Đây là… Trong không khí tĩnh lặng quỷ dị, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Dereck Berg sau khi đã hồi phục lại chính là đi cứu người nọ.
Tuy nhiên, hai hộ vệ đi bên cạnh lại chẳng có chút phản ứng nào, như thể vừa nãy chỉ là tưởng tượng của cậu.
“Có người vừa kêu cứu.” Thiếu niên Dereck báo lại với hai vị Kỵ Sĩ Bình Minh.
Đi bên trái cậu là một người kỵ sĩ cao lớn, giáp bạc sáng lóa, bình tĩnh đáp lại:
“Đừng mắc lừa.”
“Chỉ là một trong số những biểu hiện bên ngoài của Người Phi Phàm có dấu hiệu mất khống chế thôi.”
Thật sao? Có lẽ người đó cầu cứu vì không đành lòng chịu bỏ cuộc mất khống chế và biến thành quái vật… Dereck buồn bã nghĩ.
Đi theo cảm giác biến hóa của Dereck là tiếng động vù vù hư ảo bên tai, càng lúc càng rõ ràng.
Sau khi trầm mặc tiến lên vài bước, vị Kỵ Sĩ Bình Minh lúc nãy chỉ vào một cánh cửa bên trái, nói:
“Cậu sẽ ở đó trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ đem đồ ăn và thuốc men đến đúng giờ.”
Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một bình sắt nhỏ màu đen.
Kiểu bình này được làm từ phần tàn dư trông giống rơm rạ còn sót lại của loại lương thực chính ở thành Bạch Ngân, Cỏ Mặt Đen. Nếu đổ chất lỏng vào, sẽ tự sinh ra một lớp màng mỏng, có tác dụng chống thấm nước và bịt kín.
Dereck nhận chiếc bình thuốc và uống nó, cảm giác mát lạnh trượt xuống thực quản, tràn vào dạ dày.
Cả người cậu chớp mắt trở nên trầm tĩnh, cảnh tượng lắc lư trước mắt ổn định lại, ảo giác bên tai cũng dần yếu đi.
Két!
Sau tiếng cửa sắt đóng và khóa trái lại, Dereck đã ở trong căn phòng của mình.
Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là một ngọn nến chập chờn với sáng sáng vàng nhạt, nhờ đó cậu tiếp tục nhận thấy rõ một chiếc giường thấp, một cái ghế, một cái bàn vuông.
Ngoài ra không còn gì cả. Tuy nhiên, bức tường, bao gồm cả cánh cửa, lại được khắc kín bởi những ký hiệu và dấu ấn thần bí phức tạp, chúng tựa như hợp thành một phong ấn hoàn chỉnh.
Cảm xúc của Dereck cũng bị thứ thuốc kia ép xuống, cậu ngồi trên giường, không chút tò mò, rồi nằm cả người lên.
Không biết được bao lâu sau, cậu bỗng nghe thấy một tiếng động như tiếng ai đập kịch liệt nhằm phá nát cánh cửa, nhưng chúng không ở vị trí cửa ra, mà bắt nguồn ở ngay sát vách tường.
Dereck xoay người ngồi dậy nghe ngóng cẩn thận, trong từng tràng tiếng đập chói tai, có xen lẫn tiếng than khóc rên rỉ.
Lông tơ cậu bỗng dựng đứng, cả người đứng thẳng dậy, vô thức ở trong tư thế phòng ngự.
Đúng lúc ấy, âm thanh nện bình bịch truyền đến bức tường kim loại ngăn cách giữa hai gian phòng, chậm rãi đập cho bức tường
lúc lồi lên, lúc lõm xuống.
Dereck đang định cầu khẩn ánh sáng thần thánh, thì cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên sáng lên, như thể toàn bộ không gian xung quanh bị đưa ra ngoài trời đúng lúc có tia chớp xẹt qua.
Tiếng đập tường sát vách biến mất, đáy tháp tròn yên tĩnh trở lại.
Đây không phải là sự tĩnh lặng tuyệt đối, vẫn có tiếng bước chân nhẹ nhàng văng vẳng từ đằng xa, vọng lại một hồi lâu sau mới thật sự yên ắng.
Dereck đang băn khoăn xem chuyện gì vừa xảy ra với Người Phi Phàm ở phòng bên, thì bước tường kim loại lại vang lên tiếng gõ, nhưng ở hướng khác.
Cốc cốc cốc!
Tựa như người nào vừa gập ngón tay lại gõ nhẹ.
“Ai?” Dereck cao giọng, hoảng sợ hỏi.
Tiếng gõ lập tức dừng lại, vài giây sau, một giọng nói trầm trầm mà già cỗi mơ hồ truyền ra:
“Hóa ra là một đứa trẻ.”
“Ông là?” Dereck thấy đối phương có thể lý trí nói chuyện, liền dựa sát vách tường, ép lỗ tai vào lớp kim loại lạnh ngắt.
Giọng nói già cả kia bật lên tiếng cười, cất tiếng:
“Kẻ bên cạnh ngươi đã suýt mất khống chế nhiều lần rồi, hôm nay rốt cuộc cũng không thể cứu vãn được nữa.”
Người đó thật sự mất khống chế rồi? Dereck hỏi qua bức tường kim loại”
“Giờ người đó đã biến thành quái vật?”
“Không, không phải quái vật, là xác chết. Hắn đã bị vật phẩm phong ấn của chỗ này giải quyết rồi.” Âm thanh già cỗi lại thở dài, “Ta ở đây đã bốn mươi hai năm, ừ, những hộ vệ kia kể cho ta, đã gặp quá nhiều chuyện tương tự.”
Dereck kinh ngạc, hỏi ngược lại:
“Ông ở chỗ này tận bốn mươi hai năm?”
Thông thường mà nói, mất khống chế có thể chia làm ba giai đoạn. Giai đoạn một là xuất hiện dấu hiệu báo trước, như ảo giác nghe nhầm. Giai đoạn hai, tinh thần và cơ thể đã xuất hiện cảm giác hơi mất khống chế, thỉnh thoảng biểu hiện những trạng thái quỷ dị hoặc đáng sợ. Giai đoạn ba là hoàn toàn suy sụp tinh thần, lột xác thành quái vật dữ tợn.
Trong đó, thời gian từ giai đoạn hai đến giai đoạn ba khá ngắn, có lẽ vừa phát hiện ra, đã thấy một Người Phi Phàm bị biến đổi thành loại quái vật đến từ nơi bóng đêm sâu thẳm.
Nói cách khác, Người Phi Phàm vừa bước vào giai đoạn hai sẽ bị đưa xuống đáy tháp tròn. Họ sẽ được điều trị bằng thuốc, nghi lễ và các phương pháp trị liệu khác để từ từ ổn định bản thân. Sau mười tám tháng, họ có thể rời đi. Nếu không thì chẳng mấy chốc sẽ rơi vào trạng thái mất khống chế, bị thanh trừ, tịnh hóa. Chứ đời nào lại có người bị giam ở đây tận bốn mươi hai năm.
Mà ở giai đoạn một, Người Phi Phàm chỉ cần vào đây từ vài ngày cho đến hơn chục ngày, đã có thể triệt tiêu dấu hiệu báo trước, phục hồi rời khỏi.
Giọng nói già cả lại cười khùng khục nói:
“Đúng thế, ta cũng chẳng ngờ mình sẽ phải ở đây những bốn mươi hai năm.”
“Ta chả có bất cứ một dấu hiệu mất khống chế nào, nhưng chúng vẫn cho rằng ta là kẻ nguy hiểm, lúc nào cũng có thể biến thành quái vật.”
Dereck hơi cau mày, hiếu kỳ hỏi:
“Rốt cuộc là bốn mươi hai năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc ấy cha mẹ cậu còn chưa sinh ra.
