Lúc lên phòng không thấy ai, hắn chạy qua phòng nó… thấy nó đang nằm co ro một mình
-“Em sao vậy… mệt trong người à”
-“Em không sao” – nó buồn thiu trả lời
-“Tại sao lại qua đây”
-“Nhà đang có khách em thấy không tiện lắm… dù sao em cũng chỉ là ô sin thôi mà”
Hắn xoa xoa đầu nó, an ủi –”Bây giờ em là bà xã ô sin của anh rồi, đồ ngốc”
Nó vẫn buồn xo nằm đó, hắn thấy vậy lên nằm bên cạnh kéo nó vào lòng mình thì thầm –”Em là tình yêu của anh, là tất cả đối với anh”
-“Thiệt không, dù chuyện gì xảy ra anh vẫn không bỏ em”
-“Vâng … thưa bà xã” – hắn hôn “chụt” lên má nó
-“Anh hứa đi”
-“Anh hứa”
Vòng tay qua ôm hắn, nó có cảm giác ấm áp lạ thường… dù ngoài kia
đang mưa gió bão bùng, dù tuyết rơi hay mưa đá thì nằm trong vòng tay
hắn nó vẫn yên bình nhất… “Bảo Khánh… em yêu anh”
………………
Hôm sau, Bảo Khánh đưa ba hắn cùng với ông Hạ và Khả Vy đến cty Lâm Nhật để ra mắt mẫu trang sức mới trong nước…
Nó lại đi học một mình, về nhà nằm thui thủi cũng một mình…
Cánh cửa hé mở, có bóng người đi vào, nó ngồi bật dậy cứ tưởng hắn về…
-“Anh về rồi à”
-“Ngọt ngào gớm” – người đó lên tiếng
-“Là em à Tố Liên, em tìm chị có việc gì không”
-“Nhà tôi tôi không vào được sau” – cô ta kênh kiệu đứng dựa tường nhìn nó
-“À… không, chị không có ý đó”
-“Chứ chị còn có ý nào nữa… từ ô sin rồi lên giường với ông chủ luôn còn muốn gì nữa… chị thật lợi hại đó”
-“Chị … không phải như vậy đâu”
-“Nói thật với chị chứ, chị Khả Vy xinh đẹp, ngoan hiền, con nhà giàu có nữa sớm muộn gì anh 2 tôi cũng mê chị ấy bỏ chị mà thôi, tôi nghĩ
chị nên biết thân biết phận mình thì hơn” – nói xong cô ta đi ra ngoài,
bỏ lại nó một sự im lặng đến đáng sợ
Nó thấy tủi thân vô cùng trước những lời nói của Tố Liên, nước mắt như ứa ra…
Cả buổi chiều nhìn hắn vui vẻ bên Khả Vy, nó như có chút chạnh lòng…
Khu vườn tình yêu của nó và hắn bây giờ có thêm người thứ 3, họ cứ
quấn lấy nhau như hoa với bướm… làm trái tim nó như vỡ tung, buồn nhiều
hơn, dù hắn không nói gì với nó nhưng nó hiểu… nó đã thấm được phần nào
lời nói của Tố Liên…
Những ngày này, hắn cũng ít quan tâm nó hơn… hắn chỉ dành thời gian ở bên cạnh Khả Vy, thậm chí một lời chúc ngủ ngon cũng không có…
…………………………………….
Chiều hôm đó nó lủi thủi đi dạo một mình để thấy lòng nhẹ nhàng hơn,
cứ ở trong ngôi nhà đó nó như sắp nỗ tung… nhưng càng đi nó càng thấy cô đơn nhiều hơn.
Khi đến cầu thang nó như đứng hình, mọi thứ về hắn như sụp đỗ trước
mặt nó… Họ hôn nhau, không ai khác chính là Bảo Khánh người nó yêu giờ
lại ôm hôn người con gái khác… Chân nó đứng không vững quỵ xuống sàn
nhà, cứ như mọi thứ đang dần đỗ lên người nó, nó khóc… khóc rất nhiều…
lấy tay che miệng ngăn những tiếng nấc của nó để họ không nghe thấy, nó
thì lấy cái quyền gì mà ngăn hắn yêu người khác chứ…”Anh sao có thể đối
xử với em như vậy, sao có thể hứa mà không giữ lời”… nước mắt nhạt nhòa
trong suy nghĩ của nó, cảm giác của nó bây giờ là đau… rất đau…
Mấy ngày liền thấy thái độ của nó rất lạ… không nói chuyện với ai,
không xuống nhà ăn cơm, không đi học cứ nhốt mình trong phòng, hắn lo
cho nó… nhưng người nó không muốn gặp lại chính là hắn.
-“Em làm sao vậy hả, mấy ngày nay sao không chịu gặp anh”
-“Anh ra ngoài đi tôi mệt lắm”
-“Em không khỏe ở đâu, anh gọi cho bác sĩ” – nói rồi hắn lấy điện thoại định gọi thì nó ngăn lại
-“Không… tôi vẫn khỏe nếu như anh không có ở đây”
-“Vậy anh đi ra ngoài, anh kêu dì 4 đem cơm lên cho em, mấy ngày liền em không ăn gì rồi…”
-“Đã bảo là tôi mệt lắm, không muốn ăn, đi ra đi”
-“Anh có làm gì đâu mà em giận dữ với anh vậy hả”
-“Tự anh phải biết chứ cần gì tôi nói… đừng diễn nữa, anh diễn đạt lắm rồi… giả tạo”
-“Cô … được tôi mặc kệ cô, muốn làm gì thì tùy”
Hắn tức giận đi ra ngoài bỏ mặc nó, lúc cánh cửa khép lại cũng là lúc nước mắt nó tuôn trào…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT