Những ngày sau đó, hắn bận bịu phụ ba… chẳng đến lớp được… chỉ những
giờ kiểm tra mới có mặt mà thôi… mỗi ngày nó đến lớp chép bài giúp hắn,
về nhà thì dạy lại cho hắn… vậy là bây giờ ô sin kiêm luôn dạy kèm cho
ông chủ.
Hôm đó là một ngày buồn thui thủi… nó vừa đến lớp thì thấy có một tin nhắn từ số rất lạ… mở lên…
(bạn trai của cô… Bảo Khánh đang ở trong tay chúng tôi, mau đến đây…
nếu không sẽ không bao giờ gặp lại hắn lần nào nữa đâu…. Đến cái nhà ở
phía sau trường… tôi cho cô 10p… nếu cô nói cho ai biết thì hắn CHẾT
chắc…hahaha)
Nó toát cả mồ hôi, mặt trắng bệt… đứng muốn không vững…
-“Chi Lan… này… bà sao vậy ổn không hả… mặt mài làm sao thế này…” – Nhật hạ vừa tới lớp thấy nó rất lạ
Nó thần người ra… tay chân run run… ấp a ấp úng như gà mắc thóc…
-“Không… tôi… a không có … gì… tôi… không sao”
-“Bà sao vậy… bệnh ở đâu à”
Nhật Hạ rờ rờ trán nó, nó không nghĩ gì được nhiều liền chạy đi ngay
-“Tôi đi có … chút việc”
-“Này…”
Nó lao ngay ra cái nhà phía sau trường, đó là một ngôi nhà cũ kĩ chắc là bỏ hoang lâu lắm rồi… nó thấy cửa hé mở liền đẩy cửa đi vào… bên
trong không thấy ai… toàn những rác với rác… nó kêu to
-“Bảo Khánh anh đang ở đâu… anh đâu rồi… em tới cứu anh nè”
Không thấy ai trả lời… nó định đi ra… thì “RẦM”
Cánh cửa đóng lại… nó hoảng sợ lao tới kéo cửa ra thì bị ai đó nắm tóc giật ngược lại.. một giọng nói đáng sợ cất lên
-“Mày định chạy à”
-“Cô là ai.. đau quá buông ra” – nó nắm lấy cổ tay cô ta để tóc bớt đau
-“Đau à… hahaha … chính là tao muốn mày đau mà”
-“Tôi không quen biết cô… Bảo Khánh của tôi đâu”
-“Nó ở nhà nó chứ đâu… mày nói Bảo Khánh là của mày à” – Giọng nói đó đầy tức giận…
-“Chứ chẳng lẻ của mày” – nó trả trêu con người đó
“Bóp… Bóp”
Cô ta tán 2 cái mạnh như trời gián vào mặt nó… nó rưng rưng nước mắt, tức giận đánh trả… “Bốp”
-“Mày dám đánh tao… giỏi lắm con khốn…” – nói xong cô ta đứng dậy búng tay cho một đám con trai đi vào… rồi ra lệnh
-“Trói con nhỏ này lại cho tao”
-“Buông ra… tại sao lại bắt tôi… có buông ra không” – nó thét lên trong khi tay nó bị trói ra phía sau
-“Vì mày cướp Bảo Khánh của tao… con nhà quê như mày mà cũng đòi làm người yêu Bảo Khánh à…” – ả ta kênh kiệu nói
-“Mày… chắc có cửa xách dép cho anh ta đó… thứ chó như mày không có cửa đâu” – nó đúng là không phải dạng vừa mà
Giận dữ trước câu chưởi của nó, cô ta lại bóp cổ nó…
-“Mày ngon lắm con ranh… mày chẳng so được bằng cái gót chân của tao
mà dám trả treo à… Bóp” – nó lại nhận thêm một cái tát trời gián
-“Lần này tao coi mày còn dám sỉ nhục tao nữa không” – Nó bị cô ta
kéo toạt cái áo ra… chỉ còn cái áo ship bên trong… làn dàn trắng nõn nà
hiện lên làm cho bọn con trai kế bên không tài nào chịu nổi
-“Nhìn nó cũng ngon đó”
-“Đẹp thật…”
-“Chó chết… mày thả tao ra… thả tao ra” – nó tức giận la thét, giãy giụa
-“Mày còn ngoan cố chưởi tao nữa à, lần này xem mày còn mặt mũi nào
nhìn mặt Bảo Khánh nữa không, con đàn bà như mày không đáng để anh ấy
yêu… tao cho tụi bây xơi nó đó… nhào vô đi” – cô ta ra lệnh
Đám con trai đứa cười cười nói nói… đứa lại sờ sờ cổ nó…có đứa thì
hôn lên cả má nó nữa… nó chưa bao giờ ghê tỏm như lúc này, chỉ thầm cầu
nguyện “Anh đang ở đâu… em sợ”
“Rầm”
Cánh cửa vỡ tung, hắn chạy vào đạp tung những thằng con trai đang bao quanh nó… ngay lúc đó con ả thoát ra ngoài… những tên còn lại bị hắn
dần cho một trận rồi bỏ chạy… thấy nó đang khóc thảm thiết… hắn đau lòng biết bao nhiêu, chạy đến mở trói cho nó, thấy nó nhào đến ôm hắn khóc
nức nở khiến cho hắn đau …đau lắm
-“Mẹ kiếp… bọn chó đó là ai… tại sao lại bắt em như thế này hả?”
-“Con nhỏ đó nó yêu anh mà em lại giành anh… cho nên… huhuhuhu” – nó tức tưởi kể
-“Khốn nạn, anh sẽ không tha cho nó đâu, có anh ở đây rồi ngoan đừng khóc nữa… anh thương”
-“Sao anh biết…” – nó ngẩng mặt lên nhìn hắn
-“Nhật Hạ thấy thái độ em lạ lắm, cho nên cô ấy gọi cho anh, em ngốc lắm tại sao không nói cho anh chứ…” – hắn tức giận
-“Lúc đó em sợ lắm… sợ không được gặp anh nữa” – nó ôm hắn khóc
Ngay lúc đó 2 cô bạn của nó chạy đến
-“Bà… Bà có sao không” – cả 2 cùng lo lắng cho nó
Nó lắc đầu, nhưng mắt vẫn khóc tức tưởi…
-“Từ nay về sau, có gì phải nói cho anh biết đừng có dạy mà liều lĩnh nữa nghe chưa, nếu như anh đến không kịp thì sao hả… em ngốc lắm”
Hắn sữa áo lại cho nó rồi bế nó ra khỏi đó…. Trên xe nó kể mọi chuyện lại cho hắn nghe… hắn giận dữ mắng nó một trận
-“Em điên rồi… đáng lẽ ra, đọc xong tin nhắn đó thì em phải gọi xem
anh có sao không mới chạy đi chứ… hoặc là lúc đó nói cho Nhật Hạ biết…
em ngu lắm”
-“Em…” – nó lại nức nở khóc
-“Thôi em không sao là tốt rồi… em có sao anh biết phải làm sao đây…
mà em cũng gan to lắm đó, trong lúc dầu sôi lửa bỏng còn chưởi lại bọn
chúng nữa”- hắn xoa xoa đầu nó, mỉm cười nói
-“Tại nó sỉ nhục em”
Hắn ôm nó vào lòng, hôn nhẹ lên trán …
“Đồ ngốc của anh… em phải lo cho bản thân mình trước rồi hẳn lo cho
anh chứ, chỉ cần em bình yên với anh như vậy là đủ rồi… Chi Lan, anh yêu em… nhất định anh sẽ bảo vệ em, không để em như hôm nay nữa đâu…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT