Du Phán Phán vẫn luôn đi theo Lăng Húc xuống dưới lầu, bà lôi kéo Lăng Húc không cho cậu đi.
Sau lại có người lái xe tới đón Lăng Húc, Du Phán Phán hô to : “Con
tôi không đi, các người giết ông ta đi, đừng làm cho con tôi đi!”
Lăng Húc bỏ tay bà ra, đi theo người lên xe.
Tào Bác Hàng thiếu tiền tên cho vay nặng lãi là Ông Bằng, rất có thế
lực ở địa phương, nhưng Lăng Húc không hiểu biết những cái đó.
Cậu ngồi trên xe yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ đến
Thiên Thiên. Không biết Thiên Thiên tỉnh lại có sợ hãi hay không, tuy
rằng tình cảm của nó và Lăng Dịch thực tốt, nhưng ở chung cũng chỉ có
nửa năm ngắn ngủn, đi theo mình lại hơn năm năm chưa từng tách ra.
Vẫn có chút xúc động, khi đó chỉ không biết làm thế nào đối mặt với
Lăng Dịch, cũng vì chuyện này nên yên lặng rời đi, đến bây giờ hơi tỉnh
táo lại thì cảm thấy có lẽ mình không nên trốn tránh như vậy.
Cậu giơ tay lên che mặt, trong đầu hỗn loạn vô cùng, ký ức mười bảy
tuổi cùng hai mươi bảy đồng thời nảy lên, rõ ràng giống như chuyện mới
xảy ra ngày hôm qua làm cậu thực khó yên tĩnh cẩn thận suy nghĩ rõ ràng.
Điều duy nhất có thể xác định chính là rời khỏi chỉ mới nửa ngày cậu đã bắt đầu nhớ Thiên Thiên cùng Lăng Dịch.
Xe không đi ra khỏi thành phố mà dừng ở một trấn nhỏ tương đối cũ nát chỗ ngoại ô, lúc xe bánh mì dừng lại, người trẻ tuổi đi phía sau Lăng
Húc không kiên nhẫn mà vươn tay đẩy cậu một cái.
Lăng Húc chú ý tới động tác của hắn, thân thể nhanh chóng dịch qua
bên cạnh, kết quả tay người nọ đẩy hụt, bởi vì không có lực cản, toàn bộ thân thể ngã về phía trước té ra ngoài, ghé vào cửa xe.
“Làm gì đấy?” Tài xế vừa khéo quay đầu nhìn thấy, cho rằng Lăng Húc giở trò quỷ liền khẩn trương.
Lăng Húc mở tay ra nhún vai, ý bảo cái gì mình cũng không làm.
Bởi vì một chút ngoài ý muốn này, đối phương có vẻ bắt đầu cẩn thận.
Nhưng lúc thấy nhìn Ông Bằng, Lăng Húc phát hiện đối phương là một
người đàn ông trung niên ục ịch vui vẻ, nói chuyện vô cùng khách khí,
một chút cũng không giống kẻ cho vay nặng lãi uy hiếp muốn giết người.
Ông Bằng nhìn thấy Lăng Húc vẫn luôn nói liên miên cằn nhằn tố khổ,
nói Tào Bác Hàng thiếu tiền của ông ta không trả, mắt thấy còn hơn mười
ngày sẽ đến năm mới, tiền thưởng phát cho công nhân công ty bọn họ lại
chưa đủ. Cái ông ta gọi là công ty chính là công ty chuyên môn đầu tư để rửa tiền.
Lăng Húc lý giải gật đầu: “Tôi trả cho ông ta.”
Ông Bằng lập tức vui vẻ ra mặt.
Lăng Húc nói tiếp: “Nhưng bây giờ tôi không có tiền, khả năng phải chờ một thời gian.”
Nụ cười trên mặt Ông Bằng trong giây lát thu lại, ông ta nói: “Anh em, cậu đùa tôi à?”
Lăng Húc nói với ông ta: “Không có biện pháp, tôi rất có thành ý đến
nói chuyện, cũng có thành ý muốn trả số tiền này, nếu không tôi không
tất lại đây, các người tùy ý xử trí Tào Bác Hàng là được, tôi và ông ta
không có tình cảm gì.”
Ông Bằng hoài nghi nhìn cậu: “Cậu không phải con trai Tào Bác Hàng sao?”
Lăng Húc lắc đầu, “Tôi là con của vợ ông ta, không phải của ông ta.”
Ông Bằng nghe Lăng Húc nói như vậy, lập tức bảo: “Con kế? Người trẻ
tuổi không tồi, thật giảng nghĩa khí, không phải cha ruột cậu còn đồng ý giúp trả tiền lại.”
Lăng Húc: “Xem như tôi thiếu mẹ của tôi.”
Ông Bằng chần chờ, suy nghĩ kỹ trong chốc lát nói với Lăng Húc: “Trước năm mới, không thể chậm hơn.”
Lăng Húc vẫn lắc đầu như cũ, “Không có nhiều như vậy.” Thật ra trước
năm mới cũng không phải không có khả năng, cậu có thể đi tìm người vay
tiền, lúc này người thứ nhất nhảy vào trong óc chính là Lăng Dịch, nhưng cậu không nguyện ý mượn Lăng Dịch số tiền này.
Cũng như chuyện Lăng Dịch đề xuất giúp cậu mở tiệm bánh ngọt nhưng
cậu từ chối vậy, cậu tin tưởng một ngày nào đó mình có năng lực mở cửa
tiệm thuộc về mình. Hai mươi vạn với cậu mà nói có lẽ một, hai năm sau
không phải là chướng ngại gì, nhưng tình huống tới quá mức đột nhiên.
Ông Bằng nói: “Cậu suy xét rõ ràng, nếu trễ hơn thì không chỉ hai mươi vạn đâu, lợi tức sẽ tiếp tục đội lên.”
Lăng Húc nghe vậy liền nói: “Làm phiền chú tính cho tôi đi.”
Ông Bằng nhìn cậu, có chút do dự không quyết.
Lăng Húc nói với ông ta: “Nhưng tôi có một điều kiện.”
Ông Bằng nâng nâng cằm, ý bảo cậu nói.
Lăng Húc: “Băm tay Tào Bác Hàng.”
Ông Bằng sửng sốt một chút, “Cậu nghiêm túc?”
Lăng Húc đáp: “Tôi nghiêm túc.”
Ông Bằng trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu, nói với Lăng Húc: “Cậu chờ một chút.”
Nói xong, ông ta giữ Lăng Húc lại, gọi hai đàn em ông ta mang tới nhìn cậu, chính mình đứng dậy rời khỏi.
Chờ đợi có chút lâu, Lăng Húc phát hiện mình chỉ cần an tĩnh lại, trong đầu nghĩ đến tất cả đều là Lăng Dịch.
Không biết sao lại nhớ tới năm mang Thiên Thiên đi bái tế ba đụng
phải Lăng Dịch, đến bây giờ nghĩ lại, khi đó Lăng Dịch thật sự rất lãnh
đạm, lúc ấy nhiều ít vẫn có chút bị thương đi? Nhưng bị thương thì thế
nào? Lăng Húc vẫn cho rằng đó là mình tự làm tự chịu, rõ ràng cậu là
người hiểu rõ Lăng Dịch nhất trên thế giới này, vậy mà lại dùng loại
phương thức đó từ chối Lăng Dịch, làm sao có thể trông cậy Lăng Dịch sẽ
quay đầu thỏa hiệp với cậu chứ?
Nếu chính mình đã làm quyết định, Lăng Húc luôn luôn tự nói với mình không được hối hận.
Nhưng đến bây giờ, hoặc nhiều hoặc ít cậu lại có chút hối hận, giữa
cậu và Lăng Dịch nếu bất cứ người nào thỏa hiệp, có lẽ sẽ không đến mức
tách ra lâu như vậy. Lúc ấy cậu vì ba qua đời mà lưng đeo gông xiềng đạo đức, thật sự mình phải đeo trên lưng mãi sao?
Cái mũi Lăng Húc đỏ lên, cậu cảm thấy mình thực buồn cười, rõ ràng
cái gì cũng nhớ ra cả rồi nhưng vẫn bị tình cảm của thiếu niên khống chế tư duy, sẽ biến thành yếu đuối, biến đến muốn ỷ lại Lăng Dịch.
Lúc Ông Bằng trở về nhìn thấy Lăng Húc giống như khóc, ông ta nhất thời có chút há hốc mồm, “Người anh em, không đến mức đi?”
Lăng Húc hút một hơi, lắc lắc đầu hỏi ông ta: “Thế nào?”
Ông Bằng chậc chậc hai tiếng, “Yêu cầu của cậu tôi không làm chủ
được, cho nên tôi liên hệ chủ tịch của chúng tôi, anh ta muốn mời cậu đi qua một chuyến.”
“Chủ tịch?” Lăng Húc có chút không hiểu.
Ông Bằng nói: “Chính là chủ tịch của công ty chúng tôi, cậu đi nói
với anh ta, nếu có thể thuyết phục thì chỗ tôi không thành vấn đề.”
Lăng Húc nghe vậy đáp: “Được, tôi đi nói với anh ta.”
Nói xong, Ông Bằng lại gọi điện thoại liên hệ xe, gây sức ép hơn nửa
ngày, trung gian còn đưa cặp lồng đựng cơm lại cho Lăng Húc, nhưng cậu
không có khẩu vị, cơ bản chưa ăn.
Chờ đến lúc Lăng Húc lên xe trời đã tối.
Ông Bằng cùng Lăng Húc đi, ông ta ở trên xe nói với Lăng Húc: “Mẹ cậu gọi vài cuộc điện thoại lại đây, nói để cậu trở về, không cứu người đàn ông của bà ta.”
Lăng Húc không nói gì.
Ông Bằng cảm khái: “Dù sao con trai ruột tương đối quan trọng.”
Ô tô chở Lăng Húc đến một khách sạn năm sao trong nội thành.
Lúc xuống xe, Lăng Húc ngẩng đầu liếc mắt một cái, hỏi: “Ngay nơi này?”
“Ừ, ” Ông Bằng đáp, “Đi, chúng ta đi lên.”
Ông ta mang Lăng Húc đi thang máy lên hơn mười tầng, sau khi đi ra
lấy điện thoại di động nhìn trong chốc lát, có vẻ đang tìm số phòng
trong tin nhắn. Tìm được rồi, Ông Bằng mang theo Lăng Húc đi đến trước
một gian phòng, lấy thẻ phòng mở cửa, đứng ở cửa nói với cậu: “Vào đi
thôi.”
Lăng Húc có chút kỳ lạ, cậu nhìn Ông Bằng: “Chú không đi vào?”
Ông Bằng cười: “Tôi không đi vào, lập tức đến năm mới, không muốn gặp ông chủ.”
Lúc này Lăng Húc nhịn không được có chút hoài nghi, cậu đi vào trong
phòng, nhìn thấy bên trong chỉ mở một cái đèn tường nhỏ, ánh sáng nhu
hòa, bên cạnh cửa sổ có người đứng đưa lưng về phía cậu. Lăng Húc chỉ
cần liếc mắt một cái, lập tức nhận ra người kia là Lăng Dịch.
Cậu dừng bước, mà Ông Bằng ở phía sau đã giúp bọn họ đóng cửa phòng lại.
“Anh là chủ tịch công ty vay nặng lãi của bọn họ?” Lăng Húc biết rõ Lăng Dịch đến tìm cậu nhưng vẫn hỏi như vậy.
Lăng Dịch xoay người lại đối mặt với cậu: “Anh tìm người liên lạc với mẹ em, bà cho anh số điện thoại Ông Bằng, sau đó anh liên lạc với bọn
họ trả hai mươi vạn kia.”
Lăng Húc ngẩn ra, hỏi: “Tào Bác Hàng đâu?”
Lăng Dịch nói: “Anh không để bọn họ thả người, em tự mình nhìn rồi làm đi.”
Lăng Húc cúi đầu, cậu nói: “Không phải anh nói tùy em sao? Vì sao còn đến?”
Lăng Dịch chậm rãi đi đến bên cạnh ghế ngồi xuống: “Đúng vậy, anh vốn không muốn quản em, nhưng cả ngày Thiên Thiên thực bất an, cho nên nghe được hướng đi của em anh liền tới đây tìm.”
Lăng Húc nghe được tên Thiên Thiên liền lo lắng, “Thiên Thiên có khỏe không?”
“Thiên Thiên không có việc gì, ” Lăng Dịch nói cho cậu biết, “Nếu em lo lắng thì sao lại bỏ nó mà đi?”
Lăng Húc: “Em sẽ trở về.”
“Trở về mang theo nó triệt để biến mất không thấy?”
Lần này thật lâu Lăng Húc vẫn chưa trả lời.
Lăng Dịch nhìn cậu vẫn luôn cúi đầu, qua một hồi lâu, dưới ánh sáng
mỏng manh, anh nhìn thấy có một giọt nước từ trên mặt Lăng Húc rơi
xuống. Anh đứng lên đi đến trước mặt Lăng Húc, một bàn tay nắm cằm cậu
để cậu ngẩng đầu lên, phát hiện Lăng Húc quả nhiên khóc.
Thoáng có chút kinh ngạc, lại có chút đau lòng, Lăng Dịch hỏi cậu: “Khóc cái gì?”
“Anh——” Lăng Húc vươn tay ôm Lăng Dịch, nước mắt ngừng không được rơi xuống.
Lăng Dịch giật mình, vươn tay ôm lấy cậu ngồi xuống bên giường, lại hỏi một lần: “Vì sao lại khóc? Là chính em muốn đi.”
Bản thân Lăng Húc cũng không biết tại sao mình lại khóc, Lăng Dịch
nói không sai, là chính cậu muốn đi, nhưng cậu vẫn cảm thấy uất ức. Cậu
hỏi Lăng Dịch: “Vậy vì sao anh lại đến? không phải anh không quản em
sao?”
Lăng Dịch trầm mặc không nói gì. Lần trước Lăng Húc rời đi, lúc ấy
anh quyết định không bao giờ đi tìm Lăng Húc, cũng vì quyết định này làm anh bỏ lỡ Lăng Húc cùng Thiên Thiên nhiều năm như vậy. Lúc biết Thiên
Thiên là con của mình anh cảm thấy hối hận chưa bao giờ có.
Mà lúc này đây, tức giận nói vẫn là nói, tính tình cũng phát rồi, anh làm sao có thể bỏ lại Lăng Húc một lần nữa?
Mặc dù bây giờ còn tức giận, nhưng anh vẫn lựa chọn đuổi tới bên người Lăng Húc trong thời gian sớm nhất.
Lăng Húc nói: “Thực xin lỗi.”
Lăng Dịch không dự đoán được cậu sẽ nói như vậy, hỏi cậu: “Có gì thực xin lỗi?”
Lăng Húc giơ tay lên lau mặt một chút, “Sáu năm trước em không nói
một câu đơn phương chặt đứt liên hệ với anh, thực xin lỗi, buổi sáng hôm nay nhận được điện thoại của mẹ cái gì cũng không nghĩ liền lặng lẽ đi
rồi, thực xin lỗi.”
Lăng Dịch không nói chuyện, nâng mặt của cậu lên dùng ngón tay giúp
cậu lau nước mắt, “Không phải em nhớ ra rồi sao? Đàn ông sắp ba mươi
tuổi còn khóc cái gì?”
Lăng Húc lắc đầu, “Em không biết, trong đầu em thực loạn, giống như
muốn nứt ra vậy, em suy nghĩ rất nhiều vấn đề nhưng nghĩ không thông. Em không tính đi luôn, em chỉ mượn cớ chuyện Tào Bác Hàng muốn tạm thời
trốn khỏi anh.”
Lăng Dịch hít sâu một hơi.
Thật ra Lăng Húc vẫn cứ là Lăng Húc có chút yếu đuối kia, thích dựa
vào Lăng Dịch, trưởng thành với cậu mà nói có rất nhiều là bất đắc dĩ,
nếu có thể, cậu hy vọng mình vĩnh viễn không cần biết chân tướng, hạnh
phúc trưởng thành có ba mẹ cùng anh trai làm bạn.
Lăng Dịch hỏi cậu: “Sáu năm trước vì sao lại đi?”
Lăng Húc nhẹ giọng nói: “Em cảm thấy thực xin lỗi ba, bởi vì chuyện
của em và mẹ ba mới bệnh không dậy nổi, nếu ba biết em với anh cùng một
chỗ, không biết sẽ thương tâm bao nhiêu. Lúc ấy em nghĩ chúng ta vĩnh
viễn sẽ không có con, chắc ba chết sẽ không nhắm mắt đi.”
Lăng Dịch: “Ba qua đời không phải là em sai, chỉ có em từ đầu tới
đuôi đều không có sai, đừng ôm hết sai lầm của ba mẹ em lên người mình.”
Có một số việc nói thì dễ nhưng muốn vượt qua thì thật gian nan.
Nhưng làm bọn họ đều cảm thấy may mắn chính là, Lăng Dịch và Lăng Húc đã có con của bọn họ.
“Nếu ba nhìn thấy Thiên Thiên, nhất định sẽ thực thích nó, ” Lăng Dịch bảo.
Lăng Húc hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy có lẽ giữa cậu và Lăng Dịch
thật sự không có chướng ngại lớn như vậy, tất cả nên cảm tạ Thiên Thiên
sinh ra, trải qua nhiều nhấp nhô như vậy, Thiên Thiên có lẽ thật là món
quà lớn nhất ông trời cho cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT