Vừa nghe câu nói của Gehrman Sparrow, phản ứng đầu tiên của Darkwill chính là muốn kể tuồn tuột mọi chuyện về viên xúc xắc kỳ dị kia ra, để nhà thám hiểm mình đã phải tốn cả đống tiền mới thuê được này hiểu rõ gốc rễ vấn đề, từ đó sẽ đảm bảo được sự an toàn của bản thân anh ta hữu hiệu hơn.
Nhưng rồi anh ta lại chợt nghĩ tới lời dặn dò của thầy, nghĩ tới chuyện rất có thể viên xúc xắc kia chính là Vật Phong Ấn trọng yếu của học phái. Một khi đã nói chính xác cho Gehrman Sparrow rồi, có khi tình thế còn phát triển theo hướng tiêu cực hơn!
Ở trên biển, có vô số tin đồn về chuyện các nhà thám hiểm giết chết người ủy thác trong lúc làm nhiệm vụ để giành được nhiều tiền lời hơn. Mình không quen biết Gehrman Sparrow, cũng không rõ hắn là kiểu người thế nào, nhất định phải có đủ sự cẩn thận và dè chừng! Hơn nữa, xúc xắc mới tự động chuyển sang 2 điểm, tình cảnh còn chưa đến mức tồi tệ và tuyệt vọng nhất, vẫn còn cơ hội để chờ đợi… Darkwill do dự vài giây, cuối cùng quyết định chỉ kể sơ qua bề ngoài, tránh nói vào trọng điểm.
Anh ta vô thức tránh né ánh mắt trông có vẻ bình thản của Gehrman Sparrow:
“Là thế này, tôi và thầy tôi phụ thuộc vào một tổ chức bí ẩn. Tôi đang phải chạy trốn vì trong nội bộ có phản đồ.
Họ nắm giữ một đường tắt liên quan tới vận mệnh, có thể khiến bản thân may mắn, khiến mục tiêu xui xẻo… Ch-Chắc tôi đã bị nguyền rủa, nên mới không may bị sét đánh trúng như vừa rồi.”
Giải thích xong, Darkwill cố che giấu nỗi thấp thỏm trong lòng, chờ lời đáp của Gehrman Sparrow.
Liệu hắn có tin mình không đây? Loại nhà thám hiểm dày dạn kinh nghiệm và sở hữu thực lực hùng mạnh như này khó bị lừa gạt lắm… Nếu hắn phát hiện ra mình nói dối, liệu hắn có trực tiếp dìm mình dưới biển luôn không… Darkwill đứng đó, lo sợ bất an như một học sinh bị thầy giáo gọi lên bảng trả bài.
Quả nhiên là Học phái Sinh Mệnh… Đường tắt ‘Quái Vật’… Klein suy tư gật đầu:
“Tôi hiểu rồi.
Anh hãy cố gắng hạn chế hoạt động nhất có thể, tôi sẽ cân nhắc nên giải quyết vận rủi này thế nào.”
Ấy… Darkwill sững sờ mất một lúc, không tài nào tin nổi Gehrman Sparrow lại dễ dàng chấp nhận cái lý do mình mới bịa đặt ngay tại chỗ như vậy được.
Anh ta cười khô khốc, liên tục biểu đạt cảm ơn rồi lại lùi về căn phòng của riêng mình, dựa lưng vào cánh cửa, móc hộp nhẫn ra xem.
Tách! Bàn tay anh ta run rẩy mở nắp hộp ra, phát hiện không biết tự khi nào mà viên xúc xắc màu trắng ngà đã đảo đi một cách quỷ dị, mặt hướng lên là 6 điểm.
Tức là biểu thị rằng vừa rồi mình đủ may mắn nên mới thuận lợi đánh lừa được Gehrman Sparrow? Darkwill bừng tỉnh.
Ngài cú mèo Harry lại rơi xuống một lần nữa, nhưng chưa chọn được bên bả vai nào của dược sĩ béo, giống như thể vẫn còn kinh hãi vì chuyện suýt bị sét đánh trúng ban nãy.
Nó đứng trên bàn gỗ, dõi đôi mắt to tròn về phía trước, nói:
“Darkwill, cậu đang rất lo lắng.”
“Mày không cần phải nói cho tao biết.” Darkwill trút giận.
Cú mèo giương cánh lên, đáp:
“Được rồi, vậy tôi sẽ đổi sang một cách giải thích khác.
Tôi tin rằng tôi nhất định phải cân nhắc đến chuyện đổi chủ nhân.
Gehrman Sparrow là một lựa chọn khá ổn.”
“…Thế tao thì sao?” Darkwill ngạc nhiên, nhất thời quên cả giận.
Ngài cú mèo Harry tặc lưỡi hai cái:
“Chẳng lẽ cậu còn chưa cảm nhận được nỗi lo âu và sợ hãi trong tâm khảm mình sao? Chính cậu còn nghi ngờ rằng liệu mình có thể nhìn thấy mặt trời sớm mai nữa không ấy. Viên xúc xắc kỳ quái kia thực sự quá nguy hiểm!
Nếu tôi là cậu, tôi đã trực tiếp ném nó từ cửa sổ ra biển, cho thầy của thầy cậu tự mà đến vớt rồi.”
“…Sao mày lại biết về thầy của thầy tao?” Darkwill thảng thốt.
Ngài Harry kiêu ngạo ngẩng đầu lên:
“Đừng nghi ngờ thị lực của một cú mèo.”
Darkwill lâm vào trầm tư, không để ý câu đối đáp của nó:
“Không được, thế cũng không ăn thua. Có ném xúc xắc ra biển cũng chẳng giải quyết được ngọn ngành vấn đề.
Dựa theo lời lão già, kể cả nó có bị mai táng dưới biển, chỉ cần vài ngày sau cũng có thể được mấy vị nhân vật tai to mặt lớn nào đó nhặt lên. Cứ thế tao sẽ làm mất nó thật đấy. Chim ngu, mày không có đủ thường thức trong thần bí học nên chẳng biết mấy món Vật Phong Ấn trọng yếu như vậy cũng giống hệt những gái gọi nổi tiếng nhất trong Rạp Hát Đỏ, lúc nào cũng có khả năng hấp dẫn đám đàn ông đói khát tới.”
“Bao gồm cả cậu.” Cú mèo Harry tỉnh táo đáp, “Về phần vấn đề không đủ thường thức trong thần bí học, tôi nghĩ có một câu danh ngôn giải thích được điều này. Rossell Đại Đế đã từng nói, nếu con cái không được phổ cập nền giáo dục tốt nhất thì đó là lỗi của người cha. Câu này cũng có thể dùng để mô tả vấn đề giữa thú nuôi và chủ nhân. Được rồi, Darkwill, dù có ra sao, cậu cũng phải trao đổi lại chuyện về viên xúc xắc đó với Gehrman Sparrow đi. Bằng không sẽ ngày càng gặp phải nguy hiểm khủng khiếp hơn đấy.”
“Để tao chờ xem thế nào, chờ tiếp xem thế nào. Chắc nó sẽ cố định lại ở mặt 6 thôi…” Darkwill do dự nói.
Anh ta ngồi bên mép giường rồi nằm xuống.
Bấy giờ, cơn bão tố mới hú lên đã dần dần dịu xuống, trời bắt đầu quang đãng, tàu chở khách thổi còi hơi xuất phát.
Trong phòng khách khoang hạng nhất, Klein nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy một chiếc cầu vồng nhàn nhạt sau cơn mưa, nhưng trong lòng hắn lại chẳng bình ổn như bên ngoài.
Nếu chỉ là kẻ địch đơn thuần thì hắn chẳng e ngại. Trên biển lớn, trừ tứ vương và Bán Thần chính phủ ra, trừ những tướng quân hải tặc xuất hiện cùng với một hạm đội ra, khó có thứ gì uy hiếp được Đói Khát Ngọ Nguậy và mấy món vật phẩm thần kỳ của hắn. Dù tàu có bị đánh chìm, dù rơi xuống biển, hắn vẫn có thể chạy trốn nhờ những tấm bùa chú được làm từ lĩnh vực của “Hải Thần”.
Nhưng thứ như vận số này thật khó mà nắm chắc. Nó không nằm trong phạm vi năng lực của hắn, mà hắn cũng chẳng nghĩ ra biện pháp nào để đối ứng cả.
Dù mình mang danh hiệu “Vị vua Hoàng Hắc nắm giữ vận may”, nhưng đó cũng chỉ là điều chỉnh lại từ “nghi thức đổi vận” kia thôi. Mà hiển nhiên là tác dụng của “nghi thức đổi vận” ấy không bao gồm giúp người khác thoát khỏi vận rủi… Chuyện Darkwill đúng là khó đỡ thật. Đành phải chịu vất vả vậy, chú ý nhiều đến tình hình anh ta, một khi xuất hiện chuyện xui xẻo có thể dẫn tới cái chết, mình sẽ lập tức ra tay cứu viện… Hy vọng sẽ chống đỡ nổi mấy ngày này, chèo chống ra được đến Đảo Olavi. Chắc bậc bề trên dược sĩ béo sẽ có biện pháp đổi vận cho anh ta… Klein xoa xoa huyệt thái dương nhưng không tỏ vẻ gì khác thường.
…
Vì đã lo lắng cả tối qua nên chưa thể ngủ ngon, Darkwill bỗng chốc nằm mơ mà không hay.
Mãi một lúc sau, tiếng bụng réo mới báo cho anh ta biết đã đến giờ cơm trưa.
Darkwill cố gắng mở to mắt, nhưng người lại nặng trịch như bị một kẻ vô hình đè ép, khiến anh ta không thể động đậy.
Anh ta cảm thấy gáy mình bắt đầu căng trướng lên và đau nhói, cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn và nhịp tim bắt đầu tăng nhanh vượt tần suất bình thường.
Đ-Đừng nói là mình sẽ đột tử trong mơ nhé… Darkwill giãy giụa bằng hết sức bình sinh mà vẫn không sao tỉnh lại, người càng lúc càng yếu đi.
Đúng lúc ấy, miệng anh ta bị tách ra bằng một vật sắc nhọn, chất lỏng lạnh buốt cũng theo đó mà rót vào, chảy dọc theo đường cong khuôn mặt, thấm ướt cằm với cổ.
Cơ thể Darkwill dần hồi phục lại, cuối cùng anh ta cũng mở được mắt ra, trông thấy hai con mắt tròn xoe và sáng như vàng đang gần sát đến mức cả hai sắp cụng đầu vào nhau đến nơi.
Nuôi một con thú phi phàm thỉnh thoảng cũng hữu dụng phết… Darkwill thoạt thở dài, rồi cấp tốc ngồi dậy móc chiếc hộp nhẫn kia ra.
Bấy giờ, viên xúc xắc bên trong lại đảo qua một mặt khác.
1 điểm!
Xui xẻo đến mức suýt đột tử trong mơ luôn hả? Không, cảm giác không đơn giản như vậy. Dường như nó phóng đại tỉ số xác suất lên, chẳng hạn như xác suất bị đột tử trong khi đang mơ, xác suất bị sét đánh trúng… Không, không được, cứ tiếp tục như thế, chắc chắn mình sẽ chết! Darkwill hốt hoảng tột độ.
Nỗi kinh hoàng nhanh chóng chiến thắng anh ta, sai khiến anh ta cầm hộp nhẫn vọt thẳng tới cửa.
Chắc là do bị ảnh hưởng từ vụ chết hụt khi nãy, anh ta không còn chút sức lực nào, đã cầm vào tay nắm cửa rồi mà không thể vặn ra.
“Cứu với! Cứu với!” Ngài cú mèo Harry gào thét.
Rầm!
Cửa phòng bật mở đập trúng vào đầu Darkwill. Nếu không phải Klein cố tình khống chế sức mạnh, hẳn lúc này vị dược sĩ béo đã vỡ đầu, máu chảy lênh láng.
Còn chẳng buồn xoa vết tím bầm trên trán, Darkwill đã bối rối kêu lên:
“Là nó! Chính nó!
Chính viên xúc xắc này đã khiến tôi bị xui xẻo!
Khi nó rơi vào 1 điểm, tôi làm cái gì cũng thất bại!”
Anh ta đã quyết định nói cho Gehrman Sparrow toàn bộ sự thật, mong chờ vị nhà thám hiểm mạnh mẽ này có thể đưa ra đề nghị gì hữu hiệu.
Về khả năng đối phương giết người vì nổi lòng tham, anh ta cũng không loại trừ, chỉ là cho rằng nếu cả hai chuyện đều tệ hại, nếu phải chọn, ắt anh ta sẽ chọn thứ không tệ bằng cái còn lại.
Nói cho Gehrman Sparrow có thể sẽ chết, không nói thì nhất định sẽ chết. Vốn dĩ việc lựa chọn cái nào không còn là vấn đề phải bàn cãi nữa.
Xúc xắc mất thì mất, tính mạng của mình quan trọng hơn! Darkwill hùng hồn nghĩ.
Thế rồi, anh ra trông thấy Gehrman Sparrow lộ ra một nụ cười lịch thiệp:
“Cảm ơn vì khiếu hài hước của anh.
Màn tấu hài này không tệ lắm đâu.”
…Đây không phải tấu hài… Darkwill cúi đầu nhìn về phía chiếc hộp nhẫn, thấy nó vẫn là 1 điểm đỏ tươi như máu, không hề thay đổi gì.
Ch-Chẳng lẽ ngay cả có đầy đủ bằng chứng lý do thì thuyết phục cũng thất bại sao… Dược sĩ béo bỗng trở nên tuyệt vọng.
“Thật mà! Lời cậu ấy nói là thật đấy!” Cú mèo Harry bên cạnh cũng vỗ cánh loạn xạ.
Vừa nuôi chút hy vọng, Darkwill lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Gehrman Sparrow:
“Thế sao không ném nó ra biển?”
Nói rồi, Klein lịch sự đóng cửa, trở lại phòng khách.
Chắc chắn tên này cất giấu bí mật gì đó, không thể để bị tên này lừa bằng mấy cái lý do dặt dẹo ấy được… Klein ngồi xuống ghế, chờ Darkwill mô tả cụ thể và kỹ lưỡng về tình huống hơn.
Darkwill uể oải ngồi xuống, thậm chí không dám cử động vì sợ lại gặp thất bại.
Trong lúc anh ta không nhận ra, viên xúc xắc lại thay đổi mặt hướng lên, lần này là 3 điểm.
Trước bữa trưa, Klein bước vào phòng vệ sinh, dọn trống cái bụng.
Rửa tay xong, hắn thuận tiện tiến lên phía trên sương xám, chuẩn bị xem qua lời cầu nguyện của tín đồ “Hải Thần” đã tích lũy.
Ngay khi vừa ngồi trên chiếc ghế lưng cao thuộc về ‘Kẻ Khờ’, trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại rất nhiều chi tiết, hắn trợn tròn mắt.
S-Sao mình có thể tin vào lời giải thích vớ vẩn như vậy mà không hề cân nhắc gì hết…
Sao mình lại cho rằng lý do tại viên xúc xắc kia là dặt dẹo chứ?
Hai lần vừa rồi đều bị mỡ heo lấp mất não. Không, không phải thế, giải thích của Darkwill vừa vặn phù hợp với suy đoán nào đó của mình, thế là theo bản năng, mình thừa nhận luôn là thật, thừa nhận luôn là giả. Đồng tử Klein hơi co vào.
Giờ này, khắc này, đương nhiên trong lòng hắn đã có phán đoán:
Viên xúc xắc kia thật sự có vấn đề!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT