Danitz cau mày đưa mắt nhìn Gehrman Sparrow rời khỏi phòng, không chắc mục đích thực sự của đối phương là gì.
Rốt cuộc tên này đang theo đuổi thứ gì vậy? Tiền tài, của cải? Nhưng hắn vốn có thời gian và cơ hội mang đầu của ‘Sắt Thép’ Mavity và ‘Bụi Gai Máu’ Hendry đi, đổi thành gần mười ngàn bảng tiền thưởng mà. Ừm, dù đã chia bớt vài phần trăm, cũng còn khoảng bảy, tám ngàn bảng. Thế mà hắn lại không làm, hơn nữa còn hào phóng chia sẻ chiến lợi phẩm cho mình. Mâu thuẫn quá vậy. Khi nghe thấy mình là ‘Liệt Diễm’, phản ứng đầu tiên của hắn là nhắc đến số tiền thưởng 3000 bảng mà… Theo cách nói của thuyền trưởng, chuyện này không khoa học…
Sao hắn lại cố tình từ bỏ số tiền thưởng? Trừ phi… Trừ phi hắn có biện pháp nhận được an toàn hơn, hoặc cố tình để lại cho ai đó? Ừm… Hắn đã chuẩn bị cho sự xuất hiện của Kẻ Trừng Phạt… H-Hắn có mạng lưới quan hệ và con đường tình báo của riêng mình! Bằng cách này, mọi chuyện đều có thể giải thích được!
Thêm khả năng về tồn tại của vị Bán Thần đã giết chết Qilangos kia. Ui, sau lưng Gehrman Sparrow là cả một tổ chức bí ẩn hùng mạnh đấy!
Bị suy đoán của chính mình dọa cho phát sợ, Danitz cố sử dụng ngôn ngữ cơ thể để diễn tả cảm xúc theo bản năng, nhưng lại quên mất cánh tay trái vẫn đang gãy xương, tức thì bị đau đến nhăn răng.
Điều này càng khiến gã hoảng sợ hơn nữa. Gã không muốn để thuyền trưởng gặp mặt cái tên điên cuồng nguy hiểm như thế.
Thậm chí, gã còn nghi ngờ động cơ thật sự của Gehrman Sparrow chính là 26,000 bảng tiền truy nã thuyền trưởng kia!
Nếu một chọi một, chưa chắc tên điên đó có thể thắng nổi thuyền trưởng, ngoài ra còn có lái chính, phó nhì, phó tam và mấy thủy thủ trưởng chúng ta. Nhưng hắn có một tổ chức sở hữu thực lực đáng sợ chống lưng đấy! Muốn làm hại thuyền trưởng ấy hả, bước qua xác ta trước đã! Danitz ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, tràn ngập trong cảm giác bi tráng về sự hy sinh của bản thân.
Gã giơ tay sửa sang tóc tai, “Ừm” một tiếng thật dài, tự nhủ:
“Cứ quan sát, quan sát trước đã. Chắc Gehrman Sparrow thật sự chỉ muốn hỏi một số chuyện thôi.”
Gã vô thức nhìn quanh, nhận ra Thảm Bay và Áo Choàng Bóng Tối đều đặt ở đây, không mất thứ nào.
Nói cách khác, Gehrman Sparrow để lại tất cả mọi thứ thuộc về mình. Hắn không sợ mình nhân cơ hội chạy trốn à? Hay hắn đã trộm tóc của mình để tiện xem bói rồi?
Không, không, hắn là một tiên điên cuồng. Dù có dùng tới tóc, hắn cũng sẽ đi thẳng tới nhổ một sợi, đời nào lại lén lút chứ… Đúng, sau lưng hắn có cả một tổ chức mạnh mẽ và bí ẩn cơ mà! Ch-Chắc lúc này đang có một nhân viên của tổ chức kia giám sát mình trong bóng tối, chờ mình rời đi, chờ mình tìm tới thuyền trưởng… Quá âm hiểm!
Chắc chắn Gehrman Sparrow cố tình ra ngoài! Danitz cảm thấy nhờ vào kinh nghiệm và trí tuệ của mình, gã đã nắm bắt được chân tướng sự việc.
Gã thong thả đi tới đi lui vài bước, lại ngồi xuống ghế bành, thầm cười nhạo trong lòng:
Ta không đi đấy!
Ta muốn nhìn xem rốt cuộc các ngươi định làm trò gì!
Ta sẽ không mang nguy hiểm đến chỗ thuyền trưởng đâu!
…
3 giờ 15 phút chiều, Đảo Symeem.
Hòn đảo này cũng là một phần của Quần đảo Rorsted, nhưng là nơi xa Thành Khảng Khái – Bayam nhất. Muốn tới nơi phải tốn gần 5 giờ đi tàu chở khách.
Trên đường, Klein tiện mua một bộ quần áo mang phong cách bản địa và một cái vali hành lý để đổi quần áo thay ra. Tổng cộng hết 14 saule, chưa tới 1 bảng.
Rẻ thật đấy, vẫn còn dư cho một bộ trang phục chính thức nữa… Mặc quần ống rộng, áo khoác jacket nâu dày, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu nâu nhạt, Klein thay đổi gương mặt thành một người dân bản địa không hề nổi bật, bước xuống tàu chở khách, tiến vào bến cảng khá cổ xưa của Đảo Symeem. Hắn đã dành thời gian để mua trang phục và biến đổi hình tượng nên lỡ mất chuyến tàu lúc 9h, chỉ còn cách ngồi chuyến 10h này.
Nghĩ đến chi phí phải bỏ ra để đóng vai, hắn không nhịn được bắt đầu tính toán tình hình tài chính hiện tại của mình:
Đặc tính phi phàm “Người Không Mặt” bán được 3835 bảng, tiền thưởng hải tặc là 3000 bảng. Dù mình chưa cầm tận tay 6825 bảng này, nhưng chỉ cần ngài ‘Người Treo Ngược’ không bị lộ, cơ bản là mình đã có thể đưa vào dự toán…
Tiền cảm ơn từ đám người Donna và chỗ mình còn dư cộng lại lẻ tẻ 255 bảng…
Trên người ‘Sắt Thép’ Mavity có 26 bảng 11 saule 8 penny…
Ừm, còn có 5 xu vàng tiền “đặt cọc khoang tàu” nữa…
Gần đây mình chẳng động gì đến tiền, chi tiêu các thứ cộng lại cũng chỉ hết hơn 1 bảng. Đây quả là một chuyện đáng ăn mừng…
Cứ tính như thế, mình sẽ có 7110 bảng. Hơn nữa mình vẫn còn đặc tính phi phàm của “Ác Mộng” và bong bóng cá Người, mấy thứ này cũng khá đáng giá.
Nghĩ lại một chút, mình đã kiếm được 3000 bảng với đặc tính phi phàm “Xác Sống”, thứ sau còn trị giá từ 3000 đến 5000 bảng. Nói cách khác, thu nhập vào khoảng bảy, tám ngàn bảng… Đây mới chỉ là từ ‘Sắt Thép’ Mavity, ‘Bụi Gai Máu’ Hendry và Squall thôi đấy, vả lại đã rơi rớt không ít rồi… Quả thật đi săn hải tặc là một công việc rất tốt. Vừa có thể thi hành chính nghĩa, trừng phạt tội ác, bảo vệ kẻ yếu, lại vừa giúp bản thân giàu lên chỉ sau một đêm…
Klein vô thức quay đầu sang bên cạnh, chỉ nhìn thấy màu nước biển trong hơn hẳn so với ở Bayam, như thể giống một viên đá quý xanh biếc khổng lồ lấp lánh, phản chiếu ánh sáng vàng óng dưới ánh mặt trời.
Quả nhiên, không phải vô cớ mà hết thế hệ nhà thám hiểm này đến thế hệ nhà thám hiểm khác đều ra biển tìm kiếm của cải. Dù đã khấu trừ linh tính còn sót lại của oán linh cổ xưa, mắt của quỷ Tượng Đá Sáu Cánh, nước từ suối vàng ở Đảo Sonia và những chi phí khác cho vật liệu phụ trợ của “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”, số tiền còn lại cũng đủ để mình mua được một trang viên khá ổn ở đây, ở Vịnh Desi, ở một thuộc địa trên lục địa Nam, nơi không phải khu vực đại đô thị… Nghe nói phong cảnh nông thôn ở Loen đẹp như tranh vẽ. Nếu thực sự không thể quay trở về, mình có thể cân nhắc tới việc định cư ở nơi tương tự… Ừm, mình vẫn còn 10% cổ phần Công ty Xe đạp Backlund, lợi nhuận sau này sẽ không thấp đâu… Với niềm tin ấy, Klein thẳng lưng lên, suy ngẫm về tương lai.
Sau một hồi mặc sức thả cho trí tưởng tượng bay cao bay xa, Klein bắt đầu nghĩ tới những vấn đề thực tế hơn. Đó là nên bán đặc tính phi phàm “Ác Mộng” đi, hay nên tìm cơ hội trả lại cho Giáo hội Đêm Tối, hoặc chế tác thành vật phẩm thần kỳ thông qua “Công Tượng”.
Còn tùy vào tình hình, phương án lý tưởng nhất là bán cho Giáo hội… “Liệt sĩ” Klein đã lấy mất hai phần ma dược từ Kẻ Gác Đêm nghĩ mà không quá chắc chắn.
Cùng lúc, hắn hy vọng nhóc ‘Mặt Trời’ sẽ sớm thăng cấp đến Danh sách 7, có đủ tư cách tiếp xúc với phương pháp loại trừ ô nhiễm tinh thần bên trong đặc tính phi phàm.
Về phần giải phóng vị “Tư Tế Ánh Sáng” khỏi găng tay, hắn cũng không vội vàng gì. Nhóc ‘Mặt Trời’ mới chỉ vừa nhận phối phương ma dược của Danh sách 7, tạm thời không có nhu cầu gì với phần sau, còn phải chờ một thời gian rất dài nữa. Trong khi đó, năng lực của “Tư Tế Ánh Sáng” dùng để đối phó với đám hải tặc như ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ vô cùng hữu hiệu, hơn xa Trâm Ngực Thái Dương.
Từng ý tưởng dần lắng xuống, Klein bước vào thị trấn cảng nhỏ.
Nơi đây chủ yếu là người bản địa. Họ có nước da màu đồng, tóc đen xoăn tự nhiên, cơ thể tỏa ra mùi hương từ việc tiếp xúc lâu dài với gia vị.
Sau khi thay đổi dung mạo và hỏi về tình hình của Runy cũng như tin báo tử của Winter đã được truyền tới hay chưa, Klein tìm một góc vắng, dùng tay lau mặt, biến đổi thành khuôn mặt có đường nét khắc sâu, dáng người cao gầy của Winter.
Hắn xách vali hành lý, đi vòng quanh khu vực ngoại ô thị trấn, nhìn thấy phòng chưng cất rượu của gia đình Runy.
Cô gái với mái tóc nâu sẫm đã không thể gọi là một thiếu nữ nữa. So với hình ảnh trong trí nhớ của Winter, trông cô đã trưởng thành hơn nhiều.
Cô đang quét dọn lối vào, chung quanh không một bóng người.
Phù… Klein hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, cảm thấy đáy lòng ngổn ngang cảm xúc khó xử.
Vốn là một anh hùng bàn phím không thua ai, hắn biết rõ những học thuyết về trường phái diễn xuất theo phương pháp cũng như diễn xuất thể nghiệm, nhưng lại thiếu sót bước lý giải sâu hơn. Hắn chỉ có thể tự thử nghiệm phỏng đoán về tâm trạng của Winter và biểu hiện nên có dưới cảnh tượng như thế này theo ý hiểu của mình.
Cuối cùng, hắn nhắm mắt lại, tiến tới.
Runy nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, thấy rõ vị khách tới thăm.
Cô khẽ hé miệng ra, thốt lên một âm thanh “Ơ” hơi sửng sốt rồi nghiêm mặt lại:
“Sao anh lại đột ngột quay về rồi?”
Nhớ kỹ, ngươi chỉ đang biểu diễn… Klein lộ ra một nụ cười:
“Anh đến để nói lời vĩnh biệt với em.”
Hắn nói bằng thổ ngữ địa phương pha chút ngữ điệu dở dở ương ương của Bayam.
Ngôn ngữ của Quần đảo Rorsted cũng bắt nguồn từ tiếng Feysac cổ, thuộc về mặt biến chủng khác. Đối với bán sử gia như Klein mà nói, việc nắm giữ cơ bản cũng không quá khó, chỉ hơi tốn thời gian một chút thôi.
“Vĩnh biệt?” Runy kinh ngạc hỏi ngược lại.
Klein nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, cười cười:
“Anh muốn truy tìm một kho báu, không biết khi nào mới trở về.
Đến khi ấy, anh sẽ xuất hiện cùng với một khoản tiền khổng lồ. Anh sẽ mua một trang viên ở vùng ngoại ô, trồng ít cây cao su, xây một vườn nho, có nơi xay bột, hầm rượu và xưởng rèn của riêng mình, khiến không khí tràn ngập đủ loại gia vị. Sau đó anh sẽ mua vài nô lệ, thuê mấy người hầu như những ông chủ kia, haha, nhưng vẫn còn thiếu một thứ.”
Hắn chiến thắng cảm giác sắp nổi da gà, quay mặt sang nhìn thẳng vào mắt Runy:
“Anh còn thiếu một người vợ, thiếu một nữ chủ nhân của trang viên.
Runy, anh thích em, anh muốn lấy em. Lý do hôm nay anh nói ra không phải để nhận được lời đáp, mà vì anh sợ sẽ không còn cơ hội nói cho em nữa.”
Hơ… Sao phản ứng này cứ sai sai thế nào ấy nhờ… Klein cố tình bày ra biểu cảm sửng sốt.
Runy kìm giọng xuống:
“Ba năm trước, ba năm trước, em đã chuẩn bị kỹ càng để cùng đi Bayam với anh. Kết quả, kết quả anh lại không hề nói câu gì! Đồ hèn nhát này! Đồ hèn nhát này!
Giờ anh mới nói cho em thì còn tác dụng gì? Anh sắp ra biển rồi, và có lẽ sẽ không bao giờ trở về được nữa!”
Càng nói, cô càng kích động:
“Anh nói ra rồi, nên tự anh sẽ thấy hạnh phúc, không còn nuối tiếc gì. Nhưng em thì phải làm sao đây? Vẫn tin tưởng anh sẽ trở về, tiếp tục sống trong đau đớn khổ sở à? Đồ ích kỷ chết tiệt nhà anh!”
Cô vung cây chổi trong tay, quật về phía Winter đứng đối diện.
Klein biết rằng, vào lúc này, Winter thực sự sẽ đánh bay cái chổi đi, ôm lấy cô gái, nói với cô rằng mình sẽ không còn ra biển nữa. Nhưng hắn lại không làm nổi, chỉ có thể giả vờ chật vật bị đuổi đi, chạy thẳng tới một con hẻm nhỏ gần đó, khẽ đập đầu vào vách tường, thầm tự mắng:
Xấu hổ đ*o thể chịu được!
Xấu hổ đ*o thể chịu được…
Runy trở lại cửa ra, nhặt cây chổi lên, ngồi xổm xuống.
Khuôn mặt cô xám ngắt, không biết cô đang nghĩ gì.
Trong mơ hồ, cô nghe thấy một âm thanh, sau đó cả người ngủ thiếp đi.
Sử dụng bùa chú xong, Klein quay ra đặt Runy đang nằm trên mặt đất dựa vào vách tường, còn mình thì nhanh chóng rời khỏi nơi đây, trốn đến nơi thật xa để lén quan sát kết cục.
Runy nhanh chóng tỉnh dậy, nhận ra mình vừa ngủ thiếp đi tự lúc nào mà không hay. Tựa như tất cả mọi thứ vừa nãy chỉ là một giấc mơ.
Cô vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, không động đậy mất một lúc.
Chợt, cô vùi đầu xuống, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng chửi nhỏ:
“Winter, đồ ích kỷ chết tiệt nhà anh!”
Hầy. Đã cảm nhận được một chút cảm giác tiêu hóa, Klein thay đổi dung mạo, rời khỏi nơi đây.
Hắn còn phải ở lại một đêm trên Đảo Symeem vì sáng mai mới có tàu chở khách đi tới Bayam.
_______
707DefenderOfJustice: đến chương này thì phải thốt lên "Ôi Klein ơi~" =))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT