Hắn vốn nghĩ rằng “Kẻ Nghịch Thần” xuất hiện tại thành Bạch Ngân ở “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” là hậu duệ của gia tộc Amon cổ xưa. Nhờ thừa kế di sản do tổ tiên để lại, y đã từng bước leo lên cấp bậc Bán Thần. Không ngờ, đối phương lại rất có thể đã sống hơn hai ngàn năm, là thành viên của gia tộc Amon khi thịnh vượng nhất!
Lão già cổ đại này… Y còn sống nhăn, sao tự dưng lại đi xây lăng mộ cho mình? Giả chết để thoát thân, hay còn vì lý do gì khác? Như là tránh vết tích thời gian để lại trên cơ thể mình chẳng hạn? Y có thể sống từ Kỷ thứ Tư đến Kỷ thứ Năm là dựa vào việc cướp đoạt sinh mệnh của người khác à? Mình vốn đoán y là Danh sách 3, Danh sách 2. Căn cứ vào hôm nay thì phải xem lại rồi, cũng không thể loại trừ khả năng y là Danh sách 1. Sau cùng, sống một khoảng thời gian dài đằng đẵng như thế, bản chất cũng sẽ tăng lên… Trong đầu Klein nảy sinh vô số phỏng đoán, như nồi nước sôi liên tục bốc hơi.
Yết hầu “Con rối hình người” Hollamick giật giật, bất cẩn bị tuột mất lớp da bên ngoài, lộ ra bên trong là cấu trúc máy móc vô cùng phức tạp.
Từ vị trí bị hở, tiếng ông ta phát ra, cảm giác giống như bị rò rỉ không khí:
“Các ngươi tìm kiếm thi thể dưới đất, không nên tới gần chỗ này.”
“Vâng, thưa ngài Tổng Giám mục!” Nhóm người Iseus thở phào đáp.
Những xác chết vốn đã ngưng tụ ra đặc tính phi phàm, thậm chí có cái còn kết hợp với bộ phận nào đó trên cơ thể, tạo thành một vật phẩm thần kỳ đáng sợ.
Ngoài ra, những người chết còn mang theo các đồ vật tùy thân khác.
Lần này, Trái Tim Máy Móc thu hoạch không ít nha. Cộng thêm các loại vật phẩm “Khung chân dung bóng ma”, đặc tính u ảnh da người thu hoạch từ trước đó, hoàn toàn bù đắp được chi phí của việc điên cuồng “dọn dẹp”… Đầu tư lớn mang lại lợi nhuận cao… Klein dời tầm mắt nhìn mặt đất, không khỏi thổn thức.
Hắn hít vào một hơi, thu ánh mắt lại, dõi theo “Con rối hình người” Hollamick không mang đèn bão mà tiến tới vách tường phía bên kia quan tài.
Lúc này, gương thần Harolds chỉnh hình ảnh sáng lên để lấy lòng, khiến sự vật phía trước trở nên rõ ràng.
Klein nhìn thấy những mảng tường loang lổ trên cái vách phía trước do bị “phong hóa” rất nhanh khi nãy. Rất nhiều bức vẽ treo tường đã bị phá hủy, không cách nào trở lại hình dạng ban đầu.
Chỉ có duy nhất một bức bích họa sặc sỡ là còn tương đối hoàn chỉnh, có thể tạm thấy được rõ ràng, nó nằm trên đỉnh vách tường, chiếm gần một nửa mái vòm.
Nó miêu tả một dãy núi cao chót vót, trải dài trùng điệp. Trên đỉnh ngọn núi cao nhất có một Thập Tự giá đứng thẳng còn cao hơn cả ngọn núi.
Thập Tự giá tỏa ra từng lớp hào quang, mang lại cảm giác vô cùng thần thành.
Phía trước Thập Tự giá, một bóng hình cao lớn hùng vĩ mơ hồ hiện ra. Dãy núi dường như phủ phục dưới chân gã như một con thú nuôi.
Xung quanh bóng hình ấy có rất nhiều Thiên Sứ hai cánh, Thiên Sứ bốn cánh, Thiên Sứ sáu cánh. Có người cầm kèn lệnh, có người gảy đàn hạc, có người thổi sáo, trông rất thành kính và vui mừng.
Dưới chân núi có hai Thiên Sứ mười hai cánh, mỗi Thiên Sứ ôm một đứa bé, dáng vẻ khiêm nhường đi lên đỉnh núi.
Đứa trẻ bên trái có mái tóc xoăn đen, đứa trẻ bên phải có mái tóc vàng nhạt.
Một đứa có đôi mắt đen láy, một đứa có con ngươi màu vàng kim.
Tại một nơi khác trong dãy núi hiện lên mô tả mơ hồ về một Người Khổng Lồ mang xiềng xích, một Rồng Khổng Lồ bị trói hai chân, vĩnh viễn không cách nào hạ xuống đất.
Hollamick nhìn đứa trẻ bên trái trước, biểu cảm từ dịu hiền chuyển sang nghiêm trọng:
Ông ta lẩm bẩm một cụm từ:
“Amon.”
Ngay sau đó, ông ta nhìn sang đứa trẻ bên phải, im lặng vài giây mới thốt lên một cái tên:
“Adam…”
Amon, Adam… Klein lặp lại hai cái tên này, cảm thấy lớp sương mù bao phủ lịch sử của Kỷ thứ Tư và Kỷ thứ Ba càng dày đặc hơn.
Hắn tổng hợp các thông tin đã biết, nhanh chóng đưa ra suy đoán:
Trên đỉnh núi, bóng người đứng trước Thập Tự giá tỏa ánh hào quang, được Thiên Sứ vây quanh, được Người Khổng Lồ và Rồng Khổng Lồ thần phục, chắc chắn một Chân Thần ở vị trí Danh sách 0… Một tồn tại khác đặc biệt thích dùng một bộ phận của Thập Tự giá để làm biểu tượng, chính là “Chúa Sáng Thế Chân Thực”… Có tin đồn Amon là hậu duệ của Thần Thái Dương Cổ Đại, nhưng dường như người đứng trên đỉnh núi không phải là một vị Thần Thái Dương thuần túy…
Chẳng lẽ, Thần là vị “Chúa Sáng Tạo Hết Thảy, Thần Toàn Trí Toàn Năng” mà thành Bạch Ngân tôn thờ?
Điều này khớp với miêu tả trong thần thoại và truyền thuyết của thành Bạch Ngân, rằng Chúa Sáng Thế thức tỉnh trở lại, đã tước đoạt quyền hành của các Cổ Thần như “Vua Người Khổng Lồ”, “Rồng Ảo Tưởng”…
Tồn tại gọi là Thần Thái Dương Cổ Đại thực ra chính là “Chúa Sáng Tạo Hết Thảy, Thần Toàn Trí Toàn Năng” mà thành Bạch Ngân nói tới sao? Có lẽ Thần nắm giữ những lĩnh vực như “mặt trời” và “thời gian”. Hơn nữa, các quyền hành của “Vua Người Khổng Lồ” Aurmir và “Rồng Ảo Tưởng” Angelweed dường như đã quay trở lại với Thần…
Đây, đây đâu còn chỉ nằm trong Danh sách 0 nữa…
Vì thế, bản thể Amon chính là hậu duệ của “Chúa Sáng Tạo Hết Thảy, Thần Toàn Trí Toàn Năng” ở thành Bạch Ngân, là tồn tại đã kế thừa toàn bộ đặc tính phi phàm lĩnh vực thời gian? Điều này có thể giải thích một chút cho lý do tại sao hắn có thể bình tĩnh chờ dưới hầm ngục thành Bạch Ngân suốt mấy chục năm.
Ngoài hắn ra, “Chúa Sáng Tạo Hết Thảy, Thần Toàn Trí Toàn Năng” còn có một hậu duệ nữa, tên là Adam…
Từ đầu Adam đã thừa kế cái gì, vị hậu duệ này có còn sống không, nếu còn thì hiện đang ở đâu…
Mối quan hệ giữa “Chúa Sáng Thế Chân Thực” và vị kia là gì? Hay chỉ đơn giản là muốn bắt chước đối phương, dùng tên gọi Chúa Sáng Thế và lấy Thập Tự giá làm biểu tượng? Hay mối quan hệ giữa cả hai còn sâu sắc hơn cả thế?
Klein không để sự nghi ngờ của mình bộc lộ quá nhiều. Sau cùng, rất có thể gương thần Harolds đang đánh giá hắn.
Hollamick nhìn bức bích họa kia một lúc, chợt tiến lên vài bước, đưa hai tay ra ấn lên vách tường.
Không một tiếng động, bức bích họa khổng lồ bị tan rã, hóa thành từng mảnh đá vụn rơi xuống đất. Đến cả màu sắc được tô vẽ trên đó cũng bốc hơi, nhanh chóng biến mất.
Giáo hội thần Hơi Nước và Máy Móc có ý định che giấu lịch sử của Kỷ thứ Ba và Kỷ thứ Tư… Những Giáo hội khác cũng thế sao? Klein nhíu mày, đi theo “Con rối hình người” Hollamick tới chỗ khác.
Lượn quanh nửa vòng, họ lại phát hiện ra một thứ:
Một cánh cửa đá chỉ lộ ra đường nét được dựng trong góc khuất.
Lúc này, các khớp ngón tay của “Con rối hình người” Hollamick liên tục phát ra tiếng ma sát cót két, nhưng điều đó chẳng thể ngăn cản ông ta nhanh chóng tiến tới cánh cửa đá, đưa tay phải đẩy nó ra.
Phía trên cửa đá, một quầng thủy quang đột ngột nhấp nhô, ngưng tụ thành một hình ảnh chân thực đến mức tưởng như có thể chạm vào:
Sóng biển màu xanh sẫm nối tiếp nhau đánh về phía trước, nơi đó xuất hiện một lớp sương mù màu đen, dày đặc, trông hệt như chất lỏng.
Một ngọn núi lởm chởm nhô ra từ trong màn sương, chất nhầy liên tục chảy ra từ trên đỉnh.
Phía sau ngọn núi, màn sương mù đen trải dài vô tận, không thấy điểm cuối.
Độ sâu của nó cũng không giới hạn. Càng nhìn sâu xuống, càng cảm thấy sâu thẳm hơn. Tựa như nếu có thứ gì rơi xuống, nó sẽ rơi vĩnh viễn.
Đây là đâu? Mặt không đổi sắc, Klein thầm tự hỏi.
Hollamick rút hai tay lại, nhìn hình ảnh trước mắt nhạt dần cho tới khi nó biến mất.
Ông ta hơi ngửa đầu ra sau, vừa nghi ngờ vừa thở dài, lẩm bẩm:
“Vực Sâu…”
Vực Sâu? Vực Sâu mà là nguồn gốc của tất cả sự sa đọa, nghe nói còn có thể ăn mòn cả Chân Thần? Klein kinh ngạc, nhưng từng là một “Tên Hề”, hắn điều chỉnh trạng thái biểu cảm và cử động rất điêu luyện.
Bấy giờ, hắn mới nghĩ đến một việc. Thời điểm thăm dò biển Sương Mù rồi bị lạc đường, khi quay lại, Russel đã thốt lên một câu nói rất đáng băn khoăn:
“Ta nhìn thấy vực sâu.”
Klein nhớ lại tầng tầng sóng biển đánh về phía lớp sương đen, đưa ra phỏng đoán mơ hồ:
Ở đâu đó trên biển Sương Mù, tồn tại một lối vào Vực Sâu?
Ngay sau đó, hắn lại nhìn về phía cửa đá. Hắn nghi ngờ rằng kẻ ẩn nấp xung quanh thành Bạch Ngân là Amon kia đã lợi dụng một loại nghi thức nào đó. Sau khi xây dựng xong lăng mộ này, y không chết đi một cách bình thường, mà sử dụng một đường hầm đặc biệt dẫn tới Vực Sâu. Do đó, trong mắt của hầu hết những người khác, y đã thật sự chết rồi.
Về phần thành Bạch Ngân hay “Vùng đất bị Thần bỏ rơi”, có thể lại nằm ở đâu đó trong Vực Sâu. Klein không thể khẳng định chắc chắn điều này. Sau cùng, lăng mộ này có lịch sử ít nhất cũng phải trên một ngàn năm trăm năm, Amon có dư thời gian sử dụng Vực Sâu để tới chỗ khác.
Có khi nào y vẫn thỉnh thoảng trở về lấy thời gian đi không? Nếu phát hiện ra lăng mộ của mình bị người khác đào lên, chắc chắn khuôn mặt y sẽ có biểu cảm rất đặc sắc… Tự dưng Klein cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Đúng lúc này, “Con rối hình người” Hollamick dùng tay phải nắm tay trái lại, vặn nhẹ một cái.
Âm thanh ken két phát ra, tay trái của ông ta bị bẻ quặt xuống, nhưng bên trong không phải là xương đâm thủng da, lộ ra máu thịt.
Trong cổ tay trái của ông ta khảm một ống kim loại đen nặng.
Toàn bộ cánh tay trái của con rối là một khẩu đại bác thần bí cỡ nhỏ!
Không hổ là Trái Tim Máy Móc, che giấu một mol (*) bí mật khoa học kỹ thuật. Tuy nhiên, yêu cầu và chi phí cho thứ này quá cao, rõ ràng chỉ có thể cấp cho nhân viên đặc biệt, không thể trang bị hàng loạt cho quân đội… Klein cảm thấy hôm nay mình thật sự được mở rộng tầm mắt, may mắn chứng kiến thấy một phương hướng phát triển khác của thế giới thần bí.
Vấn đề duy nhất là Định Luật Bảo Toàn Đặc Tính Phi Phàm, nên số lượng “Công Tượng” chỉ có hạn, rất nhiều thứ không thể sản xuất hàng loạt.
“Con rối hình người” Hollamick dùng cổ tay trái ấn vào cửa đá.
Trong cơ thể ông ta vang lên tiếng chuyển động của bánh răng, kèm theo sự chiếu rọi của ánh sáng linh tính bộc phát mãnh liệt.
Một vệt sáng như ánh sáng ban ngày chợt hiện lên rồi biến mất.
Cửa đá biến thành bột phấn, giống như chưa từng tồn tại.
Phá, phá cửa sao? Nếu “Kẻ Nghịch Thần” Amon gặp phải tình trạng khẩn cấp cần quay lại đây, nhưng sau đó phát hiện cửa không mở được, thì thật thú vị quá rồi… Klein tưởng tượng cảnh tượng như vậy, suýt nữa bật cười.
Cuộc thăm dò lăng mộ gia tộc Amon đến đây là kết thúc. Hình ảnh xung quanh Klein nhanh chóng co vào, rồi biến thành phông nền.
Một mặt gương bạc hư ảo, quỷ dị và cổ xưa xuất hiện giữa không trung, con mắt bằng đá quý màu đen ở hai bên cạnh như phát ra ánh sáng lấp lóe nhàn nhạt.
Những cụm từ màu trắng nhanh chóng hiện lên trên mặt gương:
“Người hầu trung thực của ngài, Harolds đã báo cáo xong, luôn sẵn sàng cống hiến sức lực cho ngài bất cứ lúc nào.”
Đối mặt với cái tên quá đỗi nhiệt tình này, theo bản năng, Klein có chút cảnh giác và khó chịu, gật đầu nói:
“Rất tốt, ngươi có thể rời đi trước.”
“Vâng, thưa tồn tại vĩ đại phía trên Linh giới.” Khi Harolds hiện ra hàng chữ này, hình ảnh bốn phía xung quanh đã hoàn toàn vỡ tan.
Sau khi xác định được sức mạnh của nó đã rời khỏi giấc mơ của mình, Klein suy tư lẩm bẩm:
Tồn tại vĩ đại phía trên Linh giới? Quả nhiên nó đã lờ mờ nhận ra sương xám…
Chiếc gương thần có thú vui ác ma này thật sự muốn gia nhập phe mình, hay còn có mục đích nào khác?
Hiện giờ cứ quan sát cẩn thận đã. Hơn nữa, nó còn đang ở chỗ Trái Tim Máy Móc, mình vẫn chưa muốn bị bắn tung bằng hỏa lực đại bác đâu…
Thu hồi suy nghĩ, Klein bắt đầu mong chờ tới ngày mai.
Sau khi thu dọn chiến lợi phẩm, hẳn Trái Tim Máy Móc sẽ cho hắn chọn một món!
____
(*) Mol: đơn vị thể tích trong hóa học định lượng, khoảng 6,022 x 10 ^ 23 phân tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT