Lần Vũ Phủ khảo hạch này tụ họp tất cả võ giả thiếu niên của Tây Bắc hành tỉnh, ban đầu mọi người đều cho rằng Thủy Thiên Nguyệt sẽ tỏa sáng, trở thành người được năm đại Vũ Phủ thi nhau tranh đoạt.
Nhưng kết quả cuối cùng thì người nổi bật nhất không phải là Thủy Thiên Nguyệt mà là Sở Hành Vân không ai biết đến.
Sở Hành Vân không chỉ gia nhập Vũ Phủ mạnh nhất Lăng Tiêu Vũ Phủ mà còn được Dương Viêm đặc cách trở thành đệ tử nòng cốt, hưởng thụ rất nhiều đặc quyền cùng tài nguyên tu luyện.
Chuyện như vậy là lần đầu tiên mọi người được nghe, khiến họ vô cùng rung động.
- Vũ Phủ khảo hạch xưa nay đều đều phải lựa chọn ra ngôi vị quán quân, nhưng lúc này có lẽ không còn cần thiết nữa.
Cố Thanh Sơn trong lòng mừng rỡ tiến đến, ánh mắt cười híp lại thành hình trăng khuyết.
Sở Hành Vân chiến thắng Thủy Thiên Nguyệt, đánh bay Cổ Thanh Tùng, còn được Lăng Tiêu Vũ Phủ tuyển thẳng, trở thành đệ tử nòng cốt tôn quý. Những loại vinh dự này khiến cho hắn ở trong mắt mọi người chắc chắn đã đoạt được ngôi đệ nhất chứ không còn ai khác.
- Chúc mừng chủ nhân tiến nhập Lăng Tiêu Vũ Phủ!
Diêm Độc cũng có vài phần kích động nói. Trận đánh vừa rồi giữa Sở Hành Vân và Thủy Thiên Nguyệt khiến máu trong người của hắn sôi sục.
- Chỉ là một cái danh ngạch mà thôi, các ngươi không cần phải mừng rỡ điên cuồng như vậy.
Sở Hành Vân biểu hiện rất thong dong, ở trong mắt của hắn chỉ là bước đầu tiên hoàn thành mục tiêu đặt ra, cũng là bước đơn giản nhất.
- Ngươi không thể có chút khiêm tốn được sao?
Dương Viêm đảo cặp mắt trắng dã, tùy tiện nói:
- Sau khi Vũ Phủ khảo hạch kết thúc, ta cho ngươi hai ngày để xử lý những chuyện lặt vặt trong gia tộc, sau khi xong thì ngươi hãy cùng Dương Phong đi tới Hoàng Thành báo danh vào Lăng Tiêu Vũ Phủ đi.
Trong lúc nói, sau lưng Dương Viêm xuất hiện một gã trung niên nam tử, hắn hướng về phía Sở Hành Vân gật đầu.
Người trung niên này tên là Dương Phong, là quan môn đệ tử của Dương Viêm, đồng thời cũng là trưởng lão của Lăng Tiêu Vũ Phủ.
Dương Viêm cực kì xem trọng thiên phú của Sở Hành Vân, lão rất sợ trong khoảng thời gian này những Vũ Phủ khác sẽ làm chuyện mờ ám nên cho Dương Phong đi theo Sở Hành Vân, đồng thời trong khoảng thời gian này cũng giúp hắn hiểu thêm nhiều quy củ của Lăng Tiêu Vũ Phủ.
Thiên tài như Sở Hành Vân thật sự rất hiếm thấy, Dương Viêm cũng không muốn thấy hắn chết non.
- Chính thức báo danh? Lẽ nào sau lần khảo hạch này vẫn còn một lần khảo hạch khác?
- Vũ Phủ khảo hạch bao gồm tất cả sáu mươi bốn tòa thành trì của Lưu Vân Hoàng Triều, ở mỗi tòa thành trì chọn ra những thiếu niên có thiên phú, muốn chấm dứt còn cần phải qua một lần lựa chọn, dù sao bên trong Hoàng Thành thế lực ngang dọc phức tạp, thiên tài cũng vô số cho nên khiến cho năm đại Vũ Phủ phải tốn thêm không ít thời gian.
Nghe vậy, Diêm Độc lập tức hiểu. Thảo nào lần Vũ Phủ khảo hạch này chỉ tuyển chọn có vài người, phần lớn đệ tử tại Vũ Phủ đều đến từ các thế lực lớn ở Hoàng Thành, bọn họ mới là chủ lực của năm đại Vũ Phủ.
- Những vấn đề liên quan tới Lăng Tiêu Vũ Phủ thì ta sẽ giải thích rõ trong mấy ngày tới, hôm nay sắc trời đã tối, nên trở về nghỉ ngơi thôi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phải trở về thành Tây Phong.
Dương Phong tính tình nhã nhặn, nói tới nói lui cũng khiến người khác cảm thấy thân thiết.
Lúc chuẩn bị trở lại đình viện, Sở Hành Vân để ý về phía trên lôi đài, hắn vẫn thấy Thủy Thiên Nguyệt dùng ánh mắt đầy cừu hận nhìn hắn, trong lòng tràn đầy lãnh ý, thậm chí là sát ý.
- Ngươi còn muốn chiến?
Sở Hành Vân cười nhạt một tiếng khiến Thủy Thiên Nguyệt không khỏi rùng mình, không tự chủ được lùi về phía sau, nàng vừa nãy thi triển bí pháp tăng lên thực lực của mình, bí pháp vừa hết khiến cho cơ thể nàng vô cùng đau đớn, trở nên suy yếu.
Huống hồ ngay cả Cổ Thanh Tùng có tu vi Địa Linh Cảnh cũng bị Sở Hành Vân đả thương, nàng hiện tại không thể nào là đối thủ của Sở Hành Vân. Tái chiến chỉ đơn thuần là tự tìm đường chết.
Thấy bộ dạng của Thủy Thiên Nguyệt, Sở Hành Vân lạnh lùng cười:
- Nếu như không muốn đánh một trận thì chủ động nhận thua đi, Sở Hành Vân ta cũng sẽ không muốn cùng con cóc phân cao thấp.
- Sở Hành Vân, ngươi không nên quá đáng như vậy!
Thủy Thiên Nguyệt hai mắt trừng lớn, gắt gao nhìn Sở Hành Vân.
- Trước đây lúc chấp nhận ước hẹn một năm ngươi kiêu ngạo như thế nào, còn tự cho mình là cao cao tại thượng, có thể đem ta dẫm nát dưới chân, ngươi có tự trọng hay không? Hiện tại thất bại không chịu thừa nhận lại còn nói ta quá phận.
- Thủy Thiên Nguyệt, ngươi thật sự cho rằng toàn bộ thế giới này đều xoay chung quanh ngươi, mọi người mọi vật đều phải vận chuyển theo sự chỉ đạo của ngươi, lẽ nào ngươi không cảm thấy hành động của mình thật buồn cười hay sao?
Sở Hành Vân chậm rãi đem từng câu từng chữ nói ra, trên mặt không có một tia cười nhạo nào mà trái lại cực kỳ chăm chú, khiến cho mọi người cảm giác hình tượng của hắn càng to lớn hơn, tay cầm kiếm, miệng nói lẽ phải, khiến họ cảm thấy rất khâm phục.
Thủy Thiên Nguyệt thì ngược lại, toàn bộ vinh quang đều mất sạch, thậm chí còn trở nên đáng giận, lời hứa hẹn của mình mà không dám thực hiện.
Cảm nhận được ánh mắt khinh thường từ mọi người, sắc mặt của Thủy Thiên Nguyệt không ngừng biến hóa, cắn răng nói:
- Cái ước hẹn trước đây là do Sở Hành Vân ngươi tự mình đặt ra, từ đầu tới cuối ta chưa từng đồng ý, nếu đã không đồng ý thì ta đâu cần phải thừa nhận!
- Theo như lời ngươi nói ý là không muốn thừa nhận?
Giọng Sở Hành Vân kèm theo sự cười nhạo, đến lúc này mà Thủy Thiên Nguyệt vẫn không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ lòng tự ái của mình, thật sự đáng buồn.
- Ngươi đã cố ý muốn nói xấu ta, được lắm, chúng ta lại ước định một năm, một năm sau chúng ta ở cuộc tranh tài Vũ Phủ phân ra cao thấp, ước định này mọi người ở đây sẽ cùng làm chứng!
Thanh âm Thủy Thiên Nguyệt to hơn rất nhiều khiến cho tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ ràng.
Thực lực biểu hiện ra ngoài bây giờ của Sở Hành Vân rất mạnh, xa xa vượt qua nàng, nhưng theo Thủy Thiên Nguyệt thì đây chỉ là tạm thời vượt qua, không nhất định trong tương lai sẽ vẫn như vậy.
Nàng biết bản thân mình có võ linh tứ phẩm, càng về sau tốc độ tu luyện càng nhanh, còn Sở Hành Vân chỉ có võ linh nhị phẩm, lại còn là loại phế võ linh không có tác dụng gì.
Thủy Thiên Nguyệt dựa theo những đặc điểm ấy mà tính toán chừng nửa năm đến một năm khổ tu nàng sẽ vượt qua Sở Hành Vân!
- Vũ Phủ tranh tài sẽ tụ họp tất cả thiên tài của năm đại Vũ Phủ, ngươi muốn cùng ta tuyên chiến cũng được thôi, chờ đến khi ngươi có tư cách đại diện cho Vân Mộng Vũ Phủ thi đấu thì ta có thể suy nghĩ lại.
Sở Hành Vân không để ý đến ánh mắt nóng rực của Thủy Thiên Nguyệt, xoay người ly khai nơi đây.
Đối với Sở Hành Vân thì từ ngày hôm nay sự chênh lệch giữa hắn và Thủy Thiên Nguyệt sẽ càng ngày càng lớn, trong tương lai Thủy Thiên Nguyệt chỉ có thể ngẩng đầu ngước nhìn hắn, cả hai người không còn có thể đánh đồng một chỗ.
Vì thế một năm ước hẹn này đối với Sở Hành Vân hoàn toàn không có ý nghĩa.
Đợi sau khi Sở Hành Vân rời đi, Cổ Thanh Tùng tiến đến, giọng nói âm trầm đến đáng sợ:
- Thủy Thiên Nguyệt, ngươi xem mình đã làm ra chuyện tốt gì này!
Ở mấy ngày trước, sau khi hắn nghe được tin tức Sở Hành Vân quật khởi đã chuẩn bị phái ra cao thủ, đem Sở Hành Vân giải quyết để diệt trừ hậu họa.
Thủy Thiên Nguyệt là người đã cản trở hắn, nàng chính miệng nói muốn trên lôi đài đánh Sở Hành Vân thành phế nhân, để hắn từ trên cao rơi xuống, trở thành một phế vật chân chính, chịu đựng mọi sự dày vò.
Cổ Thanh Tùng thấy Thủy Thiên Nguyệt có sự tự tin như vậy nên cũng gật đầu đồng ý.
Đáng tiếc kết quả cuối cùng lại hoàn toàn khác với trong tưởng tượng, Sở Hành Vân không chỉ nổi tiếng mà còn được Dương Viêm để ý, một bước trở thành đệ tử nòng cốt của Lăng Tiêu Vũ Phủ.
Hiện tại còn có Dương Phong đi theo bảo vệ, muốn ám sát Sở Hành Vân gần như khả năng bằng không!
- Sự việc phát sinh ngày hôm nay gần như không ai có thể nghĩ đến, tuy nhiên cho dù Sở Hành Vân có trở thành đệ tử nòng cốt của Lăng Tiêu Vũ Phủ thì sao, nhất định sẽ tự rước lấy họa vào thân, khi hắn vào Lăng Tiêu Vũ Phủ sẽ trở thành mục tiêu tấn công của mọi người.
Thủy Thiên Nguyệt vội vàng nói, lúc này sắc mặc của Cổ Thanh Tùng mới dễ nhìn hơn một chút.
Trong Lăng Tiêu Vũ Phủ thiên tài vô số, tất cả đều là người ngạo mạn bất tuân (ngạo mạn không nghe theo ai).
Sở Hành Vân vừa mới vào Lăng Tiêu Vũ Phủ đã trở thành đệ tử nòng cốt chắc chắn sẽ khiến nhiều người không phục, hơn nữa theo tính cách của Sở Hành Vân sẽ không thể yên bình mà sống.
- Tên Sở Hành Vân này cho dù chiếm được đặc quyền của đệ tử nòng cốt, nhưng hắn cũng sẽ phải đối mặt với rất nhiều phiền phức, chỉ cần động tay động chân một chút đã có thể dễ dàng loại bỏ hắn.
Trong thâm tâm Cổ Thanh Tùng đã tìm ra kế sách ứng đối.
Hắn liếc mắt nhìn Thủy Thiên Nguyệt sau đó hất tay một cái, ném cho nàng một cái lệnh bài kim sắc, lạnh lùng nói:
- Nhanh chóng đến Vũ Phủ báo danh, nếu như còn xảy ra chuyện gì thì đừng trách ta lại khoanh tay đứng nhìn.
“Sở Hành Vân, ân oán giữa ta và ngươi đến Hoàng Thành sẽ giải quyết tất cả!” Thủy Thiên Nguyệt thề trong lòng, tay cầm thật chặc lệnh bài của Vân Mộng Vũ Phủ, ánh mắt phát ra tia âm độc, nàng nhất định phải dùng máu của Sở Hành Vân để rửa đi sỉ nhục ngày hôm nay!
Dịch giả: Hào Ca
Biên: Mei_hnmn
Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT