Nguyễn Tây khẽ nghiêng đầu liếc Thiên Thảo một cái: "Này cô nghĩ cái gì?"
"Tôi nghĩ… Tôi đang sợ rằng có người giành mất chén cơm của Nghiêm Húc, chẳng phải cô nhóc kia cũng học đàn vi-ô-lông đó sao."
"Chờ tôi tìm được người khác có khả năng thay thế người kia đã rồi hãy nói."
Thiên Thảo cảm thấy cực kỳ vui mừng, hóa ra là sự tán thưởng của Nguyễn Tây đối với Nghiêm Húc đã đạt tới loại trình độ này.
Một đường đi theo Nguyễn Tây qua hồ nước, đi qua hành lang dài, đột nhiên
Nguyễn Tây bị một cô gái gọi lại, nghe có vẻ rất thân thiết. Thiên Thảo
định thần nhìn lại, cô gái kia chẳng phải chính là nữ sinh lúc trước đã
bay cùng chuyến bay với cô tới đây hay sao! Chỉ là, bất quá tối nay cô
ăn mặc cực kỳ bắt mắt. Chiếc váy dài màu rượu đỏ lộ vai, đường lượn sóng màu nâu cũng được cố ý xử lý qua, trên mặt được trang điểm tinh xảo,
thoạt nhìn trông cô không còn như lúc bình thường nữa, mà đã đẹp hơn
trước rất nhiều.
Nguyễn Tây dẫn theo Thiên Thảo đi tới nhập hội.
Thiên Thảo tùy tiện nhìn lướt qua ở trên chiếc bàn dài hẹp kia một cái,
lúc ánh mắt xẹt qua một góc thì đột nhiên sững sờ! Ở nơi đó, cô thế
nhưng lại nhìn thấy Nghiêm Húc.
Khoảng cách của hai người không tính là xa, vị trí đó chỉ cách có hai người.
Ánh mắt của Nghiêm Húc rũ xuống, cũng không biết có nhìn thấy cô hay không. Hàng lông mi thật dài in bóng ở trên mí mắt tạo thành một khoảng tối
hình rẻ quạt. Thiên Thảo chú ý tới một chiếc băng tang bằng lụa đen mà
anh đang mang trên tay áo bộ âu phục màu đen. Mặc dù nhìn không rõ lắm,
nhưng vẫn có thể khiến người ta lưu ý đến. Anh mang băng tang này là vì
mẹ của anh sao!
"Ô! Cô giáo Thiên Thảo, cô giáo cũng tới à?" Cô
nữ sinh lúc trước đã bay cùng chuyến bay với Thiên Thảo, sau nhìn thấy
Thiên Thảo đã bày ra bộ dạng một vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Cô giáo Thiên
Thảo, chẳng phải là cô không tới buổi giao lưu âm nhạc hay sao?"
"Đó là do anh ta nói." Thiên Thảo chỉ chỉ vào Nguyễn Tây.
Nguyễn Tây nhấp một ngụm rượu mà nam học sinh bên cạnh đã rót cho anh: "Tôi lại cho là cô ấy không đến."
Một người phụ nữ châu Âu có mái tóc dài màu vàng kim, sau nghe nói Thiên
Thảo là học sinh của Nguyễn Tây, thì không kiềm chế được mà ngoài ý muốn bật kêu to lên: "Nguyễn Tây không phải anh đã nói không thu nhận học
sinh sao? Lần trước tôi đề cử cho anh một chàng trai làm học sinh, thế
nhưng mà ngay cả nhìn một cái, anh cũng chưa từng nhìn thì đã cự tuyệt!"
"Tôi đã từng đi xem học sinh kia chỉ huy, mặc dù lúc ấy xem ra kỹ thuật rất
tốt, nhưng mà lên cao trong một không gian không lớn, thì sự chỉ huy của cậu ta rất giống với Bruno, tôi cảm thấy là anh ta đã bắt chước Bruno." Đối với đồng nghiêp, chung quy Nguyễn Tây luôn tỏ ra kiên nhẫn hơn mấy
phần đối với những học sinh.
"Như vậy nói rõ học viên mới này của anh rất có tài hoa…" người phụ nữ tóc vàng cười híp mắt nhìn hướng
Thiên Thảo, sau đó đưa cho cô một ly chất lỏng màu vàng: "Không ngờ
rằng, ở chỗ này lại có thể được gặp học sinh của Nguyễn Tây, thật là
hiếm có khó tìm… nào chúng ta uống một ly…"
Thiên Thảo nhìn cái
bình đựng đầy chất lỏng kia một chút, là sâm banh, số độ ghi trên đó có
thể nói là cao hơn rượu trái cây rất nhiều.
Bởi vì không thể nào
từ chối nổi, Thiên Thảo đành phải chạm ly với người phụ nữ kia sau đó
cũng chỉ uống tượng trưng một hớp, chứ không uống hết sạch rượu ở trong
ly.
"Cô giáo Thiên Thảo, cô chính là người đã tham gia tranh tài ở Bối Thượng Tùng đó sao? Tôi đã đi xem… còn rất thích cô nữa! Tôi cũng
vậy, xin mời cô một ly!" Một sinh viên khác đứng dậy.
"Nếu giáo
sư Nguyễn Tây đã không uống rượu, vậy thì tôi cũng xin kính tiền bối
Thiên Thảo một ly." Lại một người nữ sinh khác đứng lên.
"Ai dà, chỉ nhấp một chút thôi mà, cô giáo Thiên Thảo, cô thật là quá hẹp hòi…" lại có người nói.
Ly rượu không của Thiên Thảo lại bị rót đầy lên. Một đệ tử đưa cái ly vừa
rót đầy cho Thiên Thảo, trên đường đột nhiên bị một cái tay chặn lại,
một giọng nói trong trẻo, hơi có chút trầm thấp nói: "Để tôi uống thay
cho cô ấy đi!"
Thiên Thảo không nghĩ tới là Nghiêm Húc.
Yên lặng nuốt rượu xuống, Nghiêm Húc cũng không nhìn về phía Thiên Thảo bên kia, phảng phất giúp cô uống đỡ một ly rượu, chỉ rất là một chuyện
thuận tiện thì làm mà thôi.
Sau đó, mỗi lần có người đến mời rượu Thiên Thảo, Nghiêm Húc cũng sẽ yên lặng lấy đi, yên lặng uống.
Mái tóc cắt bằng của Nghiêm Húc bây giờ đã trở nên dài hơn, có thể chải lật sang một bên vén vào sau tai, làm nổi bật lên ngũ quan hoàn mỹ của anh. Kiểu tóc để giống như Liszt (*) càng khiến cho hơi thở nghệ thuật của
anh tăng thêm sự bình thản. Mặc dù anh chỉ yên lặng ngồi ở một bên không nói lời nào, nhưng mà, đối với những nữ sinh đang ở tại chỗ đó mà nói,
cũng đủ để hấp dẫn người rồi.
(*) Franz Liszt (1811-1886): Nghệ
sĩ Piano danh tiếng người Hungary. Liszt là một trong những nhạc sĩ vĩ
đại nhất thế kỷ 19. Ông đã dành nhiều năm chu du khắp châu Âu. Ông nghệ
sĩ dương cầm nổi tiếng có những kỹ thuật điêu luyện trên bàn phím. Ông
có mái tóc cắt bằng, để dài ngang vai theo lối cổ điển, thường chải lật
ra phía sau.
Lúc này một nữ học sinh nước ngoài nhìn thấy chiếc
băng lụa đen trên cánh tay của Nghiêm Húc liền tò mò kéo ra, hỏi: "Đây
là cái gì vậy? Đồ trang sức sao?"
Nghiêm Húc liền kéo tay nữ học sinh kia ra: "Không phải vậy!"
