ nhìn bốn phần đặc tính phi phàm, nói:
“Để phần của Siatas cho tôi.”
Đây là vật liệu chính của “Ca Sĩ Hải Dương”!
Edwina suy tư một hồi, lên tiếng:
“Tôi lấy phần của Snowman.”
Thứ này là đặc tính phi phàm của “Tư Tế Ánh Sáng”, Klein đã có một phần nên hắn không chọn.
Anderson liếc qua hai đặc tính phi phàm còn lại, dừng tầm mắt ở vật thể quỷ dị trông giống bàn tay trẻ con:
“Tôi phải công nhận là cái tên này thú vị dã man. Dùng để chế tác thành vật phẩm thần kỳ xong, không chừng nó còn biết trò chuyện với tôi ấy chứ. Thế này thì mọi người không còn quá cô đơn nữa rồi.”
Lúc này chỉ còn thừa lại “trái tim Cự Nhân” chưa có chủ nhân. Klein nhìn Danitz, hững hờ nói:
“Của ngươi đấy.”
“Tôi á? Tôi có làm gì đâu. Tôi còn chẳng tham dự vào trận chiến…” Danitz ngạc nhiên đến ngớ người.
Klein đáp ngắn gọn:
“Ngươi dò đường, chịu rủi ro.”
Đối với Klein, đây được hiểu như một dạng đền bù. Vì Danitz đã tụng niệm tôn danh của “Kẻ Khờ” và biết bí mật của Gehrman Sparrow, nên gã bị ép buộc phải trở thành tín đồ của “Kẻ Khờ”, nếu không sẽ mang lại nguy hiểm tiềm ẩn rất lớn.
Dù Danitz tình nguyện gánh chịu rủi ro này, song Klein vẫn muốn đền bù cho gã. Đương nhiên, hắn hy vọng Danitz sẽ xem như đây là một “phước lành” mà “Kẻ Khờ” ban cho.
Bất kể dùng đặc tính phi phàm của Grossell để đổi ra tiền nhằm mua phối phương và vật liệu tương ứng, hay chế tác thành một vật phẩm thần kỳ loại phòng thủ, cũng đều rất hữu dụng đối với Danitz.
“Lấy nó đi.” Edwina đồng thời quay sang nhìn Danitz.
“…Vâng.” Danitz trầm mặc một hồi, cuối cùng nặng nề gật đầu.
Phân phối xong, Klein tiến lên mấy bước, khom người nhặt đặc tính phi phàm của Siatas lên. Nhìn làn nước biển xanh thẳm phập phồng trong lớp màng trong suốt, hắn có thể thoáng nghe thấy tiếng ca trong trẻo của vị Tinh Linh nọ.
Lúc hắn đứng lên, bỗng trông thấy Danitz gật đầu như vừa đáp lại câu hỏi của ai, nhưng nãy giờ đâu có người nào nói chuyện!
Tầm mắt Klein dời sang phía khuôn mặt vô cảm của Edwina. Hắn nghi vị “Bậc Thầy Bí Thuật” này vừa giao tiếp với Danitz bằng cách không ai có thể nghe được.
Thấy Danitz đáp bằng câu trả lời khẳng định, Edwina mới thò tay cầm Chuyến Hành Trình Của Grossell trên bàn lên và đóng lại. Rồi, cô đưa nó cho Klein:
“Đây là quà cảm ơn của tôi.”
“Không có tôi, các người vẫn có thể chiến thắng Cự Long băng sương.” Klein không nhận cuốn sách, chỉ nhìn vào phần bìa bằng da dê nâu vàng của nó.
“Không, chắc chắn sẽ chết sạch. Chúng tôi không có cách nào ngăn cản được cơn điên cuối cùng của ‘Bắc Vương’. Hơn nữa anh còn chịu rủi ro lớn khi xuyên vào trong sách.” Edwina giống như một giáo viên, nghiêm túc giải thích nguyên nhân cho hắn, “Tôi chỉ có một thỉnh cầu duy nhất, nếu anh nghiên cứu ra nguồn gốc và nguyên lý của nó, làm ơn hãy nói cho tôi biết.”
Klein cũng rất tò mò đối với những bí mật chứa đựng bên trong Chuyến Hành Trình Của Grossell. Hắn không từ chối nữa, đưa tay nhận lấy cuốn sách thần kỳ này:
“Được.”
Lúc này, tầm quan trọng của Vương đình Cự Nhân đã trở nên rõ ràng hơn hẳn. Klein thậm chí còn nghĩ đến chuyện mua chiếc chìa khóa sắt đen thuộc về Cự Nhân trị giá 5,000 bảng kia. Nhưng hắn không đưa ra yêu cầu ngay để tránh khiến Edwina nghĩ mình mượn gió bẻ măng.
Hắn định đợi thêm vài tiếng nữa, hoặc thậm chí đến mai mới tìm ‘Trung Tướng Núi Băng’ mượn chiếc chìa khóa. Sau khi tiến lên sương xám xem bói và xác nhận giá trị của nó, hắn mới vung tiền mua đồ.
Trông Anderson và Danitz cũng nhặt đặc tính phi phàm lên, Edwina mới quan sát sắc trời trở tối, nói với Klein:
“Sắp tới các anh định đi đâu?”
“Bayam.” Klein thẳng thừng đáp.
Edwina gật đầu:
“Các anh có thể ngồi Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim. Chúng tôi có rất nhiều phòng trống.”
Klein khẽ gật đầu, nhận lời mời.
Ai lại không muốn ngồi thuyền miễn phí chứ?
Sau khi xử lý thi thể và dọn dẹp qua phòng thuyền trưởng, Edwina mới bước đến cửa và mở ra.
Bên ngoài lập tức vang lên tiếng thở phào sung sướng, bầu không khí trên hành lang nhanh chóng trở nên sôi trào.
“Được rồi, ổn cả rồi mà.” Edwina trông qua ngó lại. Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của cô.
Cả đám thủy thủ đều vui ca reo hò, lớn tiếng đến nỗi Anderson phải nhăn mày bĩu môi.
“Có cần khoa trương đến thế không hả trời, còn hơn cả tôi tưởng nữa…” Đương nhiên, tiếng nói của anh bị nhấn chìm trong cơn reo mừng hứng khởi.
Đến khi tất cả bình thường trở lại, Klein và Anderson mới rời phòng thuyền trưởng để đến phòng riêng cùng tầng theo chỉ dẫn của Danitz.
Xoay nửa người nhìn về nơi mình đứng khi nãy, Anderson bỗng thở dài:
“Vậy là kết thúc rồi sao?
Dù mới chỉ quen biết với họ trong chưa đầy một giờ, nhưng những người đã chinh chiến bên cạnh chúng ta để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Ấy thế mà, họ lại đột ngột chết đi theo cách kì lạ như vậy. Tất cả bọn họ…”
Klein lặng thinh, chậm rãi đáp:
“Vốn dĩ thế giới này đã luôn tràn ngập những cái chết lạ lùng.”
“…Cũng đúng.” Anderson lập tức nở nụ cười, “Thế nên lạc quan mới là cách để hưởng thụ cuộc sống. Nếu một ngày nào đó phải đối mặt với cái chết, tôi nhất định sẽ giữ vững vẻ ung dung và phóng khoáng của mình chứ không để mất phong độ. Tôi phải nghênh đón nó bằng điệu bộ đẹp trai nhất mới được.”
Đừng có tự lập flag cho mình nữa… Klein không nói gì mà tiến vào căn phòng do Danitz mở cửa. Anderson thì dùng phòng ngay bên cạnh.
Trong phòng, Klein đứng trước cửa sổ lẳng lặng quan sát mặt biển tối dần suốt gần mười phút. Cuối cùng hắn mới bước vào buồng vệ sinh, đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ, tụng niệm thần chú và tiến lên phía trên sương xám.
Ngồi trên chiếc ghế lưng cao thuộc về “Kẻ Khờ”, hắn cụ thể hóa bóng dáng ‘Thế Giới’ và điều khiển hắn làm tư thế cầu nguyện:
“Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’ vĩ đại, xin ngài thông báo cho ‘Mặt Trời’, tôi đã lấy được phối phương ma dược Danh sách 6 “Công Chứng Viên” mà cậu ta cần. Tôi cũng đã có manh mối về phối phương và vật liệu chính của “Tư Tế Ánh Sáng”. Cậu ta có thể trả sau bằng cách ghi nợ, chờ tương lai thanh toán.”
Klein làm vậy để chuẩn bị cho việc thăng cấp lên Danh sách 4 của mình——Thành Bạch Ngân có nguồn tài nguyên dồi dào, nên khả năng cao nơi đó cũng sẽ có loại vật liệu chính đặc biệt nào đó hoặc vật liệu phụ trợ rất khó kiếm trong tình hình hiện giờ. Vì lẽ đó, nếu không có việc gì gấp, hắn định cho nhóc ‘Mặt Trời’ nợ mình trước.
Nguyên nhân hắn không nói mình đã có vật liệu chính và phối phương ma dược của “Tư Tế Ánh Sáng” là vì điều đó sẽ khiến bản thân quá khoa trương. Hắn định để một khi nhóc ‘Mặt Trời’ gần tiêu hóa hết ma dược thì sẽ thông báo.
Sau khi kiểm tra lại hai lần tràng cảnh được cụ thể hóa, hắn biến chúng thành luồng sáng và ném vào ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho ‘Mặt Trời’.
…
Thành Bạch Ngân.
Vừa hoàn thành cuộc tuần tra biên giới của doanh trại mới được thiết lập, Derrick bỗng thấy tầm mắt mơ hồ, trông thấy màn sương xám vô tận và một bóng hình mờ nhòe đang cầu nguyện trong quầng sáng đỏ thẫm.
Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng ‘Thế Giới’, biết mình đã có được phối phương ma dược “Công Chứng Viên”.
Hiệu suất của ngài ‘Thế Giới’ khủng thật. Nói bao nhiêu ngày là đúng bấy nhiêu ngày, thậm chí còn có manh mối về phối phương ma dược và vật liệu chính của “Tư Tế Ánh Sáng” nữa! Derrick kinh ngạc rồi mừng rỡ.
Cậu không khỏi ngưỡng mộ ‘Thế Giới’, hy vọng về sau mình cũng có thể sở hữu năng lực và phong cách giống vậy.
Phía trên sương xám, sau khi bận rộn nhờ ngài ‘Kẻ Khờ’ xác thực phối phương ma dược “Ca Sĩ Hải Dương” không có vấn đề gì, ‘Thế Giới’ lại cầu nguyện:
“Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’ vĩ đại, xin ngài chuyển lời cho ngài ‘Người Treo Ngược’ rằng tôi đã lấy được phối phương ma dược và vật liệu chính của “Ca Sĩ Hải Dương”. Tôi sẽ đưa cho anh ta vào tụ hội Tarot tiếp theo, mong anh ta cân nhắc nên trao đổi bằng thứ gì.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT