“Tại sao không ở bệnh viện, không phải ở đó thuận tiện hơn sao?” Đi đến bên giường Thiên Thảo, Nguyễn Tây hỏi cô.
“Không có gì, chỉ là quen ở nhà thôi,” Ánh mắt Thiên Thảo hơi lóe lên, Nguyễn
Tây thấy Thiên Thảo không muốn đề cập đến cũng không hỏi nữa, chỉ dặn dò cô: “Mấy ngày này ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, sắp tới có một đại hội âm
nhạc, tôi có thể lùi lịch lại, không cần lo lắng về cánh phóng viên, tôi sẽ nói với họ.”
Thiên Thảo gật đầu, Nguyễn Tây vẫn còn có chút lo lắng, nhưng không phải là lo lắng về bệnh tình của cô.
Anh quay đầu nhìn về phía Nghiêm Húc: “Cậu ở lại đây à?”
“Chờ cô ấy ngủ tôi sẽ đi.” Không biết vì sao, nghe Nguyễn Tây hỏi như vậy
Nghiêm Húc có chút cảm giác không rõ, vốn cậu và Thiên Thảo ở cùng một
chỗ mà… Mặc dù tách ra nhưng trong đầu cậu vẫn nghĩ như vậy.
“Ngày mai tôi sẽ thuê người đến chăm sóc cô.” Nguyễn Tây nói với Thiên Thảo,
sau đó nhìn về phía Nghiêm Húc: “Dù sao cậu cũng còn bài vở và công
việc, không thể bỏ dở được.”
Thiên Thảo đồng ý với lời nói của
Nguyễn Tây: “Đã bó thạch cao rồi, cho dù không thuê người thì tự tôi
cũng có thể lo được cuộc sống hàng ngày, các người lo việc của các người đi, cũng không phải là bệnh gì nặng mà.”
Bởi vì Nguyễn Tây bận
việc nên ở lại một lát rồi đi, Nghiêm Húc đỡ Thiên Thảo ra phòng khách
xem TV, đưa điều khiển từ xa cho cô, trên đó đang chiếu một bộ phim
truyền hình rất nổi vào thời điểm này, rất thích hợp để người bệnh giết
thời gian.
Công tử nhà giàu ôm cô bé lọ lem nói: Tuệ Anh! Em đừng đi! Không có em anh sẽ chết!
Cô bé lọ lem rơi lệ, nén đau khổ, đẩy công tử nhà giàu ra: Em không xứng với anh…
Anh chàng công tử nhà giàu: Không, trên thế giới này người xứng đôi với anh chỉ có một! Cho dù em không có nhiều thứ, nhưng em có tình yêu của anh
dành cho em…!
Cô bé lọ lem quay lại ôm chặt anh chàng công tử nhà giàu, đúng là kiểu vừa xem đã biết kết quả, Thiên Thảo nhàm chán đổi
kênh: “Ai không thể sống mà không có người nào đó, thử chết cho tôi
xem…”
Nghiêm Húc: “… Có muốn ăn táo không?”
“Có.”
Nghiêm Húc đi rửa hai quả táo, sau đó ngồi xem TV cùng Thiên Thảo, lúc này
trên TV đang chiếu một bộ phim của Mỹ, một lúc sau rốt cuộc Nghiêm Húc
không nhịn được mà hỏi Thiên Thảo: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở bệnh
viện?”
Thiên Thảo đang cắn quả táo phải ngừng một chút, vốn cô
không muốn nói đến chuyện này, bởi vì có nói cũng vô dụng, không có
chứng cứ tố cáo Tân Viễn, ngược lại còn tạo tiếng xấu cho bản thân. Chỉ
là, vừa rồi Nguyễn Tây hỏi, cô không muốn trả lời, nhưng Nghiêm Húc hỏi, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nảy sinh ý nghĩ nói ra sự thật.
“Bác sĩ tiêm thuốc mê cho cô.”
“Sau đó thì sao?”
“Cởi hết quần áo của cô.”
Trong lòng Nghiêm Húc run lên, tạm dừng một lát mới hỏi tiếp: “Sau đó… thì sao?