Âm giọng già cỗi im lặng trong chốc lát.
“Ta đã từng là đội trưởng của một tiểu đội thăm dò.”
“Chúng ta phát hiện ra một tòa thành bị hủy diệt, cách thành Bạch Ngân nửa tháng đi bộ. Ha, đây là tính toán dựa trên tốc độ của chúng ta.”
“Tòa thành kia cùng loại với thành Bạch Ngân của chúng ta, có vết tích rất rõ ràng từng bị thống trị bởi Người Khổng Lồ, cũng tôn thờ Chúa Sáng Tạo Hết Thảy – Thần Toàn Trí Toàn Năng.”
“Đáng tiếc, đã bị hủy diệt, bị phá hủy không biết từ bao nhiêu lâu trước rồi.”
Dereck chẳng lạ gì chuyện như này, lập tức đồ đoán:
“Các người đã gặp một số sự cố quỷ dị ở đó, nên mới bị cho rằng lúc nào cũng có thể mất khống chế?”
“Gần như vậy.” Giọng nói già cỗi cười thầm. “Sau khi chúng ta thăm dò đến khu vực hạch tâm, liền phát hiện ra tòa thành đó đã thay đổi tín ngưỡng. Họ hình tượng ra một đấng cứu thế sẽ cứu vớt bọn họ, nhưng vô ích, ngay cả những pho tượng của thần cũng bị hủy hoại, rơi vãi đầy đất.”
Nói đến đây, ông ta bỗng trầm giọng:
“Nhưng mà, tại đó chúng ta đã gặp một người.”
“Đây là lần đầu tiên sau hơn hai ngàn năm, chúng ta gặp được một người còn sống sót mà không phải cư dân thành Bạch Ngân!”
Dereck vô thức hỏi lại:
“Các người mang người đó về thành Bạch Ngân sao?”
Sau hai giây, giọng nói già cỗi mới vang lên:
“Ngươi không thấy chấn động sao?”
“Lý do thành Bạch Ngân cố gắng khám phá xung quanh, chính là để tìm kiếm được những nhân loại như chúng ta. Bốn mươi hai năm trước, cuối cùng chúng ta cũng tìm ra rồi!”
Đây đúng là tin khiến người khác chấn động đấy, nhưng tôi thường xuyên gặp tiểu thư Chính Nghĩa, anh Người Treo Ngược và những người khác, thường xuyên nghe bọn họ kể về vương quốc Ruen và bảy vị Thần linh Chính thống. Chẳng phải sự thật rõ ràng là bên ngoài thành Bạch Ngân vẫn còn có người dân, có những thành phố, có các quốc gia khác sao? Dereck gãi gãi đầu, nghiệp dư tỏ vẻ khiếp sợ:
“Tôi, tôi vừa nãy không chú ý đến điều đó.”
“Quả là không thể tin nổi. Ngoài cư dân thành Bạch Ngân ra, lại thực sự có người ở nơi khác tồn tại!”
“…” Chủ nhân của giọng nói già cỗi nghẹn lời hồi lâu, sau mới lên tiếng, “Nền giáo dục của thành Bạch Ngân giờ lại yếu kém tới mức này sao?”
Không đợi Dereck mở miệng, ông ta lại thở dài một tiếng, nói tiếp:
“Chúng ta đã thận trọng mời người đó đến thành Bạch Ngân làm khách. Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng hắn cũng nhận lời.”
“Chúng ta vừa giám sát, vừa hộ tống hắn suốt dọc đường. Nhưng lúc sắp về tới thành Bạch Ngân, hắn đột ngột biến mất…”
“Chúng ra tìm kiếm khắp xung quanh nhưng không thấy hắn đâu. Mà sau khi trở về thành Bạch Ngân, các đội viên của ta lần lượt nổi điên, mất khống chế. Tất cả! Không trừ một ai!”
“Đoàn nghị sự sáu người nghi ngờ chúng ta bị thứ gì đó ô nhiễm, nghi ngờ tên kia không phải con người, mà là Tà Linh, là quái vật. Nên họ nhốt ta lại, cách một khoảng thời gian lại đến xác nhận trạng thái của ta, nhưng chưa bao giờ nói cho ta biết vấn đề ở đâu, cũng không thả ra ngoài.”
Dereck thở hắt ra một hơi nặng nề:
“Ông còn nhớ người đó trông thế nào không?”
“…Dáng dấp hắn rất bình thường, chẳng có gì đặc thù, hắn cũng mặc quần áo giống chúng ta, trừ việc ta nhớ kỹ hắn là đàn ông ra, ta không thể nào nhớ được hắn trông ra sao… Có lẽ các trưởng lão có thể dùng phương thức phi phàm để gợi nhớ hình ảnh hắn từ những ký ức mơ hồ, quên lãng của ta.” Giọng nói già cỗi cố hồi tưởng lại, nói với giọng điệu thống khổ.
Dereck thuận miệng truy vấn:
“Kẻ đó có nói tên mình là gì không? Có nói lai lịch của mình ra không?”
Âm thanh già cả “ừm” một tiếng.
“Hắn có nói với chúng ta, tên hắn là…”
Ông ta ngừng lại một chút, mới nói:
“Amon.”
…
Sáng chủ nhật, khu nhà máy.
Hai ngày trước, Klein và Mike đã “thăm quan” rất nhiều địa điểm ở quận Đông dưới sự dẫn dắt của lão Kohler.
Kết quả, Mike đã chứng kiến thế nào là năm, sáu người sống chen chúc trong một căn phòng, và đó còn chưa phải thứ tệ nhất.
Ở nơi bần cùng nhất của quận Đông, một căn phòng ngủ bình thường thậm chí chất chứa đến mười người, chăn nệm trải dưới đất, việc phân chia chính xác quyền sử dụng vào ban ngày và ban đêm khiến cho vị phóng viên này sửng sốt mãi không thôi.
Hơn nữa, nghèo khó không phân biệt nam nữ, những nơi thế này không thể tránh khỏi việc những người khác giới tính bị gò bó trong một nơi ở chật chội, vượt khỏi chuẩn mực xã hội. Những sự cố đủ để đem ra tòa diễn ra liên tục, dù là đàn ông hay phụ nữ, tất cả bọn họ đều có lúc phải đối mặt với bạo lực, uy hiếp.
“…Dơ bẩn, đông đúc, hôi thối, đây chính là ấn tượng trực quan nhất… Tôi nghi ngờ mỗi người ở đây đều nhiễm ký sinh trùng nghiêm trọng… Vì nhà cửa đều xây từ rất lâu về trước ở ngay quảng trường đổ nát này, nên không có hệ thống thoát nước. Phân, nước tiểu, chất nôn và những chất thải khác đều có khắp nơi. Mọi căn nhà đều chỉ có một nhà tắm công cộng, hoặc tệ hơn, mỗi con phố chỉ có đúng một nhà vệ sinh công cộng…”
“Hằng ngày họ đều vô cùng bận rộn, làm việc rất mỏi mệt, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng lấp đầy bụng, chẳng tích cóp được chút nào. Chỉ cần thất nghiệp vài ngày, họ sẽ rơi vào vực sâu không thể cứu vãn… Tôi nghĩ, thậm chí chỉ cần cho họ một tia hy vọng, họ sẵn sàng nhảy vào lửa…”
Mike viết điều tra của mình vào bản thảo.
Hơn nữa, những kẻ vô gia cư trên đường sống du đãng như xác sống, lang thang lúc nửa đêm bị xua đuổi, những người phụ nữ chết lặng dọc phố hoặc trong những quán rượu, những kẻ say rượu phóng túng, họ chẳng ngại sử dụng bạo lực, chẳng hề cân nhắc tới sau này sẽ ra sao. Tất cả những điều đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng vị phóng viên.
Anh ta càng lúc càng trầm mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT