Nghe Tần Sơn nói, khóe miệng Sở Hành Vân khẽ nhếch lên. Lúc đầu, Tần Vũ Yên thật sự có nói qua sẽ phái người đem đan dược đưa đến Sở trấn.

Chỉ là không nghĩ tới Tần Vũ Yên lại phái Tần Sơn - Lâu chủ của Bách Bảo Lâu đi hộ tống đan dược, thật là khoa trương.

“Nếu Tần lâu chủ đã nói như vậy thì số đan dược này, chúng ta hãy nhận lấy đi.” Sở Hành Vân khẽ nói. Hắn không biết rằng câu nói này của hắn làm tất cả mọi người ở đây lộ ra biểu tình như phát điên.

Tất cả đan dược này đều do Tần Vũ Yên tự mình luyện chế. Hơn nữa, số lượng đan dược khá là nhiều. Nói về giá trị, đó là một khoản tài phú khổng lồ, sợ rằng đạt tới hơn ba mươi viên linh thạch.

Nhưng theo ý tứ của Sở Hành Vân thì dường như là hắn chỉ đáp ứng qua loa!

Bọn họ là người sống chứ không phải vật chết. Ý tứ trong những lời này, họ có thể cảm nhận được.

“Hôm nay Sở gia tổ chức đại hội gia tộc, ta lại là người ngoài nên không tiện ở lại. Ngày sau Sở thiếu chủ rãnh rỗi, chúng ta lại trao đổi việc làm ăn hợp tác. Đến đây xin cáo từ.” Tần Sơn cười híp mắt nói, nhưng thật ra trong lòng hắn đang âm thầm cảm thấy khiếp sợ.

Hai ngày trước, vào thời điểm Sở Hành Vân ly khai Bách Bảo Lâu thì có nói với Tần Sơn, kêu hắn hai ngày sau tới Sở gia một chuyến để bàn bạc công việc làm ăn hợp tác.

Lúc đó, Tần Sơn không suy nghĩ nhiều. Cho đến hôm nay đi tới Sở trấn và thấy sự việc vừa rồi, hắn mới chợt bừng tỉnh. Thì ra Sở Hành Vân đã sớm dự liệu tất cả, mượn tay hắn hóa giải cục diện bế tắc!

“Người này quả nhiên không đơn giản.” Tần Sơn giấu vẻ mặt của mình, hai tay ôm quyền, xoay người muốn rời khỏi Sở gia.

“Tần lâu chủ xin dừng chân!” Mới vừa quay người lại, Sở Hành Vân liền cất tiếng gọi Tần Sơn.

Hắn đi tới trước người Tần Sơn, cười nói: “Vừa rồi, nhờ có Tần lâu chủ ra tay hỗ trợ mà ta mới may mắn thoát khỏi hiểm cảnh. Đây là một món quà nho nhỏ, xin Tần lâu chủ hãy nhận lấy.”

Vừa nói, Sở Hành Vân vừa lấy ra một trang giấy từ bên trong nhẫn trữ vật đưa đến trước mặt Tần Sơn.

Lúc đầu, Tần Sơn còn muốn từ chối nhưng khi thoáng nhìn qua kí tự trên tờ giấy, hắn chợt giật mình, gắt gao nhìn chằm chằm vào ba chữ lớn - Thanh Tâm Đan.

“Đây là một tờ đan phương, hơn nữa là đan phương nhị phẩm!” Trong đầu Tần Sơn vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Từ sau khi thấy được hiệu quả kì diệu của Hỏa Linh Tán thì Tần Sơn liền biết Sở Hành Vân đối với luyện đan rất là tinh thâm.

Cũng bởi vì Hỏa Linh Tán mà mấy ngày nay Bách Bảo Lâu đều đông kín người. Vô số võ giả tràn vào Bách Bảo Lâu đều tranh mua Hỏa Linh Tán cùng Thối Thể Đan.

Không phải là nói quá nhưng chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, tiền lời mà Hỏa Linh Tán mang tới cho Bách Bảo lâu đã vượt xa giá trị của tờ đan phương, không phải chỉ hơn nửa phần hay một phần.

Hỏa Linh Tán chỉ là đan dược nhất phẩm mà đã có giá trị khổng lồ như vậy, huống chi là đan dược nhị phẩm?

“Sở thiếu chủ, món quà này quá quý giá!” Tần Sơn kích động đến hai tay đều run rẩy nói. Hắn khó mà có thể tưởng tượng, tờ đan phương nhị phẩm này quý giá cỡ nào.

“Vừa rồi ngươi cũng đã nói hai nhà chúng ta có quan hệ hợp tác. Nếu là người nhà, đương nhiên phải trợ giúp lẫn nhau. Một cái đan phương cũng không phải là cái gì quá quý giá.” Sở Hành Vân nhún vai, rất là tùy tiện nói.

Lời này của hắn không phải là giả, càng không phải là ngông cuồng tự đại mà nói như vậy.

Sở Hành Vân là Luyện Đan Sư bát cấp hàng thật giá thật. Trong đầu hắn có vô số đan phương. Đan phương nhị cấp này, hắn căn bản không coi là cái gì, hầu như tiện tay đều có thể viết ra.

Nhưng những lời này vào trong tai Tần Sơn thì ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt.

Hắn nhìn Sở Hành Vân, điểm không thích lúc đầu cũng biến mất triệt để trong lòng. Hít sâu một hơi, hắn nói: “Tấm lòng thành của Sở thiếu chủ, Tần Sơn xin cảm tạ!”

Lưng hơi cong xuống, Tần Sơn bái một cái thật sâu. Điều này làm đám người chung quanh đều mở to hai mắt nhìn, trong lòng vừa khiếp sợ vừa tò mò, rất muốn biết trên tờ giấy viết cái gì mà lại khiến Lâu chủ của Bách Bảo Lâu thất thố như vậy.

Đợi Tần Sơn rời đi, toàn bộ bầu không khí từ đường diệu đi rất nhiều. Thân phận lâu chủ của Bách Bảo Lâu cực kỳ cao quý, giống như một ngọn núi ép tới làm mọi người không thở nổi.

Sở Hành Vân bước ra, nhìn mọi người hỏi: “Các vị, ba vị trưởng lão đã rời đi. Bây giờ còn có ai muốn ép ta giao ra kim ấn gia chủ không? Có ý kiến nào phản đối ta kế thừa vị trí gia chủ không?”

Lời nói của Sở Hành Vân vừa dứt thì tất cả mọi người bao gồm những thành viên của đội hộ vệ đều điên cuồng lắc đầu.

“Tộc quy có nói kim ấn gia chủ là cha truyền con nối, bất luận kẻ nào đều không được phép mạnh mẽ đoạt đi. Chúng ta nào dám vi phạm tộc quy!”

“Hôm nay, chúng ta tận mắt chứng kiến tư thế oai hùng của thiếu chủ: tài lực hùng hậu, thực lực kinh người, ngay cả lâu chủ của Bách Bảo Lâu đều phải lấy lễ đối đãi. Có người gia chủ như vậy là phúc của Sở gia ta, ai dám kháng nghị?”

“Lời này không sai, vị trí gia chủ của Sở gia ta, trừ thiếu chủ ra không còn có thể là ai khác!”

“...”

Thanh âm của đám người liên tiếp vang lên, trong đó hoàn toàn đã mất đi ý giễu cợt vừa rồi mà thay thế bằng a dua nịnh hót, vội vàng lấy lòng Sở Hành Vân.

Phải biết rằng, bây giờ Sở Hành Vân có danh tiếng rất lớn, lại còn có con quái vật khổng lồ Bách Bảo Lâu làm chỗ dựa.

Nếu như có thể mượn cơ hội này tạo được quan hệ cùng Sở Hành Vân thì trong tương lai nhất định có thể được rất nhiều chỗ tốt. Chỉ cần nhìn vào số lượng đan dược cũng đủ để cho người ta phải nhìn chằm chằm.

Sở Hành Vân đứng ở giữa từ đường nhìn thấy biểu tình lấy lòng của mọi người nhưng trên mặt không có một chút đắc ý. Trái lại ở sâu trong nội tâm của hắn lại có thêm một chút khinh bỉ, lạnh lùng.

Bỗng hắn giơ tay lên khiến mọi người đều trở nên yên lặng.

“Lời nói vừa rồi của mọi người, ta đều nghe rõ ràng. Tiện thể, ta cũng có mấy câu muốn nói hết một lượt cùng mọi người.” Âm thanh của Sở Hành Vân rất nhẹ nhàng làm mọi người đoán không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

Đoàn người đều gật đầu như gà mổ thóc, yên lặng thể hiện dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

“Mọi người là người như thế nào, Sở Hành Vân ta hiểu rất rõ ràng. Các ngươi như cỏ đầu tường, ai chiếm cứ thượng phong thì các ngươi sẽ a dua nịnh hót đối với người đó. Hôm nay, nếu như Sở Bình Thiên đoạt được kim ấn gia chủ thuận lợi thừa kế vị trí gia chủ Sở gia thì chỉ sợ dù ta có quỳ trên mặt đất cầu xin, các ngươi cũng sẽ không thèm liếc mắt đến.”

Sở Hành Vân vừa mở miệng liền khiến ánh mắt của mọi người co lại, đứng tại chỗ sững sờ.

Nhưng hắn lại không thèm để ý, tiếp tục nói: “Đối với những điều này, ta cũng không muốn truy cứu. Hôm nay ta thừa kế vị trí gia chủ, Sở gia cũng mở ra một trang mới. Chỉ cần chư vị cùng nhau đoàn kết trên dưới một lòng thì Sở gia nhất định sẽ vượt qua giai đoạn suy tàn này. Mà ta cũng tuyệt sẽ không bạc đãi các ngươi.”

“Nhân tiện, ta cũng muốn nói. Ta giết Sở Hải kết mối thù giết con cùng Sở Bình Thiên, hai vị trưởng lão cũng đối với ta tràn đầy ý đối địch. Bởi vậy, hiện tại ta lấy thân phận của gia chủ Sở gia tuyên bố ba người này đã bị ta đuổi khỏi Sở gia. Sống, không được lưu tên trong gia phả Sở gia. Chết, lại càng không thể được mai táng cùng với tổ tiên Sở gia!”

“Đồng thời, ta muốn mọi ngươi xác minh một điều là ủng hộ ta hay ủng hộ ba người Sở Bình Thiên. Chứ đừng biểu hiện nói một đằng làm một nẻo.”

Nói đến đây, trong con ngươi của hắn đột nhiên toát ra một tia lạnh lẽo: “Nếu không, các ngươi đừng mong sống yên bình được. Mà ta tuyệt sẽ không sinh lòng tốt mà nương tay với những người như thế!”

Sau khi nói xong, Sở Hành Vân lần nữa khôi phục bộ dáng bình tĩnh, không để ý tới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người mang theo Thủy Lưu Hương cùng Sở Hổ sải bước đi ra từ đường Sở gia.

Sau lưng hắn, toàn bộ không gian như ngưng đọng lại.

Cả đám người đều đứng ngơ ngác tại chỗ, trong đầu liên tục vang lên lời nói của Sở Hành Vân, sắc mặt bắt đầu biến đổi đủ loại, xấu xí tới cực điểm.

Dịch: Hào Ca

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play