Trên thực tế tôi cũng chẳng rõ cuốn bút ký ấy bị phá huỷ hay bị giấu đi nữa... Chẳng qua nếu có thể suy luận ngược lại thì muốn phá huỷ nó có thể làm ngay tại chỗ, không cần phải để tôi mang đi rồi mới phá làm gì... Nghe Leonard hỏi vậy, Klein lập tức bật chế độ "Thám tử Bàn phím", trầm ngâm nói:
“Có lẽ thứ không rõ mà tôi, Welch và Naya chạm đến vừa hưởng thụ ‘hiến tế’ sinh mệnh, lại hy vọng chuyện tương tự sẽ xảy ra cho nên trong tình huống ‘sự kiện tự sát’ nhất định sẽ bị phát hiện đã khiến tôi mang cuốn bút ký đi giấu, để chuẩn bị cho lần ‘hưởng thụ’ thứ hai. Chỉ là không biết trong quá trình đã xảy ra vấn đề gì mà cuối cùng tôi tự sát không thành công.”
Đây là phán đoán hợp lý mà Klein dựa theo những tài liệu, tiểu thuyết và phim ảnh đề cập tới việc thờ cúng tà ác ở Trái Đất trước kia. Còn quá trình đã xảy ra vấn đề gì thì hắn biết rất rõ, đó là "biến số" kẻ xuyên việt là chính hắn.
“Một lời giải thích có vẻ đúng đắn. Nhưng tôi nghĩ có lẽ còn có khả năng khác. Welch và Naya tự sát hiến tế làm cho kẻ mà ta chưa biết có thể hàng lâm, mà cuốn bút ký kia chính là vật chứa chấp hoặc thai nghén tà ác. Cho anh mang nó đi giấu chính là sợ trước khi ‘sinh ra’, trước khi ‘đủ mạnh’ thì đã bị chúng ta phát hiện rồi phá huỷ.” Leonard Mitchell trình bày một khả năng khác. Nói tới đây, anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt Klein, mỉm cười nói: “Đương nhiên có lẽ bút ký đã bị huỷ rồi, mục đích là để che giấu nội dung bên trong, che giấu vật thể chứa đựng hoặc thai nghén thứ tà ác thật sự. Như vậy việc anh tự sát không thành đã có lý do giải thích hoàn chỉnh rồi.”
Có ý gì? Đang nghi ngờ ta hả? Nghi ngờ thân thể nguyên chủ chứa đựng hoặc thai nghén tà ác? Không, là đang chứa đựng hoặc thai nghén người xuyên việt... Cái từ "thai nghén" này còn tạm được... Klein ngẩn ra, vừa thầm giễu cợt vừa châm chước rồi nói:
“Tôi không biện giải cho bản thân, bởi dẫu sao tôi thực sự quên mất phần ký ức đó rồi. Nhưng cho dù là đội trưởng hay quý cô Daly đều xác nhận tôi không có vấn đề gì khác. Trò đùa của anh không buồn cười chút nào.”
“Tôi chỉ đang tìm tòi những khả năng thôi, không loại trừ kẻ mà chúng ta chưa biết lúc giáng xuống đã bị tấn công, thế cho nên khiến anh tự sát bất thành. Chúng ta phải tin rằng Nữ thần lúc nào cũng phù hộ chúng ta.” Leonard cười, đổi đề tài khác: “Chiều nay anh có phát hiện gì không?”
Trải qua cuộc đối thoại vừa rồi và chuyện lúc trước, Klein khá đề phòng Leonard, nhưng ngoài mặt thì hắn không biểu lộ gì, chỉ trả lời:
“Không có, chiều mai chắc tôi phải đổi con đường khác.” Hắn chỉ vào bức tường ngăn, nói: “Tôi phải tới kho vũ khí lĩnh đạn.”
Câu lạc bộ bắn súng sẽ mở đến chín giờ tối, dù sao rất nhiều hội viên của nó phải tan tầm mới rảnh được.
“Nguyện Nữ thần phù hộ anh.” Leonard mỉm cười, vẽ vòng tròn tượng trưng cho mặt trăng đỏ rực trước ngực.
Nhìn Klein đi qua vách ngăn, nghe tiếng hắn bước xuống cầu thang, nụ cười biến mất trên khuôn mặt Leonard, đôi mắt xanh biếc đầy nghi hoặc. Anh ta nhỏ giọng nói cái gì đó, ngữ khí có vẻ bất mãn.
...
Klein đi xuống cầu thang, dọc theo hành lang chiếu sáng bởi đèn khí gas rồi rẽ vào kho vũ khí, vật liệu và tài liệu lịch sử.
Cửa sắt mở toang ra, cô gái Roxanne tóc xù đang đứng trước bàn, trao đổi gì đó với một người đàn ông trung niên nuôi chòm râu đen rậm, đầu đội mũ phớt.
“Chào buổi chiều, à không, buổi tối, chỗ này lúc nào cũng như buổi đêm vậy. Klein, nghe Neil bảo là anh đã trở thành người phi phàm rồi à? ‘Thầy Bói’ cái gì gì đó?” Roxanne nghiêng đầu, hỏi với tốc độ khá nhanh. Cô nàng không hề che giấu sự tò mò và quan tâm của mình.
Klein mỉm cười gật đầu:
“Chào buổi chiều, Roxanne, nơi này tuy lúc nào cũng như ban đêm nhưng nó lại khiến người ta cảm thấy yên tĩnh. Những gì cô nói ban nãy chưa chính xác lắm, hẳn là phải nói rằng danh sách ma dược mà tôi uống tên là ‘Thầy Bói’.”
“Anh vẫn chọn trở thành người phi phàm...” Roxanne thở dài, rồi im lặng.
Klein nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, lịch sự hỏi:
“Vị này là?” Là đội viên Kẻ Gác Đêm hay là một trong hai vị văn chức mà mình chưa gặp bao giờ?
Roxanne mân môi dưới, nói:
“Bratt, đồng nghiệp của chúng ta. Anh ấy đang muốn đổi thứ tự trực với tôi để được nghỉ. Anh ấy với vợ đi nhà hát lớn khu phía bắc xem ‘Kẻ ngạo mạn’ để kỷ niệm mười lăm năm ngày cưới, đúng là người lãng mạn mà.”
Bratt mỉm cười, chìa tay ra:
“Có Roxanne ở đây, tất cả mọi chuyện đều không bị chồng chéo mà. Xin chào Klein, không ngờ anh đã trở thành người phi phàm nhanh như vậy. Mà tôi thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ có được dũng khí đó.”
“Đại khái là kẻ không biết sợ là gì thôi.” Klein tự giễu một câu, bắt tay với đối phương.
“Cũng không phải chuyện xấu gì.” Bratt lắc đầu, cười nói:“Có một người phi phàm từng nói với tôi trước khi chết rằng đừng bao giờ đi khám phá mấy chuyện kỳ quái mà nguy hiểm, biết càng ít sống càng lâu.”
Roxanne nói chen vào:
“Klein, anh đừng có để ý quá. Tôi nghe Neil nói ‘Thầy Bói’ của anh là loại trợ giúp nên khá là an toàn, chỉ cần anh không định kết nối với mấy thứ không biết rõ là được. Mà sao anh lại ăn mặc như này? Trông chả thân sĩ chút nào! À anh tới đây làm gì?”
“Tới nhận ba mươi viên đạn của hôm nay.” Klein không trả lời câu hỏi phía trước của Roxanne. Hắn tin rằng cô gái này sẽ quên việc này nhanh thôi.
“Ok.” Roxanne chỉ vào bàn, nói: “Bratt, giao cho anh cả đấy. Chắc là anh biết chỗ để chìa khoá với đạn rồi nhỉ? Chậc, Neil đúng là kẹt sỉ thật, chả thèm để cà phê mài lại, ông ấy hứa là sẽ cho tôi uống tới khi nào thoả mãn thì thôi mà...”
Cô nàng lải nhải, còn Klein thì nhận được đạn. Hai người cùng rời khỏi lòng đất, lên tới Zoutelande thì tách ra, một người đi xe ngựa công cộng về nhà, người kia thì tới câu lạc bộ bắn súng.
Pằng! Pằng! Pằng!
Cầm súng, nâng cánh tay, bắn, mở ổ xoay, đổ vỏ đạn ra, nhét đạn vào... Klein lặp đi lặp lại quá trình này, làm quen và cũng nhớ được cảm giác bắn. Đương nhiên hắn vẫn xen kẽ nghỉ ngơi để tổng kết và chỉnh sửa.
Luyện tập xong, Klein lại sử dụng sân bắn làm các động tác rèn luyện như hít đất để khiến mình khoẻ hơn.
Đợi khi làm xong và đi xe ngựa công cộng không theo tuyến cố định về nhà, hắn mới phát hiện đã gần bảy giờ, trời tối từ lâu.
Klein đang định đi chợ hoặc bên đường mua ít nguyên liệu cho bữa tối thì thấy cửa mở ra, Melissa cầm túi xách đựng đồ dùng học tập đã về. Ngoài ra con bé còn xách không ít đồ ăn.
“... Em nghĩ hôm nay anh với Benson sẽ về muộn, nên lúc sáng khi đi có lấy 1 Saule từ chỗ các anh cất tiền.” Thấy ánh mắt nghi hoặc của ông anh trai, Melissa giải thích một cách nghiêm túc.
“Nếu đã cầm tiền sao em không đi xe ngựa công cộng tới trường?” Klein nhớ lại chuyện lúc sáng.
Melissa nhíu mày lại, nói:
“Sao phải đi xe ngựa công cộng? Đến trường phải mất 4 penny, thêm cả anh và Benson nữa là một ngày chúng ta tiêu 24 penny cho xe ngựa công cộng, hẳn 2 Saule. Một tuần, ừm, không tính Chủ nhật, chính là 12 Saule, sắp bằng tiền thuê nhà rồi!”
Dừng, dừng dừng, đừng có khoe khoang trình độ toán học nữa... Klein buồn cười ra hiệu.
Melissa tạm dừng lại, sau đó bổ sung thêm một câu:
“Em đi bộ cũng tốt mà, thầy nói ai cũng nên rèn luyện thường xuyên. Hơn nữa đi như vậy mới có thể nhặt được ít linh kiện hỏng chứ.”
Klein khẽ cười, nói:
“Vậy chúng ta tính toán lại nào, chi phí cho xe ngựa công cộng là 12 Saule, tiền thuê nhà 12 Saule 3 penny, tổng cộng mới là 1 bảng 4 Saule 3 penny. Lấy tiền lương của Benson là đủ trả rồi, còn thừa không ít, ừm, tiền lương mà anh ấy mới nhận tuần trước... Mà mỗi tuần anh có thể nhận được 1 bảng 10 Saule, cho dù ngày nào cũng ăn thịt, cho dù tính cả chi phí cho khí gas, than đá, củi, đồ gia vị các thứ, và tiết kiệm bữa trưa một chút thì vẫn còn thừa, thậm chí còn có thể đặt báo sáng, mỗi ngày mới có 1 penny. Chờ hai tháng sau anh trả xong tiền lương dự chi là có thể tiết kiệm tiền mua quần áo mới cho Benson với cả em nữa.
“Nhưng mà, nhưng mà chúng ta phải phòng chuyện ngoài ý muốn chứ.” Melissa kiên trì quan điểm của mình.
Klein mỉm cười nhìn con bé, nói:
“Chúng ta có thể ăn ít thịt đi. Em không biết ngày nào cũng mất năm mươi, không, một trăm phút đi bộ ngoài đường là quá lãng phí sao? Ta hoàn toàn có thể sử dụng nó để đọc nhiều sách hơn, suy nghĩ tới nhiều vấn đề hơn để tăng thành tích của mình lên. Như vậy thì em có thể tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, tìm được công việc với tiền lương cao, đến lúc đó còn phải lo cái gì nữa?”
“...”
Hắn phát huy kinh nghiệm tranh luận với người ta trên các diễn đàn mới thuyết phục được Melissa, khiến con bé đồng ý đi xe ngựa công cộng tới trường.
Phù, cuối cùng cũng lừa được, ồ không, sao có thể nói là lừa dối được, là dùng lý lẽ thuyết phục chứ... Klein thầm oán một câu, nhận lấy đồ ăn Melissa mới mua, thở dài:
“Ngày mai nhớ mua thịt bò hoặc là thịt dê thịt gà ấy... Ăn no, ăn ngon thì mới có thân thể khoẻ mạnh và đầu óc thông minh để ứng phó với công cuộc học hành vất vả.”
Chỉ nói thôi mà đã muốn chảy nước miếng rồi...
Melissa mấy máy môi, im lặng vài giây:
“Vâng.”
...
Sáng hôm sau, giám sát Melissa lên xe ngựa công cộng xong, Klein và Benson tách ra ở ngã tư đường, tới công ty của mình.
Klein vừa bước vào cửa thì thấy Neil và Roxanne đang tán gẫu ở chỗ quầy tiếp đón. Neil thì vẫn mặc chiếc áo choàng cổ điển màu đen như trước, không thèm để ý tới ánh mắt người khác, còn Roxanne thì mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt nhẹ nhàng.
“Chào buổi sáng, Neil, Roxanne.” Klein ngả mũ chào hỏi.
Neil nhìn hắn, bỡn cợt:
“Chào buổi sáng, đêm qua không nghe thấy âm thanh không nên nghe gì chứ?”
“Không, tôi ngủ ngon lắm.” Klein cũng cảm thấy khá kỳ quái... Hắn chỉ có thể cho là vì linh cảm của mình còn chưa đủ cao...
“Ha ha, không phải để ý làm gì, thật ra đâu có dễ nghe thấy như thế.” Neil chỉ vào vách ngăn, nói: “Đi kho vũ khí, sáng nay chúng ta tiếp tục ‘khoá học thần bí học’.”
Klein gật đầu, sau đó theo Neil xuống cầu thang, tới kho vũ khí, thay Bratt đã trực tối qua.
“Hôm nay học gì vậy?” Klein tò mò hỏi.
Neil ừ một tiếng dài, nói:
“Những kiến thức cơ sở, phức tạp. Chẳng qua trước đó dạy cậu một kỹ xảo thú vị đã.”
Ông ta chỉ vào dây xích làm từ bạc quấn quanh cổ tay mình, mà đầu sợi xích thì treo một viên thạch anh màu trắng thuần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT