Tại căn tin, nó và Ân vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ với nhau.
Minh Thiên cùng vài anh bạn bước vào căn tin, cả đám học sinh nữ thi nhau hò hét, bàn tán.
- Minh Thiên kìa, anh ấy đẹp trai chết đi được.
- Anh ấy đẹp trai vậy tớ sống sao.
- Oppa của lòng tui.........
Balo and blo.......
Ngay cả Ân ngồi bên cạnh cũng quay ra ngắm nhìn hắn, nói nhỏ.
- Anh ấy đẹp trai quá bồ nhỉ?
- Umm...
Nó trả lời qua loa, lén nhìn hắn. Không ngờ hắn lại có một lượng fan đông đảo ở trường như thế.
Rồi hắn nhìn thấy nó. Bốn con mắt giao nhau. Nó cười cười chào hắn rồi kéo tay Ân rời đi.
- Làm gì mà vội thế?
Ân tò mò hỏi nó.
Biết trả lời thế nào đây?
Vào tiết tới, cũng may là tiết Sử, cô giáo lại dễ tính đâm ra nó cứ ngồi đơ đơ không chịu nghe giảng. Nó đoán sai rồi. Minh Thiên thật sự rất đào hoa. Tuy là hắn chưa có bạn gái nhưng không có nghĩa là không ai yêu hắn. Haizzzz.... Tại hắn đẹp trai quá mức mà. Tự nhiên nó cảm thấy chút buồn bực. Lí do thì không rõ.
Đang thẩn thơ suy nghĩ thì có một mẩu giấy vo tròn ném vào tay nó. Nó giật mình ngó ngang ngó dọc xem ai ném. Hóa ra là tên Kỳ thối kia. Mở mẩu giấy ra trong đó có ghi: "Làm gì mà thẫn thờ thế? Nhớ tớ đúng không? Ngại quá." Nó phì cười rồi reply lại "Mơ giữa ban ngày hả? Cái mặt cậu ai thèm nhớ."
Vài giây sau có một mẩu giấy khác bay tới, có ghi: "Thôi đi, tớ thừa biết là cậu nhớ tớ rồi. Khỏi phủ nhận đi."
Nó bật cười đang định viết trả lời thì bị cô Sử gọi to.
- Dương Vy, sao em lại ngồi cười một mình thế? Mang vở lên đây tôi kiểm tra.
Nó bất động luôn. Từ khi vào tiết đến giờ nó đã ghi được chữ nào vào vở đâu.
Ngay cả cô nói gì nó cũng chả để ý nữa là. Nhưng mà đã bị gọi lên rồi thì biết phải làm sao. Nó lủi thủi mang vở lên trên bàn giáo viên. Cô Sử nhìn qua vở của nó thấy vẫn trắng trơn liền mắng.
- Ngay cả cái nhan đề cũng không chép. Em giỏi thật đấy. Em coi thường tôi, coi thường môn Sử phải không?
- Dạ em không có.
Nó lí nhí đáp lại. Muốn giải thích lắm nhưng không đào đâu ra được cái lí do.
- Hết giờ ở lại quét lớp cho tôi.
Cô phán một câu như kiểu Bao công sử kiện rồi đưa quyển vở cho nó. Nó bước về chỗ trong đau khổ.
Ân vỗ vai nó, an ủi.
- Đừng buồn. Bà cô này bị biến thái mà.
Còn Kỳ thì không nói gì, im lặng nhìn nó.
Hết giờ, đợi các bạn về hết nó xuống góc lớp lấy cái chổi rồi nhanh chóng làm những việc cần làm.
- Để tớ giúp cho.
Ân và Kỳ đi vào, đồng thanh nói.
- Thôi hai người đi về đi.
Nó đuổi thẳng. Gì chứ? Nó là người bị phạt mà. Một mình nó làm là được rồi.
- Không.
Cả hai người đó tiếp tục đồng thanh.
Rồi Ân giật cây chổi bên tay trái, Kỳ giật cái chổi bên tay phải. Mỗi người quét một góc lớp. Hết chổi rồi. Nó lấy gì quét đây. Nhìn họ đang giúp mình, nó cảm động tí nữa thì bật khóc. Ân đích thực là bạn thân của nó rồi, Kỳ đối xử với nó thì tốt khỏi nói.
Nó chẳng biết làm gì, cứ đứng ngây ra nhìn hai con người kia quét giúp mình.
- Cảm ơn nhá. Thật sự rất cảm ơn.
Nó nói đều rồi đành phải cầm cái khăn lau lau bảng cho có việc.
- Chúng ta là bạn thân cơ mà.
Ân nháy mắt.
- Cậu chỉ cần yêu tớ thêm một tí nữa là được. Không cần cảm ơn.
Kỳ nửa đùa nửa thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT