Trong bóng đêm, có thể thấy được người này có vóc dáng nhỏ bé, nhưng lại có một cái đầu rất to, hai chân rất ngắn, hai tay lại rất dài, giống như một đứa trẻ bị dị tật, tóc rối tung, lại gầy trơ cả xương, miệng thì rộng, trên người khoác một chiếc áo ngắn rách tung tóe, giống như quỷ chết đói.

Thấy tôi phát hiện, nó lập tức nhảy ra từ phía sau quầy, chắn phía trước cửa sổ, bóng dáng như làn khói lúc ẩn lúc hiện, hai bàn tay lớn lắc lư, ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm tôi.

Mẹ nó, đây là một con quỷ mà.....

Khủng khiếp này, so với nhìn thấy “con mèo lớn” trên xà nhà làm cho tôi run rẩy hơn, từ nhỏ đến lớn, chuyện về quỷ tôi nghe không ít, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nhìn thấy quỷ, trái tim tôi đang nhảy loạn xạ và tôi muốn hét lớn, nhưng tôi cố gắng che kín miệng của mình, để không tạo ra tiếng động.

Lần này thì tiêu rồi, trước có quái vật, sau có ác quỷ, hơn nữa hai cái cửa đều bị khóa, chỗ để tôi chạy cũng không có, nơi thoát ra duy nhất chính là cửa sổ kia, nhưng lại bị con ác quỷ che lại, đây là muốn ép tôi liều mạng mà!

Nhưng vào lúc này, thân hình của con quỷ kia bỗng dưng chớp nhoáng, giống như muốn nhào lên, tôi còn không có thời gian phản ứng để tìm ra cách đối phó, bên cạnh lại là một tiếng gầm nhẹ, liền thấy cái bóng trên xà nhà cúi thấp xuống, ngay sau đó đột nhiên lao về phía trước.

Tôi hầu như theo bản năng kêu một tiếng, quay đầu chạy sang một bên, nhưng đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, liền thấy được xà nhà mà bóng đen đang đứng, bỗng nhiên lóe lên một ánh sáng màu hồng!

Thân hình bóng đen kia bỗng khựng lại, giống như bị một thứ gì đó ràng buộc, đồng thời, một đầu quái thú to lớn hiện ra ở trong ánh sáng màu hồng ấy.....

Tôi sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, quên luôn việc chạy trốn, cũng quên luôn đằng sau còn có một con ác quỷ, giật mình khi thấy thân hình của con quái vật được hiện ra bên ngoài, thì ra nó không phải là một con mèo lớn, tôi thấy kích thước nó giống như con cừu, trên cơ thể được bao phủ bởi một bộ lông màu đen, hai mắt lóe sáng, phía sau có hai cái đuôi, ở giữa trán có một cái sừng dài, vừa nhìn qua, nó cùng với kỳ lân trong truyền thuyết có chút tương tự.

Đây là con quái vật gì thế? Tôi vội vàng tìm tòi ở trong đầu tất cả các ký ức có liên quan đến những con quái vật mà tôi đã nhìn thấy trong sách, nhưng tôi phát hiện những điều tôi biết ít đến đáng thương, trừ bỏ bề ngoài trông giống kỳ lân, tôi hoàn toàn không nhận ra nó là con gì.

Con quái thú giống như kỳ lân, lúc này bỗng nhiên trợn hai mắt, giống như đang nổi giận, nhìn chằm chằm vào tôi, không ngừng thấp giọng gào rống, giãy giụa muốn thoát ra khỏi sự ràng buộc của ánh sáng màu hồng, nhưng lại bị ánh sáng màu hồng dưới chân trói buộc chặt chẽ. Ở trong ánh sáng màu hồng, có một từ “Trấn” lúc ẩn lúc hiện, nhưng càng lúc càng rõ ràng.

Trong lòng tôi mừng thầm, không ngờ từ này lại có uy lực lớn như vậy. Điều này không phải có ý nghĩa trong tương lai mình sẽ là người có siêu năng lực sao?

Nhưng mà lúc này thấy con quái vật đang đấu tranh giãy giụa, tôi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, bởi vì trong lòng tôi chỉ biết mỗi một chữ này, không biết tiếp theo nên làm cái gì, trái tim tôi đập thình thịch, mong muốn một từ này có thể thể hiện thần lực, đem trấn áp quái thú này, vậy không còn gì tốt hơn.

Quái thú đang giãy giụa ở trong ánh sáng màu hồng trong một lát, bỗng nhiên cơ thể dần dần thu nhỏ, nhìn giống như nó đã bị trấn phục, nhưng vào lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tràng cười quái dị, lúc này tôi mới nhớ được, phía sau mình còn có một con ác quỷ!

Thấy pháp quyết chữ “Trấn” có hiệu quả như vậy, lòng tin của tôi tăng lên, vội vàng móc ra một tờ giấy trong túi, phía trên cũng có một chữ “Trấn”.

Cấm pháp Hàn gia tầng thứ nhất, diệt yêu trừ quỷ, giống như rất có hiệu nghiệm trong giờ phút này, tôi bóp tờ giấy kia, giống như bóp một quả phù chú, liền đánh về hướng ác quỷ.

Nhưng tôi lại xem nhẹ năng lực của con quỷ, trước khi tôi có thể đem pháp quyết chữ “Trấn” đánh ra, đột nhiên tôi cảm thấy hoa mắt, ác quỷ kia thò trảo của nó ra, cười khặc khặc quái dị tấn công về phía tôi.

Một nguồn sức mạnh ập tới, tôi chỉ cảm thấy cổ đau nhói, đã bị con quỷ này bóp chặt lấy cổ, đồng thời tay cũng run, lên tờ giấy cũng không thể đánh ra được, trái lại rơi từ từ xuống mặt đất.

Thì ra mấy con quỷ thích bóp cổ người ta.....

Hơn nữa nó còn không có giống như trong phim, bóp cổ nữa ngày mà người ta chưa chết được, mà tôi thì chỉ trong nháy mắt đã hít thở không thông, loại lực lượng kia đơn giản là tôi không thể nào chống lại, tôi cảm thấy cái cổ mình gần như đã bị đứt, ý thức hiếm hoi còn sót lại liều mạng giãy giụa đưa tay lấy từ trong túi một tờ pháp quyết chữ trấn, nhưng cả người đã không còn sức, mò nửa ngày, vẫn không mò được cái túi áo ở đâu.....

Vào lúc căng thẳng vạn lần này, bên cạnh đột ngột có tiếng gầm lên giận dữ, đồng thời ánh sáng màu hồng kia bỗng nhiên chói lóa, trong lúc hoảng hốt chỉ thấy quái thú bị tôi nhốt lại cái đầu kịch liệt đong đưa, dùng hết sức mạnh, đã thoát ra khỏi trói buộc của ánh sáng hồng, đột nhiên hướng về phía của tôi đánh tới!

Điều này nằm ngoài dự liệu của tôi, nó dĩ nhiên có thể thoát khỏi pháp quyết chữ trấn, không lẽ chúng nó muốn ăn thịt người kẹp sandwich sao.....

Tôi cảm thấy bi ai, ở đáy lòng hiện lên ý nghĩ như vậy, nhưng mà ngay sau đó con quỷ đang bóp cổ tôi đột nhiên buông ra, bên tai vang lên một tiếng kêu quái dị, sau đó là một trận hỗn loạn, hai cái bóng đen trước mắt bỗng nhiên lóe lên, trước sau bay ra ngoài cửa sổ, tôi chỉ cảm thấy đầu choáng váng, đau đớn toàn thân, lảo đảo không đứng thẳng được, bùm té ngã trên đất, càng suýt chút nữa là ngất xỉu.

Một lát sau, cảm giác chóng mặt kia mới dần dần biến mất, tôi gắng gượng bò người lên, đã thấy bên trong phòng khôi phục yên tĩnh, quái thú hay ác quỷ gì đều đã biến mắt, bàn ghế bị lật đổ hết, bên cạnh cửa sổ mở rộng ra, ánh trăng sáng rọi khắp căn phòng.

Tôi mê man đi tới phía trước cửa sổ, nhìn bên ngoài mà đờ ra, lúc này chính là trăng lên giữa bầu trời, lấp lánh vô số ánh sao, một bầu trời đêm mông lung(mông lung như một trò đùa ), đâu còn thấy được bóng dáng con quái vật?

Chuyện này... Liền kết thúc? Làm sao tôi cảm giác được hai đứa nó đang đánh nhau, mình thì không làm được chuyện gì...

Có điều, nếu tôi không làm được chuyện gì, mà chúng nó chạy hết, vậy tôi coi như đã giành thắng lợi sao?

Tôi nhớ lại trong đầu chuyện khi nãy, nhưng đột nhiên cảm thấy có chút không đúng lắm, tình huống khi nãy, tôi đã bị con quỷ kia bóp cổ gần chết, sau đó, hình như quái vật kia đã cứu tôi.....

Không sai, con quái vật kia đã cố hết sức để thoát khỏi pháp quyết chữ trấn, đuổi đi ác quỷ, sau đó bọn chúng rượt đuổi ra cửa sổ, chúng nó...... Có thể trở về nữa hay không? Con quái thú này rốt cuộc là gì đây?

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đờ ra như một thằng ngốc.

Nếu không phải đã trải qua kinh lịch ở trong hang núi, rèn luyện thần kinh tuổi trẻ yếu đuối của tôi, chỉ sợ lúc này đã sợ hãi run chân, hồn phi phách tán. Nhưng dù là như vậy, tôi cũng cảm thấy sợ hãi, trái tim nhảy loạn, nhịn không được quay đầu nhìn về phía sau, toàn bộ quán trà ngoại trừ mấy bộ bàn ghế ngã tứ lung tung, bừa bộn khắp nơi, lại không có nửa điểm dị thường.

Rốt cuộc thì con quái thú này đến từ đâu, còn có ác quỷ kia, chẳng lẽ nói, hai đứa chúng nó vẫn luôn tồn tại bên trong quán trà, ác quỷ kia luôn muốn hại người, mà quái thú kia lại là một người giữ vững bình anh?

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chắc rằng chỉ có mấy đáp án này. Nếu ác quỷ kia đã chạy, tốt xấu cũng coi như là thành công, kế tiếp, vẫn là đem mớ hỗn độn trong quán dọn dẹp một chút, nếu không sáng mai ông chủ tới, lại muốn nổi trận lôi đình.

Tôi vội vàng đem dọn cho xong đống bàn ghế, và quét các dụng cụ pha trà và các đồ vật khác rơi rớt ở trên mặt đất, này không còn cách nào hết, ông chủ mà hỏi, cũng chỉ có thể nói là tôi không cẩn thận làm rớt, cùng lắm thì hắn trừ vào trong tiền lương của tôi.

Kế tiếp, tôi lại bò lên trên xà nhà, đã thấy tờ giấy viết chữ trấn kia hóa thành tro tàn, trên xà nhà giống như bị lửa đốt qua, cháy đen một mảnh.

Tí tách, âm thanh của đồng hồ không biết khi nào lại vang lên, tôi ngẩng đầu, nhìn đồng hồ treo ở trên tường, lần này, thời gian chỉ chậm mười lăm phút.

Bỗng nhiên tôi nhớ tới một chuyện xưa mà ông nội từng kể, đồng hồ là có thể thông linh, vào lúc mà nó chạy chậm hoặc đứng yên không chạy, vậy chứng tỏ rằng vào lúc đó có yêu ma xuất hiện.

Cho nên, lúc mà đồng hồ xuất hiện dị thường, tuyệt đối không quan tâm đến nó, nói không chừng, ma quỷ liền ở bên cạnh bạn, ngay trong chiếc đồng hồ của gia đình bạn, đây chính là cấm kỵ của đồng hồ.

Tôi lại thở phào nhẹ nhõm, phỏng chừng sau này đồng hồ treo tường sẽ không chạy chậm nữa, cũng sẽ không có ai biết được, trong mười lăm phút vừa rồi đã xảy ra việc kinh tâm động phách như thế nào.

Đương nhiên là nếu con ác quỷ kia không trở về.

.....

Đêm hôm đó, cuối cùng cũng đi qua, còn tốt, toàn bộ buổi tối không còn có phát sinh cái gì ngoài ý muốn, tôi vẫn luôn canh giữ ở bên phía cửa sổ, mãi cho đến khi bầu trời mới vừa tờ mờ sáng, tôi liền chạy tới mở ra cửa lớn, không khí trong lành đập vào mặt, lập tức cảm thấy tinh thần thoải mái, tấm tình thấp thỏm khi nãy mới bình phục lại.

Ông chủ vẫn như cũ, tám giờ mới tới phòng trà, một bộ dáng buồn ngủ, vào cửa cũng không để ý đến tôi, đi vào quầy, kéo ra ngăn phía sau, nhưng đột nhiên hét lên:

- Ngọc Tỳ Hưu của tôi làm sao lại bị phá hư rồi!

Dịch: T

Beta: T

Nhóm: MBMH Translate

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play