“Em nói xem?” Thiên Thảo lại cắn một miếng táo, ánh mắt nhìn thẳng TV như
là đang chăm chú xem nội dung chương trình, hình như nhớ lại chuyện gì,
cô dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Lần trước ở Pháp… Trước khi em gặp
cô, cũng xảy ra chuyện tương tự như vậy.”
Nhận ra sự giật mình trong ánh mắt của Nghiêm Húc, Thiên Thảo cười vân đạm phong khinh* nói: “Cô thật dơ bẩn.”
* Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
Nụ cười của cô chính là kiểu cười trào phúng, trào phúng bản thân cô, dù
đã cố gắng trốn tránh nhưng vẫn gặp phải những tình huống không ngờ;
trào phúng tình yêu, quả nhiên, nếu bản thân giống như lời cô đã nói,
từng trải qua những việc xấu thì cho dù có thích cô nhưng người ta cũng
sẽ rời xa cô… Không có ai hy vọng người phụ nữ của mình có quá khứ hư
hỏng, giống như hối ngọc bích chỉ có một chút tì vết cũng đã giảm đi giá trị vốn có của nó.
Mặc dù cô cũng biết, trước mắt, căn bản bản
thân cô không có tư cách hy vọng giá trị của mình được tăng lên, đừng
nói chi đến hy vọng xa vời về tình yêu đơn giản gì đó. Kết quả thì sao,
càng cố gắng giải thích thì bản thân càng dơ bẩn, bởi vì vừa rồi xem
phim thần tượng cho nên muốn trào phúng một tình yêu không có thật trong cuộc sống hiện thực này hay sao?
Trong chớp mắt không khí như
đóng băng lại, trong phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng đối thoại hài hước
trong TV, một người ra vẻ chăm chú xem TV, một người nhìn người đang xem TV.
Đột nhiên, tay Thiên Thảo bị nắm lấy, mười ngón tay đan xen
vào nhau, ngón tay Nghiêm Húc xoa lên mu bàn tay cô, tay kia thì nhấc cô lên, hơi thở ấm áp từ ngực cậu chui vào mũi Thiên Thảo, giọng nói có
chút buồn bực: “Đừng tưởng rằng nói vậy là có thể dọa em chạy mất.”
Thiên Thảo có chút kinh ngạc với hành động của Nghiêm Húc, nghe cậu nói xong thì cười nhạo một tiếng: “Là sự thật.”
“Em tin.” Giọng nói của Nghiêm Húc run run mang theo sự hối hận và tự
trách. Bàn tay to, ấm áp của cậu vỗ về sau lưng Thiên Thảo, trong giọng
nói có chút đau lòng, có tức giận và cả cảm kích: “Cảm ơn cô đã nói với
em.”
“Hả?”
“Cô không nói cho Nguyễn Tây…”
Thiên Thảo bật cười: “Em sợ trong lòng cô không vui sao? Cho nên mới an ủi cô như vậy?”
“Không phải…” Nghe Thiên Thảo hỏi vậy, Nghiêm Húc cảm thấy Thiên Thảo đang
nghi ngờ tình cảm của cậu, vì quan tâm quá mức muốn giải thích càng trở
nên hoảng loạn, đột nhiên trong đầu nhớ đến bộ phim thần tượng vừa xem,
cảm thấy lời thoại trong đó vừa khéo có thể diễn đạt ý tứ của cậu, sắc
mặt cứng đờ nói: “Cho dù… Cho dù cô không có …” Trinh tiết cũng được,
cái gì cũng tốt…
Phụt… Thiên Thảo xua tay: “Đừng nói nữa…” Cái lời thoại kia làm cho người ta muốn nôn…
Nghiêm Húc nắm chặt tay Thiên Thảo, đột nhiên nói: “Em sẽ chăm sóc cô thật tốt.”
Bỗng nhiên Thiên Thảo bị câu nói này của Nghiêm Húc làm cho không hiểu gì.
Nghiêm Húc hơi hạ thấp cơ thể xuống, tầm mắt song song với ánh mắt cô: “Dù em
không có nhiều thứ nhưng em cam đoan chắc chắc về sau sẽ có… Chỉ cần cô
đừng chối bỏ em, cũng đừng chối bỏ bản thân.”
Thiên Thảo cười ha
ha đẩy Nghiêm Húc ra: “Cái gì mà đừng chối bỏ bản thân cô, em nghĩ rằng
cô chán ghét bản thân giống như cái bộ phim điện ảnh hạng ba kia sao?”
Nghiêm Húc im lặng, chẳng lẽ không đúng như vậy sao?
Thiên Thảo tiếp tục nói: “Cho đến giờ cô vẫn cảm thấy bản thân mình băng thanh ngọc khiết giống như xử nữ vậy.”
Nghiêm Húc: “…”
… Mặc dù biểu hiện ra bên ngoài không giống nhau lắm, nhưng… ừ… nói vậy cậu cũng thấy yên tâm hơn rồi.
Thật ra Thiên Thảo rất cảm kích Nghiêm Húc, đối với những chuyện xảy ra mấy
ngày nay không phải cô không thèm để ý, mà cô còn rất để ý, chỉ là nghe
Nghiêm Húc nói úp úp mở mở, còn cả vẻ mặt rối rắm cẩn thận khuyên nhủ
cô, ánh mắt không muốn tổn thương cô nhưng lại cảm thấy không nói không
được, đột nhiên cô cảm thấy, cho dù cậu chỉ đơn thuần nói dối để an ủi
cô, cô cũng nguyện ý tin tưởng.
Nghiêm Húc giống như đã nói lúc
trước, đợi lúc Thiên Thảo ngủ mới đi về. Trước khi đi còn vén chăn lại
cho cô, lại nghĩ đến nửa đêm cô muốn đi vệ sinh không tiện nên đặt đôi
dép lê của cô ở phía cuối giường, rồi bật đèn ngủ lên, cửa toilet cũng
mở sẵn, rồi nghĩ đến thứ quan trọng nhất, hình như Thiên Thảo chưa mua
nạng.
Quyết định ngày mai tới đây phải mua cho cô một cái, vì để
tiện ngày mai cậu mang bữa sáng dến cho cô, cậu cầm cả chìa khóa đặt ở
đầu giường Thiên Thảo đi, Thiên Thảo không ra khỏi cửa, thiếu cái chìa
khóa này cũng không có vấn đề gì.
Xử lý xong mọi chuyện, Nghiêm
Húc đi đến trước giường Thiên Thảo, mượn ánh trăng sáng vuốt tóc cô, sau đó hôn lên khóe môi cô, nếu có một ngày, tỉnh lại vào buổi sáng thấy cô ngủ bên cạnh cậu, sau đó ôm cô vào lòng, hôn cô thì thật tốt, khi đó,
bọn họ đã là vợ chồng rồi…
Nghiêm Húc đi rồi Thiên Thảo mới mở to hai mắt, bởi vì cô không ngủ thì Nghiêm Húc sẽ không đi, cho nên cô chỉ có thể giả vờ ngủ, không ngờ tới … Ừ, có thu hoạch bất ngờ.
Sáng hôm sau, Thiên Thảo đang định đi toilet thì nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa.
Không phải hôm qua Nghiêm Húc đã lấy chìa khóa rồi sao?
Mang theo nghi ngờ đi đến trước cửa nhìn qua mắt mèo, phát hiện ngoài cửa là một người phụ nữ, đại khái nhìn dáng vẻ thì có thể là mẹ cô, quần áo
gọn gàng nhưng sắc mặt rất tiều tụy.
Mở cửa, Thiên Thảo vừa định
hỏi người phụ nữ này tìm ai, cơ thể đã bị người phụ nữ này ôm lấy, người phụ nữ khóc rất đáng thương, nói: “Thiên Thảo, nghe nói con xảy ra
chuyện, mẹ rất lo lắng cho con, lần này mẹ từ nước ngoài trở về, đừng
đuổi mẹ đi nữa, mẹ thật sự sẽ sửa đổi, sẽ không gây phiền phức cho con
đâu… Cho dù thế nào cũng để mẹ chăm sóc con đi…”
Mẹ, thì ra người này thật sự là mẹ cô! Nhưng sao lại thế này? Bị con gái đuổi ra nước
ngoài? Không lẽ Cửu Thiên Thảo trước đây là đứa con gái bất hiếu sao?
Không chịu nổi tiếng khóc của người phụ nữ, nhất là những người lớn tuổi hơn
cô, Thiên Thảo vỗ vỗ sau lưng người phụ nữ: “Đừng khóc nữa.”
Cơ
thể người phụ nữ cứng đờ, rõ ràng là sững sờ, sau đó trên mặt nở nụ cười nhìn rất vui vẻ: “Thiên Thảo… Con đồng ý để mẹ chăm sóc con rồi hả?”
“Hả? Mẹ không phải mẹ con sao?”
“Phải phải phải.” Người phụ nữ vui vẻ gật đầu thật mạnh.
“Vậy vào đi.” Thái độ của người phụ nữ làm Thiên Thảo như lọt vào trong
sương mù, bởi vì muốn biết rõ nhiều chuyện hơn nữa, Thiên Thảo hỏi một
câu: “Ba con đâu?”
Bả vai người phụ nữ run lên, sau đó nở một nụ cười khổ sở, vô cùng thê lương: “Con còn hỏi ông ta làm gì?”
Ly hôn rồi hả? Thiên Thảo ‘à’ một tiếng: “Con tưởng mẹ và ba vẫn còn liên hệ.”
Không biết vì sao, cô cảm giác ánh mắt người phụ nữ như cảnh giác hơn: “Sao mẹ còn có thể liên hệ với ông ta!”
Đây là chuyện gì… Thiên Thảo không biết phải ở chung với người ‘mẹ’ bất
thình lình nhảy ra này như nào, đành hỏi: “Ở nước ngoài sống như nào?”
Người phụ nữ ngừng vài giây, hình như là cắn răng, gượng cười nói: “Tốt lắm.”
Trực giác của Thiên Thảo cho cô biết khả năng người này sống ở nước ngoài
cũng không tốt, mà đầu sỏ gây nên chính là Cửu Thiên Thảo đưa mẹ ra nước ngoài, mặc dù không phải là bản thân mình, nhưng nghĩ đến bà cũng là mẹ của thân thể này, Thiên Thảo có chút áy náy: “Trước kia là con không
đúng, con nên hỏi qua suy nghĩ của mẹ, mẹ đừng để bụng.”
Không
biết vì sao vành mắt người phụ nữ lại đỏ, lời nói nghẹn ngào, không chỉ
nghẹn ngào còn có chút khàn khàn: “Con là con gái mẹ, sao mẹ có thể để
bụng… Bữa sáng muốn ăn gì, mẹ làm cho con.”
Mặc dù người này là
mẹ của cơ thể này, nhưng cũng chỉ như người xa lạ đối với Thiên Thảo, có chút không quen, lúc này cửa phòng đang đóng lại mở ra, Nghiêm Húc từ
ngoài nhìn vào thấy mẹ của Thiên Thảo thì hơi ngẩn người, sau đó đặt bữa ăn sáng đã mua lên bàn: “Người này là…”
Không riêng gì Nghiêm
Húc hoang mang nhìn mẹ của Thiên Thảo, mẹ Thiên Thảo cũng hoang mang và
đề phòng nhìn Nghiêm Húc: “Cậu là…”
Thiên Thảo giới thiệu hai người: “Đây là mẹ cô, đây là… bạn con.”
Từ học sinh nhảy lên giai đoạn bạn bè, Nghiêm Húc thấy thật sung sướng,
nhưng bây giờ lại vừa mừng vừa sợ, người đứng bên cạnh Thiên Thảo là… mẹ vợ đại nhân sao?!
À, là tương lai.
“Cháu, cháu, cháu mua
bữa sáng…” Dưới cái nhìn nóng rực của mẹ vợ đại nhân, Nghiêm Húc có chút kích động, sao cậu lại cảm thấy ánh mắt này dường như rất ghét cậu…
“Cám ơn cậu đã giúp mua bữa sáng.” Mẹ Thiên Thảo nhận đồ trong tay Nghiêm
Húc: “Chỉ là sau này đã có tôi phụ trách chăm sóc con bé rồi, không cần
phiền đến cậu.”
Tay Nghiêm Húc đang đưa bữa sáng bỗng dừng lại, quả nhiên là ghét cậu thật.
“Chắc cậu còn bận việc, sáng sớm đã vội tới đưa bữa sáng cho Thiên Thảo, thật ngại quá, để tôi tiễn cậu đi.” Mẹ Thiên Thảo tiếp tục nói.
Đã
bắt đầu đuổi khách sao… Nghiêm Húc nhìn lại quần áo trên người, theo
bóng phản chiếu từ thủy tinh cũng nhìn lại mặt mình, không thấy có chỗ
nào không ổn…
Cuối cùng mẹ của Thiên Thảo vẫn tiễn Nghiêm Húc ra
ngoài, Thiên Thảo cũng phát hiện Nghiêm Húc hình như không được mẹ cô
hoan nghênh, cô cầm cây nạng Nghiêm Húc đưa cho lúc gần đi, nghĩ đến
trong nháy mắt cậu ra cửa còn ngoái lại nhìn cô với đôi mắt đáng thương, không kiềm chế được mà bật cười.
Mẹ Thiên Thảo trở lại, lấy bữa sáng Nghiêm Húc mua đi vào phòng bếp: “Đều nguội rồi, để mẹ hâm nóng lại.”
Nào có nguội chứ! Thiên Thảo nói trong lòng, chỉ là người phụ nữ vẫn cố
chấp cho bữa sáng vào nồi hâm nóng, còn đẩy Thiên Thảo vào phòng: “Con
đi nghỉ đi, xong xuôi mẹ sẽ mang đến cho con.”
Liên tục vài ngày, Thiên Thảo đều được người phụ nữ này chăm sóc, bởi vì có bà ở đây, đám
người Nghiêm Húc và Nguyễn Tây không tiện đến, chỉ là không có việc gì
lại gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho cô.
Mặc dù mới đầu có chút không quen, nhưng Thiên Thảo càng ngày càng quen với việc được người
phụ nữ này chăm sóc, nhất là các món ăn ngon mà bà làm, trở thành chuyện mà cô mong chờ nhất trong ngày, mặc dù cô vốn không ăn nhiều như vậy,
nhưng về sau càng ăn càng nghiện rồi.
Người phụ nữ này cũng luôn
nhắc lại những chuyện cũ với cô, nói hồi nhỏ cô đi nhà trẻ, nói cô lớn
thêm một chút vào thời kỳ phản nghịch, trong đầu Thiên Thảo thường tưởng tượng ra tính tình và cách ăn mặc của Cửu Thiên Thảo, lúc nhàm chán
nghe chuyện người phụ nữ này kể, cảm giác rất ấm áp.
Nhưng mà có
lúc người này cũng rất khác thường, ví dụ như vừa kể chuyện lúc nhỏ với
cô xong thì bảo đi ra ngoài mua đồ ăn, nhưng sau khi trở về, không còn
vẻ tái nhợt như mọi khi mà trên mặt bà ửng hồng, nhìn cô chăm chú: “Ba
con chính là một tên cặn bã.”
Thiên Thảo: “… Nói rõ một chút.”
Người phụ nữ khóc nức nở: “Thiên Thảo, có chuyện gì thì hận cha con đi, cùng mẹ hận ông ta!”
Thiên Thảo: “Chuyện gì?”
Nhưng mà bình thường thì người phụ nữ này khóc đến đây là khôi phục bình
thường lại, bà vuốt tóc Thiên Thảo, mang dáng vẻ mẹ hiền, khác hẳn với
trạng thái suy sụp trước đó: “Mẹ chỉ nói chuyện trước kia, đều do ông ta làm hại, nếu không phải ông ta thua lỗ cổ phiếu… Chúng ta cũng không
đến mức như vậy.”
Bây giờ thì Thiên Thảo mới hiểu được, thì ra
người cha thần bí mà cô dò hỏi nhiều ngày nay đã đầu tư cổ phiếu? Người mẹ này rất kín miệng nếu không phải tự bà nói ra thì không thể hỏi được gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT