Triệu Mạnh Tề chưa từng xem nhẹ vẻ đẹp của cô, cô vừa rồi hấp dẫn anh ở cặp mắt ưu thương kia.
"Tôi nói này, có thể cô không tin, nhưng có rất nhiều người cũng bởi vì tôi
là Triệu Mạnh Tề cho nên không dám nói chuyện với tôi như vậy." Tầm mặt
anh dời vào đám người đang náo nhiệt bên trong.
Dương Tư Dục nháy mắt như hiểu được ý anh. Thái độ của anh cũng không phải dương dương tự đắc, giọng điệu thản nhiên, giống như chuyện mình đang nói là đương
nhiên, mà thật ra, đây cũng là sự thật.
"Tốt, tôi thừa nhận, câu nói kia rất ngu ngốc." Dương Tư Dục gật đầu.
Nếu Lương Tĩnh Hanh nghe được vừa rồi cô nói như vậy, có thể anh sẽ thưởng
cho cô một cái cốc lên đầu, sẽ nói cô vô tình làm đắc tội khách hàng.
Vừa nghĩ tới anh, tầm mặt Dương Tư Dục không tự chủ lại nhìn về phía
Lương Tĩnh Hanh. Triệu Mạnh Tề vẫn chú ý động tác của cô, tự nhiên cũng
không bỏ qua ánh mắt cô. Mặc dù chưa nói rằng có cảm giác, nhưng anh
thật sự cũng có chút ... không thích.
Ở trong mắt phụ nữ, anh là
người đàn ông độc thân hoàng kim, mặc dù không phải tất cả mọi người đều đối với anh ôm ấp yêu thương, nhưng ít ra sẽ cho anh chút "tôn trọng".
Còn người trước mắt này, là người đầu tiên ở trước mặt anh nhìn chằm
chằm một người đàn ông khác. Thú vị, thật sự rất thú vị.
Nhìn
theo ánh mặt cô, dễ dàng phát hiện người đàn ông kia, đang đứng bên cạnh em gái duy nhất của mình, mà bên cạnh đó còn một cô gái khác, chính là
bạn thân của em gái. Rất dễ biết, người đàn ông này là nguyên nhân của
vẻ mặt ưu thương kia. Đã như vậy, để cho anh khuấy vũng nước đục này
lên.
"Thay vì nhìn từ xa, hay để tôi đưa cô đến đó." Triệu Mạnh
Tề đưa tay đẩy thắt lưng cô về phía trước, đi về hướng Lương Tĩnh Hanh.
Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, Dương Tư Dục một không kịp đề phòng, liền
bị đẩy ra khỏi bóng tối, đến nơi có ánh đèn, thì có nhiều người gật đầu
chào hỏi người đàn ông bên cạnh. Được rồi, cô xác nhận, sự nghiệp gia
đình anh ta rất lớn, có nhiều người tôn trọng anh ta cũng không phải là
chuyện lạ. Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến cô nha.
"Anh dẫn tôi đi đâu?" Dương Tư Dục nhỏ giọng hỏi.
"Nếu nghĩ tới người đàn ông kia, tôi liền dẫn cô đi gặp anh ta." Trên mặt
Triệu Mạnh Tề vẫn là nụ cười ôn nhu, rất lịch sự gật đầu chào tân khách
xung quanh. Âm thanh được ép đến mức thấp nhất, chỉ đủ hai người nghe.
"Cái ... cái gì?: Cô sững sờ, bước chân nháy mắt ngừng lại, nhưng bàn tay ấm áp đang dán sau lưng cô lại đẩy cô về phía trước.
"Tôi đưa cô đi gặp người đàn ông kia." Mặt Triệu Mạnh Tề không thay đổi giải thích, lòng bàn tay anh dán trên lưng cô, vòng eo mãnh khảnh này làm
cho người ta cảm giác thật tốt.
"Đi, đi đi, đừng để tôi đẩy cô, rất khó coi."
Tình huống trước mắt, làm cho cô cảm thấy lúng túng. Dương Tư Dục muốn đẩy
anh ra nhưng lại không muốn mình trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý. Vì vậy, cô chỉ có thể bị động đi về phía trước, tìm thời cơ rời khỏi
lòng bàn tay ấm áp kia.
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Dương Tư Dục thật sự không hiểu anh muốn làm cái gì.
"Đã nói là đưa cô đi gặp người đàn ông kia." Bước chân Triệu Mạnh Tề nhanh hơn, giống như đang rất gấp gáp.
"Triệu Mạnh Tề!" Không ngờ anh thủy chung không thay đổi chủ ý, Dương Tư Dục
nhanh mồm nhanh miệng gọi tên anh, giọng nói mang theo chút cay cú.
"Tôi thích cô gọi tôi như thế." Anh nhìn cô mỉm cười, không để ý đến sự tức
giận của cô, nhưng cũng không quên hình dung đến từ 'hung dữ' nhưng...
anh thích.
Dương Tư Dục sửng sốt, theo thói quen cô đối với Lương Tĩnh Hanh rất hung dữ. Nhưng đối diện với người khác, thói quen của cô
không biết đi nơi nào.
"Anh ở đây định làm cái gì?" Dương Tư Dục bị anh làm đến không biết phải làm gì, cũng không hiểu anh muốn gì.
"Cô thích người đàn ông kia." Triệu Mạnh Tề khẳng định nói.
"Tôi không có.." Dương Tư Dục dừng chân, vội vã phủ nhận.
"Không thừa nhận cũng vô dụng, mới vừa rồi tôi thấy rất rõ ràng." Triệu Mạnh
Tề không để cô có thời gian ngụy biện, đẩy hông cô, lại tiếp tục đi về
phía trước.
Dương Tư Dục lần đầu tiên bị nói đến á khẩu không trả lời được. Triệu Mạnh Tề rất hài lòng với sự im lặng của cô, điều này
chứng tỏ anh nói đúng.
Cô bé này có một đôi mắt trong sáng, không lừa được người. Anh rất thích đôi mắt trong vắt của cô, cũng thích sự
thẳng thắn của cô. Dĩ nhiên không bao gồm lời nói không phải trong lòng
của cô. Anh thưởng thức, anh thích, là đôi mắt nhìn thấy đáy của cô, cho dù đã bị cô tận lực đè nén dưới rèm mi dài kia.
"Tôi nói rồi,
người đàn ông kia là ông chủ của tôi, anh đừng hại tôi mất việc làm."
Bước chân càng gần đến nơi Lương Tĩnh Hanh đang đứng khí thế của cô càng yếu đi.
Triệu Mạnh Tề cười khẽ, chân vẫn bước về phía trước không ngừng.
"Cô thích người đàn ông kia, điều này tôi rất hiểu, chúng ta đi tìm hiểu
xem, người đàn ông kia đối với cô là cảm giác gì." Triệu Mạnh Tề nhìn
nhìn cô cười như có điều suy nghĩ.
Câu nói này làm Dương Tư Dục
nhất thời giật mình, cũng quên không phản bác lại anh. Anh nói, "cô
thích anh" chuyện này rất rõ ràng. Một người xa lạ mới quen, cũng có thể nhìn thấy được cô thích anh. Còn Lương Tĩnh Hanh ở bên cạnh cô mười mấy năm, lại không biết gì cả. Anh còn nói, "chúng ta đến đó xem, người đàn ông kia có cảm giác gì với cô"
Nói thật, Dương Tư Dục cũng rất
tò mò, cô cũng thật muốn biết, rốt cuộc Lương Tĩnh Hanh có cảm giác gì
với cô không. Nhất thời trên gương mặt trắng nõn đang rối rắm kia, rèm
mi hạ xuống, nhìn qua có chút cô đơn.
Tim Triệu Mạnh Tề như bị
ai nhéo, nụ cười trên mặt hiện ra một tia bất đắc dĩ. Nguy rồi, cô gái
này, yêu rất sâu đậm. Tệ hại hơn chính là .. anh như có chút đau lòng
khi nhìn trên mặt cô hiện lên sự cô đơn.
Chăm chú nhìn rèm mi
dài kia, Triệu Mạnh Tề bỗng kích động muốn nâng cái cằm mảnh khảnh kia
lên, làm cho cô cười một cái. Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong
lòng, Triệu Mạnh Tề phát giác mình có chút không kịp rồi.
"Tôi còn chưa biết cô tên gì." Anh thì thầm bên tai cô, gọi cô trở về thực tại.
"Dương Tư Dục." Cũng đến mức này, cô cũng không còn muốn giấu diếm.
"Tư Dục ..." Anh đọc nhỏ tên cô, ánh mặt dừng trên mặt cô.
"Tôi sẽ giúp cô."
"Hả? Giúp tôi cái gì?" Dương Tư Dục đón lấy ánh mắt anh, trong lòng bị mấy câu nói của anh làm hoang mang.
"Tôi sẽ giúp cô biết rõ ràng, cô muốn biết gì thì sẽ biết tất cả .." Triệu
Mạnh Tề đột nhiên cúi đầu, hơi thở nóng rực rơi trên cổ cô: "Tất cả về
người đàn ông kia."
Kinh ngạc nhìn vào mặt anh, hai mặt Dương Tư
Dục một hồi lâu cũng không động đậy, chỉ là cứng ngắt nhìn anh. Bữa tiệc náo nhiệt, tuấn nam, mỹ nữ rất nhanh sẽ bị phát hiện, nhất là người đàn ông đẹp trai này còn là chủ nhân của bữa tiệc, thì nhất cử nhất động
của họ đều rơi vào tầm mặt của mọi người.
Bọn họ nhanh chóng
xuất hiện trong tầm mặt của Lương Tĩnh Hanh, bởi vì anh vừa nghe con gái cua Triệu gia nói: "Bên cạnh anh tôi thế nhưng lại xuất hiện phụ nữ."
Trong giọng nói của thiên kinh Triệu gia chứa đầy ngạc nhiên, đầu Lương Tĩnh
Hanh có thể chứa đầy tin tức, tai cực kỳ thính, rất nhanh dời tầm mắt
đến nơi, nghĩ thầm, vận khí của anh thật tốt, có thể có thêm mối làm ăn
với Triệu gia.
Chỉ là vừa quay đầu, Lương Tĩnh Hanh phát hiện
Dương Tư Dục. Dĩ nhiên đồng thời anh cũng thấy được bên cạnh cô là một
vóc người cao lớn, gia thế kinh hoàng, người đàn ông độc thân hoàng kim: Triệu Mạnh Tề. Tròng mặt đen của Lương Tĩnh Hanh thoáng qua chút tán
thưởng, anh nghĩ, Dương Tư Dục thật có tài, thừa dịp anh đang vội vàng
vậy mà lại kết giao được với một khách hàng khác trong Triệu gia.
Nếu như một lần họ có hai hợp đồng, tiệm áo cưới của họ sẽ vượt hơn một
tầng. Rất tốt, thật sự là rất tốt. Chỉ là, nụ cười của Lương Tĩnh Hanh
cũng không duy trì quá lâu, bởi vì anh từ từ phát hiện, tình huống trước mắt có chút không đúng. Hình như có gì bao qua đầu, cái tay kia .. là
đặt ở sau lưng Tư Dục làm gì? Đừng nói đến chuyện anh ta nghiêng người
vùi mặt vào cổ Tư Dục, cắn cái gì lỗ tai, làm cho cô mặt cũng không
chớp, hoàn toàn không để ý đến hiện trường bữa tiệc, cùng anh ta thâm
tình nhìn nhau.
Nơi nào đó trong tim đột nhiên bị nhói một cái,
xông lên một cảm giác thực không thoải mái. Đứng ở một bên, trên môi
mang theo nụ cười Diệp Thời Tần thản nhiên mở miệng: 'Đó không phải là
thiết kế thời trang Dương tiểu thư sao?"
Cô chuyển mắt, đôi môi
mọng mĩm cười hỏi. Lương Tĩnh Hanh chưa kịp trả lời, thiên kim Triệu gia nóng lòng hỏi thăm: "Đây là người anh đã đề cập với tôi sao, cô ấy còn
trẻ, nhưng những thiết kế của cô ấy làm cho người ta phải kinh ngạc,
luôn không xuất đầu lộ diện, chỉ phụ trách thiết kế áo cưới, không cùng
khách hàng tiếp xúc, Dương tiểu thư sao?" Liên quan đến chuyện lớn cả
đời, Triệu gia thiên kim cũng có hứng thú.
"Về tuổi tác của Dương Tư Dục rất ít người biết, ngược lại tin tức của cô lại rất chính xác."
Lương Tĩnh Hanh miệng đáp, nhưng đôi mắt lần đâu tiên trong buổi tối hôm nay không nhìn đến Diệp Thời Tần. Tư Dục quen Triệu Mạnh Tề lúc nào?
Nhìn?? Còn nhìn?? Hai người đứng giữa hội trường, bốn mắt nhìn nhau, là
sợ người ta không biết quan hệ của họ sao?
"Tôi phụ trách giúp
cô ấy lo chuyện kết hôn, cho nên đương nhiên là biết những chuyện này."
Đối với hôn sự của bạn tốt Diệp Thời Tần rất coi trọng, mọi chuyện đều
làm tốt như hôn sự của chính mình.
"Ừm" Lương Tĩnh Hanh ừ hử một
tiếng, căn bản không nghe hai người kia nói gì, chỉ theo bản năng trả
lời. Triệu Mạnh Tè nghiêm túc nhìn chăm chăm cô như vậy, trên mũi cô ấy
có dính gì sao? Gương mặt cười đến vui vẻ, chẳng lẻ trên mặt Tư Dục dính màu nước, thấy cô ấy liền muốn cười sao?
Lúc này, Triệu gia
thiên kim thấy mọi người đều biết nhau, gật đầu ý bảo nói chuyện sau rồi xoay người rời đi, Diệp Thời Tần đứng bên cạnh Lương Tĩnh Hanh quan sát trong hội trường nhìn vào Triệu Mạnh Tề và Dương Tư Dục.
Đột nhiên, cô mở miệng: "Sao lại đem thiết kế sư giấu đi không cho gặp khách?" Cô nhìn anh hỏi.
"Là cô ấy không thích, không phải tôi giấu cô ấy." Lương Tĩnh Hanh lạnh
lùng mở miệng, cũng lần đầu tiên cảm thấy giấu cô là một ý kiến hay. Ít
nhất, anh không cần nhìn bộ dáng người đàn ông khác nhìn chằm chằm cô,
giống như muốn nuốt cô vào miệng.
"Nên hối hận rồi sao?" Bên môi
Diệp Thời Tần nở nụ cười khó hiểu. Có những người đàn ông, vĩnh viễn
không biết mình muốn cái gì, cho đến một lúc nào đó, mới biết mình đã bỏ lỡ thứ quan trọng nhất.
Lương Tĩnh Hanh quay đầu nhìn một bên
mặt Diệp Thời Tần, mà cô không nhìn vào mắt anh nữa, ngược lại chăm chú
nhìn vào người cách đó không xa Triệu Mạnh Tề.
"Tôi rất hiểu anh Triệu, anh ấy nhất định có quyết tâm, những gì anh ấy muốn, sẽ không dễ dàng buông tha.." Diệp Thời Tần ngừng lại, môi lại nở nụ cười sâu hơn:
"Tôi chưa từng thấy anh Triệu nhìn một người phụ nữ nào chuyên chú như
vậy, cho nên, Lương tiên sinh, anh phải cẩn thận đề phòng, bảo bối trân
quý của anh có người tới giành." Cô hứng thú nói.
"Giành cái gì?" Lương Tĩnh Hanh hỏi ngược lại.
Diệp Thời Tần trầm mặc một hồi lâu, sau đó đem tầm mắt dời lên người Dương Tư Dục nhàn nhạt mở miệng: "Cô ấy."
Đứng im trong hội trường đã lâu, Dương Tư Dục cuối cùng quyết định tạm ngưng đối thoại cùng Triệu Mạnh Tề, cô chán nản quay đầu đi, bước chân chậm
chạp di chuyển. Anh nói, anh sẽ giúp cô hiểu rõ về Lương Tĩnh Hanh, cô
muốn biết tất cả, mà cô, thậm chí cũng không biết mình muốn biết cái gì.
"Thế nào? Thứ muốn biết nhiều quá, nên không biết bắt đầu từ đâu sao?" Nhìn
cô tránh ra, Triệu Mạnh Tề rất nhanh đuổi theo. Dương Tư Dục trầm mặc
không nói, chỉ cúi đầu bước đi, lộ ra cái cổ trắng nõn tuyệt đẹp bên
cạnh còn có một lọn tóc rơi xuống, khiến Triệu Mạnh Tề nổi lên dục vọng
muốn chạy lên, thưởng thức hương thơm trên tóc cô.
"Thật ra, cô muốn hiểu rõ đến tột cùng là anh ta thích ai, đúng không?" Triệu Mạnh
Tề hai tay chấp sau lưng, gương mặt tuấn tú nghiêng qua một bên, bộ dáng kia như đang đắc ý điều gì đó.
Dương Tư Dục trừng mắt nhìn anh: "Tôi vẫn rất thưởng thức đàn ông thông minh, không ngờ, đàn ông quá
thông minh, cũng sẽ làm cho người ta chán ghét." Cô hừ lạnh.
"Cám ơn cô khích lệ." Cô thật sự, thật sự rất muốn biết đáp án kia. Anh quá
thông minh, mà cũng chứng tỏ được, anh phải tốn rất nhiều tâm tư để biết cái gọi là sự thật.
"Thử một chút đi! Chỉ đứng một bên nhìn
người đàn ông như vậy cũng vô dụng thôi." Triệu Mạnh Tề muốn đến gần cô
hơn, mặc kệ là dùng phương pháp gì.
Lần này, Dương Tư Dục trực tiếp ngăn lại bước chân anh: "Đừng nói nữa, nếu không tôi sẽ tức giận."
Tay vẫn đặt trên eo cô, vẻ mặt không hờn giận anh nói: "Vì sao tức giận với tôi? Không để ý cô cũng không phải là tôi." Triệu Mạnh Tề cười đến thật sảng khoái.
"Triệu Mạnh Tề" Cô tức giận gọi tên anh: "Đừng nghĩ tôi đối với anh sẽ khách khí, anh phải.. phải..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT