“Đôi lúc, tôi thất vọng về cuộc đời, thất vọng về những gì xung quanh mình.
Cuộc sống là vậy, không ai tô vẽ cuộc đời mãi bằng những gam màu hồng được.
Cuộc sống chứa đựng những bon chen, muộn phiền, vùi dập.
Cuộc sống dạy cho tôi hiểu nhiều điều, rằng sẽ không có phép màu nào
giúp cho công chúa và con chó nhỏ đến được với nhau, rằng những ông bụt, bà tiên rốt cuộc chỉ là những hình ảnh mà con người ta vẽ ra để thắp
lên hy vọng mà bước tiếp, rằng sẽ chẳng bao giờ tôi thấy cuộc đời sẽ ủng hộ mình.
Tôi đã từng tin, đã từng yêu, đã từng mơ mộng. Nhưng như người ta vẫn nói: ước mơ thì hão huyền mà sự thật thì trần trụi.”
Những dòng tâm sự trên trang nhật ký đã ướt nhòe nước mắt của ai đó…
Bao lâu rồi mà nó vẫn chưa quên được con người đó, thời gian bao nhiêu mới là đủ để quên một người…
……………………….
Nó cũng đã xin vào thực tập ở một công ty, nó chuyên về bộ phận
marketing… công việc ban đầu cũng tương đối ổn định, mọi người ở trong
phòng rất thân thiện và quý mến nhau, nó cũng nhẹ nhỏm được phần nào…
Phòng làm việc…
-“Chiều nay có ai muốn đi nhậu một bữa không này” – chị Hoa, trưởng phòng lên tiếng
-“Chị khao đúng không?” – anh Tuấn cười ha hả tiếp lời
-“Cái chú này, cứ thế… nếu thích tôi khao luôn cả phòng mình quậy một bữa nhé”
Cả phòng vỗ tay, chỉ riêng mình nó tập trung vào công việc của mình..
-“Cái Lan, nó cứ mải mê công việc ấy” – nghe chị Thư nhắc đến mình, nó giật mình lên tiếng
-“Dạ, em sao cũng được mà mấy chị”
-“Vậy nha… hẹn cả phòng chiều nay ta gặp lại, giờ chúng ta về thôi” – chị Hoa đưa ra quyết định
Nó vẫn cố làm cho xong rồi mới về sau…
Đang đoạn đi đến thang máy thấy bóng dáng quen quen, chẳng lẽ nào…
(tinnnn)
Cửa thang máy mở ra phá ngay cái suy nghĩ đang vấn vương trong đầu nó…
Tối đó… bar Ti-up
Mọi người đang cười nói, vui vẻ thì nó xin đi vào phòng vệ sinh…
Đi đến gốc tường nó dừng lại trước cuộc trò chuyện đáng sợ của một ai đó, tiếng người phụ nữ đó rất giận dữ…
-“Mày đã bắt được nó chưa”
-“Được, tốt”
-“Ở phòng nào”
-“Tao qua ngay, lần này con nhỏ đó phải chết với tao”
Cũng chẳng biết tại sao nó lại đi theo bà ta, một cảm giác nguy hiểm
đang rình rập… Chân nó dừng trước một căn phòng rất bình thường, bà ta
vào trong, tường này cách âm nên nó cũng chẳng biết được bên trong đang
có động tĩnh gì… nó chỉ biết sẽ có áng mạng xảy ra, nếu không giúp người đó…
-“Mày là con hồ ly tinh đang dụ dỗ chồng bà đấy hả” – bà ta hất cầm lên nhìn người đó
-“Tôi không dụ dỗ chồng bà, là chồng bà chê bà già, mập béo xấu xí nên ông ta đi theo dụ dỗ tôi thôi”
-“Thì ra là vậy sao” – mặt bà ta giận như lửa đốt
“Bốp” “Bôp” bà ta quất mạnh sợi dây thừng vào con người kia
-“Tao cho mày chết”
-“Bà … bà … tính làm gì… tôi”-giọng nó run run khi nhìn thấy một cái dao đang đưa đến gần chỗ mình
-“Chút nữa mày sẽ biết” – con dao được bà ta kề sát vào cổ nó
-“Bà… tha cho … tôi đi”
-“Tha cho mày để mày đi dụ dỗ chồng tao à… hahaha”
Giọng cười thật đáng sợ, người con gái đang cận kề cái chết kia toát cả mồ hôi
-“Mày yên tâm tao không giết mày đâu” – bà ta đưa cái dao lên sát mặt nó
-“Vậy… bà … bà định … làm gì… tôi, tha … cho tôi … đi” – giọng nó run run, mặt không còn một miếng máu
-“Tao chỉ là muốn lấy đi sắc đẹp yêu tinh của mày thôi… hahaha… chết nè con”
-“ÁAAAAAAAAAAAAAAA”
-“Cảnh sát, cảnh sát tới”
Cái dao chỉ còn vài giây nữa là lấy đi 2 đường dài bên má nó, nhưng
có tiếng người bên ngoài làm bà ta và cả bọn chạy tẩu thoát ra ngoài…
Cô ta kịp thở phào, thoát chết may quá…
-“Cô không sao chứ”- nó chạy đến mở trói cho cô ta, nhưng chưa kịp ngước lên nhìn thì giọng nói ai đó cất lên
-“Là cô sao Chi Lan”
Nó ngạc nhiên nhìn người con gái đó, không ai khác ngoài Tố Liên…
-“Cô làm gì ở đây”
-“Em không cần biết” – mở trói cho Tố Liên xong nó bỏ ra ngoài
-“Đừng hòng giúp đỡ tôi rồi lên mặt với tôi, tôi không cảm kích đâu” – cô ta nói với theo
Nó vẫn không quan tâm lời nói đó, một nước đi ra ngoài…
…………………..
-“Em đi đâu lâu thế hả” – chị Thư thấy nó bước vào liền hỏi
-“Dạ em đi ra ngoài gọi điện thoại một chút”
Nó nhanh nhẹn tìm ra lí do rồi lại vui vẻ với mọi người…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT