Thấy mọi người trên Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim có vẻ sắp xông tới hội đồng Anderson đến nơi, Klein liền tiến bước, nói với Danitz đứng cạnh:
“Đưa ta tới phòng thuyền trưởng.”
“…Rồi, được rồi.” Nghe vậy, Danitz mới ngừng nhìn về phía Anderson Hood bằng ánh mắt hình viên đạn.
Ưu tiên hàng đầu là cứu thuyền trưởng. Ưu tiên hàng đầu là cứu thuyền trưởng… Gã liên tục tự kỷ ám thị.
Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim thoạt thả một con thuyền nhỏ xuống, sau đó là một chiếc cầu tàu để Klein dễ dàng bước lên boong mà không cần dùng bùa chú.
Anderson bám sát sau lưng hắn, ngó lơ toàn bộ ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình của tất cả thuyền viên Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim. Vẫn giữ nụ cười cà rỡn cùng nhịp chân thong thả, anh ngó nghiêng khắp nơi, tự nhiên như thể đây là nhà mình.
Cái tố chất tâm lý của hắn đúng là vượt tầm vũ trụ mà… Ừm, kể cả sau khi đắc tội Bán Thần, bị buộc phải xin lỗi ngay trước chốn công cộng và bị ép phải nhận một nhiệm vụ, hắn vẫn có thể tự lấy bản thân ra làm trò cười và tận hưởng bữa ăn… Klein thầm thở dài trong đầu, đi về phía đám phó tam Jodeson ở đối diện.
“Xin chào, ngài Sparrow. Tôi là lái chính của con thuyền này, Blue Walls.” Một người đàn ông cao mét tám và đeo kính độc nhãn lịch sự cúi chào.
‘Nhà Ẩm Thực’, tiền thưởng 6,200 bảng… Thủy thủ đoàn của ‘Trung Tướng Núi Băng’ có tiền thưởng ít hơn hẳn so với bên ‘Thượng Tướng Ánh Sao’. Quả không hổ một đám thợ săn kho báu kiêm hải tặc bán thời gian mà… Klein dùng phong thái lịch thiệp của Gehrman Sparrow để đáp lại:
“Buổi chiều an lành, tôi cũng đã nghe về ông rồi.”
“…Haha, đây quả là vinh hạnh của tôi. Tôi chỉ là một thợ săn hải tặc mơ ước được trở thành thợ thủ công mà thôi, nhưng cuối cùng lại bước lên con đường làm nhà ẩm thực.” Blue Walls tự trêu bản thân rồi chỉ vào người đứng cạnh, “Phó nhì của chúng tôi, ‘Ca Sĩ’ Orpheus.”
Tiền thưởng 5,500 bảng… Người Phi Phàm trên Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim đều có biệt danh kỳ quặc thật đấy. Nếu không biết trước họ đều là cấp dưới của một tướng quân hải tặc, chắc mình sẽ tưởng đây chỉ là một đoàn người lữ hành trên biển không thôi. Sáng thì ăn ngon, đêm đốt lửa trại, tối ngày ca hát trong lúc săn tìm kho báu truyền thuyết. Đời đúng là đẹp như mơ mà… Klein đưa mắt về phía Orpheus, gật đầu.
Bấy giờ, vị ‘Ca Sĩ’ sở hữu đường nét khuôn mặt sắc sảo và mái tóc vàng rực này chỉ nở nụ cười u sầu mà thốt lên:
“Thực ra tôi từng chỉ ca ngợi mặt trời mà thôi. Nhưng hiện giờ mặt trời của tôi đã biến mất rồi.”
“…” Klein suýt nổi hết cả da gà.
“Chậc, đúng như mong đợi từ người Intis, nói hay như hát vậy. Tiếc thật, tôi lớn lên ở Segar và Renburg nên chẳng có năng lực này.” Anderson bật cười khi nhận xét một câu chẳng rõ là khen thật hay khen đểu. Dù gì anh cũng sở hữu một nửa dòng máu Intis.
Sinh ra tại Segar, sau đó đi học ở Renburg. Ừm, hẳn là ở trường Giáo hội rồi, còn là bạn học với ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina nữa… Nhìn qua cũng biết ngài Orpheus thuộc đường tắt ‘Mặt Trời’, nhưng trông chẳng có vẻ gì thuộc Giáo hội Mặt Trời Rực Chói Vĩnh Hằng cả. Xét trên số tiền truy nã thì có lẽ anh ta là Danh sách 6 “Công Chứng Viên”… Suýt quên, phải nhắc nhóc ‘Mặt Trời’ mình đã có phối phương ma dược rồi. Không biết lần này cậu ta sẽ dùng thứ gì để trao đổi nhỉ… Nghe ‘Nhà Ẩm Thực’ Blue Walls giới thiệu đến đây xong, Klein quay sang đám ‘Nơ Hoa’ Jodeson và ‘Thùng Phuy’ Daniels, cất tiếng:
“Chúng ta từng gặp rồi.
Đừng lãng phí thêm thời gian nữa.”
“Vâng.” Blue Walls thở phào nhẹ nhõm, vừa vuốt chòm râu ngắn, vừa dẫn đường vào khoang thuyền.
Nếu tiếng tăm về một Gehrman Sparrow điên cuồng không lẫy lừng như vậy, ông ta đã chẳng lễ phép đến thế.
Lúc này, Anderson mới cố tình bước chậm hơn, tụt lại đi chung với đám người Danitz, Orpheus.
Anh nhìn ngó dáo dác xung quanh. Chẳng thèm bận tâm tới bầu không khí sặc mùi thuốc súng hướng tới mình, anh tặc lưỡi cười nói:
“Người mà các anh nên đề phòng không phải là tôi.”
“Ờ phải, bọn tao không đề phòng mày. Bọn tao chỉ muốn nhét mày vào, nhìn kia chưa, họng đại bác thôi!” Danitz hoàn toàn không e ngại đối phương là ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’. Suy cho cùng đây cũng là Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim với đông đảo hải tặc. Trong này chả thiếu gì Người Phi Phàm Danh sách 7, Danh sách 6.
Anderson nhếch mép, cười ma mãnh:
“Thực chất thì tôi đâu phải mối đe dọa. Nghĩ kỹ lại xem, thuyền trưởng các anh nhất định rất căm ghét và ghê tởm tôi, thậm chí còn coi tôi như không khí nữa là. Nghe thôi đã thấy lý tưởng rồi đúng không?”
“…” Danitz há hốc miệng nhưng chỉ biết câm nín. Gã đột nhiên cảm thấy lời của đống cứt chó này thốt ra thật hợp lý quá thể đáng.
Cái trừng mắt sôi máu họng của đám Orpheus, Jodeson cũng vô thức trở nên dịu đi.
Anderson cười khẩy. Lại nhìn quanh, anh cất tiếng với tông giọng nhẹ bẫng:
“Người mà các anh nên đề phòng là Gehrman Sparrow mới phải.
“Sao lại thế?” Danitz buột miệng.
Dù hắn đúng là tên điên và cần phải đề phòng, nhưng giờ hắn đâu phải kẻ địch… Danitz thầm bồi thêm trong đầu.
Anderson nở nụ cười đểu cáng:
“Tôi giả sử, giả sử thôi í nhé. Nhỡ lần này Gehrman thành công tìm thấy thuyền trưởng các anh, cũng thành công cứu được cô ấy. Các anh nói xem, liệu cô ấy có thiện cảm với hắn không? Hơn nữa hắn còn có vẻ ngoài rất ưa nhìn, mang kiểu thẩm mỹ lạnh lùng xa cách, sở hữu thực lực mạnh mẽ sánh ngang với cấp độ tướng quân hải tặc, rồi thì bối cảnh sau lưng đặc biệt và thần bí. Nghe xứng đôi vừa lứa chưa…”
Làm sao… Có thể… Danitz vốn định phản biện nhưng chợt nín lặng. Càng nghĩ, gã càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Vẻ mặt đám người Orpheus dần trở nên suy sụp. Họ nhìn theo bóng lưng Gehrman Sparrow với sự cảnh giác và dè chừng hơn hẳn.
Xong chuyện! Vấn đề từ mấy câu khiêu khích vừa nãy đã được giải quyết xong xuôi… Vừa cười thầm, Anderson vừa bước vào khoang tàu.
Khi tiến vào phòng thuyền trưởng, Klein thoạt lướt mắt một vòng quanh căn phòng phủ kín giá sách, trên ấy chứa đủ loại sách vở.
Bình thường phòng thuyền trưởng phải toàn chai lọ đựng rượu mới đúng… Hắn nhủ thầm, đi thẳng đến bàn sách đặt trước cửa sổ.
Căn cứ vào mô tả của Danitz, ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina đã mất tích trong lúc tiến hành nghiên cứu. Do đó tìm kiếm dấu vết về quá trình nghiên cứu ấy chính là mục đích của Klein. Sau khi thu thập đủ thông tin, hắn sẽ tiến lên phía trên sương xám để xem bói chuyện liên quan.
Bấy giờ, trên bàn sách bày đầy ắp các vật dụng: giấy trắng, bút máy cán tròn, lọ mực, dao găm bằng đồng, một chồng sách vở đặt lộn xộn.
Giữa bàn để một cuốn sách bằng giấy da dê. Nó có lớp bìa màu nâu sẫm, trên đó ghi hàng chữ “Chuyến hành trình của Grossell” bằng tiếng Feysac cổ.
Đây là vật phẩm trong bộ sưu tập của ‘Trung Tướng Núi Băng’ mà? Thứ này có nguồn gốc bí ẩn và được nghi là liên quan tới tộc Cự Long cũng như Thành Kỳ Tích Leviseyd… Trước khi mất tích, Edwina đã nghiên cứu nó sao? Klein nhìn cuốn sách, vô thức nảy ra suy đoán.
Thấy Gehrman Sparrow nghiên cứu cuốn sách cổ đại kia khá lâu, Danitz cười gượng:
“Nó chẳng có vấn đề ở đâu cả. Bọn tôi đã kiểm tra qua rồi.”
Thế à? Nhưng sao ta biết được trình độ kiểm tra của các ngươi đáng tin cậy hay không… Vì đã có người giở ra và cũng chẳng thấy gì kỳ lạ, cộng thêm việc dùng trực giác linh tính phát hiện Danitz không nói dối, Klein bèn đưa tay ra lấy, thuận miệng hỏi:
“Các người đã đọc “Chuyến hành trình của Grossell” chưa?”
Danitz lắc đầu. Mấy người Blue Walls, Orpheus, Jodeson cũng lắc đầu.
Biểu cảm của họ như muốn bảo rằng ngày ngày học tập đã đủ cực rồi, nói chi giở sách ra đọc trong khoảng thời gian nghỉ ngơi nữa!
Lướt đầu ngón tay qua những tờ giấy da dê nâu vàng, Klein đọc kỹ từng trang một cách cẩn thận và nghiêm túc.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã chạm đến đoạn các tờ giấy bị dính chặt. Qua khóe mắt, hắn đọc nội dung ghi trên ấy.
Ơ… Không phải chứ! Đồng tử Klein đột nhiên co rụt, hắn vội lật lại hai trang trước.
Hắn nhớ như in rằng lần cuối mình đọc, câu chuyện chỉ dừng lại ở chỗ Cự Nhân Grossell và đội nhóm của ông ta đang chuẩn bị để đối đầu trực diện với Cự Long Băng Sương - ‘Bắc Vương’, đến đây là hết. Nhưng giờ lại có thêm hai trang!
Nói cách khác, đoạn giấy dính chặt đã mỏng đi và cuốn sách đã mở ra hai trang nữa!
Quỵt chương ngàn năm, giờ mới viết tiếp à? Đây là thành quả nghiên cứu của ‘Trung Tướng Núi Băng’ sao? Cũng vì thế mà cô ta mất tích? Vừa cau mày vừa trào phúng, Klein đọc phần nội dung mới được thêm vào.
Hai trang giấy chủ yếu kể về một quý cô hải tặc đi lạc. Trong cơn bão tuyết, cô đụng độ ‘Bắc Vương’ và suýt bị giết chết. Nhờ dùng hết toàn bộ sức mạnh, cô đã trốn thoát thành công và gặp được nhóm nhân vật chính - những người sắp thách thức con Cự Long Băng Sương nọ.
Thêm một quý cô hải tặc… Quý cô hải tặc… Klein suy đi ngẫm lại cụm danh từ này, bỗng nảy ra một ý tưởng:
Hay đó là ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina?
Cô ta xuyên vào trong sách, trở thành một nhân vật của câu chuyện?
Theo mạch suy nghĩ ấy, Klein nhanh chóng bắt được vài vấn đề:
Arrodes từng đề cập, nhiều chủ nhân đời trước của “Chuyến hành trình của Grossell” bị mất tích…
Trong “Chuyến hành trình của Grossell”, có Cự Nhân và Tinh Linh hoạt động tích cực vào Kỷ nguyên Hắc Ám - còn gọi là Kỷ thứ Hai, tu sĩ khổ hạnh và quý tộc Đế quốc Solomon đến từ Kỷ thứ Ba hoặc Kỷ thứ Tư, binh sĩ Loen sống ở Kỷ thứ Năm. Thời gian đúng là loạn cào cào!
Nhưng nếu họ đều là các chủ nhân cũ từng sở hữu “Chuyến hành trình của Grossell” và mất tích thì có thể giải thích được vấn đề rồi… Nguyên nhân là do họ không tới từ cùng một thời đại, đều bị cuốn sách nuốt chửng rồi trở thành một nhân vật trong truyện! Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy suy đoán của mình trông thì hoang đường nhưng vẫn có khả năng cao.
Trong thế giới thần bí học, đây đâu phải chuyện bất khả thi!
Mình phải xác thực mới được… Vả lại, Edwina và các chủ nhân cũ đã làm gì mà bị cuốn sách “nuốt chửng” nhỉ… Và phải làm cách nào để thả họ ra đây… Klein thu hồi tầm mắt, chìm trong tư lự.
Ít lâu sau, hắn ngẩng mặt lên, nhìn đám người Danitz:
“Chuẩn bị cho tôi mấy vật phẩm như nến, tôi cần phải cầu nguyện lời giải đáp từ một thực thể bí ẩn.”
Và thực thể bí ẩn ấy chính là mình… Klein thầm châm chọc trong đầu.
Chuyên nghiệp phát sợ, cũng điên cuồng phát hãi luôn… Mấy người ‘Nhà Ẩm Thực’ Blue Walls không dám nói nhiều, vội vội vàng vàng cung cấp các vật phẩm rồi theo nhau rút khỏi phòng thuyền trưởng.
Họ không dám quan sát nghi thức nguy hiểm ấy, trừ phi được Gehrman Sparrow cho phép.
Trong phòng thuyền trưởng, Klein khóa trái cửa ra vào, đóng kín các cửa sổ và nhanh chóng bố trí nghi thức để mang “Chuyến hành trình của Grossell” lên phía trên sương xám.
Sau khi đặt quyển sách cổ đại lên vị trí cao nhất trước bàn đồng dài, hắn ngồi xuống và cụ thể hóa giấy bút, viết câu xem bói:
[Edwina có mặt trong câu chuyện của cuốn sách này.]
_______
707DefenderOfJustice: Anderson kiểu: người tàn ác thường sống thảnh thơi =)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT