Darkwill nằm bất động ngay tại chỗ, nhất thời quên cả đứng lên, đầu óc cứ trống rỗng.
Kể từ khi dậy thì và trưởng thành đến giờ, anh ta chưa bao giờ gặp phải tình cảnh tự mình vấp ngã như thế này. Sau khi uống ma dược, các phương diện trên cơ thể được tăng cường lên một mức nhất định, khiến cho việc vấp ngã càng trở nên bất khả thi. Chính vì vậy nên hôm nay ngã sấp mặt xuống một cách vi diệu thế này, thật đúng là một chuyện không thể giải thích nổi.
Mình vừa giẫm lên cái gì à? Darkwill bỗng hoàn hồn, khẽ chống tay xoay người đứng lên, vờ như người vừa bị té không phải mình.
Anh ta nhìn ngó quanh quất, cũng không tìm thấy thứ gì kỳ lạ dưới đất. Nghi hoặc choán kín tâm trí, anh ta chật vật tiến lên mấy bước nhặt viên xúc xắc màu trắng ngà kia lên.
Đúng lúc ấy, dường như một vị cảnh sát tuần tra đã phát giác ra nơi này có dị thường, bèn xách côn ngắn, giữ chặt súng lục chạy vội qua.
Thấy cảnh ấy, dược sĩ béo Darkwill bỗng thấy lo lắng, nghi ngờ không biết có phải mình đã dính bẫy không:
Họ bắt được lão già nhưng chưa tìm đến mình, là vì vẫn đang ngầm giám sát, chờ mình phát hiện ra manh mối sao?
Giờ chiếc xúc xắc kỳ quái này vừa mới tới tay mình, họ định lập tức ra tay luôn?
Người Phi Phàm chính phủ đến bắt mình à?
Theo bản năng, Darkwill quay đầu muốn chạy. Nhưng cú ngã vừa rồi khá nặng, cái đầu gối đau điếng khiến anh ta chỉ có thể đi từng bước nhỏ.
Thấy vị cảnh sát tuần tra đang lại gần mà mình thì không thể chạy nổi, trong đầu Darkwill tức khắc hiện lên cảnh tượng ngục giam dưới lòng đất, môi trường chỉ có vĩnh viễn một cây nến, bị nhốt cùng những Người Phi Phàm thở hồng hộc như đám quái vật…
“Chuyện gì thế?” Viên cảnh sát tuần tra đè chặt súng lục, giữ khoảng cách nhất định, cẩn thận hỏi.
Nội tâm Darkwill chợt trào ra cơn hoảng sợ khó bề kiểm soát. Cổ tay anh ta run đến nỗi lại đánh rơi viên xúc xắc trắng ngà vừa nhặt xuống đất, khiến nó lộn vài vòng.
Lần này, mặt hướng lên là 6 điểm màu đỏ.
Đối mặt với sự dò xét của viên cảnh sát, Darkwill run rẩy trả lời:
“Giẫm lên cái vỏ chuối chết tiệt nên té một cú thôi.”
Vừa dứt lời, anh ta bỗng bồn chồn khôn tả, vì vốn dĩ trên mặt đất đâu có cái vỏ chuối nào.
Ôi đm, hấp tấp quá, lẽ ra phải nói là tự mình vấp ngã mới đúng… Darkwill ảo não nghĩ.
Anh ta quyết định triệu hồi cú mèo đang đứng trên nóc nhà đối diện, chuẩn bị vùng vẫy giãy chết.
Viên cảnh sát tuần tra chỉ nhìn một chút, khẽ cười nói:
“Cậu đi đường thì nên để ý dưới chân. Vừa rồi tôi còn tưởng cậu bị ai cướp giật cơ.”
Ông ta thả lỏng bàn tay cầm súng lục, xách côn ngắn quay về.
“…” Darkwill ngờ nghệch nhìn bóng lưng vị cảnh sát càng lúc càng xa, không hiểu nổi vì nguyên nhân gì mà đối phương lại dễ dàng tin vào cái cớ đầy lỗi như thế của mình.
Anh ta thu hồi tầm mắt, nhìn viên xúc xắc trắng ngà nằm yên vị trên mặt đất, lông mày dần nhíu lại.
Mình còn chẳng phải người Loen thuần chủng, việc gì mấy tay cảnh sát này phải lấy lòng… Chẳng lẽ là nhờ tác dụng của nó? Bất kể là cú ngã sấp mặt kỳ quái của mình hay cái cớ thuyết phục cảnh sát quỷ dị kia, là đều nhờ vào tác dụng của nó? Nó chính là m-món Vật Phong Ấn trọng yếu mà thầy đã bảo quản sao? Darkwill cấp tốc liên tưởng, cẩn thận bước tới nhặt viên xúc xắc kia lên, nhét nó vào trong chiếc hộp nhẫn cực nhỏ một lần nữa——trong này, xúc xắc không có đủ không gian để chuyển động.
Ra hiệu cho cú mèo nhà mình xong, Darkwill mới nhặt tờ Báo Tin tức mới mua lúc nãy, cản một chiếc xe ngựa cho thuê, khập khiễng nhảy lên. Điểm đến là Rạp Hát Đỏ.
Cỗ xe bình yên lướt đi. Vì trời đã tối, đèn khí gas hai bên đường lại cách khá xa, chỉ rọi xuống ánh sáng lờ mờ. Anh ta không vội nghiên cứu chiếc hộp nhẫn và viên xúc xắc bên trong mà kiên nhẫn chờ tới khi về đến nhà.
Sau khi trở vào tiệm thảo dược, bước thẳng lên tầng hai, Darkwill mới thắp sáng đèn khí gas trên tường, đuổi con chim ngu ra khỏi phòng. Ngồi vào bàn sách, anh ta kiểm tra đi kiểm tra lại chiếc hộp nhẫn và viên xúc xắc trắng ngà.
Cuối cùng, từ bên dưới lớp đáy kép của hộp nhẫn, anh ta cũng rút ra được một mẩu giấy được gấp chỉ bé bằng nửa đốt ngón tay.
Darkwill lặng lẽ hít một hơi thật sâu, nhanh chóng dỡ nó ra, phát hiện trên đó quả nhiên viết ba đoạn văn bằng tiếng Feysac cổ:
[Nếu sau ba ngày ước định mà thầy vẫn chưa xuất hiện, hẳn lúc ấy thầy đã bị phản bội, bị bắt giữ. Cho nên em không được tùy tiện dốc lòng tìm kiếm sự trợ giúp từ các thành viên Học phái Sinh Mệnh khác. Đây là vì thầy không xác định được ai là kẻ làm, điều này sẽ mang lại cho em nguy hiểm khôn lường.
Em chỉ cần làm đúng một việc, đó là mang viên xúc xắc kia đến Đảo Olavi, giao nó cho người đánh chuông Carnot. Thầy của thầy, “Nghị viên” Rejod trốn ở đấy. Mọi chuyện sau đó đều sẽ do ông ấy xử lý.
Không phải lo về chuyện thầy sẽ tiết lộ bí mật này. Khi thầy viết xong lá thư này, toàn bộ ký ức liên quan đều sẽ hoàn toàn biến mất, thậm chí thầy còn chẳng nhớ mình có một học trò như em. Cho đến khi thầy được giải cứu, em phải nhớ rõ, cố gắng đừng sử dụng viên xúc xắc kia. Nó có đặc tính sống nhất định, em càng dùng nhiều, nó càng dễ dàng thức tỉnh. Nó sẽ tự chuyển động kể cả vào thời điểm em không chú ý, kể cả không đủ không gian. Nếu nó mà rơi vào “1”, tin thầy đi, em sẽ còn phải chịu đựng đau đớn khủng khiếp hơn cả cái chết, vì tất thảy mọi thứ em làm sẽ thất bại toàn tập, bao gồm cả chuyện vận động trên giường em thích nhất.]
Quả nhiên, viên xúc xắc này quá nguy hiểm… Darkwill vô thức thở dài một tiếng, chợt phát hiện chỉ vì mục đích tốt mà mình đã hành động cực kỳ ngu xuẩn.
Nhằm cứu thầy mình, Roy Kim, anh ta đã vượt qua sự nhát gan, tiếp tục ở lại Bayam, cũng gửi tin cầu cứu đến tất cả thành viên Học phái Sinh Mệnh mình quen biết.
Mà căn cứ vào nội dung trong thư, điều này rất có thể khiến cho kẻ đã phản bội Roy Kim để mắt tới anh ta!
Sao không nói từ sớm? Không, sao mình lại không đến mua xúc xắc này sớm hơn một chút chứ! Darkwill vò đầu bứt tai.
Anh ta cũng không dám ở lại lâu, quyết định sẽ chuyển chỗ ở ngay trong đêm nay, quyết định sẽ mua vé đi tàu bán lại ngay trong đêm nay để sáng sớm mai đi Đảo Olavi—— Đó là hòn đảo nằm trên tuyến hàng hải đi từ Quần đảo Rorsted đến Đảo Toscarter.
Bùa chú của mình, súng lục của mình, đạn của mình… Darkwill loay hoay đếm lại những vật phẩm cung cấp cảm giác an toàn, sầu lo vì sức chiến đấu thiếu hụt của mình.
Rồi anh ta nhanh chóng nảy ra một ý tưởng, đi qua đi lại, lẩm bẩm:
“Mình phải thuê vệ sĩ, thuê vệ sĩ…”
Thuê ai đây? Với cái giá thế nào? Darkwill suy tư, ánh mắt quét qua tờ Báo Tin tức mình mang về.
Đột nhiên, anh ta chợt nghĩ tới một đối tượng tuyệt hảo để làm vệ sĩ:
Gehrman Sparrow!
Một nhà thám hiểm mạnh mẽ có thể săn giết tên hải tặc vĩ đại trị giá 5400 bảng!
Nếu hắn chịu chấp thuận ủy thác này, chỉ cần không phải “Nghị viên” ra tay, hẳn mình sẽ đến được Đảo Olavi một cách thuận lợi… Nhưng tìm hắn kiểu gì đây? Đúng rồi! Dán thông cáo trong những quán bar mà các nhà thám hiểm thường xuyên lui tới! Darkwill thoáng gật đầu, nhét mấy thứ đồ vật vào trong vali hành lý, mang theo cú mèo mập mạp, một lần nữa đau lòng rời khỏi cửa hàng thảo dược.
…
Bên ngoài hải phận Quần đảo Rorsted, trên một bến cảng nhỏ thuộc Loen, Tàu Cái Chết Đen neo đậu ở đó không chút nao núng, được ba chiếc thuyền vây quanh.
Vừa tắm bồn nước nóng xong, ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy mặc chiếc áo sơ mi nam rộng rãi vào, xử lý lần cuối vết thương đã gần như khép lại.
Đối với một ma nữ, vết mụn hay sẹo kiểu này chả tính là gì.
Bấy giờ, hầu nữ tóc vàng gõ cửa, nhận được sự cho phép mới bước vào phòng thuyền trưởng.
Khi nhìn Tracy, cô ta bỗng đỏ mặt lên, dời mắt đi:
“Thuyền trưởng, có một điện báo từ Bayam truyền tới bến cảng này.
Misol, ừm—phó tam của ngài đã bị giết chết rồi.”
Tracy ngừng tay, trầm mặt xuống, do dự hỏi:
“Có biết ai làm không?”
Cô ả gửi ‘Kẻ Xảo Ngôn’ Misol đến Bayam để điều tra vụ mình bị tập kích, một là để trừng phạt vì sự thất trách của gã. Hai là để tuyên truyền tin mình đang bị thương nghiêm trọng ra, hòng lùa kẻ có địch ý lại đến tập kích. Cô ả hoàn toàn không cho rằng Misol có thể thu được tiến triển đột phá gì trong thời gian ngắn như thế.
Sau khi vị Bán Thần được “Ma Nữ Bất Lão” gọi là “Quan Chấp Chính Tử Thần” kia đến thăm, Tracy đã cố tình che giấu điều này, không mau chóng thông báo cho Misol. Cô ả vẫn tiếp tục hình phạt vì nghĩ, nếu gã có thể điều tra ra cái gì thì thật tốt, còn không thì cũng chẳng phải điều gì quá thất vọng.
Về việc Misol có thể gặp nguy hiểm hay không, cô ả chẳng thèm quan tâm, vì vốn bản chất việc này đã tính là một phần của hình phạt rồi.
Song, điều khiến Tracy không ngờ chính là Misol lại bị giết chết nhanh tới vậy!
Hầu nữ tóc vàng đưa tờ điện tín ra:
“Một nhà thám hiểm tên Gehrman Sparrow. Có thể xác nhận rằng hắn sử dụng loại năng lực cùng loại với “Long uy”.”
Gehrman Sparrow… “Long uy”… Haha, Qilangos cũng có “Long uy”. Hẳn là gã đã chăn thả cho Đói Khát Ngọ Nguậy một vị “Bác Sĩ Tâm Lý” hoặc “Nhà Thôi Miên” một cách hữu hiệu. Tracy nhận tờ điện tín, cười lạnh hai tiếng, tự nhủ.
Cô ả có thể khẳng định sơ bộ, Gehrman Sparrow chính là tên địch thủ đã giả trang làm Elaine để tập kích mình, hơn nữa còn dùng năng lực của “Người Không Mặt” mà Qilangos đã chăn thả.
Đói Khát Ngọ Nguậy ở trên người hắn, sau lưng hắn lại có một vị Bán Thần cổ xưa được thân mẫu gọi là “Quan Chấp Chính Tử Thần”… Đây có đồng nghĩa với việc Qilangos đúng là bị chính vị “Quan Chấp Chính Tử Thần” kia giết chết không? Tracy nhủ thầm, phất tay ra lệnh hầu nữ đi ra.
Đến khi cánh cửa phòng thuyền trưởng khép lại một lần nữa, cô ả mới khẽ cười:
“Nếu ta để lộ tin tức này ra, chắc chắn tổ chức sai sử Qilangos đi ám sát Công tước Negan sẽ cảm thấy rất hứng thú.”
Trong nhất thời, Tracy thật sự định làm vậy, nhưng lý trí đã ngăn cô ả lại.
Vì nó cũng mang nghĩa cô ả sẽ trực tiếp đắc tội vị “Quan Chấp Chính Tử Thần” kia!
Mà dưới tình hình đã bị đối phương nhận diện một lần, chỉ cần tin tức lộ ra thì cô ả sẽ bị khóa chặt là kẻ tình nghi.
Đến khi ấy, trừ phi có thể lánh về bên người thân mẫu, bằng không bất cứ lúc nào cũng đều phải đối mặt với bóng tối tử vong… Ta không e ngại những Thánh Giả khác. Nếu muốn tấn công ta, họ cần phải tìm thấy ta trước, sẽ tốn mất một khoảng thời gian dài mới đến nơi, ta có đầy cơ hội lẩn tránh nguy hiểm. Nh-Nhưng vị “Quan Chấp Chính Tử Thần” này có thể mượn nhờ Linh giới xuyên qua, chỉ cần xác định được vị trí của ta là sẽ xuất hiện bên cạnh ta trong thời gian cực ngắn… Tracy cắn môi, uể oải nghĩ.
Cô ả từ bỏ ý tưởng trước đó, quyết định sẽ chỉ lưu ý hành tung của Gehrman Sparrow. Một khi xuất hiện cơ hội tốt, nhất định không buông tha!
Mà bấy giờ, Klein vẫn đang ở trong quán trọ Theana, chờ tiền thưởng gửi đến cho mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT