Trong tích tắc, Klein còn tưởng ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy sẽ trực tiếp ra tay, bởi gương mặt cô ả đang đỏ rực lên vì giận dữ, con ngươi xanh thẳm trở nên u ám hơn hẳn, như thể mặt biển trước cơn giông bão.
Nhưng cuối cùng Tracy vẫn không hành động nông nổi. Cô ả chỉ nghiêng đầu nhìn Katarina Pelle, chờ vị “Ma Nữ Bất Lão” này quyết định.
Cô ả rất rõ, dù Danh sách 5 chỉ kém Danh sách 4 một cấp độ, nhưng bản chất khác biệt hoàn toàn. Đây không phải chuyện có thể dựa vào chiến thuật và kỹ thuật để bù đắp được nữa. Một khi đã bước chân vào lĩnh vực Bán Thần, thì chính là sinh vật có thần tính, là sinh vật thần thoại.
Hơn nữa, rõ ràng hai vị đang có mặt lúc này đâu chỉ Danh sách 4. Đặt mình trước mặt họ, Tracy cảm thấy mình chỉ là một kẻ Danh sách thấp.
“Ma Nữ Bất Lão” Katarina Pelle không nổi nóng, chỉ ngó về phía Klein đang mang khuôn mặt ‘Trung Tướng Gió Lốc’ Qilangos, đảo mắt qua khẽ cười:
“Quả là một thanh niên thú vị. Nếu không phải ngài “Quan Chấp Chính Tử Thần” đang ở đây, hẳn ta sẽ chẳng lộ ra vẻ đau đớn trong tâm can mà sẽ tạo ra một cuộc gặp mặt bất ngờ, đàm thoại một câu chuyện tình yêu thuần túy với ngươi đấy.”
Không, ngươi không muốn đâu… Điều này nghe dễ sợ lắm… Klein không dám nhìn thẳng vào đối phương, chỉ đành tiếp tục tập trung vào ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy.
Thấy Azik Eggers không phản ứng gì, Katarina thu hồi tầm mắt, lại dùng giọng nói thánh thót như tiếng hát kia nói với Tracy:
“Hãy chịu đựng cơn thống khổ và giày vò đi, hẳn đây sẽ là một chuyện tốt đối với con.”
Cô ta chợt nhìn về phía Azik với vẻ đoan chính thanh sạch:
“Ta nhớ là trong chỗ văn hiến kia có ghi chép lại sự kiện hoàng thất Balam đã cố thử mọi cách để hồi sinh Tử Thần. Đáng tiếc làm sao, hình như họ thất bại thê thảm. Cuối cùng, có vẻ họ đang cân nhắc tới việc nhân tạo một Tử Thần.
Ngươi còn cảm thấy hứng thú không?”
Tử Thần nhân tạo? Sao Tử Thần có thể nhân tạo được? Trừ Tính Độc Nhất và đặc tính phi phàm ra, làm gì còn cách nào nữa chứ, cứ như rau cải ngoài chợ không bằng… Cả Đế quốc Balam của quá khứ và Giáo đoàn Linh Hồn của hiện tại đều điên hết rồi chắc? Klein thầm làu bàu, không xen vào cuộc đối thoại giữa hai Bán Thần.
Azik trầm ngâm hai giây, hỏi lại:
“Ta cần trả giá bằng thứ gì?”
Katarina cười như một thiếu nữ:
“Không, không cần đâu.
Ta nghĩ kỹ rồi, giúp đỡ ngươi khôi phục ký ức, tìm lại quá khứ để trở về làm vị “Quan Chấp Chính Tử Thần” kia một lần nữa, sẽ là một chuyện thú vị lắm đây. Nó có thể mang tới nhiều thay đổi và niềm vui cho thế giới này.”
Mấy lời này nghe cứ như của một cô gái tuổi teen nổi loạn vậy… “Ma Nữ Bất Lão” không chỉ bất lão về cơ thể, mà còn về tâm trí luôn sao? Klein cảm thấy không tài nào nắm chắc được mạch suy nghĩ của đối phương.
Có lẽ phải Danh sách 6, Danh sách 5 hoặc Danh sách 4 của đường tắt ‘Khán Giả’ mới nhận biết được? Hắn vô thức suy đoán.
Azik khẽ gật đầu, duỗi tay phải ra, giấy và bút máy trong phòng tự động bay tới, như thể đang có linh vô hình phục vụ cho ông.
Sau khi viết xong, ông ném tờ giấy qua:
“Ngươi có thể triệu hồi người đưa tin của ta.”
Hóa ra chỉ có một chiếc còi đồng kia thôi… Có thể duy trì hiệu quả suốt hơn một ngàn năm qua, chắc chắn còi đồng kia cũng chẳng phải vật phẩm đơn giản… Klein vốn định thò tay vào túi để chạm còi đồng Azik theo bản năng, nhưng cố kìm nén lại.
“Ma Nữ Bất Lão” Katarina Pelle nhận tờ giấy, mím môi cười:
“Ta còn tưởng ngươi sẽ trực tiếp nói cho ta biết Minh giới ở đâu cơ.”
Cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh mang theo nét dịu dàng khó nói thành lời, khẽ cười:
“Ta vẫn nhớ rõ ngài “Quan Chấp Chính Tử Thần” của trước kia là một người đàn ông hùng mạnh tới mức nào, lạnh lùng đến bực nào. Ta bị ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Ta rất hiếu kỳ, tại sao bây giờ tâm tính ngươi lại trở nên mềm mại như vậy?”
Azik che nắm tay trước miệng, lắc đầu cười khổ:
“Ta bất tử chứ không bất lão. Khi một người đã già nua, nhất định sẽ trở nên chín chắn điềm đạm.”
“Không.” Ánh mắt Katarina trở nên sâu thẳm, cô ta không hề che giấu, “Ta rất mong chờ tới ngày ngươi đã khôi phục toàn bộ ký ức, ta muốn nhìn thấy ngươi của thời điểm đó sẽ đánh giá bản thân mình hiện giờ như thế nào.”
Nói đến đây, khóe miệng cô ta hơi vểnh lên, đôi mắt chớp chớp nhìn Klein:
“Có lẽ chúng ta đang giải phóng một tồn tại còn tà ác và đáng sợ hơn cả ác ma đấy.”
…Đây là đang châm ngòi hả… Klein nhủ thầm, nhưng hắn vẫn không khỏi hồi tưởng về Tai họa Thương Bạch được ghi chép trong rất nhiều sử sách và điển địch của các đại Giáo hội. Nó đã khiến vô số sinh mạng bị diệt vong, biến lục địa Bắc thành một địa ngục sống. Mà kẻ chủ đạo trong tràng tai họa này chính là Tử Thần và Ma Nữ Nguyên Sơ, cùng với những tên ủng hộ Tử Thần ở lục địa Nam và Giáo phái Ma Nữ. Trong toàn bộ những việc này, thầy Azik - được biết tới là “Quan Chấp Chính Tử Thần” - đương nhiên đóng một vai trò tương đối quan trọng…
Azik trầm ngâm một hồi, bắt lấy bả vai Klein, mang hắn vào Linh giới rồi đi xuyên qua. Trong căn phòng thuyền trưởng của Tàu Cái Chết Đen lập tức chỉ còn lại “Ma Nữ Bất Lão” Katarina Pelle và ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy.
Kẻ sau nhìn chỗ hai người kia vừa biến mất, bình tĩnh một lúc mới bắt đầu nghiến răng ken két:
“Ta sẽ không quên chuyện này đâu!”
Katarina khôi phục tư thái thánh thiện, mỉm cười lên tiếng:
“Đau đớn hơn nữa đi, càng cảm thấy đau đớn, con sẽ càng nhận thấy mình nhỏ yếu tới mức nào. Khi đau đớn lên đến đỉnh điểm, loại dục vọng tự thay đổi bản thân kia mới đủ mãnh liệt, mới giúp con chịu đựng được ma dược, lấy được thần tính trong nghi thức, trở thành Bán Thần…”
Nghe tới đây, ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy bất chợt nghĩ đến điều gì đó. Biểu cảm đông cứng, cô ả bật thốt:
“Elaine có thể chạy trốn khỏi Tàu Cái Chết Đen là vì…”
Katarina cười thanh cao:
“Con là đứa con non nớt nhất của ta, lại có khả năng trở thành Bán Thần nhất. Là thân mẫu của con, đương nhiên ta phải giúp đỡ con rồi.”
Cơ mặt Tracy giật giật, vẻ mặt cô ả méo mó:
“Đúng rồi nhỉ, con có một thân mẫu là người, và một người mẹ nữa…
Sao người không nói cho con biết sự thật ngay từ đầu! Người nắm giữ những Danh sách trung và thấp của mấy đường tắt khác cơ mà!”
Katarina xoay người qua, chiếc áo choàng trắng đung đưa, cô ta nói bằng tông giọng hư ảo:
“Chúng ta đều muốn tới gần Nguyên Sơ.
Chúng ta đều là con của Thần.”
Khi cô ta nói, một ngọn lửa đen kịt lặng lẽ bốc cháy mãnh liệt trên chiếc thuyền buồm khổng lồ dài mấy chục mét. Nó len lỏi vào mọi ngóc ngách, lẳng lặng thiêu đốt mà không làm hại đến đám hải tặc trên Tàu Cái Chết Đen, tựa như dọn dẹp sạch sẽ đám tro bụi tích tụ trên thuyền.
…
Những khối sắc màu nhanh chóng rút đi, bóng hình trong suốt khó mà mô tả nhanh chóng rời xa. Linh tính Klein chợt khuấy động, hắn cảm thấy mọi đồ vật mình bỏ lại trên Tàu Cái Chết Đen đều đã biến mất.
Không hổ là “Ma Nữ Bất Lão”… Klein thở dài một tiếng, vừa định nói gì thì chợt cảm thấy rơi thẳng xuống. Hắn nhanh chóng rời khỏi Linh giới với Azik.
Họ xuất hiện trong một hang động giữa núi, men theo dòng sông trải rộng ra. Có đồng ruộng tươi tốt, có một trang viên và một thị trấn nhỏ được xây dựng theo kiến trúc Loen.
Klein quan sát bốn phía, nhận ra mình đang đứng trước một nghĩa trang âm u đã bị bỏ hoang từ lâu.
“Thầy Azik…” Klein bối rối thốt lên.
Azik bước tới một phần mộ với tấm bia đá đã nứt vỡ, bị cỏ dại che kín. Ông trầm giọng xuống:
“Sau khi gặp Katarina Pelle, thầy đã nhớ lại một ít chuyện.
Thầy từng kể với em rồi nhỉ, trong một giấc mơ nào đó của thầy, trong một cuộc đời nào đó của thầy, thầy có một đứa con gái. Con bé có mái tóc đen mềm mại, thích ngồi trên chiếc xích đu mà thầy làm cho, đòi thầy bánh kẹo.
Vừa nãy đi xuyên qua Linh giới, thầy bỗng cảm ứng được tiếng kêu gọi từ máu mủ của mình.”
Klein cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của ông, nghiêm trang hỏi:
“Vậy đây là…”
Azik gật đầu, ngồi xổm xuống, vuốt ve nửa khối bia mộ kia. Khuôn mặt màu cổ đồng ánh lên vẻ dịu dàng, thương cảm và mê mang:
“Đây là mộ của con bé.
Nếu thầy nhớ chính xác, con bé mất đã được chín trăm hai mươi sáu năm…”
926 năm… Klein vốn muốn nói gì đó, nhưng bị khoảng thời gian dài dằng dặc ấy ngăn lại.
Nếu không phải do các đại Giáo hội ép buộc người chết phải được an táng ở nghĩa trang, phải được trông coi nhất định, cùng với việc từ đầu Kỷ thứ Năm đến nay cũng không xảy ra chiến tranh toàn diện, thì đã chẳng thể nào tìm ra phần mộ và bia mộ này.
Một đời người cũng chỉ sống được mấy chục năm, mà đây là chín trăm hai mươi sáu năm.
Nghĩa trang bỏ hoang tĩnh lặng một lúc thật lâu, Azik mới lần nữa đứng dậy, bắt lấy bả vai Klein:
“Thầy đưa em về trước.”
Sau vài phút đi xuyên qua Linh giới, Klein lại nhìn thấy chiếc ga giường trắng toát và sàn nhà màu nâu vàng.
Azik ấn chặt mũ chóp của mình, thì thầm:
“Thầy sẽ tiếp tục cuộc hành trình của mình, còn em tiếp tục chuyến thám hiểm của em.”
Klein khẽ gật đầu, đang định nói gì đó, bỗng trông thấy thầy Azik nhếch khóe miệng lên, mỉm cười:
“Có phải vừa nãy em lo lắng sau khi lấy lại toàn bộ ký ức, thầy sẽ biến thành kẻ tà ác như ma nữ kia nói không?”
Không đợi Klein trả lời, Azik thở dài:
“Thầy cũng rất lo lắng.
Nhưng, thầy càng muốn tìm lại chính mình hơn.”
Ông nói xong, hư không chung quanh bỗng dập dờn như gợn sóng, cả bóng dáng ông cũng biến mất trong căn phòng yên tĩnh.
Klein đứng tại chỗ, trầm mặc một hồi lâu.
Hắn lắc đầu, thầm trấn an bản thân, cười nói:
“Có khi đến lúc ấy, mình đã trở thành cường giả cấp độ Thiên Sứ, đã có thể thành lập một bệnh viện điều trị chứng nhân cách chống đối xã hội, còn tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ thì làm bác sĩ trưởng khoa rồi…”
Thu hồi suy nghĩ, Klein ngồi xuống, bắt đầu kiểm điểm lần hành động này theo thói quen:
Mình vốn tưởng có thể “Chăn thả” một vị “Ma Nữ Thống Khổ”, cũng lấy được văn hiến về Tử Thần và thêm manh mối trong quá trình phá vụ án nhân khẩu mất tích. Ai ngờ phát triển và kết quả lại nằm ngoài mong đợi, chỉ có thể hoàn thành mục tiêu sơ bộ nhất.
Hầy, mình không có khả năng giật dây thầy Azik ra tay, dù sao thầy ấy cũng chưa hoàn toàn khôi phục, mà đứng phía đối diện lại là một vị “Ma Nữ Bất Lão”… Vẫn phải tự tăng cường bản thân lên thôi. Dựa vào người vẫn chẳng bằng dựa vào mình. Haha, cẩn thận suy nghĩ lại, đúng là hầu như mình luôn chỉ dựa vào bản thân mà…
Vụ án nhân khẩu mất tích này có thể chuyển hướng tới tay người mua, chính là ‘Thuyền Trưởng Điên’ Connors Victor kia.
Klein thay đổi tư thế ngồi, gật đầu với bản thân, lẩm nhẩm trong lòng:
Thu hoạch lớn nhất của lần này chính là sơ bộ thành lập được quy tắc đóng vai “Người Không Mặt”, vừa nhập tâm vừa tách bạch, cũng chiến thắng chướng ngại tâm lý, cảnh giác trước vấn đề quá chìm đắm vào vai diễn.
Cứ thế, chỉ dựa vào cách đóng vai chân thực đơn giản và thông thường, chắc phải mất một hay hai năm mới tiêu hóa được ma dược. Nhưng đối với mình, chỉ cần bốn đến sáu tháng tháng là hoàn toàn hấp thu hết…
Xem xét xong, Klein chuẩn bị đi ngủ, chờ tới rạng sáng sẽ lấy máy thu phát vô tuyến từ phía trên sương xám xuống để thiết lập liên hệ với gương ma Arrodes.
Đương nhiên, tiền đề là hắn phải xem bói mức độ nguy hiểm ở phía trên sương xám trước.
_________
707DefenderOfJustice: thầy Azik ơi...:<
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT