"Tôi cần yên tĩnh một chút." Dương Tư Dục thở dài, nặn ra một câu nói.
"Yên tĩnh?" Lương Tĩnh Hanh không hiểu cô có cái gì cần yên tĩnh?
Cô cần 'yên tĩnh' nhưng anh thì đang vội muốn chết.
Dương Tư Dục lại thở dài, sau đó lại tiếp tục trầm mặc.
Lương Tĩnh Hanh cầm điện thoại, lần đầu tiên cảm giác có miệng nhưng không
thể nói thành lời, muốn nói nhưng lại không biết phải bày tỏ như thế
nào.
Quen biết cô nhiều năm, cô lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, dù là lúc vì anh làm việc thêm giờ, sau khi hoàn thành công việc cũng chưa từng có nửa câu oán than với anh.
Nhưng hôm nay, trong điện thoại thời gian không tới một phút, thế nhưng anh nghe được luôn là tiếng thở dài của cô.
Tới bây giờ, anh chưa bao giờ để muộn phiền, tức giận đặt ở trong lòng,
nhưng khi Dương Tư Dục rời khỏi đi, anh không còn là chính mình nữa.
Có phải sau khi yêu một người, tất cả thói quen sẽ bắt đầu thay đổi không?
Lương Tĩnh Hanh chống cằm, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Không có Tư Dục, cuộc sống như mất đi trọng tâm, giống như là thiếu mất đi cái gì đó, làm gì đều không có sức.
"Tại sao phải đi?" Lương Tĩnh Hanh không hiểu, tối hôm đó, tất cả đều rất
hoàn mỹ, nhưng sau khi anh hết một ngày làm việc trở về, liền không hiểu vì sao mất đi cô.
Dương Tư Dục không cách nào trả lời câu hỏi
của anh, chỉ có thể suy nghĩ về một hướng khác, tự nói với mình, anh chỉ vì công việc, mà không phải vì cô.
"Yên tâm, bản thiết kế em sẽ hoàn thành." Điều bây giờ Dương Tư Dục có thể bảo đảm chỉ có như vậy.
Cô không nói gì, cơn giận của anh cũng giảm bớt, nhưng khi cô lên tiếng, cơn tức giận lại bùng lên.
"Tôi không hỏi em về công việc, lỗ tai nào của em nghe được tôi hỏi em về
công việc?" Lương Tĩnh Hanh tức giận rống to vào điện thoại.
Anh chỉ muốn biết tại sao cô phải bỏ đi, tại sao bỏ lại anh một mình, để cho anh giống như con ruồi không đầu.
"Tĩnh Hanh..." Dương Tư Dục giống như buổi tối hôm đó dịu dàng gọi anh, giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa nhàn nhạt bi thương.
Giọng nói đó làm lòng Lương Tĩnh Hanh đột nhiên mềm nhũn.
"Tôi đã làm gì để em phải bỏ đi?" Bất luận như thế nào, Lương Tĩnh Hanh cũng muốn biết đáp án.
Cầm điện thoại đi động trong tay, Dương Tư Dục biết nếu như không cho anh
đáp án, cả đời có thể anh cũng sẽ không hiểu, tại sao cô có nhà cũng
không dám trở về.
"Về tối hôm đó .." Dương Tư Dục ép mình mở miệng: "Đêm đó .. rất tốt .. nhưng là .."
"Nhưng thế nào?? Lương Tĩnh Hanh mơ hồ biết vấn đề xuất hiện từ đêm hôm đó, nhưng rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?
"Tôi hiểu rõ, có thể với anh làm những chuyện kia cũng chỉ là thói quen,
nhưng với tôi mà nói ... không phải như vậy." Dương Tư Dục rất khó nói
để cho anh hiểu rằng, cô và anh đối mặt với chuyện đó, quan điểm khác
nhau.
Lần này, người trầm mặc lại là Lương Tĩnh Hanh.
'Sự việc kia' là thói quen? Cô chỉ là ...
"Ở bên cạnh anh hơn mười năm, tôi vẫn đem mình đặt ở vị trí bạn bè của
anh, mãi cho đến đêm hôm đó, đột nhiên, chúng ta ... Khụ! Không nên quan hệ." Dương Tư Dục thử giải thích tâm tình của mình trong điện thoại.
Những lời này, trong điện thoại có lẻ cô còn có thể nói ra miệng, nhưng đối
mặt với anh, cô chỉ muốn đào một cái lỗ trực tiếp chui vào.
"Không nên quan hệ?" Giọng Lương Tĩnh Hanh gương cao, 'không nên' hai chữ này anh cảm thấy rất chói tai.
"Đúng!" Dương Tư Dục không có phát hiện anh đang bất mãn, chỉ chuyên tâm giải
thích tâm tình của cô: "Chuyện đó đêm hôm đó không nên xảy ra, làm cho
tôi không biết phải làm thế nào cho đúng, chúng ta là bạn bè, còn là cấp trên và cấp dưới, còn là cái gì.."
"Cũng bới vì vậy cho nên em trốn tránh?" Lương Tĩnh Hanh lại thấy nguyên nhân này không quan trọng.
Bất luận cô nghĩ thế nào, anh đều đã quyết định phải giữ chặt cô bên người.
Nghe lời nói của anh có vẻ xem thường, Dương Tư Dục tức giận rên lên: "Lương Tĩnh Hanh, tôi không có thói quen suốt ngày quan hệ với đàn ông ..."
"Tốt nhất là em không phải." Lương Tĩnh Hanh tức giận ngắt lời cô: "Dù là
như vậy, nhưng em phải trốn đi sao? Tôi sẽ ăn thịt em sao?"
"Haizz..." Lần này là một âm thanh thở dài: "Được, nếu đã quyết định nói, tôi sẽ nói rõ ràng với anh."
"Tôi đang đợi nghe." Lương Tĩnh Hanh cũng mún nghe đáp án của cô một cách rõ ràng.
Mỗi một người phụ nữ sau khi lên giường với anh, liền đeo bám lấy anh, dính đến anh không chịu nổi, dính đến anh chán ngán, cô thì tốt rồi, chạy
trốn anh còn nhanh hơn bay.
"Tôi thích anh." Dương Tư Dục trong
điện thoại lại một lần nữa cho anh biết tâm ý của cô, nhưng dù như vậy,
mặt cô vẫn đỏ lên, luôn cả tai cũng đỏ.
Cái gì? Đầu tiên, Lương
Tĩnh Hanh sững sờ, sau đó môi mỏng nâng lên nụ cười thỏa mãn, rất thích
cô lại tỏ tình với anh. Những câu nói yêu kia, anh nghe đã rất nhiều
lần, nhưng từ miệng cô nói ra, không giống nhau, dễ dàng lay động lòng
anh, nhưng giây tiếp theo anh liền so sánh.
"Chỉ là thích?" Anh bất mãn hỏi lại. Anh đối với cô không chỉ là thích, huống chi rõ ràng cô đã từng nói cô yêu anh.
"Như vậy đã rất tệ rồi." Dương Tư Dục lắc đầu.
Lương Tĩnh Hanh bên kia điện thoại nhếch mà. Tiểu nha đầu kia dám nói thích
anh là chuyện rất tệ: "Dương Tư Dục, tốt nhất em nên nói rõ ràng mọi
chuyện." Anh khẽ lên tiếng, trong lòng tính toán, nêu như anh tìm được
cô thì tốt nhất đem cô dạy dỗ cho thật tốt.
"Thứ nhất, anh có rất nhiều người yêu. Thứ hai, nhiều người bạn gái của anh tôi đều quen
biết. Thứ ba, anh là cấp trên của tôi. Thứ tư..." Dương Tư Dục nói ra
một đống lý do hai người không thích hợp đến với nhau.
"Còn có
thứ tư?" Lương Tĩnh Hanh kháng nghị ngắt lời cô, nha đầu này càng nói
càng quá đáng: "Cho em viết 600 chữ vào giấy, chắc cũng viết được đưa
cho tôi sao?"
Dương Tư Dục lười phải quan tâm đến anh, không muốn trả lời, cho cô viết 600 chữ trên giấy, với anh 3 tờ giấy còn chưa đủ:
"Dù sao chúng ta cũng không thích hợp." Mặt Dương Tư Dục như đưa đám.
Trên lý trí biết không hợp, nhưng trái tim thì không thể rút ra, mình
thật là đáng đời.
Nghe xong lời cô, bên đầu dây bên kia, liên tục truyền đến nhưng lời nói thô tục, cũng không biết đối tượng anh đang
mắng chửi có phải là cô không hay đang mắng chính mình.
Một hồi
lâu sau, anh lấy lại bình tĩnh mới mở miệng: "Là ai nói với em chúng ta
không thích hợp?" Đối với chuyện này, Lương Tĩnh Hanh cũng không dám gật bừa bãi.
"Chúng ta từ trước đến nay chưa từng thích hợp." Bằng không cho tới bây giờ anh mới phát hiện.
"Dương Tư Dục, em đủ rồi đó!" Lương Tĩnh Hanh tự biết mình cũng là một người
biết kiềm chế, nhưng luôn bởi vì cô mà mất khống chế: "Tôi mặc kệ em bây giờ đang suy nghĩ cái gì, chỉ cần em chịu trở lại, tôi đều có thể đáp
ứng với em."
Không muốn nghe cô lý do này ly do nọ, chuyện quan trọng bây giờ chính là đem cô trở về bên cạnh mình.
"Để tôi yên tĩnh nghỉ ngơi vài ngày." Trong đầu Dương Tư Dục chỉ nghĩ tới kéo dài lúc nào hay lúc đó.
"Một ngày." Lương Tĩnh Hanh không chút nghĩ ngợi ra lệnh.
Anh nhớ cô cũng đã nhiều ngày rồi không gặp.
"Mười ngày." Dương Tư Dục cũng không dễ giải quyết như vậy.
"Em không phải muốn lấy mạng tôi sao?" Lương Tĩnh Hanh không nhịn được rống to. Anh đều gấp đến điên rồi, còn phải đợi mười ngày, anh không hỏng
chết mới là lạ.
"Hai ngày."
"Không đủ, ít nhất cũng cho
tôi một tuần." Dương Tư Dục lui thêm một bước: "Tôi cần chút thời gian
suy nghĩ." Cô nghĩ nếu kéo dài thêm nữa, sẽ bức anh điên lên.
"Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày." Lương Tĩnh Hanh cũng không nghĩ anh còn có thể nhẫn nại đến như vậy.
"Năm ngày đi, thừa dịp này, tôi hoàn thành bản thiết kế trong tay. Khoảng
thời gian này, tôi không thể trở về, nếu tôi ở bên cạnh anh, tôi sẽ
không làm được chuyện gì." Dương Tư Dục nghĩ thầm, đợi cô thật bình
tĩnh, có lẻ cô mới có thể đem chuyện này suy nghĩ cho thật rõ ràng. Đã
đến nước này, cô cũng không nên quan tâm cái gì là rụt rè của phái nữ,
nếu đã không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cùng lắm cũng chỉ là
không gặp nhau thôi.
"Nếu như tôi không thể khẳng định vị trí của mình trong lòng anh là thân phận gì, cái gì tôi cũng không thể làm, nếu như không thể làm bạn bè được nữa, tôi cũng không thể tiếp tục chờ đơi
bên cạnh anh .." Cô sâu xa nói lên tâm sự của cô, đơn giản hơn cô đã
chịu đủ loại tra tấn này rồi.
Nghe xong lời nói của cô, trong
lòng Lương Tĩnh Hanh rất phức tạp, có chút giận, lại có chút tức, nhưng
cũng có rất nhiều cảm xúc không rõ ràng, phần nhiều là đau lòng, còn như là bất lực. Đột nhiên anh hiểu được, tại sao cô phải bỏ đi.
Qua
nhiều năm như vậy, cô ở bên cạnh anh, nhưng anh vẫn ở trước mặt cô qua
lại với rất nhiều phụ nữ, thậm chí không dám noi rằng từ trên giường với một người phụ nữ khác chạy tới. Đã nhiều năm, một người rất tệ hại như
anh, mà giờ cô lại có quan hệ thân mật với anh, khó tránh khỏi trong
lòng cô mâu thuẫn.
Anh không phủ nhận, anh là lãng tử, cho tới
nay, cho tới bây giờ cũng không ở lâu bên cạnh một người phụ nữ nào,
nhưng một đêm kia, lại làm cho anh tỉnh ngộ. Phụ nữ, người phụ nữ mà anh muốn có, lại luôn bên cạnh anh, thế nhưng từ đầu đến cuối anh đều không phát hiện.
Tư Dục, chính là người anh phụ nữ anh muốn. Chỉ là
anh lêu lỏng đã lâu, đột nhiên muốn cô tin tưởng sẽ rất khó. Cô không
tin anh. Thậm chí là sợ anh. Cho nên sau một đêm, liền từ bên cạnh anh
bỏ đi, chỉ muốn một mình yên tĩnh, muốn họ trở lại làm bạn bè như lúc
ban đầu.
Sao được? Anh sao có thể cho phép mình thật vất vả mới
tìm được một cô gái tốt, lần nữa trở thành bạn bè, lần nữa thả cô tự do, khiến một người đàn ông khác có cơ hội dẫn cô rời khỏi anh. Cũng không
buông tay, tuyệt đối không.
"Được, năm ngày." Lương Tĩnh Hanh
biết tính cô, ép buộc tuyệt đối không phải là biện pháp tốt, trong vòng
năm ngày nay anh phải nghĩ một cách tốt nhất để biểu đạt tâm ý của anh,
để cho cô biết anh tuyệt đối thật lòng. Chỉ là, anh không khỏi nhấn
mạnh, sợ cô thừa dịp này lại chạy trốn tới một nơi anh không thể tìm
được.
"Trốn tránh không phải là biện pháp, đừng để tôi dùng một phương phép khác bắt em trở về." Anh thận trọng cảnh cáo cô.
"Tôi biết." Dương Tư Dục cũng không muốn tiếp tục trốn tránh, là đúng là sai, đi hay ở cô đều sẽ cho anh một câu trả lời.
Trong điện thoại, lại rơi vào yên tĩnh, hai người cũng biết nên cúp điện thoại, nhưng lại không ai cúp trước.
Mơ hồ trong không khí có loại cảm giác khác thường. Lương Tĩnh Hanh nắm
chặt điện thoại trong tay hơn, trong lòng lại muốn thông qua điện thoại
nắm được bàn tay nhỏ nhắn mãnh khảnh kia.
"Anh biết không, nơi
này thời tiết rất đẹp." Đột nhiên Dương Tư Dục nhàn nhạt mở miệng. Gió
thổi qua, mang đến hương cỏ mát mẻ, trời trong nắng ấm, làm cô nhớ khi
mới quen biết anh, bọn họ không chỉ một lần đi trên cỏ.
Lương
Tĩnh Hanh nhìn mây bay ngoài cửa, trong lòng không ngừng nguyền rủa:
"Tôi ghét sự xa cách của em." Anh lắp bắp nói. Cô không có bên cạnh anh, bọn họ không ở cùng một thành phố, thậm chí cô còn muốn gạt anh ra khỏi trái tim cô. Như vậy, anh phải làm gì?
"Trước kia, biểu hiện của anh thật xấu, nhưng em cũng phải cho anh cơ hội, không nên trực tiếp
phán anh 'Tử hình'." Đây là yêu cầu duy nhất của anh.
Dương Tư
Dục cắn môi, anh thể tin rằng anh lại nói với cô những lời này. Trong
lòng cô vừa đau vừa ngọt, phức tạp không thể hình dung. Chẳng lẻ.. anh
thật không giống như trước kia sao? Dương Tư Dục lắc đầu, không muốn vì
vài câu nói của anh mà dao động, lại lần nữa làm tiểu quỹ nhát gan, vội
vã cúp điện thoại.
"Tư Dục!" Nghe tiếng điện thoại bị cắt đứt,
lòng Lương Tĩnh Hanh căng thẳng, cũng không nghe được giọng cô. Không có cô ở bên cạnh, anh mới ý thức được, anh không cách nào vui vẻ. Rốt cuộc là tại sao? Anh cũng không thể hiểu được, chỉ là đột nhiên suy nghĩ tới muốn chiếm lấy cô làm của riêng rất mạnh liệt, sợ hãi mất đi cô, nên
vội vàng muốn đem cô giữ lại bên người. Sau đó, sẽ không bao giờ buông
tay.
Trời ạ! Tư Dục, em hại anh thảm rồi.. Năm ngày, chớp mắt một cái sẽ qua, nhưng với Lương Tĩnh Hanh lại dài như một thế kỷ. Vốn tưởng năm ngày không gặp mặt, cô có thể nghe điện thoại của anh, anh có thể
nghe được giọng nói của cô, tán gẫu với cô để an ủi nỗi nhớ nhung của
anh, nhưng không ngờ, cô lại tắt máy, không để ý đến anh, hoàn toàn coi
thường anh.
Anh lại một lần nữa áp dụng phương thức Email, mệt
nhọc oanh tạc cô, muốn cô mở máy nghe điện thoại của anh. Nhưng cô bất
luận như thế nào cũng không để ý tới, để cho anh gấp đến đứng ngồi không yên, ăn cũng không vô, tất cả văn kiện phải xử lý đều giống như thói
quen hằng ngày.
Anh giống như thể xác không hồn, sau khi cô bỏ đi anh mới hiểu được. Hai tay anh đè huyệt Thái Dương, toàn thân giống như mất đi tinh lực, trong đầu toàn là những câu hỏi, cô đang ở đâu? Anh
làm sao tìm được cô về?
Suy nghĩ đến mất hồn, ngay cả thư ký của
anh gõ cửa anh cũng không nghe được, cho đến khi trên bàn được đặt lên
một bản thảo thiết kế áo cưới, anh mới bừng tỉnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT