Vy đứng trước ban công, suy nghĩ vu vơ gì cũng không rõ, ánh mắt nhìn xa xăm. Bỗng có một vòng tay ấm áp ôm nó từ phía sau làm nó khẽ giật mình trở về hiện thực.
- Em còn sốt không?
- Không.
Vy cười như không cười, miễn cưỡng trả lời. Nhưng Thiên đâu có dễ dàng để yên như thế. Hắn áp sát má hắn vào má nó. Thấy má nó vẫn hơi nóng ran, hắn mắng nhẹ.
- Nóng thế này mà bảo không sốt.
Vy gắng nở nụ cười thật tươi, quay người lại rúc đầu vào lòng Thiên rồi ôm lấy hắn thật chặt.
- Em ổn mà.
Nhớ lại trước đây Kỳ nói với nó: "Cậu nói cậu ổn nhưng thật ra không ổn tí nào". Bây giờ, tâm trạng của nó cũng như vậy đấy. Nói với Thiên là mình ổn để cho hắn yên tâm, nhưng lại không hề ổn.
- Thôi. Muộn rồi. Vào ngủ đi em.
Thiên nhấc bổng nó lên, đặt nó nằm ngoan trên giường rồi đặt một nụ hôn ấm áp lên đôi môi kia.
- Ngủ ngon.
Hắn cẩn thận đắp chăn cho nó, vuốt nhẹ mái tóc nó rồi mới rời đi. Nó cứ thế nhìn theo bóng dáng Thiên, đợi khi cánh cửa kia khép lại, nó ngồi dậy và bật khóc.
Sai lầm. Nó cực kì sai lầm khi đã nảy nở tình yêu với Thiên trong suốt khoảng thời gian nó bị lạc mất kí ức.
Sai lầm. Thiên cực kì sai lầm khi yêu nó rồi. Nó không phải là công chúa, nhưng hắn là hoàng tử. Hai con người vốn dĩ không bao giờ đến được với nhau.
Vy từng nghĩ việc Thiên yêu nó, chỉ là hắn lầm tưởng nó là Dương Vy thôi. Nếu hắn biết nó là một cô gái khác, không biết mọi chuyện sẽ ra sao.
Bây giờ, nó nên phải làm gì đây?
Nói ra sự thật ư? Nói rằng nó đã hồi phục lại trí nhớ rồi nhận ra nó không phải là Dương Vy ư? Nói với ba mẹ hết mực yêu thương nó rằng hai người đã nhận nhầm con gái trong suốt mấy tháng qua ư? Nói với Thiên là hắn yêu nhầm người rồi ư?
Không thể. Hoàn toàn không thể.
Đầu óc nó bây giờ loạn lắm, rối lắm. Những giọt nước mắt mặn đắng vẫn cứ không ngừng tuôn rơi. Ngoài trời đang mưa, trước giờ nó vẫn luôn nghĩ đơn giản đây chỉ là một hiện tượng tự nhiên. Nhưng giờ nó mới hiểu được rằng, trời mưa, cũng như nó đang khóc vậy.
*************
Cả đêm nó thức trắng. Thành ra bây giờ nó đón nhận một cặp mắt gấu trúc. Chị giúp việc rất tốt bụng, dùng dầu dừa với dưa chuột đắp lên mắt nó. Một lúc sau, nó lại có cặp mắt bình thường.
Thiên đi đánh bóng rổ với đám bạn rồi. Nó ngồi xem hoạt hình, có nhiều cảnh hay, nhộn nhịp làm ai xem cũng phải cười lớn. Nhưng rốt cuộc nó ngồi xem mà như không xem, cũng không thể nặn ra một nụ cười.
Chợt nhớ ra điều gì đó, nó vội vàng lên phòng thay đồ. Có lẽ nó phải thử về thị trấn T xem sao. Đó là nơi mà nó lớn lên và gắn liền suốt mười mấy năm cơ mà. Nó phải về thăm căn nhà tràn ngập tình thương của ba nó, xem gia đình chủ nhân mới của căn nhà ra sao, sống có hạnh phúc không? Còn nữa, nó ít nhiều cũng phải đến thăm mộ của ba nữa.
Thấy nó hớt hả chạy ra ngoài cổng, chị giúp việc vẫy tay, gọi theo.
- Em đi có việc. Không ăn ở nhà.
Vy nói vọng vào trong rồi ngồi lên chiếc xe taxi, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
****************
Vy đứng trước ngôi nhà nó và ba cùng sống suốt mười mấy năm, từng giọt nước mắt cứ thế chạy dài trên má.
Căn nhà giờ đã thay đổi khá nhiều: Màu sơn thành màu xanh lam, hai chậu cây cảnh trước cửa giờ thay bằng hai chậu hoa mười giờ, cây khế xanh ngày ấy sai trĩu quả giờ cũng đã bị chặt đi. Và hơn nữa, chủ nhân mới cũng là một người hoàn toàn mới.
Vy nhìn xuyên qua khe cổng thấy hai ba con chủ nhà đang chơi đá bóng vui vẻ với nhau. Nhớ lại trước đây, dù nó là con gái nhưng vẫn nhất quyết đòi ba nó mua quả bóng về rồi đá với nó. Hai ba con chơi đến nhễ nhại mồ hôi, nhưng cực kì vui vẻ.
Nó cười nhạt, ngẩng đầu lên nén lại những giọt nước mắt rồi quay đi.
Đến nhà bác Vân - chị gái ruột của ba nó, nó hít thở một hơi thật sâu rồi mới nhấn chuông. Vài giây sau có một người phụ nữ trung niên đi tới mở cổng, bác ấy nhìn thấy người con gái đứng trước mặt mình mà không khỏi ngạc nhiên.
- Tường Vy? Có phải con không?
Bác nắm lấy hai cánh tay nó, nhìn nó một lượt từ đầu đến chân rồi rơm rớm nước mắt.
- Phải. Là con đây bác.
Vy òa khóc như một đứa trẻ con, ôm chầm lấy bác. Bác Vân cũng xúc động không kém, nước mắt nước mũi chảy dài ôm lấy đứa cháu cưng. Ngay từ khi còn nhỏ, nó đã không được hưởng tình yêu thương của mẹ, cũng chính bác Vân như một người mẹ chăm sóc nó.
Vào nhà, bác Vân pha cho nó một ly trà thảo mộc nóng rồi ngồi xuống bên cạnh, vuốt tóc hỏi han nó.
- Con gầy đi nhiều rồi đấy.
- Dạ.
Vy trả lời, nhấp một ngụp trà.
- Con đi đâu suốt mấy tháng qua vậy?
Nghe xong câu hỏi của bác, tự nhiên nó ấp úng không biết nên trả lời ra sao. Nói với bác rằng nó tự tử, rồi mất trí nhớ, rồi đã bị người ta nhận nhầm con gái ư?
- Con đi lên chùa.
Nó cười mỉm, chớp chớp mắt long lanh nhìn bác. Bác khẽ gật đầu rồi chạy vào trong phòng lấy gì đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT