Trong căn phòng tràn ngập mùi hương của sương tinh khiết Amantha và nước thuốc Con mắt linh, tay sai của Capim, kẻ bị Klein nhập vào, đang tụng niệm tôn danh ‘Kẻ Khờ’.
Giữa tiếng lẩm nhẩm đơn điệu nhưng có tiết tấu và mùi hương khiến người khác khó mà tập trung nổi, thể tinh thần của gã đàn ông dần phát tán. Gã vừa ngơ ngác lại vừa duy trì được sự tỉnh táo khác thường, như thể đang tự thôi miên bản thân.
Với sự “giúp đỡ” của Klein đang ở dạng linh thể và phản hồi từ việc tụng niệm tôn danh ‘Kẻ Khờ’, gã chậm rãi tiến vào trạng thái “mộng du nhân tạo”. Thể tinh linh của của gã tiếp cận với lớp sương mù vô tận, tiếp cận với mảnh không gian thần bí phía trên màn sương xám.
Klein bắt lấy cơ hội, kết thúc triệu hoán, trở lại cung điện nguy nga cổ xưa, ngồi vào vị trí thuộc về ‘Kẻ Khờ’.
Hắn trông thấy từng vòng sáng trong vắt đang gợn sóng xung quanh mình, phác họa nên thân ảnh hư ảo của tên tay sai Capim, còn mảnh không gian thần bí chịu ảnh hưởng từ nghi thức thì nhè nhẹ rung động, một chút lực lượng bị kích thích, đang thong thả trôi lững lờ.
Klein cầm Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” lên, trên tay chớp mắt xuất hiện một người giấy.
Hắn lắc cổ tay, người giấy bay ra ngoài, hấp thụ chút lực lượng đã bị kích thích từ màn sương xám, biến thành một người đàn ông mặc áo khoác dày, đội mũ đen xám, trông giống y hệt gã tay sai của Capim, thậm chí cả khí chất và cảm giác đem lại cũng không sao phân biệt được với người thật.
Người giấy này bao trọn lấy thân ảnh hư ảo của đối phương, thay gã chống chịu lại sự hạn chế bí ẩn, không xác định kia trong linh thể.
Cùng lúc, Klein cầm Thẻ bài "Hắc Hoàng Đế", lan tràn linh tính, chạm vào ánh sáng trong vắt đang hiện ra hư ảnh tay sai của Capim.
Đây là một trong những ứng dụng của mật khế nguyên tố, khi một nhân loại yếu đuối và một thực thể vĩ đại ước định với nhau dựa vào khế ước, sẽ cảm nhận được tri thức tương ứng, đạt được kinh nghiệm tinh thần kỳ diệu. Mà điều khác thường ở chỗ lần này Klein đóng vai trò là thực thể vĩ đại.
Trong trạng thái ước định chặt chẽ này, hai bên sẽ trao đổi với nhau, nhân loại có thể nhận được tri thức của thực thể vĩ đại, còn thực thể vĩ đại đương nhiên có thể đặt câu hỏi và thông qua nhân loại để thấy được hình ảnh mình muốn.
Nếu Klein mà làm chủ được năng lực phi phàm lĩnh vực tâm linh, hắn đã gieo ám thị rồi.
“Trong dinh thự Capim có kẻ nào mạnh mẽ?” Klein hỏi thông qua trao đổi linh tính.
Không do dự, thân hình hư ảo truyền trí nhớ hình ảnh tới, khiến Klein tựa như đang xem một bộ phim 3D.
Gã đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng trong căn phòng, vừa cung kính vừa sợ hãi. Trước mặt gã là một quý ông trung niên mặc áo đuôi tôm đen, đội bộ tóc giả trắng.
Quý ông này có gương mặt dài, hao gầy, nghiêm túc, miệng nhếch lên một cách tự nhiên, đem tới cảm giác lạnh lẽo dị thường.
Y lần theo sợi xích vàng móc đồng hồ bỏ túi ra, nhấn mở, nhìn thoáng qua rồi trầm giọng nói:
“Nhìn vào ta.”
Gã đàn ông đội mũ không dám trái lời, ngẩng đầu lên nhìn thẳng.
“Vâng, thưa ngài Hellas.”
Gã còn chưa dứt lời, đã thấy một đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị. Gã nghe thấy mệnh lệnh:
“Giữ bí mật!”
“Ngươi không được phép tiết lộ cho bất cứ ai những gì mình đã nghe hay nhìn thấy trong dinh thự này!”
Gã đàn ông đội mũ không hiểu sao run rẩy, cảm thấy mình bắt buộc phải làm theo lời đối phương.
Gã cúi đầu xuống lần nữa:
“Vâng, thưa ngài Hellas.”
…
Gã đàn ông đội mũ vác một cô gái hôn mê đi trên cầu thang, hướng thẳng đến tầng hầm.
Có một căn phòng nhỏ tách khỏi những phòng khác, một người đàn ông cao lớn, để râu quai nón, không rõ tuổi tác ngồi bên trong.
Người đàn ông râu quai nón cao lớn có một đôi mắt xanh lam lạnh lẽo đáng sợ, tay cầm mảnh vải nhung, đang miệt mài lau khẩu súng trường xám trắng đặt trên bàn.
Khẩu súng trường vừa to vừa dài, nối bằng ống đến một cái thùng máy cùng màu.
Là súng trường hơi nước cao áp!
Là vật tư quân sự!
“Ngài Belize…” Gã đội mũ cúi đầu chào.
…
Gã đàn ông đội mũ bước vào một công trình ngầm có cấu trúc hoàn chỉnh giống như ngục giam dưới lòng đất, nhốt cô gái bất tỉnh trong một căn phòng nhỏ, không quên sờ soạng bộ phận nhạy cảm.
Gã khóa cửa phòng, quay lại hành lang, cầm chiếc đèn bão đã được giao cho.
Đúng lúc ấy, gã trông thấy một bóng hình chậm rãi tiến đến từ cuối hành lang.
Thân ảnh kia tựa như có thể nhìn rõ trong đêm tối mà không cần chiếu sáng.
Nhờ chút ánh sáng từ đèn bão, gã đàn ông mới nhận ra đó là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi.
Người phụ nữ đội mũ mềm màu nâu, mặc chiếc áo blouse trắng mỏng và quần lửng, đi cùng đôi bốt da cao đến đầu gối.
Gương mặt hằn một vết sẹo cũ, trên môi thường trực nụ cười mỉm đầy ác ý, tàn nhẫn.
Gã đàn ông đội mũ cúi đầu trong kinh sợ, ngập ngừng lên tiếng:
“Phu nhân Katy…”
Người phụ nữ không thèm để ý, bước từng bước đến gần rồi đi ngang qua, xem gã như không khí.
Khi người phụ nữ được gọi là Katy rời đi, gã đàn ông mới bĩu môi:
“Con khốn! Lên giường chắc mày còn hăng hơn gái điếm!”
Gã gặp hai người đàn ông trong đại sảnh tráng lệ, lấp lánh ánh vàng.
Một kẻ cao khoảng 1m65, dáng hơi mập, tướng mạo chẳng có gì đặc biệt trừ cặp mắt lúc nào cũng khiến người khác kinh hồn bạt vía. Kẻ kia cao gầy, tầm 1m70, hơi già, trên trán hiện vài nếp nhăn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt nâu đầy thần thái, trông chẳng có vẻ gì gây uy hiếp.
“Ngài Capim…” gã đàn ông đội mũ cúi người chào kẻ mập mạp, rồi quay sang người còn lại, “Ngài Parker…”
…
Trong ánh bình minh buổi sớm, gã đội mũ gặp quý ông trung niên lạnh lùng tên Hellas ở lối vào tầng hầm.
Hellas đội bộ tóc giả trắng, liếc nhìn kẻ hầu đang cung kính đứng cạnh mình. Y hờ hững duỗi tay phải ra, nhắm ngay lối vào tầng hầm, mở miệng với giọng trầm thấp, uy nghiêm:
“Cấm đoán!”
Cảnh vật chung quanh lặng lẽ xuất hiện sự khác biệt vi diệu.
…
Tổng cộng có bốn Người Phi Phàm, đó là ít nhất… Kẻ mạnh nhất hẳn là ngài Hellas kia, Danh sách 6, thậm chí Danh sách 5… Không biết thuộc đường tắt nào, khá giống với đường tắt ‘Hắc Hoàng Đế’… Dựa vào trật tự, ban bố pháp lệnh? Căn cứ vào cảnh tượng vừa rồi, có thể lờ mờ đoán được giới hạn cấm đoán chỉ nhằm vào khu vực tầng hầm chứ không phải toàn bộ dinh thự. Phải rồi, ban ngày ban mặt nhiều người qua lại, cứ cấm đoán như thế ra vào sẽ rất phiền phức… Không biết ban đêm thì ra sao… Klein phân tích tình báo vừa nhận được, lại đặt câu hỏi khác.
“Cấu trúc tổng thể của dinh thự là như thế nào?”
Hắn nhanh chóng nhận được phản hồi, nhìn thấy một đại sảnh lộng lẫy màu vàng son, phòng ăn rộng lớn trang nhã, hành lang kéo dài hết tầng một, phòng vệ sinh và những khung cảnh khác dưới tầng hầm.
Thông qua chúng, trong đầu Klein dần chắp ghép lại từng mảnh cấu trúc dinh thự của Capim.
Cảm thấy linh tính dần tiêu hao, hắn hỏi câu cuối cùng:
“Capim quan hệ mật thiết với những nhân vật quan trọng nào?”
Tràng cảnh hiện ra trước mắt hắn là đại sảnh lộng lẫy vừa nãy, những cô gái bán khỏa thân đang phủ phục dưới sàn nhà trong khi phục vụ đồ uống cho các vị khách, để mặc mình bị vuốt ve hay đánh đập, chửi rủa; hoặc lặng lẽ bị kéo đến một góc kín chịu sự tàn phá.
Họ đều còn trẻ, biểu cảm đau đớn, chết lặng. Chỉ cần có vẻ trì hoãn hay không đủ nhiệt tình, sẽ bị đám người hầu của Capim hoặc hầu gái vụt quật bằng roi.
Chúng chẳng hề tỏ ra thương cảm trước cảnh tượng độc ác ấy, chỉ tranh nhau thể hiện bản thân hòng nhận được lời khen ngợi.
Klein nhìn thấy Capim giữa đám khách, thấy ngài Hellas lạnh lùng, nhìn thấy một Nghị viên từ Hạ viện thường xuyên xuất hiện trên mặt báo, Vadera, nhìn thấy một gã đàn ông mập mạp tự xưng là Phó Trưởng…
…
Kia chẳng phải là Phó Trưởng của Sở Cảnh sát Backlund sao? Một trong những cao tầng của phòng ban cảnh sát… Những tên hầu kia cũng chẳng kẻ nào tốt đẹp… Thế cũng hiểu được, người hầu được thuê trong dinh thự hẳn phải được sàng lọc trước, phải đủ tin tưởng… Klein xoa trán, ngắt trạng thái ước định chặt chẽ. Gã đàn ông đội mũ lưỡi trai cũng chỉ là một tên cầm đầu nhỏ, đây là tất cả những gì gã có thể biết hoặc tham dự được.
Mà đến tận lúc này, hạn chế bí ẩn không xác định trên người gã vẫn chưa bị kích thích.
Klein kết thúc nghi thức, làm thân ảnh đối phương phía trên sương xám biến mất, bản thân cũng quay về thế giới thực.
Bên trong căn phòng tràn ngập mùi hương linh thiêng mờ ảo, hắn ngồi bên giường nhìn gã đàn ông bất tỉnh dưới mặt đất. Dựa vào thông tin vừa rồi, hắn lại ngồi phân tích tính khả thi của buổi biểu diễn, lập một kế hoạch khác.
Cuối cùng, Klein đã xác định được ý tưởng, lầm bầm:
“Có lẽ không cần trợ thủ…”
“Ngược lại, một trợ thủ sẽ kéo chân mình, gây khó dễ khi cần trốn thoát vào thời điểm nguy hiểm.”
“Lựa thời điểm tốt là điều tuyệt đối quan trọng.”
…
Gần năm mươi phút sau, gã đàn ông đội mũ lưỡi trai xám đen xuất hiện ở quận Đông, đi thẳng tới con phố bị khống chế bởi băng đảng Zhemage.
Vừa nhìn thấy mấy người cao nguyên da nâu, thân hình cao gầy xốc vác, mặt mũi dữ tợn, gã lập tức đi sát gần, tỏ vẻ không nhìn đường, va vào một trong số họ.
“Chết tiệt! Đám rác rưởi này nữa!” Gã đội mũ chửi ầm lên, giơ tay đấm một cú.
Nhóm người cao nguyên vốn thích ẩu đả, không lùi bước mà đều tập trung lại nghênh tiếp gã.
Trong lúc đánh nhau, gã đàn ông đội mũ rút dao găm ra, nhóm người cao nguyên cũng sẵn sàng vũ khí.
Xoẹt!
Trong trận chiến, gã đội mũ không kịp đỡ, bị một con dao đâm trúng vào cổ, ngay vùng động mạch chủ.
Gã ngã xuống, máu tươi từ đầu phun ra chảy đầy đất.
Gã nhanh chóng mất mạng, một thân ảnh mờ nhạt, trong suốt hiện ra từ cơ thể gã rồi ngay lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Klein lại đi lên phía trên màn sương xám, dùng nó như bàn đạp, trở lại cơ thể thực của mình, mở mắt trong nhà trọ giá rẻ tại quận Jowod.
Xử lý sạch sẽ dấu vết, hắn đến chỗ tiếp tân trả phòng.
Trên đường trở về phố Minsk, Klein lần nữa tiến lên phía trên sương xám.
Hắn muốn xem bói một thông tin đơn giản nhưng tối hệ trọng!
Hắn cầm bút máy, viết câu bói:
“Thời điểm Capim dùng bữa tối nay.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT