Dịch: 707DefenderOfJustice

Biên: Amon Luo Luo


***

Đó là… Đồng tử Klein phản chiếu nên hình ảnh một vật gần như trong suốt.

Nó mang hình dạng một cái vỏ cứng, thỉnh thoảng co rụt lại và biến mất khỏi tầm mắt Klein, chốc chốc thò ra vì bị thổi bởi một cơn gió vô hình, hé lộ vài đường nét.

Nếu lấy nó làm điểm neo thì khi nhìn hướng lên, sẽ trông thấy một vệt xanh lục sẫm đến mức gần đen đứng sừng sững.

Cứ như sắc màu của cây cối giữa khu rừng u ám vậy… Klein nhủ thầm khi quan sát “màu sắc” và “sự vật” kia trong cơn bối rối. Không thể nào tưởng tượng được chúng tượng trưng cho điều gì, hắn chỉ đành suy đoán rằng chúng có liên quan tới quyền khống chế sâu hơn đối với mảnh không gian thần bí phía trên sương xám này.

Không thử nghiệm mấy việc vô ích, hắn nhảy xuống khỏi cầu thang như dẫn tới Thiên quốc và quay trở về tòa cung điện nguy nga đang từ từ hiện ra.

Cân nhắc đến sự tồn tại của ‘Nữ Vương Thần Bí’, Klein thu dọn đôi chút rồi rời khỏi phía trên sương xám, quay lại phòng vệ sinh.

Xử lý các dấu vết xong, hắn đến gần vali và lấy Trâm Ngực Thái Dương đeo lên bộ lễ phục hai hàng cúc.

Sau khi trải qua biết bao nhiêu sóng gió, giờ số vật phẩm thần kỳ hắn có thể dùng và mang theo quay lại thời điểm hồi còn ở Backlund. Song hiện giờ hắn đã lên Danh sách 5, đã nắm giữ một trong các năng lực khó đối phó nhất nếu tính dưới Bán Thần, đã trở thành một cường giả thực thụ trong thế giới phi phàm.

Thông thường thì hẳn mình phải rất kích động, rất vui mừng, nhưng thực ra mình lại không cảm thấy vậy, thậm chí còn chẳng phấn khích bằng lúc tìm thấy mỹ nhân ngư… Vì đối với mình, đây cũng chỉ là tiến thêm một bước trong việc báo thù, còn mục tiêu chân chính mình muốn đạt tới thì hãy còn xa lắm…

Qua đây thì còn phải tổng kết quy tắc tiêu hóa ma dược “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”, tìm kiếm phối phương và vật liệu của ma dược Danh sách 4. Mà muốn tính đến mấy việc đó thì phải rời khỏi vùng biển này trước. Sau đó lại xin lời khuyên từ thầy Azik, Will Oncetine, ma gương Arrodes…

Hà hà, mấy ngày tới nên thả lỏng tâm trí chút mới được. Tinh thần cứ căng như dây đàn thế này, sớm muộn gì cũng đứt mất thôi, và thế là xuất hiện dấu hiệu mất khống chế…
Klein quay người nhìn vào chiếc gương toàn thân trong phòng, quan sát bản thân: người cao 1.8m, tóc đen, mắt nâu, khuôn mặt gầy, đường nét góc cạnh, mặc áo sơ mi trắng, khoác bộ lễ phục dài, đeo cà vạt, đội mũ chóp phối với Trâm Ngực Thái Dương màu vàng sẫm, biểu cảm bình tĩnh, ánh mắt âm u.

Lẳng lặng đứng coi một hồi, hắn đưa tay chỉnh lại hàng nút trên cổ tay áo, vỗ vỗ bộ lễ phục đen dài.



Tia chớp xẹt qua bầu trời, chiếu rọi tầng tầng lớp lớp công trình kiến trúc u ám.

Đeo hai thanh kiếm trên lưng, “Kẻ Săn Ma” Colin Iliad chỉ đằng trước, cất tiếng:

“Đó chính là thị trấn Noon.”

Cơn gió thổi tới từ vùng hoang vu khiến mái tóc muối tiêu của vị Thủ Lĩnh này bay toán loạn. Ông nhanh tay buộc chúng lại một cách sơ sài.

Nhanh thế sao… Nghe vậy, vốn đang cầm Rìu Gió Lốc trong tay, Derrick thở dài.

Chẳng mấy chốc cậu đã nhận ra điều này rất hợp lý. Vì Vương đình Cự Nhân vốn nằm ở địa điểm gần Thành Bạch Ngân, trong khi thị trấn Noon là điểm giao nhau giữa hai đầu.

Nhờ ánh chớp chiếu rọi giữa trời đêm, cậu trông thấy toàn bộ thị trấn Noon một cách rõ ràng: được xây dưới chân núi, phân thành thấp, trung, cao. Tuy gọi là thị trấn, song nó chẳng nhỏ hơn bao nhiêu so với hầu hết các tàn tích mà Thành Bạch Ngân phát hiện.

Tại đây, các tòa nhà được xây bằng cách chồng lấp các tảng đá xám lên nhau. Có khối đào rỗng gần mười mét, chỗ lại giống với nơi ở hiện tại của Derrick, bé và thấp đến mức người bình thường cũng có thể bị cụng đầu vào trần nhà.

Khu kiến trúc này được sắp xếp chặt chẽ rồi dàn tản dần, phần bị sụp đổ, phần vẫn vững chãi dù đã phai màu và tàn tạ theo năm tháng.

Trông hoàn toàn khác so với mô tả trong sách giáo khoa… Derrick chợt nhớ lại tri thức đã học trong lớp lịch sử.

Căn cứ vào ghi chép của Thành Bạch Ngân, thị trấn Noon chính là cánh cửa ngăn cách giữa hiện thực và thần thoại. Đây là nơi nhân loại và Cự Nhân cùng chung sống, có cả ngày và đêm, nhưng toàn bộ thời điểm trong ban ngày đều chỉ dừng lại tại “buổi chiều”. Bất kể sương mù, bão táp hay tuyết rơi đều không thể che lấp ánh dương mãnh liệt kia. Vậy mà giờ đây chỉ còn lại sự âm u và nặng nề. Dù thỉnh thoảng vẫn được ánh chớp chiếu rạng, song thị trấn này vẫn thiếu đi cảm giác tươi sáng, không hề có hơi thở sự sống.

Với đôi con ngươi tỏa sáng như hai mặt trời nhỏ, Derrick nắm chặt cán búa trong tay. Cậu đi bên cạnh tiểu đội thăm dò, theo chân Thủ Lĩnh Colin từng bước một tiến vào thị trấn Noon.

Khu vực này đã được dọn dẹp một lần vào đợt thăm dò đầu tiên. Trên phố trải đầy dấu vết máu thịt thối nát và dịch mủ đã khô cứng. Bốn bề tĩnh lặng, không có lấy một thanh âm.

“Cẩn thận, nơi này có rất nhiều quái vật kỳ dị ẩn náu trong bóng tối.” Colin Iliad với gương mặt sứt sẹo không hề mất cảnh giác. Ông rút một trong hai thanh kiếm đeo sau lưng ra, lưỡi kiếm lóe lên ánh bạc thâm trầm.

Đây là cánh cửa thần thoại ư? Khi bỏ rơi mảnh đất này, Chúa Sáng Thế cũng vứt bỏ cả thần thoại sao? Derrick không khỏi tưởng tượng ra cảnh thị trấn Noon đã phải trải qua những gì trong đại biến động. Trực giác mách bảo cậu rằng, hẳn sẽ rất khác biệt so với Quốc gia Bạch Ngân.

Còn chưa kịp cẩn trọng quan sát chung quanh để tìm manh mối khả thi, cậu bỗng nghe thấy tiếng hô hoán dồn dập từ một đồng đội bên kia:

“Có cái gì kìa!”

Derrick ngoảnh đầu trông qua, thấy một gương mặt trong suốt dần mọc ra từ vách tường nhà cao mười mét bằng đá.

Các vết nứt chằng chịt trên nó đều đặn xoay quanh tâm, hình thành nên một con mắt hay một cái miệng hệt như vòng xoáy.

Cơn gió lốc trong vòng xoáy hóa thực thể, tức thì trồi ra ngoài mà rít gào. Quầng sáng như nắng ban mai từ trong nó cũng trở nên đặc sệt như các mũi tên ánh sáng.

Phập! Phập! Phập!

Chúng bắn thẳng vào mấy đội viên tiểu đội thăm dò, song có chăng chỉ găm chi chít lên một bức tường thành dày. Theo tiếng vang của âm thanh trầm đục và dày đặc, chúng nhanh chóng biến mất trong hoàn cảnh u ám.

Không biết tự bao giờ, Thủ Lĩnh Thành Bạch Ngân Colin Iliad đã quỳ gối và cắm thẳng thanh kiếm bạc trong tay xuống mặt đất xám xịt mục ruỗng.

Ông đã tạo rào chắn bảo vệ mạnh nhất cho các đội viên tuyến đầu!

Cùng lúc, các thành viên khác của tiểu đội thăm dò cũng triển khai tấn công theo trật tự, gió bão ánh sáng và cầu lửa đỏ thẫm luân phiên phóng về phía quái vật.

Khoảnh khắc kế tiếp, “Ánh sáng thần thánh” mà Derrick triệu hồi cũng phủ xuống con mắt bão giữa vòng xoáy nọ.

Giữa tiếng nổ váng óc, đá tảng vốn đã ngập vết rạn liền sụp đổ. Gương mặt trong suốt cũng kêu la thảm thiết rồi bốc hơi.

Dù trận chiến này đơn giản, song Derrick chẳng hề vui mừng chút nào. Trong tụ hội Tarot, cậu đã nghe ngài ‘Người Treo Ngược’ và tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ thảo luận về các trường hợp chiến đấu. Kết hợp chúng với vốn kinh nghiệm mà Thành Bạch Ngân tích lũy từ việc đối kháng đủ loại quái vật trong bóng đêm, cậu lo lắng nhận ra số đường tắt mà Thành Bạch Ngân nắm giữ chỉ có hạn. Dưới cấp Bán Thần thiếu quá nhiều phương pháp khống chế hữu hiệu, mà tình huống vừa rồi đã đủ để chứng minh điều này.

May mà vẫn đền bù lại được bằng số Vật Phong Ấn hình thành từ đám quái vật đã chết… Derrick thầm nghĩ, bỗng nghe thấy chỉ huy của Thủ Lĩnh:

“Di chuyển theo kế hoạch. Một nhóm ba đến bốn người. Thăm dò và dọn dẹp các khu vực khác nhau.”

“Vâng, thưa Thủ Lĩnh!” Hầu hết thành viên tiểu đội thăm dò đều dày dạn kinh nghiệm nên chẳng mấy chốc đã phân xong nhóm.

Nhóm Derrick gồm ba người. Ngoài cậu ra còn có Joshua và Haim, vị đội viên cũng đến tòa thần miếu bị bỏ hoang với cậu lần trước. Người trước là Danh sách 7 “Bậc Thầy Vũ Khí” sở hữu một chiếc găng tay thần kỳ có thể điều khiển lửa. Người sau là Danh sách 6 “Kỵ Sĩ Bình Minh” mới thăng cấp gần đây, cao 2.3m.

Lực lượng chính của Thành Bạch Ngân là đường tắt ‘Cự Nhân’—còn có tên khác là đường tắt ‘Chiến Sĩ’, sở hữu chiều cao trung bình 1.8m (tính cả trẻ em 6 tuổi trở lên). Giả dụ không di truyền đặc tính phi phàm, gen bình thường cũng sẽ được điều chỉnh và tích lũy qua nhiều thế hệ. Dù tuổi vẫn còn nhỏ, Derrick đã cao gần 1.8m, hơn nữa vẫn trong giai đoạn phát triển.

Dựa trên mục tiêu đã phân phó, Derrick, Joshua và Haim thâm nhập vào một cái ngõ bên trái đội hình tam giác chiến đấu, thăm dò từng ngôi nhà có thể đi vào.

Có vẻ do đã dọn dẹp từ trước, họ vẫn chưa đụng độ con quái vật nào, thành thử vô thức hơi thả lỏng.

“Nghe nói Đoàn nghị sự Sáu người muốn dựng trại ở đây, biến thị trấn Noon thành một cứ điểm.” Mang găng đỏ trên tay trái, Joshua cất tiếng sau khi đã kiểm tra xong sảnh một ngôi nhà.

Haim gật đầu, nhìn xuống hai đồng đội:

“Hình như mục tiêu thực sự là…”

Cậu ta chỉ chéo lên.

“Vương đình Cự Nhân?” Derrick kinh ngạc hỏi lại.

Chẳng phải tìm kiếm bờ biển nơi đám nhóc Jack đến sao? Không phải sẽ đi vòng qua Vương đình Cự Nhân à? Đầu Derrick đầy dấu chấm hỏi.

Haim lắc đầu:

“Tớ mới chỉ nghe nói thế thôi.”

Cậu ta dời mắt và trỏ tay về phía lối vào một phòng ngầm, tiếp:

“Chúng ta thăm dò chỗ này cho xong đã.”

Derrick “ừ” một tiếng. Dựa vào năng lực nhìn thấu ban đêm và “Phát sáng”, cậu chẳng sợ gì bóng đêm mà dẫn đầu bước thẳng vào căn hầm. Haim xách đèn lồng da thú và Joshua cùng theo sát đằng sau.

Hầm của căn nhà này khá rộng. Rải rác đó đây là mấy vũng nước đọng đen đã cạn khô. Chẳng biết đã bao nhiêu thập kỷ trôi qua mà mùi máu tanh vẫn thoang thoảng trong không khí.

Derrick quét mắt quan sát toàn bộ khu vực, cho rằng nơi này từng cử hành một nghi thức thờ cúng nào đó.

Đã từ rất, rất lâu rồi… Cậu thầm bổ sung thêm. Phát hiện ra còn một ngọn nến bị bỏ lại trên chiếc bàn đá trông có vẻ là tế đàn, cậu lại càng chắc chắn về suy đoán của mình.

Sao cư dân thị trấn Noon lại lén lút cử hành nghi thức thờ cúng dưới tầng hầm nhỉ? Lúc vẫn nằm dưới sự thống trị của Vương đình Cự Nhân, họ tín ngưỡng Cự Nhân Vương mà, sau mới chuyển sang Chúa Sáng Tạo Hết Thảy… Chủ nhân tòa nhà này lén tín ngưỡng một vị thần khác sao? Từng câu hỏi dấy lên trong đầu, Derrick lại gần tế đàn. Cậu trông thấy mặt đá vốn khắc đầy các ký tự, song cũng bị các yếu tố tự nhiên và phi tự nhiên tàn phá gần hết.

Sau khi cẩn thận phân biệt, Derrick đọc được ba cái tên:

[Ouroboros;

Medici;

Sasrir.]

Ouroboros? Chẳng phải chính là danh xưng của Thiên Sứ Vận Mệnh sao? Trước ấy ngài ‘Kẻ Khờ’ từng nói Medici cũng là Vua Thiên Sứ, nên Sasrir là một vị khác? Nỗi hưng phấn đột ngột bùng lên còn kéo theo cả cơn kinh hoảng, Derrick vội quay đầu để gọi bạn đồng hành đến xem.

Nhưng trong tầm mắt của cậu, căn hầm trống vắng không có lấy một bóng người, chỉ còn lại một màu u tối. Haim và Joshua lẽ ra phải theo sát sau cũng đã biến mất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play