Olavi tọa lạc tại vị trí đông bắc Quần đảo Rorsted, khoảng cách tính bằng đường chim bay không quá xa, song tuyến hàng hải an toàn lại vô cùng khúc khuỷu quanh co, bỗng dưng tăng thêm mấy trăm hải lý.
Nơi đây vốn là một hòn đảo nguyên sinh chứa rất nhiều sinh vật phi phàm, cũng không có người sinh sống. Sau khi thời đại săn bắn kết thúc, Vương quốc Loen đã đày một số phạm nhân đến đây, khiến Đảo Olavi dần có cư dân và thị trấn.
Đến khi càng nhiều hòn đảo phía đông được phát hiện và bị thuộc địa hóa hơn, với tuyến hàng hải tiện lợi và nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú vốn có, khu vực này đã trở thành điểm di dân hấp dẫn, sở hữu bến cảng thành phố khá phồn hoa.
Ánh sáng tỏa ra từ ngọn hải đăng trong hoàn cảnh tối tăm như vậy thật rõ ràng và ấm áp. Nó chỉ hướng cho tàu khách vào bến cảng, neo tại bến tàu.
“Cuối cùng cũng tới nơi, cảm tạ phước lành của mặt trăng đỏ và vận mệnh.” Dược sĩ béo Darkwill nhảy khỏi bậc cuối cầu thang mạn, giẫm lên nền xi măng cứng trên mặt đất.
Chính xác mà nói, trừ vận mệnh ra, anh còn phải cảm tạ cả phước lành của “Kẻ Khờ” và “Hải Thần” nữa ấy… Klein một tay xách vali da, một tay nắm chặt đầu gậy batoong.
Darkwill cất kỹ chiếc hộp nhẫn đựng Xúc Xắc Xác Suất, không hề chần chừ mà đi hỏi rõ nơi ở của người đánh chuông Kanon. Sau đó anh ta lập tức thuê một chiếc xe ngựa đi thẳng tới giáo đường St. Draco, bước vào một tòa tháp chuông được sơn ba màu đỏ, xanh lam và vàng.
Bên trong tháp chuông, trong gian phòng nhỏ hẹp của Carnot.
Cốc, cốc, cốc. Darkwill liên tục gõ cửa ba cái, chỉ chờ để giao ngay vật phẩm trong tay ra.
Kẹt một tiếng, cánh cửa gỗ nâu hé mở, một người đàn ông có thân hình cao lớn nhưng hơi còng xuống bước ra.
Trông ông ta khoảng bốn mươi tuổi, nếu chỉ xét riêng từng ngũ quan một thì không vấn đề gì, nhưng kết hợp trên cùng một khuôn mặt thì lại mang tới vẻ cực kỳ thiếu hài hòa.
Chỉ với một cái liếc, Klein đã phát hiện ra ông ta có một mắt cao, một mắt thấp, hai lỗ mũi một lớn một nhỏ, cơ mặt bên trái hơi nhão ra, kéo theo khóe miệng chảy xuống, còn bên phải thì vừa vặn đối lập.
Hai chân Carnot một ngắn một dài, còn tay thì một to dày một gầy nhẳng, cả người trông vô cùng mất cân xứng, cực kỳ xấu xí.
“Các người là?” Mặc chiếc áo choàng đen, Carnot nhìn cả hai một chút.
“Ông là người đánh chuông Carnot à?” Dược sĩ béo Darkwill cẩn thận hỏi lại.
Carnot bật cười với một bên khóe miệng thấp và một bên khóe miệng cao:
“Kẻ xấu xí như tôi đây, hẳn chẳng có người thứ hai đâu.”
“Chính xác.” Darkwill hết sức trung thực mà gật đầu, chợt cười hềnh hệch, “Nhìn cũng thấy tính cách ông khá tốt. Thật ra với đàn ông mà nói, vẻ ngoài không quan trọng lắm đâu, kỹ thuật ở phương diện kia mới là trọng điểm kìa.”
Chậc, đấy là do anh chưa từng thấy các cô gái thực sự cuồng ngoại hình thôi… Đã trải qua thời đại minh tinh và idol nổi tiếng, Klein đứng bên cạnh thầm khịt mũi coi thường.
Vẻ mặt Carnot hơi tối lại, ông ta nói:
“Tôi không muốn thảo luận về chuyện này.”
“Ông cũng có vấn đề ở cả phương diện ấy á? Không sao, tôi có đủ loại thuốc ở đây, đảm bảo sẽ chữa trị cho ông đến không còn di chứng nào…” Còn chưa kịp dứt lời, Darkwill đã bị Klein vượt lên trước chặn lại. Hắn chỉ sợ anh ta vừa nói xong sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ.
Klein trầm giọng cất tiếng:
“Đây là học sinh của Roy Kim.”
“Tôi biết rồi, Roy Kim từng miêu tả qua đặc điểm của cậu ta.” Carnot nhường lối, mời hai người vào.
Căn phòng hết sức nhỏ hẹp, chỉ có một chiếc giường và một cái tủ được dùng làm bàn ăn. Phòng vệ sinh nằm ở tầng dưới cùng tháp chuông.
Darkwill móc hộp nhẫn ra, đưa cho Carnot, gượng cười:
“Thầy tôi bảo tôi chuyển giao vật phẩm này cho ông.”
Carnot nhìn thoáng qua, thấy mặt hướng lên của xúc xắc là 4 điểm, thở phào một hơi rõ ràng, nói với Darkwill:
“Cậu không phải là không đáng tin cậy như thầy cậu đã nói. Có thể thấy rằng cậu đã không thử sử dụng nó. Vì điều đó sẽ đánh thức nó, khiến nó nhận ra nó không còn bị phong ấn nữa.”
“…” Mặt dược sĩ béo đỏ như gấc, anh ta thành thật nói, “Hiện giờ nó chỉ đang tạm thời an tĩnh thôi. Tầm một, hai giờ nữa nó sẽ tự chuyển động lại. Tốt nhất là ông nên nghĩ biện pháp phong ấn nó lại một lần nữa đi.”
Vẻ mặt Carnot giật giật:
“Lại?”
“À, ờ thì, tôi không cẩn thận đánh rơi nó xuống đất, sau đó n-nó mới sống một chút…” Darkwill muốn nhìn cú mèo Harry theo bản năng, song phát hiện đối phương hoàn toàn không đi theo mình mà chỉ dừng bên ngoài tháp chuông canh gác.
Carnot trợn to mắt, cơ thể lom khom suýt thẳng đứng lên:
“Thế cậu đến được đây kiểu gì?”
Từ góc nhìn của ông ta, hẳn người học sinh của Roy Kim này đã sớm bị xúc xắc quăng quật đến chết rồi.
Darkwill vội vàng chỉ vào Gehrman Sparrow, đáp:
“May mà có quý ngài này. Anh ta là một nhà thám hiểm hùng mạnh, cung cấp sự bảo vệ hữu hiệu và một phương pháp phong ấn xúc xắc tạm thời.”
“Phương pháp gì vậy?” Người đánh chuông Carnot bật thốt.
Klein cười:
“Bí mật thương nghiệp.”
Vẻ mặt Carnot lại thay đổi mấy lần, cuối cùng ông ta ấn tay lên ngực, làm một lễ:
“Tôi đại diện cho tổ chức chúng tôi, cảm ơn sự trợ giúp của anh.”
Darkwill thuận miệng:
“Giá thuê anh ta là 1000 bảng kèm một yêu cầu. Yêu cầu là chúng ta giúp anh ta tìm kiếm một món vật phẩm thần kỳ có lực công kích mạnh mà tác dụng phụ lại không quá nghiêm trọng. Anh ta sẽ mua nó nếu giá cả phải chăng.
Ờm, tôi chỉ có hơn 300 bảng xíu xiu, nên chỉ có thể dự chi được vậy. Phần còn lại đành nhờ vào mọi người rồi…”
Carnot im lặng nghe xong, khóe miệng giật giật:
“Tôi chỉ có khoảng 100 bảng…”
Bỗng nhiên, bầu không khí im ắng bao trùm căn phòng của người đánh chuông. Gió từ bên ngoài lọt vào phòng qua kẽ hở, thổi vào mặt ba người đàn ông.
Cuối cùng, Carnot lại mở miệng:
“Chắc Nghị viên Rejod sẽ có, tôi đưa các cậu đi gặp ngài ấy.”
Xem ra đối phương rất tín nhiệm chúng ta. Dù gì một Nghị viên Vận Mệnh cũng đâu thể sánh được với Xúc Xắc Xác Suất. Nếu chúng ta thật sự có vấn đề thì đã chẳng mang xúc xắc tới đây, miễn cho xảy ra bất cứ tai nạn nào khiến Tính Độc Nhất lại bị họ đoạt về… Klein nhìn người đánh chuông Carnot lấy một ngọn đèn bão trong góc phòng.
Lúc này, hắn thầm mở linh thị, quan sát sơ qua đối phương.
Vừa xem, Klein đã suýt nhíu mày, vì màu sắc khí tràng của Carnot khá kỳ lạ.
Màu sắc cảm xúc của ông ta không có vấn đề gì, rất bình thường, nhưng thể dĩ thái đại biểu cho cơ thể lại trông có vẻ không tự nhiên. Quả tim xanh lá, đầu tím, hệ tiêu hóa vàng, như thể các màu sắc khác biệt bị ghép lại với nhau, trông rất thiếu hòa hợp.
Tương tự, tinh thần của Carnot cũng đem lại cảm giác đó.
Một quái vật được khâu lại từ bên trong? Dựa vào hiểu biết, hắn phán đoán sơ lược.
Carnot cầm ngọn đèn bão, quay đầu nhìn nhà thám hiểm Gehrman Sparrow, nói với tông giọng không cảm xúc:
“Tôi rất nhạy cảm với linh thị.
Tôi nghĩ cậu cũng phát hiện ra chút vấn đề rồi. Tôi cũng không phải người được sinh ra một cách tự nhiên. Tôi là sản phẩm từ quá trình luyện kim nhân thể của Giáo hội Mẫu Thần Mặt Đất, bị xem là loại phế phẩm, nên tôi vốn không có năng lực ở phương diện kia.”
Câu cuối là ông ta nói với Darkwill.
Nói xong, Carnot lại im lặng xách đèn bão, khoác áo đen. Nhờ vào ánh sáng ảm đạm, cơ thể gù cao lớn bước từng bậc thang xuống giữa tháp chuông tĩnh lặng.
Sản phẩm từ quá trình luyện kim nhân thể của Giáo hội Mẫu Thần Mặt Đất? Nhưng giáo đường St. Draco thuộc Giáo hội Bão Táp mà… Vì là phế phẩm, không được coi trọng, Carnot mới phản bội Giáo hội Mẫu Thần Mặt Đất, trở thành một thành viên của Học phái Sinh Mệnh sao? Thế cũng dễ hiểu thôi. Giáo hội Mẫu Thần Mặt Đất và Học phái Sinh Mệnh đều nắm giữ đường tắt ‘Dược Sĩ’, đương nhiên sẽ có giao điểm nhất định rồi… Nhưng tại sao Học phái Sinh Mệnh lại phái một kẻ chẳng có vẻ gì là đơn giản này tới Giáo hội Bão Táp làm người đánh chuông? Đây chỉ là che giấu thân phận một cách bình thường, hay giữa hai bên đã tồn tại mối liên hệ nào rồi? Klein theo sau người đánh chuông Carnot với vẻ mặt thản nhiên, bước ra khỏi tháp chuông, vòng tới một cây cầu đá gần đó.
Ngay khi vừa tới gần gầm cầu bên trái, Klein chợt nhận ra cái gì, ngẩng đầu nhìn chéo lên trên.
Cú mèo Harry bay tới, đậu trên một nhánh cây.
Răng rắc!
Nhánh cây kia đột ngột gãy rời, làm Harry rơi thẳng xuống, phải chật vật mãi mới bay lên được một lần nữa mà không rớt xuống đất.
Darkwill đang định mở miệng, Carnot đã trầm giọng giải thích:
“Nghị viên Rejod đang bị thương, hơi mất khống chế sức mạnh. Chỉ cần đi vào phạm vi của ngài ấy là bị nhiễm vận rủi.”
“Thưa ngài Nghị viên, học sinh của Roy Kim đã mang xúc xắc tới rồi đây ạ.”
“Tốt lắm.” Một giọng nói khàn khàn vang lên từ sâu thẳm dưới gầm cầu.
Một bàn tay phủ chút vảy bạc trắng duỗi ra từ trong bóng tối, đè lên chiếc hộp nhẫn rơi trong lớp bùn.
Thế rồi, ông mở hộp nhẫn, lấy viên xúc xắc màu trắng ngà trong đó ra.
Cánh tay còn lại của ông cũng phủ vảy bạc trắng, giơ ra nắm một vật phẩm giống tờ giấy được làm từ da.
Vật phẩm ấy giống một cái ống nước, song đầu đuôi lại nối tiếp nhau. Dưới ánh trăng đỏ rực, nó hiện lên màu sắc xám trắng, mặt ngoài phủ kín ký hiệu phức tạp và nhãn dấu, cùng với từ ngữ bằng tiếng Hermes cổ chỉ vào “Con Rắn Thủy Ngân” Will Oncetine.
Nghị viên Vận Mệnh Rejod mở vật phẩm này ra, nhét Xúc Xắc Xác Suất vào trong, sau đó lại nối đầu vào đuôi nó như cũ.
Dùng vận mệnh lặp lại ở biên độ nhỏ để định kỳ phong ấn Xúc Xắc Xác Suất, khiến nó mãi ở trong trạng thái ngủ say hoặc an tĩnh? Quả nhiên, “Con Rắn Thủy Ngân” Will Oncetine đã tiên đoán được chuyện tương tự, đã có sự chuẩn bị nhất định… Klein thoải mái thu hồi tầm mắt, nghe thấy giọng nói trầm khàn của Rejod:
“Ta đã biết ước định của các cậu, cậu Gehrman Sparrow.
Sau khi khôi phục, ta sẽ giúp cậu tìm kiếm vật phẩm thần kỳ kia.
700 bảng kia… Ta sẽ lập tức gia tăng may mắn cho cậu. Cứ đến mấy sòng bạc ở Olavi cá cược một ít, cậu sẽ thu được thù lao tương ứng. Nhớ kỹ, ở mỗi sòng bạc đừng thắng nhiều hơn 200 bảng, tổng cộng cũng không được vượt quá 700 bảng.”
Nói cách khác là ông cũng không có tiền chứ gì… Thấy bộ dạng bị thương rồi phải trốn tránh thế kia của ông, không mang theo tiền cũng chẳng có gì lạ… Klein thoáng gật đầu:
“Được.”
Hắn chờ hơn chục giây mà vẫn không cảm thấy điều gì, nhưng Nghị viên Vận Mệnh Rejod đã thở phào, nói:
“Cậu đã trở nên cực kỳ may mắn rồi.”
Thật không vậy? Klein lựa chọn tin tưởng đối phương, không quấy rầy Darkwill đi báo cáo chuyện thầy mình đã bị giam giữ với bậc bề trên. Dựa trên lời giới thiệu của người đánh chuông Carnot, hắn tìm mấy sòng bạc lân cận, ngồi vào bàn Blackjack.
Hơn mười phút sau, hắn rời sòng bạc với một vẻ mặt vừa mông lung vừa ngây ngốc.
Vừa rồi hắn không những không thắng, mà còn thua trọn 30 bảng!
May mắn vừa nói đâu? Sao mình lại tin tưởng ông ta cơ chứ? Lão già kia đúng là lừa đảo mà… Klein không do dự đi thẳng về cây cầu đá kia, tới gần gầm cầu.
“Nhanh vậy sao? Cậu có vận may lớn đấy chứ.” Bên dưới gầm cầu âm u, Rejod vừa ho khan vừa cười nói.
Bấy giờ, Darkwill và cú mèo Harry đã tìm được một quán trọ gần đó để ở.
Klein đáp với vẻ mặt lạnh tanh:
“Thua rồi.”
“Thua rồi…” Rejod nghiền ngẫm cụm từ này, im lặng một lúc lâu thật lâu.
Trong không gian u ám kín đáo, một con cú mèo bình thường lo lắng bay đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT