Vải mành cửa sổ bằng lụa được khép kín, toàn bộ căn phòng tối om. Audrey làm theo yêu cầu của nghi thức “Bói gương ma”, hoàn thành việc chuẩn bị tương ứng.
Đương nhiên, cô không cố ý chọn bất cứ một thời điểm cụ thể nào vì việc thỉnh cầu sự trợ giúp từ ngài ‘Kẻ Khờ’ không cần phiền toái như vậy.
Quan sát cây nến phía trước và ảnh phản chiếu của ánh sáng cũng như khuôn mặt mình, Audrey cầm bình tinh chất nhỏ vài giọt xuống ngọn lửa mờ nhạt.
Khi mùi hương nhàn nhạt mà thanh nhã lọt vào mũi, Audrey bỗng vô thức nhớ lại thời gian mình mới chỉ là một kẻ đam mê thần bí học trước kia.
Ban đầu Audrey cũng mắc phải đủ loại sai lầm. Vào thời khắc mấu chốt nhất trong việc cử hành nghi thức, cô nàng sẽ nhận ra mình quên chuẩn bị tinh dầu và tinh chất để lấy lòng thần linh. Thế là cô nàng đành phải dùng nước hoa chắp vá thay thế, mà kết quả thì thất bại khỏi cần bàn cãi.
Trên thực tế, dựa trên những thông tin mà ngài ‘Kẻ Khờ’ biểu lộ ra, dù mình có dùng nước hoa của bản thân để thay thế tinh chất thì Thần vẫn hưởng ứng thôi… Audrey khẽ hít thở, dùng suy tưởng để làm mình trấn tĩnh lại.
Cô biết suy nghĩ mất kiểm soát vừa rồi không phải là một thói quen của mình. Một chút hào hứng và tâm trạng lo lắng của cô đã bị Lời Nói Dối khuếch đại lên!
Điều chỉnh trạng thái lại thật tốt rồi, Audrey mới đan hai tay vào nhau đặt trước cằm, thành tâm thành ý lẩm bẩm tụng niệm:
“Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này;
Chúa tể thần bí ngự trên màn sương xám;
Vị vua Hoàng Hắc nắm giữ vận may.”
…
Sau khi câu niệm chú bí ẩn ấy khẽ vang lên bảy lần, Audrey nhận ra bóng tối chung quanh đã bao hàm cả những thứ khó miêu tả thành lời, hệt như mạch nước ngầm ẩn bên dưới bề mặt.
Ngẩng đầu lên, Audrey đưa tay phải xuyên qua ánh nến vẫn luôn tĩnh lặng, vuốt mặt gương từ trên xuống dưới một lần.
Bấy giờ nghi thức “Bói gương ma” cơ bản đã hoàn tất. Nếu tồn tại thần bí và chưa xác định hứng thú với nó thì sẽ đáp lại thông qua chiếc gương này.
Phía trên sương xám, bên trong cung điện cổ xưa hùng vĩ, Klein quan sát ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho tiểu thư ‘Chính Nghĩa’. Nó đang phồng ra, co vào và tỏa sáng, cuối cùng nhuốm một màu gần đen toát lên cảm giác bí ẩn. Thế rồi, nó ngưng tự thành một vầng hào quang bằng với kích thước của chiếc gương thông thẳng ra bên ngoài.
Khác với hiệu quả của nghi thức trong quá khứ à, thú vị thật… Klein tựa người vào thành ghế, lan tràn linh tính ra, tiếp xúc với cái lỗ tròn màu đen kia.
Không một động tĩnh, tầm nhìn của hắn thay đổi. Chiếc bàn đồng dài và ngôi sao đỏ thẫm ban nãy chồng lấp với một căn phòng rộng rãi được chiếu sáng bởi những ngọn nến, nhưng vẫn có ranh giới rõ ràng.
Giờ khắc này, Klein cảm giác chiếc gương đã trở thành một phần được kéo dài ra trên cơ thể hoặc một con mắt của hắn. Nó giúp Klein có thể thấy rõ ràng và can thiệp được vào thế giới hiện thực dù vẫn đang ở trên sương xám.
Phải, rõ ràng!
Tất cả sự vật nằm trong tầm mắt Klein đều không còn cảm giác mờ nhòe, tối tăm, mù mịt kia nữa. Chúng đều hiện ra trong mắt hắn một cách rõ ràng!
Ánh nhìn hắn đông cứng mất hai giây.
Trước mặt hắn là một thiếu nữ mặc chiếc váy dài thuần màu trắng điểm ren viền vàng. Mái tóc vàng dài óng ả của cô được buộc lên qua loa, khiến chúng rũ xuống một cách mượt mà và sáng bóng. Đôi mắt xanh biếc màu ngọc lục bảo phản chiếu ánh lửa tái nhợt, vừa sâu thẳm như hải dương, lại tinh khiết như đá quý. Ngũ quan và đường nét khuôn mặt của cô mang một vẻ đẹp kiều diễm và tuyệt sắc đến nỗi chấn động tâm can. Còn khí chất của cô thì nhã nhặn và thuần khiết.
Klein vô thức chột dạ, hắn lập tức rời mắt.
Suýt thì tưởng cô ấy là một ma nữ Danh sách cao rồi. May mà mình còn nhớ ra tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ là Người Phi Phàm đường tắt ‘Khán Giả’, đời nào cô ấy lại biến thành ma nữ được… Mùi tinh chất này tuyệt thật, rất độc đáo… Sự cảm ứng vi diệu này, là món vật phẩm thần kỳ được chế tác từ đặc tính phi phàm của “Người Không Mặt” kia à? Ra là tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ biến nó thành dây chuyền ư… Klein chuyển tầm nhìn xuống món vật phẩm thần kỳ được ngụy trang thành sợi dây chuyền kim cương kia.
Thế rồi, hắn nghe thấy giọng nói tràn ngập mong đợi của tiểu thư ‘Chính Nghĩa’:
“Gương kia ngự ở trên tường, chủ nhân bút ký này đương nơi nào?”
Audrey biết rõ mình đang thỉnh giáo ngài ‘Kẻ Khờ’, nhưng “Gương kia ngự ở trên tường” là những câu từ cô nàng luôn muốn tụng niệm kể từ ngày thơ bé thường xuyên được nghe cổ tích. Cuối cùng cô đã có cơ hội được thực hành.
Thất bại trước đó không tính! Ừm! Audrey lặng lẽ gật đầu.
Klein lập tức nhìn về phía cuốn bút ký đặt giữa tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ và cây nến. Hắn phát hiện ra linh tính của mình có thể dễ dàng lan tràn ra nhờ tấm gương, có thể “giữ” việc bói toán môi giới như sử dụng cánh tay của mình.
Phía trên sương xám, hắn nhanh chóng viết câu bói toán tương ứng ra:
[Tung tích chủ nhân ban đầu của cuốn bút ký này.]
Một “tay” cầm bút ký, một tay cầm mảnh giấy, Klein tụng niệm một lần nữa rồi dựa vào thành ghế. Nhờ sự trợ giúp của suy tưởng, hắn nhanh chóng tiến vào ngủ say.
Audrey nhìn chăm chăm vào tấm gương với đôi mắt màu ngọc lục bảo mở to, chờ đợi lời đáp lại từ ngài ‘Kẻ Khờ’.
Vài giây sau, cô trông thấy mặt gương gợn ra những sóng nước.
Thành công rồi! “Bói gương ma” thật sự hiệu quả kìa! Đôi mắt Audrey trợn tròn, phản chiếu hình ảnh được lóe lên trong gương:
Phong cảnh một ngôi làng nhìn từ góc độ phía trên!
Khung cảnh ngày càng phóng to, hình vẽ Cự Long trên những ngôi nhà ngày một rõ hơn.
Một tòa giáo đường nhanh chóng chiếm trọn mặt gương rồi đột ngột bị thay thế bởi nghĩa trang phụ thuộc vào nó.
Cuối cùng, khung cảnh dừng lại ở một bia mộ trong góc. Chữ trên văn bia đã bị phai mờ gần hết do nắng chiếu, mưa mài và gió làm mòn, chỉ còn tạm nhìn ra được một cái tên là “Lindelira”.
Bấy giờ, tấm gương bỗng trở nên tối đi rồi khôi phục vẻ bình thường, một lần nữa chiếu rọi hình ảnh Audrey và cây nến trước mặt cô.
Chẳng phải đó là ngôi làng có phong tục sùng bái Cự Long sao? Vị kỵ sĩ đã viết cuốn bút ký này tên Lindelira và cũng đến từ ngôi làng ấy. Hắn trở về quê hương sau khi thua trận trong Chiến Tranh Hai Mươi Năm rồi qua đời ở đó chăng? Hay là bị gửi về quê nhà trong tình trạng chỉ còn là thi thể? Hừm… Ngôi làng đó thuộc hạt Đông Chester, Thành Stoen cũng thuộc hạt Đông Chester, nên Phó Giáo sư Michelle lấy được cuốn bút ký bắt nguồn từ đó cũng là điều rất bình thường… Quả thật nơi ấy có một Cự Long tâm linh sống trong biển tiềm thức tập thể của mọi người… Cảm thấy thông suốt, Audrey cảm tạ ngài ‘Kẻ Khờ’ rồi kết thúc “Bói gương ma”.
Dưới ánh nến, cô nhìn chằm chằm vào bút ký. Cuối cùng, cô vẫn quyết định nộp nó lên để xem Hội Tâm Lý Luyện Kim có thể bói toán hay điều tra ra thứ gì.
Ít nhất thì mình của hiện giờ vẫn chưa đủ thực lực để tiếp xúc với Cự Long tâm linh kia. Đây là tất cả những gì mình có thể làm rồi… Hơn nữa, dù Hội Tâm Lý Luyện Kim có phát hiện ra thứ gì và gặt hái được chiến lợi phẩm nào đó, thì khi mình dần trưởng thành từng bước một, nâng tầm địa vị trong nội bộ họ lên, nó sẽ phần nào thuộc về mình thôi~ Tâm trạng Audrey nhanh chóng phấn chấn trở lại.
…
Phía trên sương xám, Klein khẽ gõ ngón tay xuống mép bàn đồng dài. Kết hợp với lời kể vừa rồi của tiểu thư ‘Chính Nghĩa’, hắn đã đưa ra phán đoán của mình:
Cuốn bút ký và ngôi làng kia có quan hệ với Cự Long, mà Cự Long thường đi đôi với kho báu!
Tiếc thế chứ, sức mạnh của tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ vẫn còn kém xa, bằng không mình đã giật dây cô ấy đi thăm dò rồi. Nhỡ gặp phải tình huống nào thì cứ khẩn cầu “Hải Thần”, mình sẽ trợ giúp từ mọi mặt luôn. Ừm, chuyện này quá nguy hiểm đối với cô ấy, đành tạm bỏ qua vậy… Nếu Hội Tâm Lý Luyện Kim không phát hiện ra cái gì thì sau này có thể thử thăm dò… Klein đè nén cơn tiếc nuối xuống, nhớ lại trải nghiệm “Bói gương ma” vừa rồi.
Loại bói toán này rất có lợi cho bên thứ ba, gần như chẳng cần trả giá gì cũng có thể liên thông được tới thế giới hiện thực. Nếu muốn, mình còn có thể dùng hình thức linh thể trực tiếp chui ra từ trong gương! Nhưng đối với người sử dụng thì quả thật quá nguy hiểm. Họ không thể bảo vệ bản thân trước “ánh nhìn” chăm chú của tồn tại không xác định, từ đó bị nhập vào, bị thao túng, bị nguyền rủa, bị ô nhiễm… Klein than thở từ tận đáy lòng.
Hắn không lo tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ sẽ lạm dụng bói gương ma vì cô đã có đối tượng cầu khẩn tốt nhất và an toàn nhất, không cần tìm đến ai khác.
Và đó chính là mình! Klein rút ngón tay lại và ngồi ở vị trí cao nhất trước bàn đồng dài, yên lặng chờ đợi khoảng ba mươi giây.
Chẳng mấy chốc, hắn đã quay lại thế giới hiện thực. Hắn không ở lại quá lâu vì dù gì hắn vẫn đang ở trên Tàu Tương Lai, đang có người quan sát hắn từ cả trong sáng lẫn ngoài tối.
Rời khỏi phòng vệ sinh, cất còi đồng của Azik và hạc giấy của Will Oncetine đi, Klein ngắm nhìn mặt trăng đỏ bị che phủ bởi các tầng mây, lẳng lặng suy tư một hồi.
Hắn đội mũ phớt lụa cao nửa lên, kéo cửa phòng đi ra ngoài hành lang.
Tiến được mấy bước, Klein cố tình chậm lại và nhìn về phía căn phòng đầu tiên ở bên trái khóe mắt.
Dựa trên phán đoán của hắn, đôi mắt thần bí đã lẳng lặng nhìn hắn và cả boong tàu ngày hôm nay đang ở trong căn phòng này.
Càng lúc Klein càng đi thong thả hơn, gần như đứng lại trước cánh cửa phòng.
Hắn không che giấu bàn tay trái đang duỗi ra và chạm vào tay cầm. Một cảnh tượng tự nhiên hiện ra trong đầu hắn.
Phía sau cánh cửa không xa có một cái giá treo quần áo trống rỗng.
Ánh trăng yếu ớt chiếu xuống mặt sàn sáng bóng. Không khí tĩnh lặng và bình yên thiếu vắng hơi người.
Không biết cửa sổ mở ra tự lúc nào, cơn gió biển từ ngoài thổi vào, làm những tấm mành nhẹ bay.
Không có ai sao? Klein vốn chỉ định thăm dò nên lập tức rút tay trái lại. Hắn bước về phía cầu thang như thể chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Khi ra tới boong tàu đón cơn gió lạnh giữa đêm, Klein chậm rãi dạo bước tại mạn thuyền với biểu cảm lạnh lùng và tư thái ung dung, tựa như mục đích của hắn chỉ là tản bộ.
Thình lình, hắn trông thấy một người đàn ông mặc sơ mi trắng và quần yếm ngồi đằng trước.
Frank Lee? Klein không dừng chân mà tiếp tục lại gần.
Người đàn ông kia phát giác ra gì đó nên hơi xoay người lại, nghiêng đầu nhìn kẻ đang tiếp cận mình.
Quả nhiên anh ta chính là ‘Chuyên Gia Độc Tố’ Frank Lee, nhưng treo trên miệng không còn là nụ cười rạng rỡ mà thay vào đó là một dòng chất lỏng đỏ tươi đang nhỏ xuống cằm.
Klein nhướn mày, không nói một lời.
Frank Lee đột ngột giơ hai tay lên tóm chặt lấy một con cá vảy bạc không còn giãy giụa.
Anh ta uể oải nói:
“Thất bại rồi… Tuổi thọ của chúng nó ngắn hơn tôi tưởng. Chẳng có cách nào chăn nuôi chúng nó được, kể cả trồng xuống đất thì cũng thế thôi…”
Vừa nói, anh ta vừa giơ con cá vảy bạc lên bằng tay phải và cắn một miếng.
Tốt đấy… Không thì ta phải thật sự lo rằng ngươi sẽ tạo ra loại tai họa sinh thái gì rồi… Thế nên ngươi mới mượn rượu, không—mượn cá giải sầu hả? Klein thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT