Má ơi, chỉ một ngày thôi mà đã tiêu hết số tiền hơn cả tiền kiếm được trong vòng một năm sau khi tốt nghiệp của hắn. Sau này có đánh chết Tiêu Phàm cũng không dám hỏi Hổ Nữu về vấn đề tiền bạc nữa.

Mẹ kiếp người chơi giàu có à! Tiêu Phàm nghĩ đến ban nãy bản thân còn muốn trả lại tiền cho Hổ Nữu, đối với Hổ Nữu mà nói thì hành động này đúng là trò cười.

“Nhưng tôi không phải loại tiêu tiền bừa bãi đâu. Nhìn đội trưởng anh mặc một bộ quản gia cao cấp như thế, chúng tôi không mặc bộ đồ tiểu thư Châu Âu thời cổ đại thì chúng ta trông đâu có giống một đội. Cả đội phải phối hợp ăn ý, hiểu chưa!”

Ăn ý thì cũng phải nhìn xem ở phương diện nào chứ! Tiêu Phàm ai oán trong lòng.

“Hiện tại anh đang làm quản gia không phải nên hành lễ với đại tiểu thư chúng tôi sao, làm người hầu kiểu gì vậy?”

Vì bộ đồ trên người tôi là do cô mua nên tôi nhịn!

“Yes, my lord.” Tiêu Phàm đưa tay nâng lấy tay của Hổ Nữu và hôn lên bàn tay của cô, thực hiện một nghi lễ tiêu chuẩn của giới quý tộc. Lúc cúi đầu xuống không để ý thấy mặt của Hổ Nữu hơi ửng hồng.

[Hệ thống nhắc nhở: Đánh giá hành động thân sĩ: A, đạt được 100 điểm mị lực, cấp bậc thân sĩ sở trường tăng lên]

[Cấp bậc thân sĩ sở trường: E] (Cấp bậc được nâng lên càng dễ lấy được phần thưởng của NPC, hành động thân sĩ tương đồng có thể giành được càng nhiều điểm mị lực).

[Ghi chú: Coi như bạn đã trải qua một thời gian học tập lễ nghĩa rồi, bỏ đi không ít tật xấu hoang dại]

“Thế này cũng được à?” Tiêu Phàm cảm thấy mình không không chế được kỹ năng thân sĩ sở trường.“Hiện tại chúng ta nên đặt tên cho nhóm mình đi.” Hổ Nữu chuyển chủ đề để quên đi sự ngại ngùng ban nãy. Khi nãy bảo hắn hành lễ chỉ là nói chơi chơi thôi, ai dè hắn làm thật, còn tranh thủ sờ mó mình nữa chứ.

“Razer Phàm Xà!” Xà Cơ đột nhiên lớn tiếng nói: “Thế nào, nghe rất đáng yêu nhỉ!”

“Xà Cơ, anh thật sự không biết Razer Phàm Xà đáng yêu ở điểm nào!” Tiêu Phàm nghĩ thầm trong bụng, không dám nói thẳng sợ sẽ đả kích đến tâm hồn thuần khiết của Xà Cơ.

“Không ổn! Tại sao chỉ có tên của em và Phàm muội muội ở trong đó?” Hổ Nữu lập tức phủ quyết.

“Lấy tên là Đội Đặc Chiến Cơ Nữu đi, có Cơ trong Xà Cơ, Nữu trong Hổ Nữu, còn tôi không có cũng được.” Tiêu Phàm trả lời đại.

“Cái quỷ gì vậy? Một cái là tên của chuột máy tính, một cái là tên của tổ hợp ngu ngốc thì hay ho gì.” Hổ Nữu cảm thấy cực kỳ không hài lòng với ý kiến của Tiêu Phàm và Xà Cơ.

“Nhất định phải thêm ID của chúng ta vào sao?”

“Không bắt buộc mà.”

Tiêu Phàm nhìn xuống bộ đồ mà mình đang mặc: “Vậy đặt tên là Vũ hội Ác ma đi.”

“Nghe cũng ổn đấy.” Hổ Nữu cân nhắc mấy chữ này rồi trả lời.

“A, em cảm thấy được đấy.” Xà Cơ phát hiện ra Tiêu Phàm đang nhìn mình, cuống cuồng trả lời nhưng trong lòng không thoải mái, cô vẫn thấy cái tên Razer Phàm Xà kia khá là đáng yêu.

“Vậy thì chọn cái này đi.”

Dù sao thì đến cấp 30 mình cũng về với thế giới bình thường, lúc đấy cái team này chưa chắc đã còn.

Nhưng Tiêu Phàm không hề hay biết rằng cái tên gọi với bốn chữ tùy tiện sau này lại nổi danh thế giới…

Tiêu Phàm dạo một vòng web forrum thì thấy những người chơi đạt cấp mười của các trận doanh đều đã dán hình thành trấn cấp mười của họ…

Trận doanh Thú Nhân chỗ Tiểu Bàn đang ở, phong cảnh xanh mượt vô bờ. Những hàng rào treo túi Mông cổ được cắm trên khắp mặt đất, muôn hình muôn vẻ, mang một cảm giác thú vị. Đây chính là thành trấn của trận doanh Thú nhân.

Còn thành trấn của trận doanh Tinh Linh mà Ngọc Sinh Yên đang ở thì do tổ hợp cây đại thụ cao ngút trời hợp thành, phòng ốc to nhỏ, chim hót hoa thơm, sức sống dạt dào.

Kiến trúc của thành trấn tại trận doanh Nhân Loại dễ chấp nhận hơn so với những trận doanh khác, hệ thống rập khuôn theo kiến trúc Gothic của thời trung cổ.

Tiêu Phàm không thấy người chơi của trận doanh Ác Ma tham gia vào forum thảo luận này.

Nhưng không có nghĩa là trận doanh Ác Ma không có người trên cấp mười. Ví dụ như A Hoa tỷ đã từng gặp trước đây chắc chắn bây giờ đã đạt đến cấp mười rồi. Tiêu Phàm cho rằng có lẽ là do cái nhóm tâm lí biến thái này khác với người thường nên mới không dán hình lên, không tham gia thảo luận. Vì thế Tiêu Phàm cảm thấy có hơi tò mò về thành trấn trận doanh cấp mười của mình.

Nhưng khi thật sự đặt chân đến thành Ác Ma Abadon, cuối cùng Tiêu Phàm cũng hiểu vì sao người chơi của trận doanh Ác Ma lại không dán hình lên rồi. Thật sự mất mặt quá mà!

Thành Ác ma Abadon hoàn toàn kế thừa phong cách hoang vu của thôn Tân Thủ trong trận doanh Ác ma. Đưa mắt nhìn quanh, toàn bộ đều là đất badan, những gò đất lớn nhỏ cao thấp không đồng đều, nhà cửa trong thành đều được bồi lên từ đất badan, chỉ để lộ ra một cái cổng tò vò, bên vệ đường thỉnh thoảng xuất hiện vài gốc cây thực vật chống hạn, cô độc đứng trong bão cát đất vàng…Nhà của tôi ở cao nguyên badan, gió to thổi qua trên cao nguyên,

Cho dù là gió tây bắc hay gió đông nam, đó đều là bài bát của tôi, là bài hát của tôi.

Nhà của tôi ở cao nguyên badan, hàng ngày đi qua cao nguyên,

Chiếu qua hầm trú ẩn của tôi, soi rọi cánh tay tôi, còn có con trâu của tôi đi theo…

Trời ạ, cho dù trong cái trận doanh Ác Ma này ngoại trừ tôi ra không có ai bình thường thì hệ thống cũng đừng bất công như thế chứ!

Sâu trong thâm tâm Tiêu Phàm, nối oán hận với trận doanh Ác Ma lại trỗi dậy.

“Ngươi là ai?” Giọng nói này nghe vô cùng quyến rũ, còn có vẻ hơi lười biếng nữa.

Cô gái trước mắt có màu da hơi giống lúa mạch, đôi mắt hồ ly long lanh khiến người ta động lòng, sống mũi cao, đôi môi đầy đặn gợi cảm. Cô mặc chiếc váy ngắn màu tím rực rỡ với cổ áo khoét sâu, gác một cái chân xinh đẹp của mình lên chiếc ghế bên cạnh trông cực kỳ khiếm nhã, tay trái chống cằm, ngón út tay phải đang ngoáy lỗ tai.

Do tư thế ngồi ngả ngớn ấy mà vạt váy ngắn cũn cỡn hơi xốc lên, chỉ liếc mắt qua nhìn sẽ thấy chiếc quần ren màu đen mê người lấp ló bên trong.

Cũng vì vậy mà Tiêu Phàm xấu hổ đến mức đỏ ửng cả mặt, vội vàng lia mắt sang chỗ khác.

Đây chính là cô gái tên Lilith mà Arista đã nhắc đến. Sau khi đi loanh quanh hỏi thăm một lúc trong thành Abaddon, Tiêu Phàm vào một căn nhà bằng đất bình thường thì gặp được cô ấy.

“Tôi tên là Mệnh Phàm, Đại nhân Arista bảo tôi đến thành Abaddon tìm cô và giao chiếc nhẫn này ra thì cô sẽ nói cho bọn tôi biết phải làm gì tiếp theo.” Tiêu Phàm cung kính nói.

Đến con dê Arista kia còn là kẻ đứng đầu mười hai ma tướng trong trận doanh Ác Ma thì ai mà biết được cô gái Lilith trước mắt mình đóng vai trò gì, vì vậy Tiêu Phàm cũng không dám đắc tội lung tung.

Lilith thôi không ngoáy tai nữa. Cô chẳng thèm kiêng nể gì mà thổi thổi thứ dơ bẩn trên ngón út của mình đi, rút một cái khăn ra lau tay rồi nhận lấy chiếc nhẫn trong tay Tiêu Phàm.

Đôi mắt hồ ly quyến rũ chỉ thoáng nhìn qua cái nhẫn một cái rồi đeo luôn vào ngón trỏ, sau đó cô quay sang nhìn đám người Tiêu Phàm, lười nhác ngáp một cái rồi nhẹ nhàng xua tay, nói: “Ờ… Mấy người đi được rồi đó.”

“Hà?” Tiêu Phàm mắt chữ A mồm chữ O.

“Trời ơi xem phản ứng của mấy người kìa! Ta đùa thôi, đùa tí ấy mà! Đừng quá căng thẳng, do ta ở một mình chán quá thôi.”

Cái hệ thống trò chơi này toàn tạo ra mấy nhân vật NPC trong trận doanh Ác Ma có cá tính như vậy à! Chả biết mấy trận doanh khác như thế nào nữa? Tiêu Phàm chán chả buồn chửi.

“Nhìn cái nhẫn này là biết con dê biến thái kiêu ngạo cứng nhắc kia bảo các ngươi đến phải không? Đã lâu lắm rồi ta không được nhổ lông dê của ông ta, nghe ông ta kêu be he inh ỏi. Thật là nhớ quá đi mà!”

Địa vị của nữ ác ma này có vẻ lớn đấy! Ít nhất cô ta cũng phải ngang cấp với mười hai ma tướng trong trận doanh Ác Ma chứ nếu không thì sao dám nhổ lông của thủ lĩnh đứng đầu mười hai ma tướng chứ!

Lilith uể oải ngáp một cái. Hình như cô ta cảm thấy chỉ gác một chân lên ghế không được thoải mái lắm, thế nên cô ta gác chân kia lên nốt, phè phỡn giang rộng cả hai chân ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play