"Vậy thì nó là cái gì thế? Có thể cho tôi mượn mang thử được không?" Cô nữ
học sinh hướng Nghiêm Húc chớp chớp đôi tròng mắt màu nâu sáng, ai ngờ
Nghiêm Húc ngay cả giải thích cũng không chịu giải thích cho cô, chỉ nói một ngắn gọn: "Không được."
Không phải và không được, nếu dùng tiếng Anh đều nói là: NO.
Thiên Thảo có chút suy đoán, nhất định là tiếng Anh của Nghiêm Húc không tốt, ngoại trừ từ NO ra thì anh sẽ không thể nói được từ khác, cho nên anh
chỉ nói như vậy…
Cô gái nữ sinh nước ngoài bị liên tục cự tuyệt
như vậy, không kiềm chế đượ,c mặt mũi có chút giận dữ, có thể cô cũng
cho là Nghiêm Húc nghe không hiểu được sự thâm thúy của tiếng Anh được
bao nhiêu, liền lầm bầm ra ngoài thành tiếng: "Giả bộ cái gì chứ, muốn
nịnh bợ cô giáo Thiên Thảo cho nên ngăn cản uống rượu giúp cô ấy như
thế, cho là người ta sẽ để ý đến anh sao?"
Nữ học sinh kia không
biết Thiên Thảo và Nghiêm Húc quen biết nhau, nên mới nói ra tất cả
những gì thống khoái trong lòng mình, không nghĩ tới Nghiêm Húc lại trả
lời cô. Mà nội dung đáp lại của anh lại bằng tiếng Anh, ngữ điệu nói của anh cũng không giải thích được: "Đúng vậy đó, là vì cô ấy nhìn tôi thấy chướng mắt."
Trong lòng Thiên Thảo nhéo lại thật chặc, sau đó cô cười và giải thích cho mọi người: "Trước kia tôi là cô giáo của anh ấy!"
Nữ học sinh ngoại quốc lúc trước không hài lòng với Nghiêm Húc liền kinh
ngạc hỏi: "Trước kia cô là cô giáo của anh ta? Đó là do anh ta quá tệ
cho nên cô mới khai trừ anh sao?"
Thiên Thảo vuốt vuốt cái trán:
"Không phải vậy, anh ấy rất ưu tú cũng rất có tài năng, tôi không làm cô giáo anh ấy là bởi vì…" Thiên Thảo chỉ chỉ Nguyễn Tây: "Vị này và tôi
đã cùng nhau tranh giành để làm giáo viên của anh ấy đấy!"
Nữ học sinh kia kinh ngạc, trong nháy mắt vẻ mặt nhìn Nghiêm Húc liền không
giống nhau, Nghiêm Húc cũng lập tức trở thành hàng bán chạy ở trong
mắt mọi người.
Thực sự đã xảy ra một điều ngoài dự liệu nhất,
Thiên Thảo vừa dứt lời, Nguyễn Tây vẫn luôn giữ bộ dạng giả bộ cái vẻ
khiêm tốn như lúc trước, thế nhưng lại "Ừ" một tiếng phụ họa với cô!
Thiên Thảo nhìn Nguyễn Tây nhếch môi cười cười, giáo sư à, anh thật sự đã quá nể tình rồi!
Một nam học sinh đột nhiên nói với Thiên Thảo: "Nếu hiện giờ cô giáo Thiên
Thảo đang không có học sinh như vậy, thì xin hãy thu nhận tôi làm đồ đệ
đi! Chỉ cần dạy tôi âm luật thôi cũng đã rất tốt rồi, các loại kỹ xảo
khác của tôi cũng cực kỳ tốt… "
"Cái gì kỷ xảo?"
"Ngón tay của tôi rất linh hoạt, kỷ xảo đầu lưỡi cũng rất tốt."
"Cậu đang học cái gì?"
"Kèn Cla-ri-nét."
Phù… Thiên Thảo lau mồ hôi, thì ra là như vậy, là do gần đây cô đã quá không thuần khiết sao?
Bởi vì Thiên Thảo cùng Nguyễn Tây cùng thay nhau nói những lời có liên quan đến nhau kia, người tìm đến Nghiêm Húc để nói chuyện phiếm đột nhiên
nhiều hơn. Trong những câu chuyện phiếm đó, bọn họ cũng không thể hiện
một chút nào về sự nhất trí đối với Nguyễn Tây, vị nhạc gia có cấp bậc
về nhạc âm đang ở cùng bàn ăn cơm với họ. Thiên Thảo ghé vào lỗ tai
Nguyễn Tây nói: "Giáo sư, bọn họ nghĩ muốn nạy góc tường!" (*)
(*) Ý nói muốn lôi kéo Nghiêm Húc ra khỏi dàn nhạc của Nguyễn Tây.
"Nạy ra đi, không nạy ra nổi đâu."
Có lẽ là Nguyễn Tây đã đánh giá quá cao sức quyến rũ của mình rồi! Anh để
cho Nghiêm Húc vào dàn nhạc nhiều nhất cũng chỉ có thể cho anh một chỗ
ngồi cao nhất của đàn vi-ô-lông. Nhưng mà lúc này có một người tiếng tăm lừng lẫy trên quốc tế về đàn vi-ô-lông lại vây lượn ở bên cạnh Nghiêm
Húc nhà họ, nói chuyện cùng anh cả ngày, giống như là không có gì là
không hài lòng đối với đứa bé này vậy.
Nếu như Nghiêm Húc làm đồ
đệ của vị nhạc gia đàn vi-ô-lông kia, không còn làm việc ở trong một dàn nhạc lẫn lộn kia nữa, thì phải là một người có thể trở nên vô cùng có
thành tựu. Cho nên lúc này, Thiên Thảo thực sự hi vọng, Nghiêm Húc mau
đi cùng với vị nhạc gia đàn vi-ô-lông kia đi, cái vị đại thúc đó mới
chính là người thuộc về anh, Nguyễn Tây này không phải là món ăn của
anh!
Cuối cùng cũng không biết trong lòng Nghiêm Húc đã lựa chọn
thế nào, dù sao ông bác nhạc gia đàn vi-ô-lông kia, sau khi nói chuyện
đàm luận, thì đã cùng Nghiêm Húc nâng sâm banh, rồi tản ra đi xung quanh hồ nước, Thiên Thảo nhìn có chút hả hê đối Nguyễn Tây nói: "Cũng đã nạy được rồi!"
Nguyễn Tây ngược lại hớp một ngụm sâm banh nữa, lại bình tĩnh nói: "Hai người cãi nhau đi."
Thiên Thảo ngơ ngẩn, Nguyễn Tây chỉ nói một tiếng "Cũng tốt", liền kéo cô: "Chúng ta trở về."
Nếu như vừa mới rồi Nguyễn Tây không nói câu nói kia, cho tới bây giờ Thiên Thảo vẫn còn chưa phát hiện ra anh lại là một người nhạy cảm như vậy,
vẫn cảm thấy anh không ăn lửa khói nhân gian, thế giới tình cảm của anh
cực kỳ nguội lạnh, nhưng không ngờ mới gặp nhau không đến mấy lần, lại
phát hiện Nguyễn Tây có tâm tư tinh tế, có ý định giấu giếm những tình
tiết nhỏ của Nghiêm Húc rất sâu như vậy.
Bất quá Thiên Thảo có
một chút bất mãn khác. Lời nói vừa mới rồi của Nguyễn Tây có ý tứ là
muốn lợi dụng cô để lưu Nghiêm Húc ở lại sao? Mang tình cảm của người
khác nhập vào trong kế hoạch, coi tình cảm trở thành một phần công tác,
có phải đại não của Nguyễn Tây đều sử dụng bằng linh kiện hay không?
Phân tích tinh tế, sau đó lựa chọn theo lý tính?
Vào ngày thi đấu chung kết, Thiên Thảo liền đi tới hiện trường tranh tài sớm một chút.
Hôm nay cô mặc chiếc váy đuôi cá màu đỏ sậm lệch vai, càng làm nổi bật
lên làn da trắng, vóc người hoàn mỹ cũng đột nhiện hiện rõ ra ngoài.
Nguyễn Tây nói cái màu sắc này có lợi cho việc thu hút ánh mắt của người khác. Chỉ cần có thể làm cho tất cả ánh mắt của người trình diễn đều
tập trung nghiêm túc ở trên người cô, như vậy việc tranh tài cũng đã
được thành công một nửa.
Mặc dù thời gian tranh tài còn có phải
một lúc nữa mới bắt đầu, nhưng mà đại đa số người dự thi tiến vào trận
chung kết cũng đã tới, trong phòng đợi lên sân khấu có rất nhiều người,
bởi vì một người thi là sẽ có các bạn bè cùng đi.
Vì vậy không
riêng đại sảnh âm nhạc dùng làm hiện trường chỉ huy cuộc so tài, bình
thường còn có những đồ biểu diễn, linh kiện khác. Ở trên hộc tủ của
phòng hậu trường sân khấu đều có thể dễ dàng tìm thấy các loại nhạc khí
và những linh kiện nhỏ khác. Ví dụ như lưỡi dao nhỏ dùng để gọt linh
kiện lưỡi gà để phát ra âm thanh của kèn Cla-ri-nét, cái ly dùng để ngâm lưỡi gà, bàn chải nhỏ hút bụi, găng tay cao su cho người chỉ huy. Thiên Thảo lấy ra một đôi găng tay cao su đặt ở trên chiếc gậy chỉ huy, mặc
dù có rất ít người đeo cái này, bởi vì sẽ làm ảnh hưởng đến độ linh hoạt của gậy chỉ huy ở trong tay, nhưng Thiên Thảo vẫn cảm thấy như vậy sẽ
chắc chắn hơn một chút.
"Thiên Thảo, hôm nay tới rất sớm sao…"
bên tai truyền đến giọng nói của Kha Ni. Thiên Thảo còn chưa phản ứng
kịp thì cái cằm liền bị nắm chặt lấy, tiếp theo là một nụ hôn đúng cách
thức, tiêu chuẩn rơi xuống thật lâu. Đầu lưỡi thật dài của Kha Ni tưởng
chừng muốn xâm lấn cả cổ họng của cô, Thiên Thảo ho khan một hồi, trên
lưỡi cô truyền tới mùi vị ngọt ngào.
"Chúc em tranh tài “vui
vẻ…”, Kha Ni hướng Thiên Thảo chớp mắt vài cái, không nói từ “thành
công”, mà lại dùng từ “vui vẻ” để nói.
"Kha Ni, tôi đã nói rồi,
tôi không thích cái phương thức chào hỏi như thế này!" Thiên Thảo cau
mày, đối với loại công tử không có lễ phép quần là áo lượt, đã đạt đến
mức độ không thể nhịn được nữa trình độ.
"Đại khái là tôi đã
quên…" Kha Ni vừa cong khóe môi lên vừa cười cười vẻ đầy quái dị: "Bất
quá, đợi một chút nữa nhất định em sẽ cầu xin tôi hôn em…"
Những lời nói này thành công làm cho Thiên Thảo đề cao cảnh giác.
Có thể ngay từ lần đầu tiên Thiên Thảo ra sân khấu, một khắc kia sau khi
mọi người biết cô là một cô gái trẻ, buổi tranh tài sau đó cô tổng có
thể thu nhận được những ánh mắt đầy địch ý, phảng phất như cô không nên
xuất hiện ở chỗ này. Nhưng mà tất cả những loại địch ý đối với cô kia,
cứ từ từ lăn theo vào trận chung kết rồi chầm chậm biến mất, cho đến bây giờ cô rất khó phát hiện ra có ai là nhìn cô thấy không vừa mắt. Bất
quá Thiên Thảo biết, loại người này rất giỏi về ẩn núp, chỉ là không có
biểu hiện ra mà thôi.
Lúc này có nhân viên làm việc từ bên ngoài
bưng tới một khay nước, Kha Ni lễ phép nhận lấy phân phát cho mọi người, đến trước mặt Thiên Thảo lúc này toàn bộ cả một khay nước cũng đã bị
tranh giành đến không còn, chỉ còn lại duy nhất có một ly. Từ tốc độ
giành nước Thiên Thảo cũng có thể cảm giác được tràn đầy những địch ý
lẫn sự miệt thị của người dự thi đối với cô.
Đúng vậy, cô là một
nữ sinh, mà cuộc tranh tài chỉ huy quốc tế liên tục suốt hai mươi năm
này đều không hề có nữ sinh tham gia. Mà cô sau khi tham gia không ngờ
lại có thể thuận lợi lên cấp nhiều lần như thế, điều này làm cho rất
nhiều người mài đỏ tròng mắt cũng bởi vì ghen tỵ, bỏ quên mất thực lực
của cô, bởi vì cô là dựa vào quy tắc ngầm mà lên vị trí này, dù sao ban
giám khảo cũng đều là phái nam.
Nguyên nhân bởi vì câu nói vừa
mới rồi của Kha Ni, Thiên Thảo cũng không uống chén nước kia nữa, mà chỉ đặt nó ở bên cạnh. Mặc dù Kha Ni cả ngày đều cười híp mắt đối với cô,
nhưng mà cô có thể cảm nhận ra người đàn ông này rất nguy hiểm.
Thời gian chuẩn bị lập tức cứ thế trôi đi, cuộc tranh tài bắt đầu, Thiên
Thảo được sắp xếp lên sân khấu ở vị trí thứ ba. Hiện tại người dự thi
thứ nhất đã lên rồi. Đang trong lúc chờ đợi, Thiên Thảo cảm giác thân
thể có chút không thoải mái, nóng đến khó chịu, chung quy trên da đang
toát ra lớp mồ hôi, bắp thịt không kiềm chế được, thoáng chút run rẩy
nho nhỏ. Chẳng lẽ cô bắt đầu căng thẳng?
Nhưng chỉ một lát sau
Thiên Thảo lập tức không cho là như thế nữa. Người biểu diễn thứ nhất đã chuẩn bị kết thúc. Thiên Thảo khó chịu nằm úp người ở trên chiếc bục
trong phòng đợi lên sân khấu, hai tay ôm lấy vai của mình cố gắng kềm
chế sự kích động muốn rên lên một tiếng, cách một lớp bộ lễ phục thật
mỏng, cô cảm giác đỉnh nhũ hoa của mình đã cứng lên, hai chân cứ cọ sát
vào nhau không sao kiềm chế được, nơi đó bị kích động, ươn ướt một mảnh.
Rốt cuộc đã có chỗ nào sai đây? Hôm nay ngoại trừ cô ăn bữa ăn sáng ra,
ngoài ra cũng không hề ăn thứ gì lung tung! Kha Ni đưa nước cho, cô cũng không có uống, làm sao lại biến thành như vậy, chẳng lẽ đây là phản ứng tự nhiên sao?
"Này, Thiên Thảo, cô làm sao vậy? Không thoải mái
sao?..." Kha Ni đột nhiên đi tới, khẽ vuốt ve chỗ lưng trần bộ lễ phục
mà Thiên Thảo đang mặc để lộ ra, tựa như an ủi cô vậy, làm cho Thiên
Thảo run rẩy một hồi. Hai tay Kha Ni lại trợt xuống dưới, ngay trước mặt tất cả người dự thi trong phòng đang đợi lên sân khấu, anh ta xoa bóp
bộ ngực nổi lên của Thiên Thảo, cách lớp vải đùa bỡn đỉnh nhũ nhô ra của cô: "Quả nhiên là em bị ngã bệnh rồi, đến nơi này cũng đã đứng lên rồi
đây này… "
Trải qua sự vuốt ve của Kha Ni, Thiên Thảo rốt cục
không nhịn được liền phát ra ngoài một tiếng rên, trong thân thể cô
giống như đang có một ngọn lửa bốc lên, cháy rừng rực. Thân thể mềm mại
của cô không ngừng giãy dụa, run rẩy, nhưng lại không hóa giải được một
chút thống khổ nào của cô. Duy nhất có thể hóa giải chính là giọng nói
vừa rồi của Kha Ni, nghe giọng nói của anh ta, cô rất không tự chủ muốn
áp sát thân thể của mình vào người anh ta, để cho anh ta có thể vuốt ve
cô dễ dàng hơn.
Bất quá lý trí còn chưa bị thân thể tiến công đạp xuống, Thiên Thảo vội vã nghiến chặt hai hàm răng lại nén nhịn sự kích
thích của dục vọng xuống. Lúc này ngón tay của Kha Ni đang nắm nhẹ ở bên eo của cô liền trượt xuống dưới, khẽ cọ sát nơi khe mông mềm mại của
cô: "Hiện tại người dự thi thứ hai đã lên sân khấu rồi đó! Thiên Thảo,
em vẫn còn muốn đi tranh tài ư, có muốn chúng tôi tới giúp em hay
không?..."
Kha Ni nói là “Chúng ta”, bao gồm có anh ta và có thêm ba người khác nữa, thuận tiện còn có thể cộng thêm cả những người dự
thi đang đợi trong phòng lên sân khấu không biết tình huống thế nào, cho là Thiên Thảo lúc này đang tùy thời tùy chỗ phát tình.
Không thể không nói, thân thể của Thiên Thảo rất có lực hút, khi Kha Ni nói như
vậy thì tất cả ánh mắt của những người dự thi nhìn thẳng vào.
Kha Ni lại phối hợp nói: "Thiên Thảo không nói lời nào, như vậy chúng ta
liền lên nhé… hiếm khi được em chủ động như vậy, chẳng lẽ là bình thường đã quen với quy tắc ngầm của những vị trong ban giám khảo kia, hôm nay
lại đột nhiên muốn thực hiện quy tắc ngầm một chút với chúng ta để cho
chúng ta cố ý thua em sao?"
Lời nói của Kha Ni lập tức dẫn đến
phát ra một hồi những tiếng nghị luận: "Lần đầu nhìn thấy một cô gái Á
châu phóng đãng như vậy!"
"Nếu cô ta nói, cô ta nguyện ý đi làm
mấy cái như vậy, thì như thế nào, dù sao thân thể của cô ta cũng đã bị
những vị trong ban giám khảo kia chơi thấu rồi."
"Đợi tôi còn phải lên sân khấu đã, ông cứ chơi đùa trước đi, khi nào trở lại đến lượt tôi lên."
Bất tri bất giác, những người đàn ông này đã nghị bàn về phương pháp xử trí Thiên Thảo, không chút có một người nào tỏ ý nghi ngờ những lời mà Kha
Ni đã nói..., hơn nữa lại còn có vẻ rất tin những lời nói của anh ta,
cho là Thiên Thảo là một người chuyên dựa vào việc đi quyến rũ những vị
trong ban giám khảo, hiện tại lại tới đây để quyến rũ bọn họ.
Ngấm ngầm chịu đựng sự thống khổ, đột nhiên Thiên Thảo nghĩ đến lúc trước
Kha Ni đã từng hôn cô, hơn nữa còn có một loại mùi vị ngọt ngào, chẳng
lẽ đó là Kha Ni đã thông qua nụ hôn để đút cho cô một thứ gì đó chăng?!
Cổ họng của Thiên Thảo khàn đi, trừng mắt hướng về phía Kha Ni: "Là
anh?!"
Kha Ni không thừa nhận, ngược lại lại kéo luôn dải váy
trên vai của Thiên Thảo xuống. Không có đồ trói buộc, bộ ngực đầy đặn
của Thiên Thảo liền bị lộ ra hơn phân nửa, khiến cho Kha Ni dễ dàng nắm
bắt lấy bộ ngực của cô hơn. Anh ta hướng về phía lỗ tai của Thiên Thảo
hà một hơi: "Có thể nhẫn nhịn được sao? Muốn phát tình thì cứ việc nói
ra đi…"
Thứ thuốc mà anh ta đã đút cho Thiên Thảo uống chính là
loại thuốc kích dục mạnh mẽ nhất trong các loại thuốc kích dục, hơn nữa
lại chỉ có hiệu quả đối với phụ nữ. Nếu như không được phát tiết ra
ngoài, thì có thể nói, vĩnh viễn sẽ bị tác dụng của thuốc quấy nhiễu,
cho dù là ai cũng sẽ không thể nhịn được. Bất quá bây giờ người ở trong
phòng đợi lên sân khấu có nhiều người như vậy, anh ta tin tưởng Thiên
Thảo sẽ rất tận hứng, hơn nữa, tất nhiên là cô sẽ không thể vượt qua
được buổi thi diễn xuất của mình. Cứ như vậy, Thiên Thảo không chỉ bị
thất bại, trượt trong cuộc tranh tài, mà còn có thể bị anh ta nhuộm
thành một khối xinh đẹp, biến cô ở trong mắt những người dự thi hôm nay, thành một người phụ nữ phóng đãng tự mình làm tự mình chịu.
Kha
Ni không trực tiếp vác súng cứng rắn lên, bởi vì anh ta hi vọng được
nhìn thấy Thiên Thảo lắc đầu cầu xin thương xót, giống như bộ dáng của
một con chó cái đang tìm kiếm sự an ủi của mọi người đối với mình. Hiện
tại cô cũng đã bị anh ta kích thích không sai biệt lắm, bất kể là trinh
tiết liệt nữ cũng chỉ còn là một thứ quả để ăn mà chưa được mở ra, ở
dưới tác dụng của thuốc, cô chỉ có thể trở thành một thứ đồi chơi của
đàn ông mà thôi!
Trong dự liệu, Thiên Thảo chuyển động, nâng cái
mông của mình lên. Một lũ đàn ông rục rịch ngóc đầu dậy, rất muốn cứ như vậy đặt Thiên Thảo nằm ra ở trên bục, cởi hết váy áo của cô ra, tuy
nhiên liền bị Kha Ni ngăn lại. Kha Ni nói: "Để cho chính cô ta tự cởi."
Chỉ có điều, trong dự liệu luôn có những chuyện ngoài dự liệu. Vốn dĩ Kha
Ni cho là Thiên Thảo sẽ tự cởi váy áo của mình ra, nhưng không nghĩ tới
mấy động tác nâng cao cái mông của mình lên án này của Thiên Thảo chỉ là vì để cho mình có thể đứng được cao hơn một chút, phảng phất như cô
dùng hết toàn lực của mình vậy, Thiên Thảo cầm lên thật nhanh mấy con
dao nhỏ dùng để gọt lưỡi gà phát ra âm thanh của kèn Cla-ri-nét, cắm vào ở bên trong bắp đùi của mình. Lưỡi dao nhỏ mà sắc bén đã khiến cho trên đùi của cô lập tức chảy ra một đường máu quanh co! Sự đau đớn khiến cô
đã đánh đổi được sự tỉnh táo tạm thời, cô cắn răng nhanh chóng hét to
đối với lũ đàn ông ngu xuẩn đang động dục kia: "Cũng cút ngay đi cho
tôi! Bà đây đã bị người đút thuốc!"
Bởi vì dưới tình trạng khẩn
cấp Thiên Thảo đã dùng tiếng Hán để nói, cũng không biết lũ đàn ông
ngoại quốc kia nghe có thể hiểu được hay không!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT