Donna giật mình trốn ra sau, đôi đồng tử co rút kịch liệt, miệng há lớn, tiếng thét đã treo trên đầu môi chỉ chực bật ra.
Nếu trước đó chưa nhìn thấy người đưa tin, chắc chắn cô bé sẽ không thể kiểm soát nổi bản thân, hãi hùng mà lảo đảo đứng lên, kệ cho bàn ghế lật đổ.
May thay, cô bé đã không còn là một tiểu thư nhỏ bé hoàn toàn không hiểu chuyện trên biển khi mới bắt đầu bước chân lên tàu Bạch Mã Não. Giọng nói của cô bé có vẻ đanh hơn khi giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ, lắp bắp:
“Có-có xác sống!
Một xác sống không đầu!”
Cô bé dùng loại xác sống thường thấy nhất trong truyền thuyết dân gian để miêu tả thứ đáng sợ mình vừa nhìn thấy.
Cecile đứng bật dậy, đi hai bước lại gần bên Donna, nhìn cuồng phong gào thét bên ngoài cửa sổ, cẩn thận quan sát mấy giây.
“Đâu có gì đâu.” Cô ta nói thật lòng.
Donna rụt người về sau, cố lấy can đảm, cẩn thận rướn người lên trước từng chút một, ghé qua, chỉ thấy cây cối bên ngoài lắc lư, vật linh tinh bay tán loạn, không hề có một người nào đi trên đường.
“V-vừa rồi đúng là có người mà. Ô-ông ta mặc áo măng tô đen, không có đầu, cổ đang chảy máu!” Donna vừa nói vừa khoa tay múa chân để thuyết phục những người lớn ở đây tin mình.
Cha cô bé, Urdi Branch chống bàn đứng lên, lại gần cửa sổ, nhìn một hồi:
“Donna, đêm nay con không được phép đọc “Tuyển tập tiểu thuyết kinh dị của Fonce” nữa!”
“Nh-nhưng mà…” Donna ấm ức muốn thanh minh.
Đúng lúc ấy, Cleves lên tới lầu hai, tiếp cận mọi người, hỏi:
“Chuyện gì vừa xảy ra?”
“Donna bảo vừa nhìn thấy xác sống bên ngoài, một xác sống không đầu.” Một vệ sĩ khác là Teague khẽ cười, giải thích.
Cleves im lặng hai giây, gật đầu với Donna:
“Không sao đâu, mọi chuyện sẽ qua thôi.
Gió bên ngoài rất lớn, rất nguy hiểm. Chúng ta sẽ rời đi ngay khi mọi thứ bình thường trở lại.”
Trong mắt Donna, lời nói của chú Cleves cho thấy chú tin tưởng mình và lựa chọn cách giải quyết vấn đề an toàn nhất. Còn trong mắt nhóm người Urdi, Teague thì đây chỉ là mánh khóe an ủi đứa trẻ một cách vụng về.
Thấy Donna vẫn hơi lo lắng, thân chủ thật sự cũng không quá hài lòng, Cleves kéo một chiếc ghế ra, bình tĩnh cất tiếng:
“Cảng Bansy có một phong tục kỳ lạ. Vào đêm thời tiết thay đổi kịch liệt, không nên ra ngoài, cũng không được đáp lại bất cứ tiếng gõ cửa nào.”
“Nếu mở cửa ra, sẽ bị xác sống bắt đi ạ?” Denton đã nhìn thấy người đưa tin bằng xương trắng với chị gái mình, bừng tỉnh hỏi.
“Có thể xem như vậy.” Cleves cầm cốc nước đun sôi để nguội lên uống một ngụm.
Hóa ra là thế… Donna trấn tĩnh lại, tin rằng chỉ cần không rời khỏi nhà hàng, mình sẽ không phải đụng độ mấy xác sống đáng sợ kia.
Đến tận giờ phút này, cô bé mới nhận ra khách hàng xung quanh đều đã dồn hết sự chú ý về phía này vì động tĩnh vừa nãy.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm, Donna cảm thấy toàn cơ thể đều thẳng căng, vô thức chỉ muốn vùi thấp đầu, tránh phải nghe thấy người ta nói gì.
Mình đâu có làm gì sai! Mình thật sự nhìn thấy mà! Donna kiên cường thẳng cổ, nhìn lướt xung quanh một vòng.
Cô bé trông thấy một quý ngài mặc trang phục đuôi én và một quý cô mặc váy tuyệt đẹp thu hồi tầm mắt, trông thấy họ cúi thấp đầu, cầm thìa lên, xúc khối máu đông màu đỏ sẫm trộn hương liệu trong bát, đưa vào miệng.
Dưới ánh sáng từ chiếc đèn trần thủy tinh, bờ môi họ nhuộm một vệt máu đỏ rực, sắc mặt họ trở nên nhợt nhạt hẳn. Sự đối lập cực điểm đó khiến Donna dâng lên một nỗi sợ hãi không thể diễn tả nổi.
Cô bé quay đầu lại, chờ bữa tối dọn ra, thầm cầu nguyện Nữ Thần rằng cơn cuồng phong này sẽ dừng lại càng sớm càng tốt.
…
Bưu điện cảng Bansy.
Elland và lái chính vừa gửi xong tình báo cho Hải quân, chợt nhận ra tiếng gió rít gào bên ngoài, khiến cửa ra và cửa sổ rung bần bật.
“Thật tình, thời tiết ở đây luôn bất ổn như vậy.” Elland đội chiếc mũ hình thuyền lên, thở dài cười nói.
Lái chính của ông ta, Harris thì bật cười thành tiếng:
“Chứ không thì sao họ lại tự gọi là Viện Bảo Tàng Thời Tiết?”
“Tốt nhất là các ngài đừng ra ngoài. Truyền thuyết kể rằng cứ cố làm thế sẽ mất đầu đấy.” Nhân viên bưu điện là một quý cô có mái tóc nâu xoăn nhắc nhở họ với tông giọng chậm rãi.
“Tôi biết, nhưng tôi đã thử mấy lần rồi, chưa từng xảy ra chuyện gì cả.” Harris không quan tâm, kéo cửa chuẩn bị rời đi.
Elland dừng anh ta lại, suy tư một hồi mới cất tiếng:
“Đến giáo đường bên cạnh thì sẽ không sao chứ?
Bưu điện các cô sắp đóng cửa mà, đúng không?”
“Không thành vấn đề.” Quý cô tóc nâu xoăn kia vẫn trong tư thái khoan thai.
Elland gật đầu, kéo cửa bưu điện ra, chống chọi với cơn cuồng phong thổi ngược chiều có thể cuốn bay cả trẻ con, khó khăn bước tới giáo đường Bão Táp cách mấy chục mét.
Lái chính Harris ấn chặt mũ của mình, đi bên cạnh thuyền trưởng như muốn bày tỏ ý định vọt thẳng về tàu Bạch Mã Não ngay.
Nhưng ngay khi định mở miệng, gió xoáy như lấp đầy khoang miệng, khiến những âm thanh muốn thốt ra bị chặn lại, nhét ngược trở về.
Ấp úng một hồi, anh ta sáng suốt ngậm miệng, không dám đưa ra đề nghị rõ ràng thiếu thực tế ấy nữa.
Lúc này là 7 giờ kém 15 phút, có thể xem là chạng vạng tối, nhưng cửa chính giáo đường Bão Táp vẫn rộng mở, chào đón tín đồ.
Cuồng phong yếu hẳn đi khi đến khu vực này. Ít nhất Elland và Harris cũng không còn lo chiếc mũ sẽ bỏ mình mà bay bất cứ lúc nào.
Tiến vào giáo đường, đi hết hành lang âm u, nghiêm trang, họ đặt chân trước đại sảnh cầu nguyện, trông thấy một người đàn ông mặc áo choàng mục sư màu xanh biển sẫm đang ngồi ở hàng đầu tiên. Người này an tĩnh nhìn Thánh Huy Bão Táp khổng lồ tạo nên từ biểu tượng cuồng phong, sóng biển và tia chớp trên tế đàn.
Elland cười dựa sát vào, vỗ vai bóng người quen thuộc kia:
“Jess, Giám mục của các ông đâu?”
Bị vỗ một cái, đầu vị mục sư kia lắc lư.
Rồi, nó gục về đằng trước, bịch một cái, rơi xuống đất, lăn lông lốc.
Từ cổ mục sư, máu tươi phun ra như suối, bắn đầy lên mặt Elland.
Cảm giác lạnh buốt ẩm ướt truyền vào trong lòng, con mắt Elland bị một màu đỏ rực phủ kín.
Tất cả những thứ còn lại trong tầm nhìn của ông ta là một thế giới màu máu và cái đầu vừa lăn vài vòng cuối cùng cũng dừng lại, để lộ khuôn mặt hướng lên trên với ánh mắt mờ đục.
…
7 giờ 15 phút, Klein và Danitz vừa đi ra khỏi phòng ăn khoang hạng nhất, phát hiện ra cơn gió vừa thổi cho con tàu lắc la lắc lư đã dịu đi đáng kể.
Ngẫm nghĩ hai giây, Klein bước thẳng tới cửa vào của khoang tàu, hỏi thuyền viên đang canh gác:
“Còn ai chưa về?”
Thủy thủ kia đã nhìn thấy vị khách này thưởng thức món thịt cá Người tuyệt hảo với thuyền trưởng, nên không che giấu gì:
“Trừ gia đình Branch và gia đình Timothy đến nhà hàng Lime, tất cả hành khách đều đã trở về trước khi cơn gió nổi lên. Haha, nơi đó khá xa, thời gian dùng bữa chắc cũng khá lâu.
À phải rồi, thuyền trưởng và lái chính đến bưu điện, họ cũng chưa quay lại.”
Klein thoáng gật đầu, trầm mặc quay về phòng 312.
Hắn đứng bên cửa sổ, nhìn gợn sóng biển nhè nhẹ bị gió thổi. Dù không sử dụng mảnh không gian thần bí phía trên màn sương xám để xem bói, chỉ nhờ vào mách bảo của trực giác linh tính, hắn cũng đã lờ mờ phát giác có chuyện gì đó không hay đang nổi lên, đang diễn ra.
Chờ thêm năm phút nữa, hắn vẫn chưa thấy thuyền trưởng Elland và gia đình Donna quay trở lại.
Klein nghiêng đầu nhìn Danitz một chút, khiến hải tặc nổi danh này đang nằm ườn trên ghế bành ngồi thẳng dậy.
Klein đảo mắt, chẳng nói chẳng rằng, bước vào nhà vệ sinh.
Đóng cánh cửa sau lưng lại, hắn rút người giấy ra giả trang, tiến lên phía trên màn sương xám, chuẩn bị bói toán thêm lần nữa.
Trước đó, điều hắn cân nhắc là nguy hiểm tiềm ẩn trên cảng Bansy, nhưng giờ gió đã nổi lên, hắn muốn xác nhận mức độ nguy hiểm hiện tại.
“Cảng Bansy có nguy hiểm.”
Klein cầm con lắc, trầm giọng tụng niệm câu bói.
Sau khi nhẩm đi nhẩm lại, hắn mở mắt ra, phát hiện mặt đá topaz đang xoay thuận chiều kim đồng hồ, nhưng biên độ không lớn, tốc độ cũng không nhanh.
Có nguy hiểm, nhưng nằm trong giới hạn có thể chấp nhận được… Điều này khá mâu thuẫn với gợi ý mình nhận lúc trước… Klein chống hai khuỷu tay lên mép bàn đồng dài, lẩm bẩm trong nghi hoặc.
Hắn nhanh chóng nảy ra một suy đoán khả thi, chính là nguy hiểm hiện tại không phải nguy hiểm tiềm ẩn. Trừ phi hắn kích hoạt phải cái gì, hoặc cố tình điều tra sâu vào chuyện nào đó, mới khiến tảng băng ngầm dưới mặt biển hiện ra.
Có vẻ nguy hiểm tiềm ẩn này đã tồn tại từ ba đến bốn trăm năm trước, thậm chí còn lâu hơn nữa, cũng không phải do mình đến đây mới có… Ừm, thậm chí nguy hiểm hiện tại còn có khả năng chả liên quan gì đến nguy hiểm tiềm ẩn. Xui thay, mình không đủ thông tin thiết yếu, không thể bói toán chỉ dựa trên suy đoán được… Giải đọc xong, Klein nhanh chóng quay lại thế giới hiện thực, rời nhà vệ sinh, tìm một cái ghế tựa, ngồi xuống.
Hắn trầm mặc, do dự, mãi một lúc lâu vẫn chưa động đậy, khiến ‘Liệt Diễm’ Danitz vô thức cảm thấy cực kỳ bất an.
Kể từ khi Gehrman Sparrow nói cảng Bansy ẩn chứa nguy hiểm đến giờ, vị hải tặc nổi tiếng này vẫn hơi lo lắng.
Có thể khiến quái vật này thay đổi chủ ý, tránh xa nguy hiểm ở nhà hàng Lime, chắc chắn là hết sức đáng sợ… Tại sao kỳ nghỉ này của mình lại thảm như vậy? Đúng là bị vận rủi quấn thân! Bầu không khí ngột ngạt đến nỗi Danitz đứng ngồi không yên, đành phải đi qua đi lại.
Đúng lúc này, gã nhìn thấy quái vật Gehrman Sparrow đứng dậy, cài hai cúc trên trang phục, đến bên giá treo áo mũ cạnh cửa.
Lấy mũ phớt xuống, Klein vẫn chẳng bộc lộ cảm xúc, nói với ‘Liệt Diễm’ Danitz:
“Ngươi được tự do.”
“Hả?” Danitz chỉ thấy chuyện này thật hoang đường.
Gã lập tức hiểu ra đối phương đang định làm gì, ngạc nhiên bật thốt:
“Anh muốn đi cứu thuyền trưởng và những người bình thường kia à?
A-Anh vừa tự nói bên ngoài rất nguy hiểm còn gì!”
Klein đội mũ phớt, cầm gậy batoong bằng gỗ cứng lên, vặn nắm tay cửa, bình thản đáp:
“Họ hợp tác với ta.
Họ giữ bí mật cho ta.
Ông ta đãi ta món cá Người.
Ông ta giúp ta bồi thường thiệt hại cho ‘Cá Mập Trắng’.”
“…” Danitz nhất thời không kịp phản ứng, vô thức hỏi lại:
“Bồi thường bao nhiêu cơ?”
“Vài saule.” Klein mở cửa phòng, bước ra ngoài.
Tên điên! Tên này hoàn toàn bị điên rồi! Dù là cách hắn đối xử với người khác hay cách người khác đối xử với hắn, hắn vẫn là một tên điên! Danitz hé miệng ra, không thốt nên lời.
Còn may, mình là một người bình thường! Mình sẽ chờ ở nơi an toàn! Danitz thu hồi tầm mắt, nửa chế giễu nửa vui mừng nghĩ.
Suy nghĩ vừa dứt, cuồng phong lại ập tới, gió đập mạnh đến nỗi kính cửa sổ rung lên ken két, khiến ngọn nến trong phòng bập bùng chớp tắt.
Ngó khung cảnh tăm tối mù mờ này, Danitz chợt nghĩ tới một vấn đề:
Con tàu này thả neo ở cảng, mà cảng này cũng là một phần của cảng Bansy, cũng không an toàn, có khả năng cũng bị nguy hiểm!Nếu mình phải đợi một mình ở đây, thì thà đi cùng tên quái vật kia còn hơn! Ít nhất…ít nhất hắn cũng rất mạnh! Cơ thể Danitz phản ứng trước cả não bộ, gã chạy ra khỏi phòng 312, bắt kịp với Klein đang chuẩn bị rời khoang tàu.
Klein quay đầu lại nhìn gã một cái, dù không nói gì, nhưng vẻ khó hiểu của hắn đã hiện rất rõ.
Danitz vội cười lớn tiếng:
“Nếu chỉ là một mối nguy nho nhỏ như thế mà chọn rút lui, tôi sẽ bị tất cả hải tặc trên biển Sonia chế giễu mất!”
Kiếm cớ… Klein không bóc trần gã, chỉ mượn một ngọn đèn bão từ vị thuyền viên đang canh cửa.
Xách đèn bão tù mù, cầm gậy batoong gỗ cứng, mặc lễ phục dài, hắn đi dọc theo mạn tàu, tiến vào bến cảng mờ tối.
Danitz vừa oán thán, vừa vững vàng theo sát bên cạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT