Lông mày Sở Hành Vân co lại, đem hộp gỗ mở ra, bên trong chứa một quả lam sắc ngọc thạch lớn chừng nắm tay, tản ra ánh sáng nhu hòa, tạo cảm giác an tĩnh ngưng thần.
“Định Tâm Ngọc!” Diêm Độc kinh ngạc hô lên.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Viên Định Tâm Ngọc này là bảo vật ta cất giấu đã lâu, vào thời điểm tu luyện đem Định Tâm Ngọc để ở trước người có thể an ổn tâm thần, có trợ giúp cực lớn đối với qua trình tu luyện.”
Sở Hành Vân gật đầu, nhưng không ra tay nhận lấy, trái lại đem hộp gỗ đóng lại, biểu hiện rất bình thường không có hứng thú.
Cố Thanh Sơn trong lòng căng thẳng, chỉ vào cái hộp gỗ lớn, nói: “Sở gia chủ, ngươi nhìn đồ vật này một chút.”
Sở Hành Vân đem hộp gỗ lớn mở ra, một khí tức hùng hậu như núi tràn ra, nhìn kĩ có thể thấy đó là một cái nhuyễn giáp tạo hình vô cùng tự nhiên, tỏa ra ánh sáng màu vàng, thoáng tiếp xúc tạo ra cảm giác hiền hòa.
“Vật này tên là Hậu Thổ nhuyễn giáp, là bảo khí cấp thấp, đây là vật phẩm ta lấy được từ trong một tòa động phủ cường giả, chỉ cần mặc vào thì lực lượng phòng ngự sẽ trực tiếp tăng cao, coi như đối mặt với cường giả Địa Linh Cảnh cũng có thể chống lại một hai”
Cố Thanh Sơn thấp giọng giải thích rõ ràng, trong lòng tràn đầy sự không tự nguyện, nhưng nghĩ đến việc mình muốn nhờ vả Sở Hành Vân nên hắn vẫn cắn răng nhịn xuống.
Diêm Độc thấy hai kiện bảo bối trước mặt, mắt nhìn chằm chằm, mỗi một món ở đây đều là bảo vật quý hiếm, đối với tu luyện hay bảo vệ tính mạng đều vô cùng quan trọng.
Nhất là Hậu Thổ nhuyễn giáp, nhuyễn giáp cấp bảo khí, có lẽ toàn bộ thành Tây Phong cũng không nhiều lắm.
Sở Hành Vân cầm lấy Hậu Thổ nhuyễn giáp, nhìn qua nhìn lại mấy lần sau đó lại để xuống, cười nói: “Có câu không làm thì không dám nhận thưởng, chắc Cố thành chủ sẽ không đưa miễn phí hai kiện bảo bối này cho ta đâu.”
Cố Thanh Sơn bị Sở Hành Vân nói trúng thì vẻ mặt xấu hổ, Tần Vũ Yên lúc này đứng dậy giải thích: “Từ mấy năm trước, Cố thành chủ đã thử đột phá đến Địa Linh Cảnh, nhưng bị âm sát khí gây thương tích, ở trong người để lại ám tật (di chứng, giống như bệnh ẩn), ám tật này vẫn luôn ảnh hưởng đến hắn, khiến hắn cực kỳ thống khổ, vì vậy hai kiện đồ vật này...”
“Trong người có ám tật thì nên đi tìm đại phu, cùng ta đâu có quan hệ gì?” Sở Hành Vân biểu hiện bộ dáng không liên quan tới mình.
“Nơi lưu lại ám tật phát ra âm sát khí vô cùng lạnh lẽo, đại phu bình thường không cách nào tiếp cận, Bách Dương Đan mà ngươi luyện chế lần trước là vật chí dương chí cương, nhiều lúc lại có tác dụng đối với ám tật này.” thanh âm Tần Vũ Yên yếu đuối nói.
Nàng đã sớm biết về ám tật trên người Cố Thanh Sơn, thế nhưng nàng không có đủ thực lực nên không cách nào loại trừ, tuy nhiên sau khi Sở Hành Vân lấy ra đan phương Bách Dương Đan đã cho nàng một phần hi vọng.
Cố Thanh Sơn cũng nhìn Sở Hành Vân với vẻ mặt đầy mong đợi, hai tay siết chặt, trái tim hồi hộp nhảy lên.
“Không được!”
Sở Hành Vân lắc đầu đáp: “Âm sát khí là thuộc về thiên địa linh khí, mà khí cương dương của Bách Dương Đan lại thuộc về linh khí của linh tài, hai loại nguyên khí này không đồng nguyên (cùng loại), nếu mạnh mẽ dung hợp sẽ không có tác dụng, thậm chí còn gây thương tổn tới kinh mạch, nhẹ thì thổ huyết, nặng thì hoàn toàn biến thành tàn phế.”
Nghe xong, khuôn mặt của Cố Thanh Sơn biểu hiện giống như sụp đổ, đồng óc quay cuồng, thậm chí còn có phần không cam lòng, cắn chặt hàm răng.
Tần Vũ Yên nhìn Cố Thanh Sơn với ánh mắt đầy thương cảm, bởi vì điều này... đã khiến hắn ngày đêm đều thấy thống khổ, ngay cả tu vi cũng không cách nào tiến bộ.
Đối với một võ giả mà nói, điều thống khổ thật sự là cả đời tu vi dừng lại ở một chỗ không cách nào tiến bộ, loại cảm giác này giống những chiến sĩ tuổi về già, cảm thấy hối tiếc, chua xót.
“Tuy nhiên loại ám tật này cũng không phải là không có biện pháp chữa trị.”
Sở Hành Vân nói ra một câu giống như là nắng sớm giữa bầu trời đêm lạnh lẽo, khiến cho Cố Thanh Sơn có một tia hi vọng, thanh âm hắn có vài phần run rẩy nói: “Biện pháp gì?”
“Chính là cởi chuông phải tìm người buộc chuông, nếu vết thương này do âm sát khí gây ra, muốn chữa hoàn toàn thì phải bắt đầu ra tay từ âm sát khí, chỉ cần Cố thành chủ đột phá đến Địa Linh Cảnh, đem toàn bộ âm sát khí hút vào trong linh hải thì ám tật sẽ tự động được hóa giải.”
Sở Hành Vân mới vừa nói xong, Cố Thanh Sơn trong phút chốc có cảm giác muốn giết người.
Nếu như hắn có thể bước vào Địa Linh Cảnh thì đâu cần phải ăn nói khép nép với Sở Hành Vân như vậy, cái tên Sở Hành Vân này nói lòng vòng cũng không đưa ra được biện pháp nào, thật tốn thời gian của hắn!
Sở Hành Vân liếc mắt liền nhận ra suy nghĩ trong lòng của Cố Thanh Sơn, cười khẽ một tiếng: “Cố thành chủ sở dĩ không thể bước vào Địa Linh Cảnh bởi vì ngài đối với âm sát khí không hoàn toàn hiểu rõ, chỉ biết đơn giản đi cảm ngộ mà không biết có phương pháp khác, nếu như ngài dựa theo biện pháp của ta mà làm theo thì việc bước vào Địa Linh Cảnh không phải là nói chơi.”
Trong khi nói, trên người Sở Hành Vân dần dần tản mát ra một khí thế huyền diệu thuộc về cường giả, khiến cho mọi người ở đây rùng mình một cái, giống như đối mặt với họ không phải là thiếu niên mười sáu tuổi mà là tuyệt thế cao thủ quát tháo chín tầng mây.
“Nếu Sở gia chủ có thể làm cho tại hạ bước vào Địa Linh Cảnh, Cố Thanh Sơn ta sẽ thâm tạ!” Cố Thanh Sơn lần thứ hai khom người, hắn đã đem hết hi vọng của mình gửi gắm lên người Sở Hành Vân.
“Thâm tạ thì khỏi đi, ta có hai cái điều kiện, nếu ngươi có thể đáp ứng thì ta cũng sẽ không keo kiệt.”
Sở Hành Vân vươn hai ngón tay, chậm rãi nói: “Thứ nhất, ta muốn ngươi tìm cho ta chín viên linh hạch trước khi Vũ phủ khảo hạch tới, mỗi một viên đều phải đến từ linh thú Tụ Linh Cảnh cửu trọng, càng nhanh càng tốt.”
Cố Thanh Sơn tròng mắt run lên, chín viên linh hạch, lại phải là linh hạch của Tụ Linh Cảnh cửu trọng linh thú, điều kiện thứ nhất này giá trị cũng quá cao đi, toàn bộ phủ thành chủ hình như chỉ có hai viên linh hạch phù hợp yêu cầu.
“Điều kiện này không khó, lấy tài lực của Bách Bảo Lâu cùng phủ thành chủ có thể hoàn thành.” Tần Vũ Yên mở miệng nói, vấn đề mà có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải là vấn đề.
“Điều kiện thứ hai, sau khi Cố thành chủ trở thành cường giả Địa Linh Cảnh phải làm khách khanh cho Sở gia ta, kỳ hạn mười năm, trong mười năm phải toàn tâm toàn ý bảo hộ Sở gia.” Sở Hành Vân nói ra điều kiện thứ hai.
Lúc này, Cố Thanh Sơn hoàn toàn không chấp nhận được.
Trên mặt hắn tràn đầy tức giận, hắn được Lưu Vân hoàng triều bổ nhiệm làm thành chủ thành Tây Phong, địa vị cao cả, chưởng quản cả một tòa thành trì, muốn hắn làm khách khanh cho Sở gia chẳng khác nào tự hạ thấp đi tôn nghiêm của hắn!
“Sở gia chủ, điều kiện này có chút quá mức rồi?” Tần Vũ Yên cũng cảm giác có chút không thích hợp.
“Trở thành khách khanh của Sở gia rất mất mặt sao?” Sở Hành Vân còn chưa kịp mở miệng thì Diêm Độc đang đứng một bên bỗng giẫm chân tại chỗ tiến lên, cất cao giọng nói kèm theo một tia tức giận.
Cũng vào lúc này ba người Cố Thanh Sơn mới để ý đến Diêm Độc, mỗi người đều có biểu tình kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới tùy tùng đi theo bên người Sở Hành Vân lại là hung danh hiển hách Diêm Độc.
“Nể tình ta với ngươi quen biết đã nhiều năm, Cố Thanh Sơn, ta ở đây khuyên ngươi một câu, trở thành Sở gia khách khanh tuyệt đối sẽ không làm mất mặt ngươi, ngược lại đây là một cơ hội không gì sánh được, chỉ cần ngươi cam tâm đi theo bên người chủ nhân thì đừng nói là bước vào Địa Linh Cảnh, coi như bước vào Thiên Linh Cảnh cũng không phải là không thể.”
Diêm Độc lạnh giọng nói với Cố Thanh Sơn, dĩ nhiên còn chứa một tia tức giận, nhất thời khiến Cố Thanh Sơn ba nghĩ không tới, nhìn nhau đều cảm giác mình đang nằm mơ.
Dịch: Hào Ca
Biên: Mei_hnmn
Team dịch Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT