Klein mệt mỏi cởi bỏ bức tường linh tính, khiến gió lạnh ban đêm mang theo mùi cỏ cây tươi mới thổi ùa lên mặt, khiến hắn tỉnh táo hơn đôi phần.
Hắn vuốt ve vật phong ấn "3-0782" ấm áp trong tay, bùi ngùi một câu từ tận đáy lòng: "Ai có thể ngờ rằng trong chiếc huy hiệu này lại có chứa một giọt máu của thần... Có khi các đại nhân vật của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng từng tìm kiếm rồi, chẳng qua là không tìm ra..."
Klein vặn bẻ cổ, không dám thử gì thêm, cất Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị vào trong chiếc áo gió mỏng.
Hắn mò theo dây xích lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi màu bạc ra, ấn chốt mở, nhìn thoáng qua thì thấy còn hơn một tiếng nữa mới tới lúc thay ca với Người Nhặt Xác Frye.
"Mình chắc phải lấy hai que diêm về chống mí mắt lên quá... Đây là di chứng của việc tự tìm đường chết mà!" Không còn cách nào khác, Klein đành phải móc ra một bình kim loại nhỏ từ trong túi trong áo, nhổ nút ra, đưa lên chóp mũi.
Một thứ mùi sằng sặc do bạc hà và nước sát trùng trộn lẫn với nhau nhanh chóng phả vào mũi hắn, khiến hắn bị kích thích tới mức nổi mụn, tinh thần phấn chấn, lập tức quên cơn buồn ngủ.
Đây là cách điều chế mà hắn học được từ chỗ Người Nhặt Xác Frye, tên là dầu Cragg. Nó có thể giúp người ta chống chọi với mùi thối rữa và tanh tưởi, đồng thời cũng có tác dụng khiến đầu óc tỉnh táo.
Một giờ tiếp theo, Klein cảm thấy rất giày vò. Thi thoảng hắn lại đứng lên đi lại vài vòng, bị muỗi trong rừng đốt khá nhiều lần.
Cuối cùng hắn thấy Frye, chàng trai có chiếc mũi cao và cặp môi mỏng, với đôi mắt màu lam kèm mái tóc đen cầm gậy batoong đi ra khỏi thị trấn nhỏ.
Mặc dù anh ta trông vẫn lạnh lùng và âm sầm như xác sống, Klein lại như gặp được chúa cứu thế. Hắn vừa che miệng ngáp tới mức nước mắt trào ra đầy vành mắt, vừa nghênh đón, gỡ vật phong ấn "3-0782" xuống khỏi ngực.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Thấy sắc mặt đồng đội tái đi, Frye chủ động hỏi han một câu.
Klein thở dài đáp:
"Tối hôm qua tôi vừa mới canh cửa Chianese, sáng nay lại ngủ không ngon cho lắm, cho nên giờ đang buồn ngủ muốn chết."
Hắn không nói nhiều về chuyện này, chuyển sang đề tài khác: "Bốn giờ sau tôi lại thay ca à?"
"Bảy giờ, nửa đêm đội trưởng không cần ngủ." Frye nhận lấy Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị.
Tu tiên khiến con người vui sướng... Klein lặng lẽ nói xấu đội trưởng một câu trong lòng, hắn chào Frye rồi đi về trấn.
Dọc theo con đường trở lại nhà nghỉ, hắn lại tiện tay lấy đồng hồ bỏ túi ra, xem giờ giấc:
"Ồ, sớm hơn thời gian hẹn là 10 phút... Đúng là một con người ấm áp..."
Klein cười, bước nhanh hơn trở lại nhà nghỉ. Hắn mở cửa ra, đi lên tầng hai trong cái nhìn đầy dò xét của ông nhà, bước vào căn phòng của hắn.
Khóa cửa, cởi áo và giầy xong, hắn không đi tắm vội, mà lăn mình nằm xuống giường.
Chỉ mười mấy giây đồng hồ, tiếng hít thở của hắn trở nên nặng hơn, sau đó thì đều đều.
Trong giấc mơ, Klein trở lại Trái Đất. Trước mặt hắn là trò chơi mà hắn chưa đánh qua cửa, bên trái có Coca lạnh với cánh gà cay thơm ngon, bên phải là canh măng thịt và cơm.
Từ bé tới giờ hắn không ăn măng đắng, nhưng lại rất thích lấy nó mang nấu thành canh với thịt. Món canh đó nhẹ nhàng lại mang theo vị thịt hấp dẫn người ta, mang nó chan canh ăn là khá hoàn hảo.
Lại thêm một bát nước chấm nữa là hắn có thể ăn thêm hẳn một bát cơm rồi.
Ngay khi Klein đang chuẩn bị hưởng thụ bữa khuya rồi tiếp tục chơi game, cảnh tượng trong giấc mơ của hắn lại biến hóa, hiện ra cảnh bài trí trong căn nhà số 2 phố Hoa Thủy Tiên.
Klein bỗng cảnh giác, hắn tỉnh táo biết rằng mình vẫn đang ở trong giấc mơ.
Hắn thấy mình ngồi ở một bên của bàn ăn, tay cầm một tờ Nhật báo Tingen, trước mặt là những món như canh đuôi bò cà chua, sườn cừu rán, khoai tây bùn và bánh yến mạch.
Theo bản năng hắn quay đầu nhìn về phía cửa, chợt thấy một bóng người đang đứng ở bên ngoài cửa sổ lồi của phòng khách, đang lẳng lặng nhìn vào trong phòng.
Klein hoảng sợ, bỗng nhận ra đó là Dunn mắt xám. Anh ta dán sát mặt vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn người bên trong.
... Đội trưởng, anh đừng dọa người ta trong mơ vậy chứ? Đây là cách đóng vai Ác Mộng của anh à? Klein vừa bực mình vừa buồn cười mà nghĩ. Hắn lấy thìa múc một miếng thịt bò cho vào miệng.
Ừm, là món do mình làm! Hắn thầm cảm thán một câu, đã hiểu vì sao mình đột nhiên tỉnh táo trong mơ, tại sao cảnh tượng ở Trái Đất lại đột nhiên thay đổi. Hóa ra là có người xâm nhập vào giấc mơ của hắn, hắn sẽ tự động cảnh giác!
Đúng lúc này, Dunn rời khỏi chỗ cửa sổ, mở thẳng cửa nhà Moretti ra, yên lặng đi tới phía đối diện Klein.
Anh bỏ mũ xuống, khẽ gật đầu rồi ngồi xuống. Sau đó anh không chút khách khí cầm dao nĩa và thìa, dùng tốc độ cực nhanh ăn bằng sạch mấy món canh đuôi bò cà chua, sườn cừu rán, khoai tây bùn và bánh yến mạch trên bàn.
Klein ngơ ngác nhìn, không rõ rốt cuộc đội trưởng định làm gì.
Phù, Dunn thỏa mãn thở hắt ra, giơ ngón cái khen ngợi Klein rồi sau đó lấy một chiếc tẩu thuốc với diêm ra, say mê hút một hơi.
Sau khi phun khói ra, anh đứng lên, cầm mũ, cúi người chào một cách khá cũ kỹ nhưng điềm tĩnh, cất bước rời khỏi nhà Moretti, rời khỏi giấc mơ này.
"..." Klein nhìn bóng lưng đội trưởng, cứ ngồi ngây người ra đó hồi lâu.
Hắn cúi đầu nhìn chiếc bàn đã không còn thức ăn, theo bản năng định tái hiện những món vừa rồi. Nhưng lần này, bất kể là canh thịt bò cà chua, sườn cừu hay khoai tây bùn không tiếp tục xuất hiện trong giấc mơ của hắn nữa.
"Đã bị "ăn" hoàn toàn rồi? Đây là năng lực của "Ác Mộng" à?" Klein giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ mà nghĩ: "Cho nên mục đích của đội trưởng chính là để ta không ăn được bữa khuya này? Đây đúng là ác mộng mà... đóng vai "Ác Mộng" này đúng là rất sáng tạo đây..."
Hắn phì cười một tiếng, rời khỏi cảnh mơ, tiếp tục ngủ.
Năm giờ rưỡi sáng hôm sau, lúc này Klein không thể không dậy sớm. Hắn uống cà phê, ăn bánh mì và thịt xông khói, sau đó vội vàng chạy ra ngoài thị trấn đi thay Dunn.
Bảy giờ, bọn họ khởi hành trở về nội thành Tingen theo đúng lịch trình.
Chưa tới mười giờ, bọn họ đã về tới số 36 phố Zoutelande. Dunn với tinh thần tỉnh táo mang vật phong ấn "3-0782" để lại sau cửa Chianese. Frye thì ngồi trước máy đánh chữ, khi chưa có nhân viên văn chức nào đến, anh ta phải tự mình gõ báo cáo về nhiệm vụ này hôm nay và đơn xin thanh toán cho những gì bọn họ đã sử dụng.
Klein đứng nhìn, hài lòng thấy toàn bộ vật liệu mà hắn dùng hết đã được cho vào danh sách này, kể cả phần hắn sử dụng để đuổi muỗi.
Hắn không về nhà luôn bởi vì hắn đã dùng thư mật mã hẹn bác sĩ Daxter ở bệnh viện tâm thần gặp mặt tại nơi hẹn vào lúc một giờ chiều.
"Ba giờ nữa là tụ hội Tarot... Một boss của tổ chức bí ẩn như ta sao lại phải sống mệt mỏi như thế này chứ?" Klein âm thầm nghĩ. Hắn nằm ngủ bù trong phòng nghỉ của Kẻ Gác Đêm hai tiếng.
Về những kiến thức mà hắn nhận được ngày hôm qua, cùng với chuyện hắn gặp được, hắn không sợ sẽ quên bởi có thể dùng phương pháp bói toán để nhớ lại. Điều hắn sợ là mình sẽ bỏ qua sự tồn tại của một số thứ, ngay cả dùng phương pháp bói toán cũng làm thát lạc. Cho nên trước khi ngủ hắn nhẩm lại mọi chuyện một lượt để có ấn tượng sâu sắc hơn.
Đây cũng là lý do Klein kiên trì tuần nào cũng viết tổng kết và chỉnh sửa.
Ăn trưa xong, hắn móc đồng hồ bỏ túi ra nhìn qua, rồi đội mũ rời khỏi công ty Bảo an Gai Đen tới câu lạc bộ bắn súng ở số 3 phố Zoutelande.
Klein mở cửa đi vào sảnh tiếp đãi. Hắn không đi thẳng tới bãi bắn của Kẻ Gác Đêm, mà tới sảnh tìm chỗ ngồi xuống, hai tay chống gậy kiên nhẫn chờ đợi.
Nơi hắn hẹn gặp Daxter là ở câu lạc bộ bắn súng này!
Mà phương thức ức định của bọn họ là viết thư. Khi Klein cần gặp, hắn sẽ dùng thân phận người nhà viết thư cho bác sĩ Daxter Guderia hỏi về một loại bệnh đặc biệt gọi là "Tâm thần phân liệt". Trong thư, Klein sẽ dùng nhiều cách để nhắc tới thuật ngữ "Khán giả", dùng nó phối hợp với điểm mặt ở vị trí kín đáo để xác nhận thân phận của mình, còn thời gian được viết trong thư một cách không chú ý chính là thời gian gặp gỡ.
Còn nơi gặp, trong lần trao đổi đầu tiên bọn họ đã chọn sẵn. Nếu Klein cảm thấy nên đổi chỗ thì sẽ nhắn nhủ trong lúc gặp mặt trực tiếp.
Khi Daxter Guderian muốn gặp nhưng không gấp lắm thì có thể gửi thư cho quán rượu Chó Săn hoặc là câu lạc bộ này, người nhận thư là "ông Hornaces", chờ Klein đi lấy vào giờ quy định.
Nếu ông ta có việc cấp bách thì bắt buộc phải đưa thẳng thư cho ông chủ Wright của quán rượu Chó Săn, hơn nữa còn phải nhắc tới một câu là "tìm lính đánh thuê". Làm như vậy, là thành viên vòng ngoài của Kẻ Gác Đêm, Wright sẽ lập tức đưa thư tới công ty Bảo an Gai Đen.
Chờ một lúc, còn 2 phút nữa là tới giờ hẹn, Klein thấy Daxter, người có khí chất khá tao nhã, đi vào sảnh câu lạc bộ.
Ông ta đội một chiếc mũ phớt màu đen, mặc một áo đuôi tôm vừa người, tay cầm một chiếc gậy batoong mạ bạc, có đeo một đôi kính với phần khung mạ vàng.
Vì không khiến người ta chú ý, Daxter đi dạo xung quanh nửa vòng. Thấy Klein khẽ gật đầu, ông ta thu hồi mắt, đi tới chỗ quầy tiếp đón, quen thuộc xin một bãi bắn, thuê súng đạn.
Ông ta đã từng tới chỗ này rồi.
"Bãi bắn nhỏ số 7, mỗi giờ 3 saule, thêm chi phí thuê súng ngắn ổ xoay, mỗi giờ 1 saule 6 penny, trong súng có sẵn sáu viên đạn..." Cô gái phụ trách tiếp đãi nhanh chóng xử lý xong xuôi.
Chờ khi Daxter xác nhận sử dụng trong 1 giờ và nộp phí 10 saule, ông ta cầm súng và số đạn tăng thêm, đi vào bãi bắn với sự hướng dẫn của người phục vụ.
Klein chờ thêm 5 phút nữa mới chậm rãi đứng dậy, xách gậy đi tới bên ngoài bãi bắn số 7, gõ cửa vang lên tiếng cốc cốc.
Kẹt, cửa được mở ra một khe hở. Daxter cảnh giác nhìn trái phải một cái, rồi mới né người ra.
Klein lập tức lắc người đi vào, rồi khóa trái cửa lại.
"Chào buổi chiều, ông Daxter." Hắn vừa nói vừa lấy tờ 10 saule ra đưa cho ông ta: "Chúng tôi sẽ không để thành viên vòng ngoài chịu chi phí gặp mặt."
Bởi vì tôi có thể chi trả được... Hắn lặng lẽ bổ sung thêm một câu.
Daxter không từ chối, nhận tiền mặt rồi trầm giọng hỏi:
"Sĩ quan Moretti, lần này anh tìm tôi là có chuyện gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT