Phía trên sương xám, bên trong cung điện được chống đỡ bởi những cột đá.
‘Mặt Trời’ Derrick nhanh chóng thuật lại chuyện mình vừa gặp cho ngài ‘Kẻ Khờ’.
Ám Thiên Sứ Sasrir… Dường như tên và danh hiệu của những vị Vua Thiên Sứ này đã bị cuốn trôi theo dòng chảy lịch sử rồi. Nếu không được đám người nhóc ‘Mặt Trời’ ở “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” phát hiện, hoặc giả như không phải do mình trực tiếp đụng mặt một ác linh cổ xưa được nghi là bản thân Hồng Thiên Sứ, thì có khi đến một Vua Thiên Sứ mình cũng chẳng biết ấy chứ. Cùng lắm cũng chỉ được nghe qua về gia tộc Amon thôi, chứ đến tầng “Kẻ Nghịch Thần” thì chịu… Vị Ám Thiên Sứ này đang ở đâu nhỉ? Còn sống hay đã vẫn lạc rồi? Liệu Thần có còn là một trong những thành viên cao tầng nhất của Tường Vi Cứu Rỗi hay không? Klein ngậm ngùi.
Sợ nhóc ‘Mặt Trời’ sẽ nhân cơ hội hỏi thêm mấy thứ về phương diện này mà mình lại không trả lời được, Klein lập tức ngừng suy tư mà dựa vào thành ghế, thong dong đáp:
“Ngươi đã được giải thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, bạn đồng hành của ngươi sẽ sớm tìm đến.”
Dứt lời, hắn không hề cho nhóc ‘Mặt Trời’ cơ hội dông dài, trực tiếp cắt đứt kết nối.
Còn về việc giải thích cho người khác tại sao nhóc ‘Mặt Trời’ lại xuất hiện sự dị thường ấy, Klein chẳng buồn nhắc cậu nên bịa lý do kiểu gì.
Nếu đã biến mất một cách kỳ quái rồi xuất hiện trở lại một cách quỷ dị như thế, thì chẳng phải xảy ra các tình huống khó có thể lý giải chính là điều vô cùng bình thường sao?
Bấy giờ, Derrick hết sức cảm kích ngài ‘Kẻ Khờ’ vì không hỏi thêm gì mình. Bởi cậu sợ sau khi thoát khỏi thị trấn Noon đã biến đổi kia, bản thân sẽ bị phơi bày trước màn đêm chí mạng hay đám quái vật trốn trong bóng tối. Do vậy, cậu tha thiết hy vọng được chiếm lại quyền kiểm soát cơ thể hiện tại càng sớm càng tốt, để nhỡ gặp chuyện còn có thể phản ứng một cách hữu hiệu. Nhưng nếu ngài ‘Kẻ Khờ’ thật sự muốn hỏi tiếp, cậu vẫn sẽ nghiêm túc và kiên nhẫn giải thích lại tình hình tương ứng.
Khi ý thức quay về với cơ thể, Derrick nhanh chóng hồi phục các giác quan.
Cậu mở to mắt, trông thấy trước mặt là một cây nến cháy gần hết. Đốm lửa nhỏ nhoi bập bùng lay lắt trong gió.
Ngay sau đó, cậu phát hiện rằng Thủ Lĩnh đã đứng bên mình không biết tự bao giờ. Haim cao to và Joshua đeo găng tay đỏ thì cảnh giác đứng sau hai bước.
Họ nhìn thấy mình như thế được bao lâu rồi… Dù đã lựa được lý do khi ở trên sương xám, song Derrick vẫn cảm thấy chột dạ và âu lo.
Gương mặt nhăn nheo của Colin lạnh tanh. Ông nhìn chòng chọc vào Derrick Berg, hỏi bằng tông giọng bình thường:
“Cậu vừa gặp chuyện gì?”
Derrick không trả lời ngay vì như thế trông rất giống như cậu đã bịa đặt sẵn một lời bao biện. Học theo mấy mánh lới mà ngài ‘Người Treo Ngược’ dạy cho, cậu cố tình dừng một chút, vừa hồi tưởng vừa kể lại một cách thiếu rành mạch:
“Sau khi bước vào phòng hầm, tôi nhìn thấy tế đàn, tôi nghi đó là một tế đàn, nên định thử phân biệt các từ ngữ và ký hiệu còn sót lại trên đó. Tôi nhận ra có ba danh tự, một trong số đó là Thiên Sứ Vận Mệnh Ouroboros… Ngay khi ấy, ánh sáng từ đèn lồng tắt ngúm. Đúng lúc tôi quay đầu lại, Haim và Joshua đã biến mất. Tôi tạo ra một nguồn sáng, bước ra khỏi hầm nhà để xem xét, lại phát hiện bên ngoài vẫn là…vẫn là thị trấn Noon, nhưng nhà nhà cùng nhau thắp nến sáng trưng, cứ…cứ như vẫn còn nhân loại sinh hoạt trong ấy vậy.
Tôi không dám rời khỏi ngôi nhà này nữa, lại quay trở vào hầm, thử làm lại những gì mình vừa làm. À, Thủ Lĩnh, trong thị trấn Noon nọ, các văn tự trên tế đàn rất hoàn chỉnh. Có tất cả ba ngôn ngữ, một là tiếng Cự Nhân, một là tiếng Cự Long, còn một loại tôi không biết. Nhưng hai thứ tiếng trước đều biểu đạt cùng một ý nghĩa, chính là danh xưng và danh hiệu của ba vị Thiên Sứ, cùng với Tường Vi Cứu Rỗi…
Thế rồi, tôi phát hiện ra mình đã quay về đây.”
Toàn bộ những gì cậu nói đều là sự thật, thậm chí còn rất hoàn chỉnh, chẳng qua là đã che giấu chi tiết cậu trở về ra sao.
Derrick cũng chẳng ôm hy vọng xa vời có thể qua được mắt Thủ Lĩnh. Cậu tính sẽ tỏ vẻ mơ hồ trong lúc bị ép hỏi cung, rồi đổ hết cho nguyên nhân khiến bản thân xảy ra sự dị thường mà mình không biết.
Nhất định điều này sẽ khiến Thủ Lĩnh nghi ngờ, nhưng cả ngài ‘Người Treo Ngược’ lẫn tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ thuộc đường tắt ‘Khán Giả’ đều chắc nịch rằng ngài ấy sẽ không hỏi quá nhiều về khía cạnh này. Mình càng bộc lộ ra điểm khác thường bao nhiêu, ngài ấy sẽ càng đặt nặng trọng tâm vào mình bấy nhiêu, coi mình là quân cờ đối trọng với trưởng lão Lovia… Thế giới bên ngoài sao mà phức tạp quá vậy, mãi gần đây mình mới hoàn toàn lĩnh hội được mạch suy nghĩ của họ… Derrick không khỏi thầm thở dài.
Tồn tại dưới hoàn cảnh khốc liệt như vậy, trong quá khứ hiếm khi nào Thành Bạch Ngân gặp phải tình trạng chỉ mất một phần sức mạnh cũng sẽ bị đẩy thêm một bước tới mối nguy hiểm. Dù tình cảnh ấy xảy ra thì chủ yếu cũng chỉ gói gọn trong nội bộ Đoàn nghị sự Sáu người. Còn đối với những Người Phi Phàm khác, thứ đầu tiên họ học được từ các cuộc tuần tra và thám hiểm chính là sự hợp tác.
Colin khẽ gật đầu, bước tới trước tế đàn. Ông thử lại toàn bộ những gì Derrick vừa mô tả, nhưng không hề biến mất mà vẫn đứng tại chỗ.
“Xem ra phần sức mạnh còn sót lại đã hoàn thành sứ mệnh của nó.” Vị “Kẻ Săn Ma” này trầm giọng lẩm bẩm.
Mình còn chẳng cần tự bịa lý do luôn… Derrick xấu hổ mà nghĩ thầm.
Colin ngẫm nghĩ gì đó rồi quay đầu về phía Derrick:
“Danh hiệu tương ứng của Medici và Sasrir là gì?”
“Hồng Thiên Sứ và Ám Thiên Sứ ạ.” Derrick thành thật đáp.
Lạc trong suy nghĩ, Colin tiếp tục gật đầu:
“Vẫn có một số lượng nhỏ sách vở ghi chép về “Hồng Thiên Sứ”, nhưng không có danh xưng cụ thể. Còn “Ám Thiên Sứ” thì đã hoàn toàn biến mất trong lịch sử dài đằng đẵng.”
Derrick đang muốn chớp thời cơ hỏi xem còn vị Vua Thiên Sứ nào nữa, chợt nhận ra ánh nến trong căn hầm trở nên ảm đạm hẳn, như thể bóng tối đang tràn từ ngoài vào.
“Giờ phải rời khỏi đây đã.” “Kẻ Săn Ma” Colin cũng nhận ra, cẩn thận nói.
Cầm Rìu Gió Lốc, Derrick lập tức đi gần Haim và Joshua để lập đội hình chiến đấu với họ.
Tuy nhiên, chỉ mới tiến một bước, cậu đã phát hiện Haim bỗng lùi sang bên cạnh hai mét, trong khi Joshua giơ sẵn bàn tay trái đeo găng đỏ lên. Họ không che giấu vẻ mặt đề phòng, mang theo ánh mắt hằn rõ nét dò xét.
Derrick biết phản ứng ấy là chuyện cực kỳ bình thường. Khóa học liên quan tới công cuộc thăm dò đã chỉ dạy một điều tương ứng: đối với bạn đồng hành vừa thoát khỏi tình cảnh quỷ quái, tiếp xúc ít, quan sát nhiều!
Mà mình còn không thể giải thích rõ mình thoát khỏi cái thị trấn Noon kỳ dị ấy thế nào… Đang định cất tiếng biện minh, Derrick bỗng lẳng lặng ngậm miệng.
Vừa xấu hổ lại vừa uất ức, cậu đành phải mím chặt môi, cầm chắc Rìu Gió Lốc, quay người theo chân Thủ Lĩnh đi từng bước một rời khỏi căn hầm.
Nhóm bốn người vừa có mặt ở lối ra và chuẩn bị rời khỏi, lại bất ngờ trông thấy thị trấn Noon như bị bóng đêm bao vây, chôn kín những dãy kiến trúc trùng điệp vào trong màn đêm tăm tối.
Gần như chỉ trong tích tắc, trên những khung cửa sổ khác nhau của các ngôi nhà khác nhau, lần lượt từng ánh nến sáng lên. Những đốm vàng mờ nhạt nối liền thành dải hoặc đứng riêng một nơi, toát lên bầu không khí tĩnh mịch và nặng nề.
…
Klein không ở trên sương xám lâu. Hắn nhanh chóng quay lại phòng tắm, thu dọn các vật phẩm tương ứng.
“Hy vọng bên nhóc ‘Mặt Trời’ không còn phát sinh sự kiện nào nữa, chứ cứ đi ra đi vào nhà vệ sinh hoài thế này thì gay go lắm. Người có đầu óc sẽ hiểu ra mình đang che giấu bí mật, nhưng phải ai mà thiếu hiểu biết, không chừng họ còn tưởng Gehrman Sparrow có vấn đề về tuyến tiền liệt ấy chứ, thế này thì phá tan tành hình tượng rồi còn gì!
Dù mình đã hoàn toàn tiêu hóa ma dược “Người Không Mặt”, nhưng “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” Rosago cũng thăng cấp lần lượt từ thấp lên, nên đặc tính phi phàm mà gã để lại rõ ràng cũng chứa đựng ma dược “Người Không Mặt”… Dùng đặc tính phi phàm này làm vật liệu chính đồng nghĩa với việc mình đã uống thêm một phần ma dược “Người Không Mặt”, “Ảo Thuật Gia”, “Tên Hề” và “Thầy Bói”, thậm chí còn nhiều hơn…
Hầy, vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc đã tổng kết trước đó thôi, để còn tiêu hóa hết mấy phần ma dược dư thừa này.” Tạo ra dòng nước sạch, Klein rửa mặt rồi rời phòng vệ sinh.
Lúc hắn vừa tự hỏi đã cận thời gian dùng bữa tối chưa và định móc đồng hồ bỏ túi mạ vàng ra để xem, cảnh tượng trước mắt hắn bỗng tối sầm xuống, đến mức năm ngón tay cũng không thấy rõ.
Lại đêm rồi… Thời gian chẳng theo quy luật nào cả… Nhỡ gặp phải quái vật, hai bên đang đánh một trận chiến kịch liệt mà trời ập tối thì biết làm sao? Quái vật cũng là một sinh linh, chắc cũng cần ngủ chứ nhỉ, không thì sẽ mất tăm trong đêm luôn còn gì… Haha, hai bên đang đánh nhau lập tức cùng nằm xuống ngủ một giấc, dậy rồi lại đánh tiếp… Đúng chóc kiểu kể chuyện “nhân sinh gian nan, có một số việc đừng vạch trần” mà? Vừa mới thành công thăng cấp, Klein vừa thư thái vừa chế giễu trong lúc trở lại giường.
Mới nằm xuống, hắn lập tức nảy ra một ý nghĩ:
Đêm tối ở đây hết sức nguy hiểm. Nếu sinh linh nào không ngủ thì sẽ hoàn toàn biến mất.
Bóng đêm ở “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” nói chung và Thành Bạch Ngân nói riêng cũng nguy hiểm khôn lường. Nếu không có nguồn sáng để xua đuổi bóng đêm, thì chỉ cần quá năm giây, nhân loại đã hoàn toàn mất tăm mất tích rồi.
Giống thật… Liệu có sự liên quan nhất định nào không nhỉ?
Lắc lắc đầu, Klein dùng suy tưởng tiến vào cảnh mơ.
Giữa giấc mơ, vừa lấy được sự tỉnh táo, hắn đã phát hiện ra vị trí của mình lại thay đổi!
Lần cuối hắn rời khỏi cảnh mơ chính là khi đứng bên ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya đang ngồi ôm gối trên một tảng đá. Giờ thì hắn đứng trước một cầu thang xoắn ốc.
Ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua khung thủy tinh sặc sỡ trên cao, khiến cho từng bậc thang màu đen được tô điểm thêm bởi những bức bích họa rực rỡ, trông vô cùng mỹ lệ.
Klein vô thức ngước nhìn bên cạnh, trông thấy ‘Nữ Vương Thần Bí’ đang đứng trên đỉnh thang.
Quý cô sở hữu mái tóc nâu dài này không còn mặc chiếc váy thả lửng vạt lần trước. Thân trên là một cái áo sơ mi trắng thêu viền ren và gấm hoa phối với áo bành tô màu xanh biển sẫm đơn giản. Thân dưới vẫn là chiếc quần dài nhạt màu cùng đôi ủng đen. Song Klein tin chắc, ‘Nữ Vương Thần Bí’ có cả một tủ đồ, hay thậm chí là cả một phòng chứa hàng loạt những cái quần và các đôi ủng cùng một kiểu dáng.
“Có chuyện gì sao?” Klein hỏi trước.
‘Nữ Vương Thần Bí’ đưa tay vân vê lan can thang xoắn, chậm rãi bước xuống:
“Đôi khi tự tin có thể là khuyết điểm.
Anh quá dựa dẫm vào còi đồng và hạc giấy kia, có lẽ một ngày nào đó nguy hiểm sẽ kéo tới.”
Klein hơi bứt rứt trong người nhưng không bộc lộ ra:
“Tôi không hiểu cô muốn nói gì.”
“Đôi khi tự tin có thể là khuyết điểm.” ‘Nữ Vương Thần Bí’ lặp lại lần nữa, “Cattleya quá tin tưởng vào món Vật Phong Ấn đã giao cho Heath Doyle. Nếu ta không lên thuyền, Nina sẽ chết, Frank Lee sẽ chết, cả Cattleya cũng không tránh khỏi. May ra chỉ có anh là sống sót.”
“Món Vật Phong Ấn kia không thực sự ngăn cách được tiếng lẩm bẩm tràn ngập khắp vùng biển này sao? Nên Heath Doyle sẽ bị biến dị à?” Klein nhạy bén hiểu ra từ câu chữ của đối phương.
‘Nữ Vương Thần Bí’ khẽ gật đầu:
“Dưới tình huống thông thường thì nó có thể. Thế nhưng, anh biết tiếng lẩm bẩm tràn ngập khắp vùng biển này đến từ đâu không?”
Không đợi Klein đáp, cô đã tự trả lời:
“Chúa Sáng Thế Chân Thực.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT