Trong lòng Klein tràn ngập niềm vui sướng xen lẫn kích động.
Đã gần bốn tháng kể từ lúc rời Backlund và đụng độ đủ loại sự kiện đến nay, cuối cùng hắn cũng có mặt tại điểm đến cuộc hành trình. Hắn đã thỏa mãn điều kiện cần duy nhất còn lại để thăng cấp lên Danh sách 5 “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”.
Trong khoảng thời gian đặt chân tới vùng biển này, chỉ chờ đợi không thôi mà cơn nóng nảy và sự nản lòng đã liên tục chiếm lĩnh tâm trí hắn. Từ vô số vụ việc trông như hoang đường và tức cười xảy ra trên Tàu Tương Lai, nhưng ngẫm kỹ đều thấy dị thường mà lạnh sống lưng, cho tới mối nguy cùng các sự vật chưa xác định diễn ra vào ba khoảnh khắc ban đêm, buổi trưa và lúc diễn ra các giấc mơ trong phế tích thần chiến. Kết hợp tất cả các yếu tố trên lại, thành thử tâm trí hắn không lúc nào được ngơi nghỉ. Mỗi giây phút trôi qua là hắn lại bị tra tấn về mặt tinh thần.
Nhưng giờ thì, cuối cùng tấn áp lực từ mớ cảm xúc ấy cũng có cơ hội được phóng thích!
Phù… Klein từ từ thở phào nhẹ nhõm. Hắn trực tiếp trở vào khoang thuyền, quay lại phòng mình.
Không hề hấp tấp hay để niềm vui lấn át, hắn vẫn hành động theo trình tự: lấy còi đồng của Azik và hạc giấy của Will Oncetine ra quấy nhiễu khả năng dòm ngó của ‘Nữ Vương Thần Bí’.
Hắn mang linh tính tàn dư của oán linh cổ xưa, đôi mắt của quỷ Tượng Đá Sáu Cánh, vỏ cây long văn và bình kim loại đựng nước Suối Vàng trên Đảo Sonia từ trong vali ra rồi đặt hết lên bàn, sau đó bước vào phòng tắm, khóa trái cửa để thực hiện nghi thức cầu nguyện ban thưởng quen thuộc.
Bố trí đâu ra đấy rồi, hắn cũng không vội tiến lên phía trên sương xám hưởng ứng với bản thân ngay mà lại thực hiện một nghi thức triệu hồi chính mình!
Đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ trong lúc tụng niệm tôn danh, Klein tiến lên phía trên sương xám. Hắn đáp lại nghi thức triệu hồi chính mình, dùng trạng thái linh thể trở về thế giới hiện thực rồi lại mang Mồi Lửa lên mảnh không gian thần bí.
Xong xuôi, Klein cũng chưa nghỉ ngơi. Hắn ngồi vào vị trí thuộc về “Kẻ Khờ”, cụ thể hóa giấy bút, nhanh chóng viết một câu bói:
[Tiếng hát đằng trước là của mỹ nhân ngư.]
Hắn cởi con lắc bằng đá topaz xuống, dùng bói toán để xác thực tình hình:
Tiếng hát phía trước Tàu Tương Lai thực sự đến từ mỹ nhân ngư!
Thu liễm cảm xúc, Klein triệu hồi hộp thuốc lá sắt từ trong đống đồ tạp nham, đặt nó xuống chiếc bàn cổ bằng đồng lốm đốm.
Cách một tiếng, hắn mở hộp ra, trông thấy Con Mắt Đen Kịt không có đồng tử vẫn nằm im lìm. Hắn có thể cảm nhận được cơn điên cuồng và nguy hiểm tột độ từ nó, nhưng trông có vẻ nó chỉ đang say ngủ.
Quan sát khoảng hai giây, Klein lấy Mồi Lửa ra, chậm rãi đeo lên tay phải.
Làm xong, hắn không do dự duỗi bàn tay phải với năm ngón xòe rộng.
Đủ chùm sáng nổi lên trước mắt hắn, xám trắng, xanh đồng, đỏ sẫm, đen huyền giao thoa, tạo nên giai điệu chính cho mảnh không gian thần bí này.
Bên trong Con Mắt Đen Kịt, một luồng sáng màu sắt đen bùng phát và nuốt chửng tất cả màu sắc còn lại.
Dù không dùng đến trực giác linh tính mà chỉ dựa trên hiểu biết sơ bộ, Klein cũng rõ ràng quầng sáng màu sắt đen này tượng trưng cho ô nhiễm tinh thần từ Chúa Sáng Thế Chân Thực!
Thận trọng đến cực điểm, hắn co ngón tay vào, bắt lấy mục tiêu rồi xoay cổ tay.
Ánh sáng màu sắt đen lập tức bị tách rời rồi dung hợp với Mồi Lửa. Ngay tức thì, tiếng gào thét hư ảo, tà ác, đáng sợ như đã từng biết mà không thể mô tả nên lời đập vào tai hắn.
Nó phá hủy dòng suy nghĩ của hắn, nghiền nát tinh thần hắn, nó ép hắn phải gánh chịu cơn đau giằng xé như muốn nổ tung đầu. Nhưng chẳng lâu sau, nỗi thống khổ ấy đã bị sức mạnh của sương xám đè ép, cuối cùng hoàn toàn lắng xuống.
Klein không thể nào nghĩ sâu hơn mà tiếp tục căn cứ vào kế hoạch dự định cùng vô số lần diễn tập trong đầu. Cởi găng Mồi Lửa bằng tay trái xuống, hắn ném nó xuống nền gạch đá của cung điện nguy nga.
Ngay sau đó, Klein có phần tê dại cầm lấy Con Mắt Đen Kịt - bấy giờ đã hoàn toàn bình thường, nhanh chóng hưởng ứng lại nghi thức ban thưởng, giáng đặc tính phi phàm của “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” xuống tế đàn trong phòng tắm thông qua cánh cổng kỳ ảo.
Klein không dám trì hoãn lâu hơn nữa. Chỉ thoáng nhìn Mồi Lửa tà dị bị nhuốm sắc sắt đen với các ngón tay bị vặn xoắn cùng lòng bàn tay bị xé toạc, hắn bèn lập tức dùng linh tính bao bọc cơ thể, nhanh chóng mô phỏng cảm giác rơi xuống để trở về thế giới hiện thực.
Klein mở mắt, cầm lấy Con Mắt Đen Kịt trên tế đàn và quay vào phòng ngủ, vừa đi vừa nghĩ:
Nếu cho Đói Khát Ngọ Nguậy chứng kiến những thứ vừa xảy ra với Mồi Lửa, không biết nó sẽ nghĩ gì nhỉ…
Đến đứng bên bàn sách, Klein lấy ra một chiếc nồi đun sữa bằng kim loại vốn thuộc về Tàu Tương Lai rồi đổ 80ml nước Suối Vàng trên Đảo Sonia vào.
Chất lỏng màu vàng kim nhàn nhạt mà sóng sánh, trong suốt và thuần khiết đến mức làm hắn vô thức thấy khát khô cả cổ họng, chỉ muốn uống ngay một ngụm để giải tỏa cơn khát này.
Từng món vật liệu vỏ cây long văn, mắt quỷ Tượng Đá Sáu Cánh cùng linh tính tàn dư của oán linh cổ xưa được Klein thảy vào nồi, mang đến đủ loại phản ứng. Cuối cùng, chất lỏng trong nồi biến thành màu vàng sẫm, nhưng trông nó nhẹ tựa lông hồng.
Đến thời điểm mấu chốt này, Klein trở nên bình tĩnh đến lạ. Hắn khoan thai cầm con mắt đen không tròng lên và bỏ vào ma dược.
Hắn đã xác thực được rằng ô nhiễm tinh thần từ Chúa Sáng Thế Chân Thực không xuyên thủng được màn xương xám để quay trở lại trong Con Mắt Đen Kịt!
Đây là điều hắn đã lường trước.
Con Mắt Đen Kịt lập tức chìm vào chất lỏng vàng sậm, khiến mặt nước bắt đầu sủi bọt.
Bọt nổi lên càng nhiều, ma dược càng tối màu dần. Chỉ tầm mười giây sau, sự biến đổi đã hoàn tất.
Trong nồi nấu sữa, ma dược ở dạng một chất lỏng đen tựa hắc ín. Dường như bên trong nó chứa vô vàn những con trùng li ti ngo ngoe bay nhảy không thể thấy bằng mắt thường.
Klein lấy một xu vàng ra, nhanh chóng bói toán để xác nhận.
Nhận được lời giải đọc kết quả thành công, hắn mới thở phào một tiếng, đổ ma dược “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” vào trong một chiếc bình kim loại được chuẩn bị từ trước và cất kỹ trong túi.
Hắn cũng chẳng vội vã sơ sẩy mà vẫn làm theo trình tự định sẵn, nhanh chóng thu dọn tế đàn trong phòng tắm, cất còi đồng của Azik cùng hạc giấy của Will Oncetine đi.
Xong xuôi, Klein thoáng nhanh chân rời khoang bước lên boong tàu.
Giờ khắc này, ký hiệu tượng trưng và tiêu thức ma pháp trên Tàu Tương Lai một lần nữa sáng lên, hình thành nên một biển sao lấp lánh. Nó làm suy yếu hẳn tiếng hát của mỹ nhân ngư.
——Tương truyền rằng tiếng ca của loài sinh vật này có thể khiến nhân loại đánh mất lý trí, trở nên cuồng loạn, sau đó là nhảy khỏi tàu và trở thành mồi ngon cho bọn chúng.
Klein ngước lên cửa sổ phòng thuyền trưởng, vô thức gật đầu.
‘Thượng Tướng Ánh Sao’ đứng đó với cơ thể được bao quanh bởi các điểm sao đang lượn lờ. Cô đáp lại hắn với ánh mắt đôi phần phức tạp.
Đã nhớ lại mình từng nói và làm gì trong mơ rồi hở? Klein thầm đùa trong đầu, nhưng ngoài mặt thì vẫn điềm nhiên:
“Tôi cần một chiếc xuồng.”
“Đã chuẩn bị cho anh rồi.” Chẳng lấy gì làm lạ, Cattleya chỉ vào vị trí mạn thuyền.
Lúc thuê chỗ trên Tàu Tương Lai, Gehrman Sparrow đã đề cập đến mục đích của mình, chính là tìm kiếm mỹ nhân ngư!
Chẳng bao lâu sau, Klein đã rời Tàu Tương Lai, rời khỏi sự bảo vệ của biển sao óng ánh, hướng thẳng ra biển trên con xuồng nhỏ.
Âm thanh bay bổng ngày càng lớn dần, tựa như xuyên thấu linh thể hắn, khiến cơ thể hắn run lên, làm hắn chỉ muốn nghe thêm.
Nhưng thứ này vẫn còn xa mới ảnh hưởng đến Klein. Mặt khác, trực giác linh tính mách bảo rằng hắn cần phải tới gần hơn, để nghe tiếng ca rõ ràng hơn nhằm thỏa mãn yêu cầu của nghi thức.
“Báo táp!”
Klein lấy ra một tấm bùa chú bằng thiếc, triệu hồi một cơn lốc nhỏ có thể điều khiển để đẩy xuồng tiến về phía trước.
Không biết qua bao lâu sau, âm lượng của tiếng hát mỹ nhân ngư tăng lên. Nó rõ ràng như thể vọng ngay bên tai Klein, mỗi nốt nhạc đều chạm sâu tới linh thể, mỗi giai điệu đều mê hoặc lòng người.
Klein cảm thấy tâm trí dần lu mờ, gần như muốn nhảy luôn xuống biển để bơi tới nguồn gốc tiếng ca cùng giai điệu du dương kia.
Hắn cật lực khống chế bản thân, phát hiện ra có rất nhiều rặng đá ngầm đằng trước cùng những bóng hình vừa ngồi bên mép đá, vừa ngân nga.
Loại sinh vật xinh đẹp này sở hữu một cái đầu nhân loại cùng đôi mắt trong sáng thanh thuần. Chúng có bờ ngực phổng phao nhô cao, song làn da phủ lớp vảy đỏ sẫm, thân dưới là một chiếc đuôi cá khổng lồ đang vỗ lên vách đá ngầm theo nhịp.
Các mỹ nhân ngư có ngoại hình khác nhau, sở hữu màu vảy khác nhau. Từ góc nhìn của nhân loại, mỗi cá nhân lại mang một vẻ đẹp khác biệt.
Klein thả trôi xuồng, chạm tay phải vào chiếc bình ma dược trong túi.
Ngay khoảnh khắc ấy, đám mỹ nhân ngư cảm nhận được sự hiện diện của hắn, đồng loạt ngoảnh đầu lại.
Thế rồi, thứ sinh vật cũng được xem như một loại yêu quái biển ấy sửng sốt đến mức ngừng hát. Toàn bộ đều nhảy tùm xuống nước.
Đừng đi mà… Klein yếu ớt đưa tay ra.
Chẳng phải các ngươi dùng tiếng ca để dụ dỗ nhân loại làm mồi sao? Sao giờ có người lại chuồn hết rồi? Ta có phải người xấu đâu, ta chỉ đến đây nghe các ngươi hát thôi mà… Bấy giờ, lòng Klein tràn ngập bối rối.
Hắn nhanh chóng nhận ra tiếng ca trầm bổng của mỹ nhân ngư cũng không dừng hẳn. Ở rặng đá ngầm đằng xa kia vẫn còn vài mỹ nhân ngư quay lưng về phía hắn. Vì không nhận ra đồng loại đã bỏ chạy dưới hoàn cảnh sóng gió nọ, chúng vẫn tiếp tục mạnh dạn ca hát.
Tâm trí Klein chao đảo, hắn ngẫm nghĩ rồi rút một tấm bùa chú ra.
Đây là bùa chú lĩnh vực “Hải Thần” mang lại hiệu ứng thân thiết với sinh vật dưới nước!
“Bão táp!”
Câu niệm chú vừa vang lên, ánh lửa xanh dương phủ kín tấm bùa bằng thiếc, xóa nó khỏi thế giới hiện thực.
Dù đám mỹ nhân ngư còn lại đã nhận ra Klein, chúng cũng không còn bỏ trốn trong hoảng sợ nữa. Tức thì, Klein lấy chiếc bình kim loại đựng ma dược “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” ra và vặn nắp.
Phải giành giật từng giây từng phút, hòng tránh gặp phải sự cố nào!
Lúc uống ma dược, hắn nếm được vị ngăm ngăm đắng cùng vị mốc chảy thẳng vào cổ, cuống họng và dạ dày mình.
Bất chợt, Klein bỗng thấy người cứng đơ như thể đã quay về Tingen, về thời điểm mà mình bị điều khiển bởi con rối kỳ dị còn được biết đến là Vật Phong Ấn 2-049.
Hắn cố cử động các khớp nối trên cơ thể, song lại cảm giác chúng như bị nhồi đầy chì.
Cùng lúc, cảm tưởng về một biển trùng luồn lách len lỏi vào từng ngóc ngách tế bào trên cơ thể và linh thể nhấn chìm các giác quan của hắn.
Não bộ hắn mất đi quyền kiểm soát cơ thể, kéo theo suy nghĩ của hắn cũng từng bước đứt rời.
Nhưng khi tiếng ca êm ái của mỹ nhân ngư truyền tới, nó khuấy đảo phần khát vọng, lòng cuồng nhiệt và niềm say mê đã tích tụ từ lâu, giúp Klein duy trì được những cảm xúc cuối cùng. Thông qua sự cám dỗ ấy, hắn chậm rãi thoát khỏi trạng thái hóa đá.
Màn sương màu xám trắng nhanh chóng xuất hiện trước tầm mắt hắn, còn bên tai hắn thì văng vẳng tiếng thì thầm “Hornacis… Flegrea… Hornacis… Flegrea…”. So với thời điểm thăng cấp “Thầy Bói”, “Tên Hề” và “Ảo Thuật Gia”, tiếng lẩm nhẩm này rời rạc thấy rõ, như thể bị thứ gì quấy nhiễu, loại bỏ.
Khác với khi mình trở thành “Người Không Mặt”, tiếng lầm bầm này lại mạnh hơn hẳn. Vậy ra nó không thể liên tục đột phá các trở ngại được hình thành nên từ sự kết hợp giữa sức mạnh của sương xám và thế giới hiện thực… Ơ mình lại suy nghĩ được rồi này! Klein mừng rỡ, thử giơ tay lên.
Khớp xương hắn vẫn cứng như gỗ, song cảm giác ấy đang yếu dần!
Cùng lúc, Klein “trông thấy” hình ảnh hiện tại của bản thân:
Màu da vàng nâu, hệt như một con rối quấn trong băng vải cũ đã bị chôn sống lâu năm;
Từng mẩu thịt nho nhỏ ẩn dưới lớp da hắn đang ngọ nguậy, hết tách rời lại hợp nhất.
Klein lập tức nghĩ tới vô số quả cầu ánh sáng trong đầu, dùng suy tưởng để bình ổn trạng thái hiện tại.
Trong suốt quá trình, tiếng hát mê li của mỹ nhân ngư vẫn liên tục vọng vào lỗ tai hắn. Nhờ đó mà các khớp cơ bắt đầu giật cục, tình trạng cứng ngắc cũng dần thối lui.
Trải qua một khoảng thời gian, Klein mở mắt. Cơ thể hắn đã hoàn toàn bình thường trở lại.
Hắn hít một hơi thật sâu, thầm thở dài:
Cuối cùng…
Cuối cùng cũng lên Danh sách 5!
Cuối cùng cũng trở thành “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”!
__________
707DefenderOfJustice: chúc mừng Klein của chúng ta đã lên Danh sách 5:>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT