Vừa nói, đôi mắt Elaine hơi ngước lên, như thể bản thân đang chìm trong hồi ức.
“Trước đó, tôi vận chuyển than đá và sắt thép từ bờ tây Gian Hải đến Feynapotter, rồi tôi mang các đặc sản như thuốc lá, cà phê, ca cao trở về Intis. Đây là một tuyến hàng hải dọc bờ biển nên khá an toàn, nhưng sự cạnh tranh cũng rất dữ dội. Để nhanh chóng thoát khỏi cảnh nghèo khó, tôi vừa tích lũy tiền của, vừa tăng Danh sách bản thân lên, hy vọng có thể giao thương ở thuộc địa.
Xui thay, chỉ khi vừa quen thuộc với tuyến hàng hải, kiếm được chút tiền, thì trong chuyến đi tới Tây Balam lần hai, tôi bị ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy mà lúc ấy mới là ‘Thiếu Nữ Bệnh Tật’ cướp bóc. Khi đó cô ta chỉ có một con thuyền, nhưng thực lực bản thân đã rất mạnh rồi. Tôi và bạn đồng hành liều mạng chống cự, nhưng tất cả chỉ là vô ích.
Cô ta không có thói quen lạm sát, chỉ cướp hàng hóa, với, tôi…”
Không hổ là một loại khác biệt trong các ma nữ… Klein im lặng nghe xong, dùng năng lực “Tên Hề” kìm nén vẻ ngượng ngùng trên mặt, không cảm xúc hỏi:
“Mối quan hệ giữa các người đã phát triển tới mức nào rồi?”
“Không phải mà!” Elaine phủ nhận theo bản năng, “Đều là cô ta ép buộc tôi! T-Tôi không muốn chết, tôi ch-chỉ có thể lựa chọn chịu đựng. Hơn-Hơn nữa, cô ta là phụ nữ!”
Quý cô à, đâu cần phản ứng dữ dội thế chứ. Nếu tôi hỏi rằng hai người đã phát sinh quan hệ trên mức bạn bè chưa, liệu cô có nhảy xuống luôn không? Cũng may là con người tôi đủ tử tế, cân nhắc đến nỗi xấu hổ của cô, mới không trực tiếp thế… Hầy, dưới cái mặt nạ Gehrman Sparrow điên cuồng chính là một quý ngài như mình… Đây là con người thật của mình… Klein không đổi sắc mặt, chuyển hỏi:
“Cô thích kiểu món ăn thế nào? Có đặc biệt thích loại đồ ăn nào không? Ngọt, mặn, hay bình thường?
Cô ghét loại đồ ăn gì? Có loại nào khiến cô bị dị ứng không?
Cô có thói quen hạn chế ăn uống không? Nếu có thì là gì?”
“…”
Từng câu hỏi khiến Elaine cảm tưởng như mình đang nằm mơ, mọi thứ thật siêu thực.
Cô chưa từng nghĩ rằng người đối diện sẽ hỏi những câu như thế, giống như thể một kẻ theo đuổi đang hỏi xem sở thích của người trong lòng mình là gì vậy.
Không! Kẻ theo đuổi nào lại hỏi những câu kiểu thế chứ! Nó phải được thu thập gián tiếp thông qua những buổi trò chuyện, hoặc nghe ngóng từ những chỗ khác mới phải! Chẳng có bất kỳ người phụ nữ nào sẽ thích bị tra hỏi như thế hết! Đ-Đây còn giống bảng điều tra khảo sát do Rossell Đại Đế phát minh hơn… H-Hắn định làm gì? Hắn hỏi mấy câu này mà chẳng lộ ra chút biểu cảm nào cả. Mình sợ quá… Elaine im lặng một hồi, dưới ánh mắt băng giá chằm chặp của Klein, cô trả lời từng câu một.
Klein vẫn duy trì tư thế ngồi đổ người về trước, tiếp tục hỏi:
“Dáng ngồi bình thường của cô thế nào? Có động tác quen thuộc nào không…”
Càng trả lời, Elaine càng khủng hoảng bất an, vô thức cảm thấy trả lời những câu ấy xong thì bản thân mình sẽ biến mất luôn.
Đợi tới khi “Bảng điều tra khảo sát” khiến người ta vừa bối rối vừa sợ hãi này kết thúc, tâm tình cô trở nên trĩu nặng, vì cô nghi ngờ một kết cục tồi tệ đang chờ đợi mình phía trước.
Mình có nên liều một phen, thừa dịp hắn không chú ý thì nhảy khỏi xe ngựa không? Elaine nghiêm túc tính tới khả năng này.
Song, đối phương hoàn toàn không có dấu hiệu gì sẽ ra tay tấn công, khiến cô mãi mà không hạ quyết tâm được, cho rằng vẫn còn hy vọng giải quyết tình tình này một cách ôn hòa.
Nắm rõ tính cách, thói quen và sở thích của Elaine xong, Klein chuyển chủ đề về ‘Trung Tướng Bệnh Tật’:
“Cô có hiểu biết gì về Tracy?”
Elaine trầm mặc, môi cứ mấp máy mấy lần, song không thể nói thành câu.
Xe ngựa chạy thêm một lúc lâu nữa, cuối cùng cô cũng cười chua xót, nói:
“Cô ta có năng lực chiến đấu xuất sắc, sở trường là ẩn náu và nguyền rủa, có thể tàng hình và trở nên nhẹ hơn.
Cô ta nắm giữ thuật thế thân với một chiếc gương và ma trượng, điều khiển lửa đen và băng sương, có thể khiến kẻ địch trong một phạm vi nhất định đột ngột sinh bệnh, bao gồm cảm lạnh, viêm phổi, đau dạ dày và các loại bệnh khác. Càng chiến đấu với cô ta lâu, bệnh tật sẽ càng thêm nghiêm trọng, thậm chí từng có Người Phi Phàm trực tiếp đột tử vì bệnh tim.
Cô ta c-còn có thể tạo ra những sợi tơ vô hình để điều khiển kẻ địch. Cô ta hiểu biết rất sâu rộng về gi-giải phẫu học, có thể cực kỳ dễ dàng mang tới hoan du cho người khác chỉ qua tiếp xúc, là l-loại hoan du kia.
Cô ta sở hữu năng lực chủ động quyến rũ, khiến rất nhiều hải tặc chỉ mới đến gần cô ta đã từ bỏ kháng cự.
Cô ta th-thường khá thân thiện, nhưng lại rất tàn nhẫn với kẻ địch, rất thích phá hoại những điều tốt đẹp mà đối phương muốn bảo vệ, khiến họ chịu đựng đủ loại thống khổ và giày vò…”
Elaine không đi sâu vào chi tiết Tracy đã phá hoại những điều tốt đẹp của người khác thế nào. Trong này có rất nhiều câu chuyện tàn nhẫn, cũng có cả chuyện cười. Vị ‘Thiếu Nữ Bệnh Tật’ này đã từng khiến cha con kẻ thù tàn sát lẫn nhau, cũng như xúi giục vợ của một kẻ thù khác phản bội gã, khiến gã chứng kiến tận mắt.
Quả không hổ ma nữ, so với “Ma Nữ Hoan Du”, Danh sách 5 “Ma Nữ Thống Khổ” còn cao cấp hơn một tầng… Klein đã nắm giữa sơ bộ phong cách chiến đấu của Tracy, bình thản hỏi tiếp:
“Ả có vật phẩm thần kỳ gì không?”
“…Có, một chiếc vòng tay khảm kim cương. Chỉ cần đeo nó, Tracy sẽ rất khó bị tổn thương.” Elaine chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn nói bí mật của ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ ra.
Klein hỏi kỹ lại vài câu khác, thân thể hơi đổ về trước thẳng lên một chút.
“Tracy đang giúp Giáo phái Ma Nữ buôn người à?”
Đây là vấn đề hắn đã cực kỳ để ý kể từ sau khi nghe ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina nhắc đến.
Giáo phái Ma Nữ hợp tác với Ince Zangwill, liên quan tới vương thất, dính dáng tới một di tích dưới mặt đất không rõ địa điểm;
Tracy đang giúp chúng buôn người;
Baelen, kẻ bị ‘Người Treo Ngược’ xác nhận là dàn dựng nhiều vụ án nô lệ mất tích và sự biến mất của nhiều bộ lạc nguyên thủy ở đại lục Nam, cũng xuất hiện dưới di tích ngầm kia, hơn nữa còn là thành viên thượng tầng;
Tay buôn người lớn nhất ở Backlund, Capim có bảo vệ là Người Phi Phàm thuộc đường tắt ‘Trọng Tài’, mà đường tắt này lại được nắm giữ bởi hai phe vương thất Loen và vương thất Feynapotter…
Tất cả mọi chuyện được Klein xâu thành một chuỗi, nhưng hắn vẫn chưa vạch trần được cái gì cụ thể. ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ chính là một điểm đột phá.
“Giáo phái Ma Nữ là cái gì?” Elaine ngây ngẩn hỏi lại.
“Cô không cần biết.” Klein điềm nhiên đáp.
Nếu cô mà biết ma nữ là cái gì, rồi nghi ngờ vị ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ sở hữu sức quyến rũ tột cùng kia từng là một gã đàn ông dơ bẩn dã man, tôi sợ cô sẽ mất khống chế ngay tại chỗ luôn… Không cần cảm ơn, tôi là một người tốt… Klein thầm châm chọc trong đầu.
Elaine đè nén nỗi ngờ vực xuống, nhớ lại, đáp:
“Trong vài năm gần đây, đúng là cô ta đã vận chuyển mấy thuyền nô lệ, đầu giao dịch bên kia là ‘Thuyền Trưởng Điên’ Connors Victor. Nghe nói gã đã hợp tác sâu với rất nhiều tay buôn người và nô lệ ở Loen.”
‘Thuyền Trưởng Điên’ Connors Victor… Klein nhớ kỹ danh hiệu và tên gọi này.
Hắn khẽ gật đầu, giọng nói không còn trầm thấp như trước nữa, chuyển sang vẻ khá nhẹ nhàng:
“Cô đã tham gia vào những chuyện tương tự chưa? Từng làm hải tặc bán thời gian chưa?”
Tông giọng lịch sự và thân thiện ấy khiến Danitz đang lái xe vô thức rùng mình một cái, cảm thấy một Gehrman Sparrow trong trạng thái như thế còn đáng sợ hơn hẳn khi hắn lạnh lùng và không cảm xúc.
“Không.” Elaine lắc đầu, “Dòng máu của gia tộc Sauron chảy trong huyết quản tôi, tôi sẽ không khiến gia tộc phải hổ thẹn. Hơn-Hơn nữa, Tracy luôn nói, sẽ không để tôi lấm mình trong máu, nhìn thấy bóng tối. Tất cả đều sẽ do cô ta đối mặt.”
Ả đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá rồi đấy… Klein móc một xu vàng ra, lăn nó qua lại giữa các ngón tay như đang khiêu vũ.
Hắn không né tránh Elaine, bói toán ngay trước mặt cô, xác nhận xem cô có nói dối không.
Đáp án là đối phương cũng khá thành thật.
Đây cũng là vì mình không hỏi cụ thể gút mắc tình cảm giữa cô ta và Tracy, chứ không cô ta đã chẳng thẳng thắn như thế… Klein thầm thở dài, cất xu vàng đi.
Bấy giờ, xe ngựa cũng vòng vào bến cảng, nhưng không còn tới vị trí chiếc thuyền mà Elaine dự định đến nữa.
Klein ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đưa một bình kim loại nhỏ cho Elaine:
“Dùng chất lỏng trong đó tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt cô.”
“Tại sao?” Elaine vô thức hỏi ngược lại.
“Đây không phải là câu cô nên hỏi.” Klein lại đổ người về trước, đáp với vẻ không cảm xúc.
Dù hơi ấm ức và tức giận, song Elaine không hề muốn châm ngòi mâu thuẫn với hắn vào thời điểm mấu chốt này. Cô đành phải vặn nắp bình ra, ngửi ngửi mùi hương, thử xem nó có độc không.
“Dùng trực tiếp à?” Cô hỏi.
Klein “Ừ” một tiếng đơn giản.
Elaine cầm chiếc khăn tay trắng và đổ một chút chất lỏng trong bình kim loại nhỏ lên nó, lau mặt, nhanh chóng xóa đi lớp cải trang trước đó.
Vẻ đẹp trung tính biến mất, đường cong khuôn mặt cô trở nên mềm mại hơn, bộ dạng nguyên bản của Elaine hiện ra trong mắt Klein.
Cẩn thận quan sát xong, Klein thản nhiên cất tiếng:
“Bỏ mũ xuống, xõa tóc ra.”
Hàng lông mày Elaine hơi nhíu lại, cô luôn cảm thấy tiếp theo sẽ là những mệnh lệnh mình không thể chấp nhận nổi, chẳng hạn như cởi trang phục ra.
Cô hít một hơi thật sâu, bỏ mũ, gỡ búi tóc đỏ xuống, vẻ ngoài lập tức trở nên vô cùng dịu dàng.
Klein thẳng lưng, tựa vào vách xe đằng sau, ra lệnh với ngữ điệu như thường:
“Cô có thể cải trang lại một lần nữa.”
Tên này điên à? Giày vò một hồi lâu như vậy, cuối cùng lại trở về như cũ sao? Elaine giận mà không dám nói gì, lo lắng đối phương sẽ đưa ra những yêu cầu không tốt. Cô vội vàng mở vali hành lý ra, cầm gương, soi mặt mình.
Lớp hóa trang bị tẩy sạch sẽ thật… Cô sửng sốt một chút, nhanh chóng trang điểm, quấn tóc lên.
Khi xe ngựa dừng lại, cô đã trở về làm một nam thanh niên trẻ đẹp.
Klein thoáng gật đầu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ trước khi thu hồi tầm mắt.
“Một câu hỏi cuối cùng.”
“Là gì?” Elaine sốt ruột hỏi.
Klein nâng tầm mắt lên một chút, cơ mặt hơi giật giật:
“Cỡ ngực của cô là bao nhiêu?”
“…” Elaine thoạt sững sờ, rồi mặt đỏ ửng lên.
Đây không phải loại đỏ mặt giống như đang thẹn thùng, mà là loại đỏ mặt giống như đang muốn vung tay đấm vào cằm người ngồi phía đối diện.
Klein vẫn nhìn thẳng không tránh né, bình tĩnh bồi thêm một câu:
“Đây là một câu hỏi học thuật.”
“…” Thấy chẳng có chút ham muốn tình dục nào trong ánh mắt đối phương, Elaine hít một hơi sâu, nhắm mắt lại, trả lời câu hỏi.
Klein thầm thở phào, lấy ra một tấm vé tàu và một xấp giấy.
“Chứng minh thư mới, vé tàu đi Cảng Tiana.
Đến đó, mua vé đi Cảng Pritz.”
Elaine cảnh giác liếc hắn, nhận vé tàu và tư liệu, xách vali hành lý, cẩn thận từng chút một bước xuống xe ngựa, đưa mắt nhìn con tàu mình sắp đi.
Klein theo sau lưng cô, dõi mắt nhìn cô rời đi. Liếc từ khóe mắt, hắn phát hiện ra Danitz đang nín cười vô cùng chật vật.
______
707DefenderOfJustice: trap time!! („ಡ ω ಡ„)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT