707DefenderOfJustice: do chút trục trặc kỹ thuật nên mấy ngày tới sẽ không có chương. Mình sẽ bù sau nhé:3
_______
Dù nói bằng tiếng gì thì vẫn nghe hiểu lẫn nhau sao? Klein bỏ qua câu đầu mà tập trung sự chú ý vào câu thứ hai – phần chẳng có vẻ gì bất thường.
Dù rằng đây là thế giới được sáng tạo bên trong “Chuyến hành trình của Grossell”, rằng mọi thứ đều có thể xảy ra, nhưng vẫn có những chi tiết tiết lộ vài vấn đề.
Đối với Klein, thứ khiến hắn để ý không phải là bản chất việc nói chuyện nghe hiểu lẫn nhau, mà là cách thức dẫn tới sự thấu hiểu toàn diện đó.
Thế giới này đã hợp nhất thứ gì đó giông giống với quy luật ngôn ngữ toàn diện à, hay nó trú ngụ một ý thức đứng trên cao nhìn xuống toàn bộ mọi người để hỗ trợ việc phiên dịch tức thời – giống như việc mình làm trong mỗi tụ hội Tarot? Nếu là vế trước, người không biết tiếng Cự Nhân sẽ nghe thấy ngôn ngữ xa lạ nhưng vẫn hiểu nghĩa. Còn nếu là vế sau, họ sẽ nghe ra ngôn ngữ mình quen thuộc… Vốn biết nhiều loại ngôn ngữ cổ và siêu nhiên nên Klein không phát hiện ra tình hình ngay lập tức. Hắn bước chậm lại để đi ngang với Danitz rồi nén giọng xuống hỏi:
“Lúc nghe Grossell nói, ngươi có biết đó là loại ngôn ngữ gì không?”
Danitz ngẩn ra một giây, nhớ lại rồi đáp:
“Thứ tiếng này nghe vừa lạ lại vừa quen, nhưng tôi đều hiểu hết.”
Ngôn ngữ siêu nhiên gã nắm chắc là tiếng Hermes cổ và tiếng Tinh Linh, còn tiếng Cự Nhân gã mới chỉ nhập môn.
Ừm, tức là rưa rứa quy luật ngôn ngữ toàn diện rồi… Đây là mức toàn diện tới cấp độ tinh thần… Chứng tỏ toàn bộ quy tắc cơ bản của thế giới trong sách có thể khác biệt so với thế giới bên ngoài. Xuất phát từ thiết lập của chính nó, nhưng không thể thay đổi ngoài giới hạn nhất định. Vẫn phải đặt điểm này vào diện nghi vấn và cần chứng thực. Dù gì đi nữa, cũng không thể loại bỏ trường hợp có một sự tồn tại giống “Kẻ Khờ” - người có khả năng phiên dịch các đoạn giao tiếp thông qua tâm linh… Edwina đúng là rất nhạy bén và giỏi quan sát. Vấn đề cô ta phát hiện chỉ thẳng vào bản chất cốt lõi của thế giới trong sách luôn… Lạc trong suy nghĩ, Klein thong thả tiến vào hang động tối tăm rộng lớn.
Còn chuyện lịch sử mà các thành viên trong nhóm nhân vật chính kể lại nghe kỳ quái, hắn chẳng hề lấy làm ngạc nhiên dù chỉ một li. Thậm chí hắn còn khá mong đợi được nghe chi tiết.
Từ lâu Klein đã biết các đại Giáo hội và các quốc gia trên lục địa Bắc đều cố ý phá hủy hoặc che đậy thông tin, thậm chí giấu giếm lịch sử thật sự của Kỷ thứ Tư, Kỷ thứ Ba, hay thậm chí Kỷ thứ Hai. Thường thức được lưu truyền bên ngoài hiện giờ thực ra rất khác biệt đối với những nhân vật chính đến từ các niên đại đó.
Đây cũng là một trong các nguyên nhân Klein mạo hiểm xuyên vào thế giới trong sách!
Bên trong hang động mênh mông lộng gió, một đống lửa ấm áp đang hắt sáng lên ba sinh vật hình người.
Trong đó, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng giản dị ngồi quay lưng về phía đống lửa và đối mặt với vách đá. Y nhắm nghiền mắt, thành tâm cầu nguyện. Khuôn mặt y nhăn nheo nhưng không quá già nua. Y có mái tóc húi cua nâu, bờ vai, cánh tay, bắp chân và bàn chân đều để trần, lộ ra đủ loại vết sẹo cũ.
Bên cạnh y là một thanh niên đang kê đá làm gối. Cậu mặc một bộ giáp toàn thân màu đen, nắm trong tay thanh kiếm thẳng lấp lóe sắc sáng lạnh. Đường nét trên khuôn mặt cậu khá sắc sảo, thấy rõ đặc trưng người Loen.
Ngồi đối diện với hai người họ là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ăn mặc kỳ quặc đến tức mắt. Anh ta đội một chiếc mũ cứng chóp nhọn màu đen, cài cúc áo lẫn lộn không theo thứ tự. Tổng thể trông cực kỳ luộm thuộm và hỗn loạn, vừa thiếu cân xứng, vừa không hài hòa.
Hơn nữa anh ta còn đi một đôi ủng da có phần mũi hếch hẳn lên, trông chẳng khác gì một tên hề trong gánh xiếc.
Người đàn ông này sở hữu một khuôn mặt khá đẹp trai. Mái tóc màu nâu khói sáng, đôi mắt nâu sâu thẳm, chiếc mũi cao và bờ môi mỏng. Kể cả chỉ ngồi đó, anh ta cũng tỏa ra khí chất cao ngạo.
Edwina chỉ vào anh ta, giới thiệu:
“Tử tước Mobet Zoroast của Đế quốc Solomon, một quý ngài có thể lấy đi lý tưởng và giấc mơ của người khác.”
“Cô khỏi phải quanh co màu mè thế làm gì. Chào các đằng ấy nhé, tôi là Danh sách 5 “Kẻ Đánh Cắp Giấc Mơ” thuộc đường tắt ‘Kẻ Trộm’.” Mobet bật cười. Cách anh ta hành xử hoàn toàn khác biệt so với bầu không khí kiêu ngạo bề ngoài.
Một thành viên của gia tộc Zoroast… Thiên Sứ ký sinh trong cơ thể Leonard cũng thuộc gia tộc này. Liệu họ có quen nhau không nhỉ? Ha, giờ mình đã biết tên Danh sách 4 và Danh sách 5 của đường tắt ‘Kẻ Trộm’ rồi, nhưng tên Danh sách 6 và Danh sách 7 tương ứng là gì thì vẫn mù tịt… Dù vẻ ngoài trông bình thản nhưng trong đầu Klein đang nảy ra bao nhiêu suy nghĩ.
Ngay lúc này, Anderson đã nở nụ cười ấm áp chào hỏi đối phương, lên tiếng thắc mắc như thể cả hai đã làm bạn từ lâu:
“Nói thẳng nhé, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên “Kẻ Đánh Cắp Giấc Mơ” này đấy. Tôi mới chỉ biết “Kẻ Trộm” với “Kẻ Lừa Bịp” thôi, còn hai Danh sách ở giữa thì chịu.”
“Người Phi Phàm thuộc con đường này đã khan hiếm thế rồi sao? Edwina cũng biết mà nhỉ? Danh sách 7 “Học Giả Giải Mã” và Danh sách 6 “Kẻ Chôm Lửa”. Ha ha, để tôi giới thiệu cho các anh.” Mobet thân thiện chỉ vào người đàn ông đang đưa lưng về phía mọi người mà chú tâm cầu nguyện, “Tu sĩ khổ hạnh thành kính, Snowman. Ông ấy tín ngưỡng Chúa Sáng Tạo Hết Thảy - Thần Toàn Trí Toàn Năng. Các anh không phải để ý đến ông ấy, ông ấy hoàn toàn niêm phong bản thân bên trong đức tin của mình rồi. Nhưng trong chiến đấu thì ông ý là bạn đồng hành rất đáng tin cậy đấy nhé. Ê, tôi đang kêu ông đó Snowman, ít nhất cũng phải nói gì đi chứ.”
Bị ngó lơ, Mobet khổ sở xoa cằm, sầu não cười:
“Đây là cách đối xử tôi thường xuyên phải nhận. Chắc các anh khó mà tưởng tượng, lúc mới xuyên vào đây, tôi rất kiêu căng, kín đáo, là một quý tộc lịch thiệp. Nhưng suốt thời gian dài đằng đẵng như thế, vật đổi sao dời cả thôi. Ha ha, nhất là khi bạn đồng hành của các anh là cái tên Cự Nhân chỉ biết cười ngây ngô và hô hào khẩu hiệu…”
Lúc anh ta nói đến đây, Grossell đang ngồi trên tảng đá bỗng nở nụ cười hiền hậu và giơ tay gãi gãi gáy. Con mắt dọc duy nhất chẳng hề mang theo nét tàn bạo hay hung ác nào như những Cự Nhân được mô tả trong truyền thuyết.
Mobet lắc đầu, trỏ vào tu sĩ khổ hạnh Snowman:
“Còn ông ấy thì thậm chí cả chục năm, trăm năm chẳng mở mồm ra nói được một từ. Siatas thì… một người phụ nữ bạo lực không tả nổi. Chỉ cần tính khí hơi lên xuống thất thường thôi là cô ấy sẽ đánh tôi bầm dập. Hầy, ban đầu tôi yêu mến Siatas bao nhiêu thì giờ, hic, sợ cô ấy bấy nhiêu. Nên tôi chỉ có thể chủ động đi nói chuyện với họ thôi. Nếu không chắc tôi phát điên lên mất!
Cũng còn may, sau này Longzel đến. Cậu ấy cũng khá thích trò chuyện. Này, Longzel, dậy đi! Chúng ta có bạn đồng hành mới rồi!”
Kỵ sĩ mặc giáp đen đang ngủ từ từ tỉnh lại, đưa mắt nhìn về phía đám người Klein.
Đột nhiên, tiếng kim loại đập vào nhau vang lên chan chát. Longzel vội đứng dậy, nhìn Klein chằm chằm:
“Người Loen à?”
“Phải.” Klein bình thản gật đầu. Hắn nhận ra vị binh sĩ Loen đã mất tích 165 năm này không hề già đi. Mái tóc đen nhánh và đôi mắt xanh lam sắc bén của cậu tỏa ra bầu không khí khiến người khác vô thức muốn phục tùng.
Longzel thoáng rối loạn, nhưng cậu nhanh chóng giấu đi biểu cảm:
“Anh có biết nhà Edward ở Backlund không?”
“Backlund có rất nhiều nhà Edward.” Klein đáp đơn giản.
“Nhà Edward sống tại số 18 phố Delahire thuộc quận Tây Bắc ấy.” Longzel cố kiềm chế nỗi lo lắng mà hỏi.
Klein lắc đầu:
“Giờ không còn quận Tây Bắc nữa rồi.”
“Không còn quận Tây Bắc nữa…” Longzel nhẩm đi nhẩm lại những lời đó, dần nhỏ tiếng xuống.
Cậu chìm vào im lặng suốt vài giây, đoạn thở hắt ra:
“Tôi không hề biết bên ngoài đã trải qua bao nhiêu năm, nhưng hẳn là rất lâu rồi. Edwina nói cho tôi biết năm cụ thể, nhưng tôi không nhớ nổi mình đã xuyên vào năm nào… Đa phần tôi đều ngủ say, dường như thời gian ở nơi đây bị đóng băng.”
Nghe vậy, Mobet Zoroast cười:
“Đấy là do cậu xui thôi. Chứ lúc bọn tôi băng qua thành phố và nông thôn, mọi thứ đều rất ổn.”
Anh ta nhìn Klein, Anderson và Danitz, kể tiếp:
“Hồi đó, bọn tôi sống ở nơi có nhân loại và các chủng tộc có trí tuệ. Chúng tôi cứ liên tục kết hôn hết lần này đến lần khác, nhìn vợ mình già yếu đi rồi mất. Ha, trước khi một thành viên mới gia nhập, bọn tôi sẽ lãng quên mục đích của bản thân. Bọn tôi cứ sống một cuộc sống bình thường mà hạnh phúc và nhẹ nhàng suốt hàng chục năm, hàng trăm năm. Chỉ có duy nhất một vấn đề là không thể nào có con.
Sau đó, Longzel đến. Bọn tôi tiến vào vùng đất phủ kín băng tuyết này, săn rất nhiều quái vật, nhưng rồi dần dà đều chìm vào ngủ say, hiếm khi tỉnh lại. Mãi cho đến khi gặp Edwina.”
Nói cách khác, dòng thời gian của thế giới trong sách vẫn trôi như bình thường. Diễn biến của câu chuyện sẽ được duy trì nhờ một sức mạnh nào đó ảnh hưởng tới tổ đội nhân vật chính. Trước khi có thành viên mới gia nhập, trước khi trang sách được lật qua, họ sẽ dừng lại ở tọa độ trước đó, làm những việc khác… Điều này cũng giống với chuyện phiên dịch ngôn ngữ tức thời ở cấp độ tinh thần…
Ngược lại, nó có đồng nghĩa với việc thành thị và nông thôn ở thế giới trong sách cũng sẽ phát triển như thường không? Ừm, phải nhanh chóng tìm ‘Bắc Vương’ Ulyssan mới được. Nếu không thời gian sẽ cứ thế trôi qua, ai biết được liệu chúng ta có trải nghiệm những ảnh hưởng như rơi vào ngủ say hay quên mất mục đích chính, mãi cho đến khi một thành viên mới bị sách nuốt chủng mới xuyên vào, tìm tới chúng ta hay không… Klein miên man suy nghĩ, đang định cất tiếng thì Edwina nói trước:
“Không phải lo đến vấn đề ấy.
Chúng ta sẽ sớm đụng độ ‘Bắc Vương’ thôi.”
“Tại sao?” Anderson và Mobet đồng thanh hỏi.
Edwina nhìn quanh một vòng:
“Trước khi tôi đến đây, số trang bị dính liền trong sách chỉ còn lại vài trang.
Mà giờ, các anh cũng xuyên vào và tìm đến doanh trại, chắc chắn không còn lại nhiều trang đâu. Câu chuyện sắp đi đến hồi kết rồi.”
Mobet khẽ gật đầu đồng ý với phán định của Edwina, trong khi Anderson thì thầm cụm từ “dính liền”.
Edwina lại giới thiệu Klein, Anderson và Danitz, rồi ngồi xuống bên đống lửa làm mẫu.
Klein bỏ mũ ra đặt cạnh gậy batoong. Hắn chậm rãi ngồi xuống, nhìn Mobet Zoroast – người rất thích trò chuyện:
“Anh đã bao giờ nghe về Đế quốc Tudor và Đế quốc Trunsoest chưa?”
Hắn không quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng. Đây là tính cách được thiết lập của Gehrman Sparrow.
“Chưa bao giờ.” Mobet lắc đầu, “Edwina đã hỏi tôi rồi. Ha, tại niên đại mà tôi sống, Tudor và Trunsoest cũng chỉ giống gia tộc Zoroast chúng tôi mà thôi. Đều là quý tộc thuộc Đế quốc Solomon, đều trung thành với “Hắc Hoàng Đế”.”
Hóa ra gia tộc Trunsoest và gia tộc Tudor đều là phản đồ của Đế quốc Solomon… Klein ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp:
“Ngoài các người, Đế quốc Solomon còn có những gia đình quý tộc nào nữa?”
“Nhiều lắm.” Mobet cười nhìn Longzel, “Augustus, Abraham, Zaratul, v.v. Vào niên đại đó, kẻ thù không đội trời chung của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối chính là Giáo hội Chiến Thần và gia tộc Eggers của lục địa Nam. Trong khi đó, ba Giáo hội Chúa Tể Bão Táp, Mặt Trời Rực Chói Vĩnh Hằng, Thần Tri Thức Và Trí Tuệ thì giằng co lẫn nhau, bên nào cũng hy vọng nhận được sự ủng hộ của Đế quốc Solomon.”
Anh ta chợt ngừng khoảng hai giây, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị:
“Hồi ấy, thần linh đi lại giữa mặt đất, chứ không phải Tinh giới.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT