Quận Tây, số 6 phố Edward.

Iseus Bernard ấn chiếc mũ chóp, chỉ vào cánh cửa tòa nhà phía sau đài phun nước, nhìn Klein, Kaslana và Isengard, nói:

“Chúng tôi đã truy ngược lại từ những tin tức điều tra được và con đường thông tin, kết hợp mô tả đường nét khuôn mặt, cùng với, cùng với hỗ trợ từ gương thần, đã sơ bộ khóa chặt một nghi phạm.”

Thời điểm nói đến gương thần, ngài hơi chững lại đấy, không biết ngài đã phải đổi cái giá gì để lấy đáp án nhỉ… Klein phát giác ra ngữ khí của Iseus hơi có vấn đề, không hiểu sao thấy đồng cảm với ông ta.

“Chính là chủ nhân của tòa nhà này sao?” Kaslana gần như đã xác định, hỏi ngược lại.

Isengard Stanton thì nhìn quanh một vòng, như đang suy nghĩ gì, nói:

“Ngài chọn cách thông báo trực tiếp cho chúng tôi, là vì đã tìm thấy bằng chứng khác à?”

“Đúng vậy, bức chân dung của tòa nhà này có thể chứng minh phần nào. À, hắn chưa từng chụp ảnh.” Iseus đáp thẳng, “Hơn nữa, trước kia người dân xung quanh đã từng gặp một con chó to màu đen rất nhiều lần.”

“Vậy là đủ để chứng minh mục tiêu chính là “Sứ Đồ Dục Vọng” rồi.” Nói đến đây, Isengard bật cười, “Xin lỗi, chúng tôi quá sốt ruột, khiến ngài còn chưa có cơ hội giới thiệu kẻ bị tình nghi.”

Iseus vòng qua bể phun nước, đi thẳng tới cửa chính tòa nhà, nói rất nhanh:

“Chủ nhân của tòa nhà này gọi là Jason Patrick, một cổ đông của một ngân hàng nhỏ. Theo mô tả của hàng xóm, hắn là một người đàn ông trung niên khá rạng rỡ, nhiệt tình, lạc quan, mãi không kết hôn, nhưng chắc là có vài tình nhân.”

“So với giai tầng giàu có của mình, số lượng người hầu hắn thuê thiếu hụt nghiêm trọng. Mỗi lần cử hành yến tiệc hay vũ hội tối, đều phải tới “Hiệp hội Hỗ trợ Người hầu gia đình Thành phố” thuê một nhóm người hầu tạm thời. Mà để giải thích cho chuyện này, hắn nói rằng giấc ngủ của mình có vấn đề, quá nhiều người hầu sẽ phá vỡ sự an tĩnh hắn cần.”

“Nghe cũng thấy, hắn có rất nhiều bí mật cần giấu giếm, nên mới không dám thuê quá nhiều người hầu.” Isengard nửa đùa nửa thật nói.

Klein, kẻ cũng không thuê đến một người hầu, hơi chột dạ:

“Cũng có thể đơn giản là tình hình tài chính của hắn không tốt như người khác tưởng.”

“Đúng, đây cũng là nhân tố không thể loại trừ.” Isengard bước lên bậc thang, tiến vào cửa chính.

Iseus thì nhìn Klein một chút, chợt nói:

“Anh không thuê người hầu, chỉ cho chủ thuê sai hầu gái tạm thời đến quét dọn nhà cửa mỗi tuần hai lần, chính là vì muốn che giấu bí mật bản thân là Người Phi Phàm à?”

Trong tất cả những bí mật của tôi, đây chỉ là bí mật nhỏ nhất thôi… Klein cố tình cười khổ, đáp:

“Đúng thế.”

Trong khi nói chuyện, Iseus thò tay đẩy cửa chính. Một mùi hôi thối từ trong bay ra.

“Mùi thối rữa…” Isengard nháy mắt đã phán đoán.

Iseus gọi một thành viên của tiểu đội Trái Tim Máy Móc ra:

“Carlsen, có phát hiện ra điều gì không?”

Vị Người Phi Phàm tên Carlsen kia đeo một chiếc kính áp tròng dày, biểu lộ vẻ mặt phức tạp:

“Chúng tôi tìm thấy rất nhiều thi thể.”

“Trong lớp xi măng dưới tầng hầm, trong vách tường dày, dưới vườn hoa tươi, chỗ nào cũng giấu thi thể. Cái sớm nhất tìm ra có khả năng từ hơn chục năm trước, còn cái muộn nhất thì chính là những người hầu còn sống vài ngày trước.”

“Họ chỉ còn lại xương, vài người thì hơi rữa nát một chút. Chấp sự, nơi này y như cái lò sát sinh nhân loại vậy!”

Trong lúc anh ta nói, những thành viên Trái Tim Máy Móc đang tỉ mỉ lựa chọn những vị cảnh sát đứng sau đem từng bộ thi thể ra.

Trong số đó, vài thi thể hoàn toàn bị tách rời, lưỡi, ngón tay, túi dạ dày, mắt, mọi thứ trộn lẫn với nhau, vài thi thể lại chỉ có xương trắng.

“Xem ra, qua chuyện này, sẽ có rất nhiều vụ án mất tích được phá giải.” Isengard bóp mũi, thở dài mà nhận xét.

Klein nhìn thấy đoạn ruột gần rơi thõng xuống đất, liền thở hắt ra, quay đầu dò xét những khu vực khác trong tòa nhà.

Thành viên Trái Tim Máy Móc Carlsen thì thào:

“Jason trả tiền lương rất hậu hĩnh, cũng thưởng ngày nghỉ dài, nên người hầu ở những ngôi nhà xung quanh rất hâm mộ… Đầu bếp của Jason còn hứa với con rằng sẽ về nhà cuối tuần này, đưa đứa nhỏ đi xem biểu diễn xiếc…”

“Đúng là ác ma…” Kaslana hơi rối bời.

Nhìn quanh một vòng, Klein đè nén cảm xúc, trịnh trọng hỏi:

“Tại sao nội thất trong nhà lại đơn giản thô sơ thế?”

“Là một chủ ngân hàng, dù không lớn, Jason hẳn cũng phải có đồ vật quý giá, tranh vẽ đắt tiền, đồng hồ treo tường xa xỉ, các thành phẩm chế từ lụa tơ tằm. Sao ở đây chẳng có gì cả? À thì, đồ gỗ trong nhà vẫn dùng tốt.”

Carlsen nhìn chấp sự Iseus một chút, thấy được đồng ý, mới lên tiếng:

“Có thể thấy rõ, Jason đã chuẩn bị kế hoạch trả thù này từ rất lâu rồi. Hắn đã bán tất cả những thứ có giá trị nhưng không nổi bật trong nhà đi, thậm chí còn chấp nhận cho ngân hàng Bavatt thu mua sản nghiệp của mình.”

“Sau khi giết sạch người hầu, hắn gia tốc rút tiền mặt, bán tranh sơn dầu và những món đồ khác đi. Hắn có vẻ hiểu rõ mình chắc chắn sẽ bị tìm ra, không mảy may ôm hy vọng hão huyền.”

“Trước khi hành động, mọi thứ hắn để lại chỉ có nhà, nội thất và thân phận. Còn phần lớn tiền mặt, kim loại quý giá và trang sức không biết đã bị chuyển đi đâu.”

Nghe Carlsen miêu tả xong, Klein chợt hình dung ra vài từ:

Bình tĩnh, lý trí, điên cuồng!

“Một ác ma đích thực.” Isengard đánh giá, chợt suy luận tiếp, “Đầu óc hắn rất tỉnh táo, làm việc rất rõ ràng, nhưng lại có xu hướng điên cuồng, mãnh liệt và tinh thần mạo hiểm, rất phù hợp với đặc điểm biểu hiện ở hai lần ra tay trước.”

“Thế nên, chúng ta phải đề phòng hắn làm liều?” Klein nhạy cảm nắm bắt được trọng điểm trong câu từ của vị thám tử lừng danh.

“Phải.” Isengard nghiêm túc gật đầu.

Sau đó, vài vị thám tử lục soát trong nhà và tìm ra một số bằng chứng cho thấy Jason Patrick có vấn đề. Họ cũng thấy bức chân dung treo ở phòng khách.

Đó là một người đàn ông trung niên với xương gò má cao ngất, đôi mắt xanh biển hơi xám, ngũ quan tầm thường, tóc chải gọn gàng về sau, không hề có đường nét gì đặc biệt.

Đúng lúc này, Iseus tiến đến nói với Klein và những người khác:

“Chúng tôi tìm thấy vài vật phẩm trong một mật thất, xác nhận Jason Patrick đã thử triệu hồi một ác ma còn mạnh mẽ hơn, nhưng vì lý do nào đó mà hắn thất bại. Những vật phẩm ấy đã xác thực danh tính của hắn. Hắn là một thành viên của gia tộc ác ma tên là Beria, nên tên thật của hắn hẳn là Jason Beria.”

Gia tộc Beria? Klein không ngạc nhiên, gật đầu.

“Vào Kỷ thứ Tư cổ xưa, các phe phái nhân loại sùng bái ác ma đã tạo thành một liên minh lỏng lẻo, gọi là “Bái Huyết Giáo”. Nội bộ của tổ chức này phân hóa rất nghiêm trọng. Ba gia tộc ác ma lớn là North, Andrade và Beria tạo thành thế chân vạc. Tổ tiên của chúng đều từng nhận được món quà từ ‘Vực Sâu’ và chúng đều tôn thờ một Tà Thần tên là ‘Mặt Tối Vũ Trụ’. Chúng tin rằng Thần là chúa tể vực thẳm, là kẻ hủy diệt thế giới, kẻ nhất định sẽ ăn mòn và làm mục ruỗng toàn bộ vũ trụ rộng lớn trong thế giới hiện thực.” Isengard giới thiệu vài câu với Người Phi Phàm tự do Klein và Kaslana.

Iseus lắc đầu bổ sung:

“Nếu một tổ chức bị phân hóa nghiêm trong mà vẫn không bị chia rẽ, thì dung hợp và thống nhất chính là xu hướng. Rất nhiều tình huống và tin đồn cho thấy, ít nhất cũng từ một ngàn năm trước, gia tộc Andrade và Beria đã dần suy yếu, vài chục năm gần đây phải bị phụ thuộc vào gia tộc North. Ừm, biểu tượng của gia tộc Beria là ký hiệu trừu tượng hình ngôi sao năm cánh kết hợp với cặp sừng dê.”

Dù có thế nào, gia tộc Beria vẫn là một gia tộc vô cùng cổ xưa với cội nguồn sâu xa. Không khó hiểu tại sao Jason lại nuôi được một con chó “Ác Ma”. Hầy, đây cũng chỉ là một nguyên nhân, một lý do khác là hắn mở ngân hàng, tuy không lớn… Ở Kỷ thứ Hai, Cổ Thần đối ứng với “Mặt Tối Vũ Trụ” chính là “Quỷ Vương Farbauti”. Liệu hai bên có liên hệ gì không nhỉ? Klein thở một hơi dài thượt, lòng tràn ngập tò mò.

Sau khi lặp đi lặp lại điều tra, ba vị thám tử cùng thành viên Trái Tim Máy Móc chỉ có thể xác nhận Jason Patrick chính là “Sứ Đồ Dục Vọng”, nhưng lại không có cách tìm ra vị trí hiện tại của đối phương.

Klein dùng cớ tìm người hỗ trợ, lấy đi chiếc khăn tay Jason đã sử dụng trong quá trình triệu hồi ác ma, tìm cơ hội dùng nó để xem bói phía trên sương xám. Sau cùng, Jason đã xử lý ổn thỏa mọi đồ vật y thường xuyên tiếp xúc qua.

Sau một khoảng ngắn ngủi, Iseus tìm tới họ, biểu cảm nghiêm trọng, nói:

“Kẻ Gác Đêm muốn đem món Vật Phong Ấn kia đến đây, chúng ta rời đi trước thôi.”

“Được.” Isengard và Kaslana đồng thanh đáp.

Về phần Klein, trong lòng hắn đã sớm tán thành cả hai tay hai chân.

Sau khi ra khỏi tòa biệt thự to lớn của Jason, Klein quay đầu lại nhìn một cái, biểu cảm dần nghiêm trọng.

Hắn lên tiếng kèm theo sự nghi hoặc:

“Tôi nghĩ, có một vấn đề nào đó.”

“Vấn đề nào?” Kaslana vội vàng truy vấn.

Klein cân nhắc, đáp:

“Hắn đã bán cả ngân hàng, bán cả sản nghiệp, bán tất cả những món đồ giá trị cao trước. Chứng tỏ Jason đã chuẩn bị cho việc vứt bỏ thân phận cũng như cuộc sống hiện tại bất cứ lúc nào. Nếu động cơ của hắn chỉ đơn giản là trả thù cho con chó “Ác Ma”, thì chắc chắn hắn sẽ không hành động như thế này.”

“Nhỡ hắn có tình cảm sâu sắc với con chó đó thì sao? Sherlock, có thể anh không nghĩ vậy, nhưng tôi đã thấy rất nhiều người coi thú nuôi như người thân gia đình.” Kaslana không đồng tình.

Isengard Stanton bên cạnh thì lại trịnh trọng phản bác:

“Không đâu, Sherlock nói rất đúng.”

“Kaslana, cô có biết tên gọi cổ của Danh sách 8 đường tắt ‘Ác Ma’ là gì không?”

Kaslana bộc lộ biểu cảm đăm chiêu, dường như cô ta đã nghe qua, nhưng không thể nhớ lại ngay lập tức.

Đúng lúc ấy, Klein trầm giọng xuống, tiếp lời:

“Là “Kẻ Máu Lạnh”.”

“Kẻ Máu Lạnh”… Kaslana lẩm nhẩm cụm từ này, chợt nhận ra tại sao hai vị thám tử tài ba Moriarty và Stanton lại muốn nói thế.

Thấy phản ứng của cô ta, Klein chỉ vào một hướng khác:

“Chúng ta chia nhau ra hành động, dùng con đường riêng của bản thân.”

Sau khi nghe Isengard và Kaslana đồng ý, hắn vội vàng rời đi, nhưng chưa định tới phía Nam cầu lớn tìm Emlyn White ngay.

Hắn muốn đến đồn cảnh sát Hisack trước, để lấy lại 50 bảng tiền bảo lãnh.

Hắn đã được chứng minh là không có vấn đề gì, cả Isengard Stanton và Người Phi Phàm chính phủ đều đã cung cấp bằng chứng tương ứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play