Ý thức của Thiên Thảo rất hỗn loạn, rất hồ đồ. Cô ngồi dậy chui vào ngực
Nghiêm Húc, dùng thân dưới ma sát bụng của anh, bộ ngực mềm mại ma sát
ngực của anh, ôm bờ vai anh, vành tai và tóc mai chạm vào nhau: “Thật
rất muốn anh…”
Nghiêm Húc cố nhịn thân thể đang căng thẳng vỗ vỗ gương mặt đỏ ửng của Thiên Thảo: “Em có chỗ nào không thoải mái?”
“Em rất thoải mái, đặc biệt thoải mái.” Thiên Thảo hôn lên môi Nghiêm Húc,
đầu lưỡi ở bên trong khuấy đảo, kết thúc một nụ hôn, chậm rãi rời bờ môi mềm mại của Nghiêm Húc, khoé môi vẫn còn vương một sợi bạc óng ánh.
Dùng ngón cái nhẹ lau đi, ngón tay Thiên Thảo lại xoa thân dưới của
Nghiêm Húc, thân thể Nghiêm Húc không thể khống chế được mà đỏ lên, trên tai, trên cổ, trên lồng ngực, khắp cả người.
Chậm rãi hôn từ gò má Nghiêm Húc trượt xuống, ngang qua hầu kết của anh, ngang qua lồng
ngực, ngang qua bụng anh, cuối cùng dừng lại ở bộ vị ngón tay đang vân
vê kia, cách quần đặt lên một nụ hôn lơ đãng mà tinh tế.
Bộ vị
nhạy cảm bị nụ hôn dày vò, Nghiêm Húc siết chặt tay chống đỡ cảm giác
ngứa ngáy toàn thân, ánh mắt đảo qua, bỗng nhiên phát hiện nhạc phổ của
Thiên Thảo trên mặt đất, phía trên dính một chút bột giống như bột mì,
nhìn qua rất bẩn, nằm nhăn nhúm ở một góc phòng.
Đó chính là bản “Satan đến chết” mà trước đây Thiên Thảo luôn chú tâm hoàn thành.
“Nhạc phổ của em.” Nghiêm Húc đẩy Thiên Thảo ra muốn đi nhặt nhạc phổ nhưng
Thiên Thảo kéo anh lại, sắc mặt có chút đỏ như đang say rượu: “Đừng quan tâm đến nó.” Nói xong Thiên Thảo cởi nút áo sơ mi của Nghiêm Húc,
Nghiêm Húc đè chặt cô lại, sau đó ôm cô xuống giường: “Anh đưa em đi
bệnh viện.”
Anh cảm nhận được Thiên Thảo bây giờ không phải là Thiên Thảo lúc bình thường, không phải là Thiên Thảo mà anh biết.
Thiên Thảo là một cô gái lúc nào cũng lạc quan kiên cường, giống như một đoá
hoa hướng dương có thể tuỳ tiện phát triển trong vũng bùn, xua tan bóng
tối, chiếu sáng cuộc đời, không phải như trước mắt gương mặt tái nhợt,
lời nói vô trách nhiệm, dùng tư thế hèn mọn hôn lên người anh.
Cho dù lần trước Thiên Thảo bị hạ thuốc mê, cô cũng kiêu ngạo đè anh lại,
sau đó ra lệnh cho anh mà không phải quỳ gối giữa hai chân anh, cúi đầu
hôn chỗ ấy của anh, đây không phải là cô.
Thiên Thảo ấy là người ngồi trước cửa sổ chuyên tâm sáng tác, cô có mối thù của mình, có cuộc
sống riêng của mình, là người dùng bài hát đánh vỡ quy tắc âm nhạc cổ
điển truyền thống và giành giải thưởng, mà không phải là người tuỳ tiện
ném nhạc phổ xuống đất, đây không phải là cô.
So với tâm tình lo lắng đưa Thiên Thảo đi bệnh viện của Nghiêm Húc, người đàn ông trong tủ còn gấp gáp hơn, anh muốn mang Thiên Thảo đi sao? Như vậy tất cả những
việc mà ông ta làm sẽ bị phát hiện!
Nghiêm Húc còn chưa ôm Thiên
Thảo ra đến cửa phòng ngủ, tủ treo quần áo trong phòng ngủ đã “phanh”
một tiếng mở ra, cha của Cửu Thiên Thảo tóm lấy bình hoa trên tủ đầu
giường ném về phía Nghiêm Húc, Nghiêm Húc kịp thời phản ứng, ôm Thiên
Thảo tránh qua một bên, bình hoa đụng vào tường “ầm” một tiếng vỡ nát,
mảnh thuỷ tinh rơi vỡ đầy đất.
Thấy Nghiêm Húc né tránh, cha của Cửu Thiên Thảo lại ném cái ghế về phía Nghiêm Húc, trong lòng chỉ muốn
không để cho ai phát hiện được, trước tiên đập ngất tên nhóc này, sau
đó… Nét mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn, chiếc ghế bị giơ lên cao cũng hung
hăng đập xuống, phòng quá nhỏ nên khó tránh được, Thiên Thảo lại đang
nằm trong lòng, Nghiêm Húc chỉ có thể giơ cánh tay lên mong rằng có thể
ngăn cản được.
Nhưng đau đớn trong tưởng tượng không đến, thì ra mẹ của Cửu Thiên Thảo nhào tới đẩy ông ta ra, cái ghế đập lên tường
chia năm xẻ bảy, có thể thấy được là dùng sức mạnh đến thế nào.
Ôm lấy eo người đàn ông, thân thể mẹ của Cửu Thiên Thảo run rẩy, vừa rơi
nước mắt vừa hô to với Nghiêm Húc: “Đi mau! Mau dẫn nó chạy đi!”
Nếu không đi bà sẽ đổi ý… Đụng vào người đàn ông như ác ma này, nếu bọn họ
đi mất, chờ đợi bà sẽ là cái gì đây… Nhắm hai mắt, mẹ của Cửu Thiên Thảo không để ý ông ta vừa kéo vừa đánh, vẫn như cũ ôm chặt lấy ông ta,
coi như là chuộc tội đi.
Ngày trước bà ghi hận con mình tống bà
đến trại cai nghiện, một lần cũng không tới thăm bà, Cửu Thiên Thảo chê
bà làm mất mặt, nhưng lần này trở lại, Thiên Thảo đối xử với bà rất tốt
rất tốt… Đối xử với bà giống như với một người mẹ chân chính, không ngại bà từng hút ma tuý, thậm chí còn vui vẻ nói chuyện xưa với bà, còn
tuyệt đối không nghi ngờ bà… Bà không muốn cô dùng ánh mắt bị người lừa
dối nhìn bà lần nữa, bà không muốn tiếp tục làm người mẹ thất bại nữa,
cho dù chết bà cũng sẽ dùng linh hồn tội ác và thân thể bẩn thỉu làm
người mẹ thành công một lần.
Không biết cái gì đánh lên đầu bà,
chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy xuống mắt bà, mọi vật trong tầm mắt đều
thành màu đỏ, vật kia tiếp tục đánh vào đầu bà, từng cái từng cái. Cuối
cùng thân thể không chịu nổi, hơi sức cũng không còn… Thiên Thảo, con
nhất định phải đi thật xa.
Dù không biết người đàn ông kia là
ai, nhưng trực giác của Nghiêm Húc cho biết là nhất định có quan hệ với
Thiên Thảo, vội vàng ôm Thiên Thảo xuống lầu, Thiên Thảo trong ngực hình như bình phục lại trạng thái bình thường, biết dùng ánh mắt trong sáng
nhìn anh, sau đó mạnh mẽ túm lấy áo sơ mi của anh ngửa mặt lên trời cười to, trong nụ cười hiện lên vẻ nửa vui sướng nửa chua xót: “Em đã thoát, đã thoát! Ha ha ha! Nghiêm Húc, vì sao người mỗi lần bắt gặp bộ dáng
này của em luôn là anh?”
Môi Nghiêm Húc mấp máy: “Có thể bởi vì anh gặp được em.”
Gặp được em, mới chỉ là bắt đầu, sau đó chính là sự sắp xếp của vận mệnh,
tại sao không phải là người khác, nhất định phải để cho anh dần dần đến
gần em. Tại sao không phải là người khác, người anh muốn đến gần chỉ là
em, cho nên mới luôn nghĩ đến em, đi đến bên cạnh em.
Bắt một chiếc taxi, Nghiêm Húc ngồi song song với Thiên Thảo ở phía sau, Nghiêm Húc nói: “Đi bệnh viện.”
Thiên Thảo nói: “Đi đồn cảnh sát.”
“Đi bệnh viện trước!”
“Đi đồn cảnh sát trước!” Thiên Thảo nhìn thẳng vào Nghiêm Húc: “Tình trạng của em… thì phải đi đến trại cai nghiện.”
Nghiêm Húc ngây người, tài xế nghe được cũng kinh hồn bạt vía, đồn cảnh sát
lại trại cai nghiện, đây không phải là những thứ mà người bình thường có thể chịu nổi đâu nha.
Cuối cùng đi theo ý nguyện của Thiên Thảo đến đồn cảnh sát trước, Nghiêm Húc cầm chặt tay Thiên Thảo, khó có thể
tưởng tượng cuối cùng cô đã xảy ra chuyện gì, không dám hỏi, chỉ muốn
cho cô sức mạnh.
Thiên Thảo cũng nắm ngược lại tay Nghiêm Húc
thật chặt, có chút muốn khóc, mím chặt môi, cố gắng kiềm chế bản thân:
Không khóc, đừng khóc, chuyện trước đây đều đã trôi qua rồi, đây là lần
cuối cùng, nhất định là một lần cuối cùng… Chịu đựng… rồi cuối cùng tất
cả đau khổ cũng sẽ chấm dứt.
Mà bàn tay cô nắm lúc này, là sức mạnh cuối cùng chống đỡ cho cô, bất kể khi nào bàn tay này cũng mang lại ấm áp cho cô.
Mắt thấy sắp đến đồn cảnh sát, ở ngã tư đường thưa thớt có một cột đèn giao thông, tài xế taxi dừng lại chờ như thường ngày, Thiên Thảo gấp rút
nhìn về phía sau lưng, quả nhiên cô đoán không sai. Cha của Cửu Thiên
Thảo lái xe đuổi đến, hơn nữa ông ta còn lái xe tải.
“Mau lái xe!” Thiên Thảo vội nói với tài xế.
“Đèn vẫn chưa đổi màu mà.”
“Vậy thì rẽ phải! Nhanh lên!”
“Tại sao vậy?” Tài xế không hiểu quay đầu lại hỏi.
Mắt thấy chiếc xe phía sau dùng tốc độ chạy như bay đang càng ngày càng
gần, đã không còn kịp nữa rồi. Ý nghĩ đầu tiên của Thiên Thảo là nhào
tới ôm chầm lấy Nghiêm Húc, dùng cánh tay bảo vệ đầu anh, chỉ nghe
“phanh” một tiếng, xe taxi bay lên trước, lực va đập khổng lồ khiến cả
người Thiên Thảo đều đau đớn, nhưng chỉ là cảm giác trong chớp mắt, vài
phút sau cô đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Đến khi dần dần có thể
cảm nhận được mọi vật xung quanh, lọt vào tai Thiên Thảo là âm thanh tí
tách có quy luật, cô muốn mở mắt nhưng dù cố gắng thế nào cũng không mở
ra được
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT