Không tệ, không hề trì hoãn gì hết… Klein khẽ gật đầu:
“Được.”
Hắn vừa dứt lời, ánh sáng trong quả cầu pha lê đột ngột rút đi. Bóng dáng mặc áo choàng đen cổ điển nhạt dần rồi mờ nhòe và nhanh chóng biến mất.
Cầm quả cầu pha lê vô cùng bình thường, Klein quay người mở cửa, bước ra ngoài.
Nhìn ông chủ đang dựa vào tường nốc rượu (ừng ực), hắn ném quả cầu pha lê cho ông ta.
Khi ông chủ luống cuống bắt lấy nó cũng là lúc Klein thong thả bước xuống cầu thang, rời nhà kho.
Ra khỏi Điệu Nhảy Cá Voi Cuồng Nhiệt, hắn móc đồng hồ bỏ túi mạ vàng ra, nhấn chốt mở xem giờ.
Gần trưa rồi, hầu hết các quán bar đã mở cửa… Klein bắt một chiếc xe ngựa cho thuê, nói bằng tiếng Feysac với nài ngựa bảo đi đến quán bar Lærdal——nghĩa là quán bar Bình Minh trong ngôn ngữ bản địa. Đây là một nơi mà nhà thám hiểm tụ tập đông đúc ở Quần đảo Gargas.
Đối với Klein, việc thu thập các tình báo và tin tức khác nhau mang ý nghĩa khá lớn. Điều này có thể giúp hắn đưa ra phán đoán chính xác nhất vào một thời khắc mấu chốt nào đó, từ đó tránh khỏi vận xui mất mạng. Do vậy, kể cả không thích các quán bar, hắn vẫn thường xuyên đến chỗ này thưởng thức một cốc bia nồng vị mạch nha, lẳng lặng ngồi trong một góc quầy bar, lắng nghe bất cứ câu chuyện thú vị và to tát gì mà người chung quanh đề cập.
Mặt khác, hắn còn muốn làm rõ xem Roy Kim, người bị giam trong Dinh Thống đốc Bayam đã được cứu ra chưa——suốt hai tháng qua, “Con Rắn Vận Mệnh” Will Oncetine chưa từng vào giấc mơ hắn lần nào. Tương tự, Nghị viên Vận Mệnh Rejod cũng chưa triệu hồi người đưa tin để cung cấp manh mối gì về vật phẩm thần kỳ mang tính cường lực.
Hơn hai phút sau, xe ngựa dừng lại. Đập vào mắt Klein là một biển hiệu dọc khổng lồ với hàng chữ “Quán Bar Lærdal”.
Hắn rút 2 saule tiền giấy ra theo thói quen, thanh toán cho người lái.
Chỉ đến khi trông thấy khuôn mặt thô kệch của ông ta, Klein mới nhớ ra một chuyện:
Đây là ngoại quốc, đây là thuộc địa của Feysac, nơi đây có loại tiền tệ thông dụng riêng!
Nhỏ nhất là kopeck, tiếp theo là feysilver rồi đến kim hoorn. Chúng được duy trì bởi đơn vị vô cùng trực quan là mười, khiến cho việc quy đổi cực kỳ dễ dàng.
Quên không ra ngân hàng hối đoái kopeck với feysilver… Mình dùng hết vào tiền nhà trọ với nhà hàng rồi… Klein định quan sát quang cảnh xung quanh xem có ngân hàng nào không thì nài ngựa lại phấn khởi nhận lấy hai tờ tiền 1 saule. Sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại, ông ta cười rạng rỡ đến mức khuôn mặt thô ráp cũng tỏa sáng:
“Cảm ơn, cảm ơn sự hào phóng của ngài!”
Klein bước xuống xe ngựa, trong lúc hướng tới quán bar Lærdal, hắn nhớ lại vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ của người đánh lái:
Kim bảng, saule và penny cũng được dùng ở đây à? Ừm, Quần đảo Gargas không quá xa Toscarter và Olavi, rất nhiều vật phẩm được bày bán ở đây, hơn nữa vô vàn nhà thám hiểm thích chu du trên Biển Cá Voi Trắng. Có ngầm lưu thông loại tiền tệ của Vương quốc Loen cũng chẳng phải chuyện gì hiếm lạ… Haha, nền công nghiệp và kinh tế của Loen đều phát triển hơn Đế quốc Feysac, thậm chí có thể nói là lớn mạnh hơn hẳn. Kim bảng đáng giá hơn kim hoorn nhiều… Khoan đã!
Đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện. Đó là một 1 kim bảng có thể hối đoái ra 5.5 kim hoorn.
Nói cách khác, 2 saule trị giá 5.5 feysilver.
Mà ở Thành Trắng, phí thuê xe ngựa một giờ là 4 feysilver, chưa hết một giờ thì vẫn tính giá một giờ.
Bảo sao nài ngựa lại vui sướng như thế! Klein quay đầu, nhận ra chiếc xe ngựa kia đã chạy mất tự bao giờ.
Hầy… Khẽ thở dài, Klein ấn mũ, đẩy cánh cửa gỗ nặng nề ra, bước vào quán bar Lærdal.
Ở thế giới này, quán bar gần các bến tàu hoặc khu nhà máy thường xuyên bán bữa trưa và bữa tối nên sẽ mở cửa vào khoảng 11 giờ sáng. Bấy giờ đã có kha khá nhà thám hiểm rảnh rỗi tụ tập trước quầy bar, muốn rượu mạnh, muốn thịt cá hun khói hoặc xúp rau nổi đầy dầu mỡ trên bề mặt. Ăn cùng bánh mì, vậy là họ đã có một bữa trưa tuyệt hảo.
Uống Lyrenze và Nepos ngay giữa trưa á? Họ tính say xỉn cả ngày sao? Loại tập tục này của Feysac đúng là không thể nào chấp nhận nổi… Klein nhủ thầm, bước đến quầy bar với vẻ mặt không cảm xúc. Hắn ngồi trong góc, gõ nhẹ xuống mặt ván gỗ:
“Hai miếng bánh mì nướng kẹp xúc xích, một thịt cá voi hun khói, một xúp rau, một ly bia Glasse.”
Bia Glasse khá thịnh hành ở bờ biển phía đông Feysac. Nó cũng không hiếm lạ gì tại Đảo Sonia và Quần đảo Gargas.
“Mới đến à?” Nhân viên pha chế ngẩng đầu nhìn Klein, “Tổng cộng 4 feysilver 6 kopeck.”
Không uống rượu mạnh nghĩa là mới đến hả? Klein lờ đi câu hỏi của đối phương, thẳng tay ném luôn 2 saule tiền giấy ra.
Chỗ này tương đương với 5 feysilver 5 kopeck.
Nghĩ đến việc hiện giờ đang làm Gehrman Sparrow, Klein cố nén ham muốn đòi nhân viên pha chế trả lại tiền thối mà xem như đây là tiền boa.
Đương nhiên, trong một quán bar ở Backlund, hắn cũng phải trả khoảng 2 saule cho một phần ăn như vậy.
Nhân viên pha chế nhận tiền boa, không hỏi thêm gì nữa, nhanh nhẹn rót một cốc bia Glasse đẩy tới trước mặt Klein.
Loại bia này có màu hơi tối, nổi đầy bọt, nếm thử thấy vị nóng cháy, hương vị êm dịu điểm chút kích thích. Nó khiến Klein cảm thấy nồng độ cồn hơi cao và phải nghi ngờ liệu bia này có bị pha thêm rượu mạnh vào không.
Trong khi chờ thức ăn bê ra, hắn hớp một ngụm bia, lặng lẽ nghe những cuộc trò chuyện của đám nhà thám hiểm chung quanh.
Chủ đề chính của mấy nhóm người ấy xoay quanh việc ai đã phất nhanh, ai bị hải tặc giết, ai vừa giải quyết xong một tên thuyền trưởng hải tặc mà không đòi tiền treo thưởng, thay vào đó là kế thừa đám cấp dưới của tên thuyền trưởng ấy luôn, ai có con rơi con rớt với phụ nữ ở Naz, ai bị rớt giá trong nhà thổ và trở thành trò cười.
Khi món xúp rau đặc biệt của Gargas được chế biến từ củ cải đường, hành tây, bắp cải, cà rốt, cá và bơ được bưng lên cho Klein, hắn đã nghe ngóng được thứ thú vị.
Một nhà thám hiểm nén giọng xuống, nói với đám bạn đồng hành chung quanh:
“Nghe gì chưa? Có một tàn tích Kỷ thứ Tư ở phía đông Gargas đấy.”
“Chưa! Ai phát hiện ra thế?” Một người bạn đồng hành của anh ta ngạc nhiên hỏi.
Nhà thám hiểm liếc trái ngó phải, tùy tiện đáp:
“Gareth phát hiện. Mọi người biết rồi mà, Ổng là một “Nhà Hàng Hải” rất giỏi lặn.
Ổng uống say nên bị gió thổi bay khỏi boong tàu rơi xuống đáy biển. Ai ngờ, ổng lại phát hiện ra tàn dư của cả một tòa nhà bằng sắt thép. Chắc chắn chúng là kiến trúc bằng sắt thép do con người tạo nên rồi!”
“Xong sao nữa?” Có người nhao nhao.
Nhà thám hiểm nọ khẽ cười:
“Gareth lần theo tàn tích ấy, phát hiện ra một cái miệng giếng bị bỏ hoang, chẳng biết nó có độ sâu bao nhiêu nữa. Nó ngập đầy nước biển nhưng vẫn khiến ổng hãi hùng cùng cực. Bão Táp trên cao, có thể đây là lối dẫn vào lõi đất.
Ổng bảo, trong ấy như kiểu có thứ gì đang triệu hồi ổng ấy. Cơ mà ổng không dám thăm dò nên sợ hãi nổi lên mặt nước.”
Một chiếc giếng lớn và sâu dưới biển… Cảm giác “thu hút” kỳ quái… Đây không nhất thiết là tàn tích Kỷ thứ Tư, có lẽ là từ Kỷ thứ Ba hoặc Kỷ thứ Hai. Nhóc ‘Mặt Trời’ từng đề cập rằng giữa Kỷ nguyên Hắc Ám, lũ quái vật biển đã thần phục Tinh Linh Vương Soniathrym và giúp Thần thống trị đáy biển… Vị ngọt, mặn, hơi chua… Klein húp một ngụm xúp rau, đồng thời xiên một miếng thịt cá voi trắng hun khói.
Nhóm người kia không nói về sự kiện Gareth gặp phải nữa vì tạm thời chưa thấy sự xuất hiện của những thứ chấn động tâm can như vàng, châu báu, vật phẩm thần kỳ hoặc vật liệu phi phàm.
Họ nhanh chóng quay sang tán nhảm với mấy nhà thám hiểm không quá thân thiết khác, chế giễu đối phương là cưới được một thiếu nữ bản địa xinh đẹp nhưng mới ba năm trôi qua đã phát phì và mang sức mạnh có thể sánh ngang với Người Phi Phàm Danh sách thấp.
Cuối cùng họ kết luận lại, điều này hẳn là nhờ chút dòng máu Cự Nhân ít ỏi đang chảy trong huyết quản của người Feysac.
Mãi đến khi Klein dùng bữa trưa xong xuôi và uống hết bia, họ cũng không kể chuyện gì có giá trị nữa. Song, lượng người trong quán bar Lærdal càng lúc càng đông.
Đột nhiên, cánh cửa nặng nề bị đẩy bật ra, va uỳnh vào tường.
“Ở đây có người của Hiệp hội Hỗ trợ Nhà thám hiểm không?”
Có đây, Bildt còn thiếu tôi một lần chế tạo vật phẩm này… Klein quan sát người thanh niên kia bồn chồn nhìn quanh quất, trực giác mách bảo hắn rằng đối phương đang bị ai đó truy đuổi.
Trước khi hắn kịp cân nhất có nên hỗ trợ không, ba nhà thám hiểm đã đứng dậy từ ba góc khác nhau. Một trong số họ cao hơn hai mét, có bờ vai rộng và bắp thịt cuồn cuộn cùng đôi mắt xanh thẳm. Trông anh ta khá nổi bật.
Sức mạnh bộc lộ ra tương xứng với thực chất… Đây không phải một Người Phi Phàm Danh sách thấp đâu… Klein dời tầm mắt, lại quay về làm một khán giả và nhìn ra ngoài cửa.
Chẳng bao lâu sau, một gã đàn ông mặc sơ mi vải lanh và jacket nâu xuất hiện. Dáng người trung bình, đôi môi thâm tím, đôi con ngươi màu nâu ánh lên vẻ ác ý khó che giấu nổi dù đã cực lực thu hồi.
Gã… Klein lập tức liên tưởng gã đàn ông với một tấm chân dung truy nã!
Gã chính là phó nhì của ‘Bất Tử Vương’ Agalito với số tiền thưởng 9500 bảng, ‘Kẻ Đồ Sát’ Kircheis!
Đây là một tên hải tặc khét tiếng… Tinh thần Klein căng lên khi hắn khóa chặt tầm mắt vào gã đàn ông. Hắn thả nắm tay phải xuống, cả cơ thể tiến vào tư thế có thể nhào ra bất cứ lúc nào.
Kircheis đảo mắt qua “Cự Nhân” cao hai mét và trông thấy Klein ngay trước khi thu hồi tầm mắt. Gã quay đầu rời khỏi quán bar Lærdal ngay tắp lự.
Rất quả quyết, rất cảnh giác… Klein khẽ nhíu mày, tự tin rằng mình chưa hề nổi lên chút sát ý nào, hắn thậm chí còn kiểm soát ánh nhìn của mình rất tốt.
Gã lo về “Cự Nhân” kia, hay trực giác của gã vô cùng sắc bén đến một trình độ nhất định? Tựa như “Dự cảm nguy hiểm” của “Ác Ma”? Vừa băn khoăn, Klein vừa uống hết cốc bia Glasse. Hắn không tham gia vào cuộc hội thoại mật của các thành viên Hiệp hội Hỗ trợ Nhà thám hiểm mà rời quán bar, bước lên phố.
Hiện giờ, ngoài tìm kiếm mỹ nhân ngư, hắn không muốn dây vào rắc rối nào.
Sau khi lòng vòng quanh khu vực, Klein phát hiện ra ‘Kẻ Đồ Sát’ Kircheis đã mất dạng từ lâu, ngay cả hành tung cũng không xác định. Vì vậy, hắn lẳng lặng quay về nhà trọ.
Thành Bạch Ngân, bên trong tháp tròn.
Derrick Berg một lần nữa gặp mặt Thủ Lĩnh của Đoàn nghị sự Sáu người, Colin Illiad.
Cậu nhớ rõ, vào bảy mươi “ngày” trước, Colin đã bảo, khoảng hai tháng sau, cậu sẽ có một lần ra ngoài làm nhiệm vụ thăm dò, cần phải chuẩn bị trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT