Trong trạng thái mơ hồ, tôi cảm thấy xung quanh trở nên rất nóng, cùng lúc đó có một mùi hôi thúi bay vào mũi.

Tôi đột nhiên che mũi của mình theo bản năng, rồi từ từ tôi mở mắt ra.

Đây là một hang động rất lớn, tối tăm ít ánh sáng, xung quanh rất yên tĩnh, giống như không có người.

Tôi rất ngạc nhiên, xoay người lại và ngồi dậy, nhìn xung quanh, quả nhiên không có ai ở trong hang động này, nhưng ở đây lại có rất nhiều đồ vật kỳ quái. Ở giữa có năm lò sắt, lớn gần bằng thùng chứa nước, được bố trí theo năm hướng, bên trong tựa hồ đang nấu thứ gì, lửa lại không lớn, tỏa từng hơi nóng nhè nhẹ ra bên ngoài.

Mỗi một lò sắt được kết nối với một ống khói, tất cả tập trung một lò sắt lớn hơn ở phía sau, nhưng lò sắt lớn đó không có lửa, nhìn nó giống như một quả bóng lớn, nhưng thỉnh thoảng có khói bốc lên từ nơi đó.

Ở trên lò sắt lớn đó, có một cái ống mỏng nghiêng xuống, được kết nối với một cái thùng sắt lớn. Tôi không biết thứ này dùng để làm gì.

Ở bênh cạnh lò sắt lớn, có một hồ nước, bên trong có rất nhiều nước thải, màu đỏ cũng không phải mà màu đen cũng không đúng, bên trong có một ít đồ vật mà không ai nhận ra, có một mùi vị kinh tởm tỏa ra từ đó.

Lần đầu tiên tôi biết trong ngọn núi này có một hang động lớn như vậy, nó lớn gần bằng một sân phơi lúa, cao khoảng 4 mét, toàn bộ trong hang tràn ngập sương khói. Giống mùi than được đốt trong nhà vào mùa đông, nhưng lại có một mùi kỳ quái không thể nói được.

Ở một góc đối diện tôi, đặt rất nhiều chai lọ bằng sứ, tất cả đều dùng nút gỗ đậy nắp lại, và có những dụng cụ như cưa, búa, rìu trên mặt đất. Càng làm người ta thêm khó hiểu là có một loại cối xay nhỏ đặt ở đó.

Thật kỳ quái, tôi kinh ngạc nhìn vào hết thảy, không thể tin vào mắt mình, đây rốt cuộc là chỗ nào?

Chẳng lẽ Mã tiên sinh bắt chúng tôi đem nhốt ở đây?

Ngoài ra Vương Béo và Lượng Tử đâu mất rồi?!

Tôi đột nhiên nhớ tới bọn họ, vội xoay người tìm kiếm xung quanh hang động. Tôi tìm một lúc lâu nhưng không thấy bóng dáng của hai người họ. Trong hang động khổng lồ này chỉ có mình tôi.

Trên người tôi dần dần cảm thấy ớn lạnh, vội vàng quay người lại hướng cửa hang động mà chạy tới, muốn thoát khỏi hang động khủng khiếp này ngay lập tức.

Ánh sáng lờ mờ xuyên qua từ cửa hang, một ánh sáng đầy màu sắc, tôi đi hai bước chạy ba bước, nhanh chóng chạy đến cửa hang, đang muốn chạy ra ngoài, nhưng lại sững sờ.

Cửa hang tràn ngập một đám khói, như sương mù vào buổi sáng, dưới ánh mặt trời phát ra những màu sắc kỳ lạ. Chẳng trách ánh sáng trong hang rất yếu ớt mà lại có nhiều màu sắc như vậy.

Đám khói này trông hơi quái dị, tôi cũng không suy nghĩ quá nhiều, cúi đầu chạy ra ngoài, trong hang này không phải chỗ tốt, nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Ai ngờ lúc tôi chưa chạy vào trong đám khói, chỉ cách đám khói vài mét, lập tức liền cảm thấy đầu choáng váng, cảm thấy buồn nôn, tức ngực, gần như té xỉu trên mặt đất. Vội lui ra sau vài bước, cách xa đám khói này mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Tôi cảm thấy hoảng sợ, những đám khói tầng tầng lớp lớp này, làm cho tôi không thể tình hình bên ngoài. Chẳng lẽ tôi phải mắc kẹt ở đây sao? Không, không thể được,Vương Béo cùng Lượng Tử đã mất tích, sống chết chưa rõ ràng, tôi không thể ngồi yên chờ chết. Mã tiên sinh thật sự rất quái lạ, chắc hắn là người đã làm ra hang động này.

Quay trở lại hang động, tôi tìm kiếm lối ra ở khắp nơi, nhưng tôi đã thất vọng, đây là một cái hang động hình hồ lô với lối vào nhỏ và bên trong rất lớn, mặc dù rộng lớn nhưng chỉ có một lối ra.

Một lần nữa đứng ở phía trước cửa động, tôi nhìn đám khói kia, vài lần muốn lao ra ngoài, nhưng vẫn nhịn xuống, tôi chưa gặp đám khói như thế nào ở ngọn núi này, tuy chưa gặp được nhưng tôi biết nó rất nguy hiểm, sợ rằng không hô hấp thì khói độc cũng có thể thông qua làn da đi vào cơ thể, sợ rằng độc của đám khói này một giây cũng đủ làm chết một con trâu lớn.

Ông nội, lúc này tôi nhớ tới ông nội, tôi không biết ông lúc này đang ở nơi nào, có thể hay không đang đi khắp nơi tìm kiếm tôi, tôi có chút hối hận, vi phạm với lời dặn dò của ông nội, buổi trưa nắng không nên đi dã ngoại.

Đột nhiên, trong đám khói có một bóng người lay động, giống như đang có ai vào đây.

Người đầu tiên tôi nghĩ đến là Mã tiên sinh, tôi cảm thấy rất hoảng loạn, không biết phải làm gì. Chỗ để núp thì không có. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có cách về lại nơi mình vừa nằm xuống, giả bộ ngất đi như lúc nãy. Trong người lại dấu một cục đá sắc nhọn, đồng thời đôi mắt tôi khép hờ, quan sát động tĩnh.

Người đi vào quả nhiên là Mã tiên sinh, nhưng không thấy Vương Béo cùng Lượng Tử, hắn lảo đảo người đi vào hang động, lại nhìn về phía tôi, khuôn mặt hắn nở một nụ cười kỳ lạ, sau đó lại không chú ý tôi nữa. Mà đi đến trong góc lấy ra cái túi khi nãy, đi tới bên cạnh một cái lò sắt.

Tôi thấy hắn dùng cái móc mở cái nắp của lò sắt, lấy cái gì đó ra khỏi eo và rắc nó vào bên trong. Lò sắt phụt lửa lớn lên, nhưng hắn đứng bên cạnh lại không có việc gì, lại từ trong túi lấy ra một cái cánh tay người và ném nó vào trong lò sắt!

Đúng vậy, đó là cánh tay của con người. Tôi ở phía sau nhìn thấy rất rõ ràng. Tôi thấy hắn lại từ trong túi lấy ra vài cái xương sườn và một cái đùi, nhìn vào đó nhưng lại bỏ vào túi, lẩm bẩm nói,

- Cái này để lại dùng sau...

Tôi suýt chút nữa bị dọa mà hồn lìa khỏi xác. Hóa ra hắn ta dùng mấy cái lò sắt này để đốt xác người, hơn nữa từ tình huống lúc trước, bên trong cái túi kia chứa thi thể được đào ở bên trong quan tài trên núi!

Nhưng tại sao hắn ta lại làm như vậy? Hắn bắt tôi đến đây làm gì, chẳng lẽ hắn tính đem mình đốt luôn?!

Chẳng lẽ Vương Béo và Lượng Tử đều bị hắn...hắn...

Tôi không dám tưởng tượng tiếp, nhưng vào lúc này Mã tiên sinh đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười dữ tợn, hung tợn nói với tôi:

- Chờ khi tao đốt xong cánh tay này thì tiếp theo sẽ đến lượt của mày, Hàn lão à, lúc này ông đã đến lúc phải đoạn tử tuyệt tôn rồi!

Nghe được lời nói này, tôi lập tức cảm thấy bàng hoàng, tay chân tê dại. Tôi cuối cùng cũng nhớ hắn là ai.

Hắn chính là người đã đến đây 5 năm trước, mang theo một cậu bé đến cầu ông tôi chữa bệnh!

Nhưng không biết tại sao lúc ấy ông tôi lại từ chối chữa bệnh. Giờ đây hắn muốn báo thù!

Tôi đã hiểu được mọi thứ, ý nghĩ chạy trốn trở nên mãnh liệt hơn, tôi muốn đứng phắt dậy mà chạy một mạch hướng phía cửa hang, chẳng sợ bị đám khói độc hại chết, tốt xấu gì cũng có hy vọng sống.

Tôi cần một cơ hội để chạy trốn.

Mã tiên sinh đậy nắp lò sắt lại, ngọn lửa đột nhiên to lên, chẳng bao lâu sau, bên trong lò sắt vang lên âm thanh ầm ầm, trong không khí cũng bốc lên một mùi khó ngửi, làm người ta buồn nôn.

Hắn lại đi đến một cái lò sắt khác, mở ra nắp lò, lấy một đống đồ vật màu xám, có bột trắng xám, cũng có khối màu xám, đặt ở cùng nhau, đem cối xay nhỏ bên kia cầm tới, đem mấy thứ đó bỏ vào, ngay sau đó dùng tay sử dụng máy xay, bắt đầu nghiền nát mọi thứ.

Tôi chợt hiểu ra điều gì, không có nghi ngờ gì mấy thứ kia đều là tro cốt, bởi vì cháy không hết, cho nên phải dùng cối xay để nghiền thành bột phấn, sau đó, sẽ đặt trong một cái chai, trở thành thần dược mà hắn đem đi bán!

Tôi không nghĩ đến thần dược mà mọi người trong làng đồn thổi, hóa ra lại là tro cốt của con người. Tự nhiên tôi nhớ lại viên thuốc tẩm đường lúc trước tôi đã nhét vào trong miệng. Chắc hẳn thứ đó được làm từ tro cốt.

Trong ngực có một trận buồn nôn, lại thấy Mã tiên sinh đem những thứ đó nghiền nát thành bột phấn, lại đổ hết vào một cái chén lớn, sau đó xoay người, lấy ra một thứ gì đó từ cái bình, bỏ nó vào đống tro cốt đó rồi quấy nó lên.

Hắn giống như là một đầu bếp, không ngừng thêm gia vị vào cái chén đó, trên mặt lại dần dần hiện lên thần sắc điên cuồng, đôi tay của hắn quay đều ở trong đống tro cốt, trộn đều.....

Tiếp theo, hắn xoay người, lấy ra mấy cái bình sứ, cẩn thận đổ vào bên trong.

Cơ hội tới!

Tôi từ từ hoạt động thân thể, lùi ra phía sau, đồng thời, chậm rãi bò dậy, liền thở cũng không dám, bước từng bước nhẹ về hướng cửa hang.

Một bước, hai bước, ba bước.....

Tôi đi rất nhẹ, vừa đi vừa quay đầu lại xem, may mắn không có làm hắn để ý. Sau hơn 10 bước tôi có thể thấy được ánh sáng đủ màu sắc ở cửa hang.

Coi như bị độc chết cũng tốt hơn bị luyện thành dược.

Tôi nhớ rõ người trúng độc thì xương cốt sẽ biến thành màu đen. Nếu như vậy thì chắc hắn không đem mình đốt thành tro đi?

Tôi buồn bã nghĩ.

Chỉ là nhìn vào những ánh sáng nhiều màu sắc chỗ cửa hang, tôi lại thất thần, quên mất có rất nhiều đá sỏi ở dưới chân, không chú ý đến điều đó nên chân tôi đã đạp vào một hòn sỏi và tạo ra tiếng động.

Đáng lý âm thanh rất nhỏ, nhưng lúc này lại không khác gì sét đánh giữa trời, tôi sợ hãi không dám cử động chút nào, đang muốn quay đầu để xem Mã tiên sinh có chú ý hay không, nhưng vừa quay người lại, cảm thấy bên tai có tiếng gió lướt qua, tôi bỗng nhiên hoa mắt, khi đã trở về bình thường thì đã thấy Mã tiên sinh lạnh lùng nhìn tôi, trong ánh mắt của hắn bắn ra quang mang làm cho người khác sợ hãi.

- Con vật bé nhỏ, tao thật vất vả để tìm một người có xương cốt tốt như mày, đừng có chạy, ngoan ngoãn nghe lời, để tao đem mày luyện thành thần dược, có chịu hay không?

Hắn nắm chặt cổ tay của tôi, trên mặt lần thứ hai hiện lên nụ cười dữ tợn...

- Cứu mạng...ông ơi, mau đến cứu con!!!

Tôi không thể kìm nén được sợ hãi và la to lên!

- Hắc hắc hắc, mày kêu cũng vô ích thôi, nhận mệnh đi. Đây là vận mệnh mà Hàn gia chúng mày mãi mãi trốn không thoát, dù sao mày cũng sống không được lâu lắm.

Mã tiên sinh bắt lấy tay của tôi và kéo tôi đến bên cạnh lò sắt, biểu tình phức tạp nhìn lấy tôi. Từ trong mắt hắn, tôi như thấy được điên cuồng, oán hận, đắc ý, vui sướng, rất khó tưởng tượng, đủ loại biểu hiện như thế sẽ xuất hiện trên khuôn mặt của một con người..

Ở trước mặt hắn, tôi không hề có sức phản kháng, chỉ cố gắng kéo dài thời gian, tôi biết ông tôi đang tìm kiếm tôi ở khắp nơi.

- Cái gì, ông nói cái gì, vì sao tôi không thể sống lâu?

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, mở miệng hỏi.

Hắn cảm thấy ngạc nhiên, nhìn tôi và nói:

- Không hổ là người Hàn gia, tuổi còn nhỏ, đã sắp chết còn bình tĩnh như vậy, ha ha, lời này mày có thể hỏi ông của mày, à, ông của mày hẳn đã 55 tuổi, nếu hắn ta chết trong năm nay, mày hẳn là...... nhiều nhất chỉ sống đến 35 tuổi...... Đương nhiên, nếu hắn không chết, như vậy tuổi thọ của mày sẽ càng ngày càng ít, mười năm sau, hai người các ngươi sẽ phải chết cùng lúc, ha ha, nghĩ lại liền thú vị, đến lúc đó mày 25, ông của mày 65, hai ông cháu chúng mày sẽ cùng nhau đi xuống âm phủ, ha ha...

Tôi hoàn toàn bị sốc bởi những lời hắn nói, điều này có nghĩa gì? Vì sao ông sống càng lâu thì tôi chết càng mau? Tuổi thọ của tôi cùng với ông có quan hệ gì?

Tôi há to miệng, không thể tin mà nhìn hắn.

Hắn rốt cuộc là ai? Tại sao lại hắn biết nhiều điều mà tôi không biết?

Sắc mặt hắn biến đổi, lạnh lùng nói với tôi:

- Mày muốn trách liền trách Hàn gia của mày đi, đừng hỏi tao bất kỳ điều gì, vì tao cũng không biết. Bởi đây là cấm kỵ của Hàn gia!

Dịch: Quốc Thắng

Beta: Quốc Thắng

Team: MBMH Translate

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play