Cả ngày Thiên Thảo đều ở trong nhà nghiên cứu bản nhạc, xem tạp chí,
nghe nhạc, ăn táo, đi vào vườn hoa bắt côn trùng. Mỗi khi cô đi xuống
lầu, vào trong vườn hoa, Tân Xuyên sẽ lập tức nắm cổng sắt lớn của biệt
thự, xuyên qua song cửa nhìn về phía cô, ánh mắt luôn dõi theo cô, nói
với cô lời xin lỗi. Vì vậy Thiên Thảo rất phiền não, cô vốn không muốn
để ý đến sự tồn tại của Tân Xuyên, nhưng cô không thể nào phớt lờ tạp âm được.
Tóm lại là rất muốn tìm một cái giẻ lau nhét vào mồm anh ta.
"Người ở ngoài cửa kia, cẩn thận không tôi gọi điện thoại báo cảnh sát kiện
anh tội quấy nhiễu người, có thể đừng lượn lờ trước cửa nhà tôi được
không?" Thiên Thảo đe dọa.
Mặt không biến sắc nói với Tân Xuyên,
ai ngờ sau khi nghe xong, Tân Xuyên ngược lại còn như mừng rỡ, nói:
"Cuối cùng em đã nói chuyện với anh rồi!"
Thiên Thảo chỉ có thể quay đầu đi vào nhà.
"...... Xin lỗi đó không phải là ý định của tôi, sẽ không bao giờ nói với anh một câu nào nữa."
"Đợi một chút! Thiên Thảo! Anh còn có lời muốn nói với em!"
Tân Xuyên thấy Thiên Thảo sắp đi, vội vàng lắc lắc khóa sắt, có lẽ do quá
dùng sức nên rỉ sắt trên cửa sắt liền rớt xuống, bay vào mắt Tân Xuyên.
Tân Xuyên đau muốn chết, dụi dụi mắt, lại mở đôi mắt đỏ ngầu ra, nhưng
trong tầm mắt đã không còn bóng dáng của Thiên Thảo, chỉ còn lại những
bụi cỏ dại mới mọc trong vườn đang khẽ đung đưa theo gió.
Cảnh
tượng này khiến Tân Xuyên sinh ra cảm giác thất bại, anh ta nâng tay
hung hăng đập vào tường đá cạnh cổng chính, hướng vào trong biệt thự hô
to: "Thiên Thảo! Em ra ngoài đi!"
Không có bất kỳ hồi âm nào, giống như anh ta không hề tồn tại.
Càng như vậy Tân Xuyên càng không cam lòng, anh ta vẫn không tin Thiên Thảo
cứ mặc kệ mình như vậy. Có lẽ anh ta không muốn tin là mình và cô đã kết thúc rồi.
Lúc Nghiêm Húc trở về, liếc một cái liền thấy được xe
SAAB của Tân Xuyên, anh ta đang tựa vào thân xe, mắt nhìn chằm chằm cửa
sổ của biệt thự.
Ban đầu Tân Xuyên cảm thấy Thiên Thảo không thể
nào cứ mặc kệ mình như vậy, thậm chí còn chẳng liếc anh ta lần nào. Thế
nhưng trong một khoảng thời gian dài, ánh mắt anh ta vẫn khóa vào cửa
sổ, nhưng không hề nhìn thấy được góc rèm cửa được hé ra dù chỉ một
chút.
Cô thật sự không hề liếc anh ta một cái.
Thấy Nghiêm Húc trở về, Tân Xuyên hơi kích động, tiến lên nắm chặt bả vai cậu, nói: "Cho tôi vào đi! Tôi muốn gặp cô ấy!"
"Cô ấy muốn gặp anh thì đã sớm mở cửa cho anh rồi." Nghiêm Húc hất tay Tân
Xuyên ra, chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút may mắn. Đã lâu như
vậy mà Thiên Thảo vẫn thờ ơ, hờ hững với anh ta, chứng tỏ hai người họ
là không còn gì nữa.
Nghiêm Húc mở cửa chính, sau khi đi vào đang định khóa lại lần nữa, đột nhiên Tân Xuyên từ bên ngoài chen vào, đẩy
cậu ra rồi đi nhanh vào bên trong biệt thự. Nghiêm Húc tiến lên ngăn anh ta lại: "Đây là nhà tôi, tôi không cho anh vào."
"Cậu sợ cô ấy sẽ đi cùng tôi, đúng không?"
Tân Xuyên khinh thường nhếch mép, giọng nói rất nhẹ: "Nhất định cô ấy sẽ đi với tôi, cũng như lần trước. Cậu nghĩ vì sao cô ấy lạ đến đây? Là tôi
chọc giận cô ấy, là tôi sai lầm mới khiến cô ấy tạm thời ở lại đây, trên thực tế, cô ấy hi vọng tôi đến, cô ấy hi vọng tôi đưa cô ấy trở về! Xin lỗi, bởi vì tôi sai lầm mới để cho cậu có hy vọng, nhưng sau này sẽ
không, cô ấy vĩnh viễn không đến đây nữa."
Câu nói sau cùng, Tân Xuyên cố ý nói rất chậm, từng chữ truyền vào trong lỗ tai Nghiêm Húc, thành công khiến cậu cứng người.
Những lời đó giống như đang ám chỉ cậu là vật cản trên con đường tình cảm của người khác, đóng vai một nhân vật vừa xấu xí vừa chướng mắt.
Tân Xuyên thừa dịp Nghiêm Húc lơ là, đẩy cậu ra chạy lên lầu, bởi vì lần
trước đã tới nên quen hơi bén mùi tìm được phòng của Thiên Thảo. Thiên
Thảo thấy anh ta lập tức ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tân Xuyên
ôm chặt vào trong ngực.
"Thiên Thảo, anh và cô ấy thật sự không
còn gì nữa, anh thề, người anh yêu chỉ có em. Thiên Thảo, anh muốn
nghiêm túc ở cùng em, không bao giờ chọc em tức giận nữa. Thiên Thảo,
chúng ta về nhà đi......"
Vọt lên lầu, Nghiêm Húc vừa khéo thấy
một màn đó, thân thể cứng rắn dừng ở trước cửa. Cảm giác ấy là gì đây,
giống như bị một con sâu khoét rỗng cả trái tim, sau đó, rốt cuộc có một thứ gì đó có thể lấp đầy nó, để cho cậu kéo dài hơi tàn sống một lúc.
Nhưng cái đó cực kỳ quan trọng, thứ đó để cho cậu dựa vào lại sắp bị
người khác mang đi.
Cậu hâm mộ Tân Xuyên, không đơn thuần là vì
Thiên Thảo yêu anh ta, cậu còn hâm mộ Tân Xuyên biết chủ động, hâm mộ
anh ta có thể làm rất nhiều chuyện mà cậu không thể làm.
"Không phải kêu anh đừng xuất hiện ở trước mặt tôi sao?"
Thiên Thảo quay đầu đi, nói tiếp: "Đừng cách tôi gần như thế, hại mắt."
Tân Xuyên cười khổ một cái, nhịn nỗi đau trong lòng xuống, nhẹ nhàng nói:
"Vậy anh phải làm thế nào mới khiến em cảm thấy tốt hơn, mới có thể
khiến em nhìn anh thuận mắt một chút?"
Thiên Thảo dùng sức tránh
khỏi lồng ngực Tân Xuyên, giọng nói có thể nghe ra sự tức giận: "Xin
đừng động chân động tay với tôi, được không!"
Tân Xuyên vội vàng muốn kéo cánh tay đã rút về của cô.
"Chỉ cần anh rời khỏi tầm mắt của tôi thì tâm tình của tôi sẽ tốt lên, còn
nữa, tôi không muốn có quan hệ gì với anh, đừng tới tìm tôi nữa."
Thiên Thảo cầm di động lên, dọa: "Không đi nữa là tôi thật sự báo cảnh sát đấy."
"Xin chờ một chút......" Tân Xuyên vội vã tìm kiếm trong người, cuối cùng
lấy một cái hộp nhỏ trong túi áo vest ra. Anh ta mở hộp ra cho cô xem,
cũng muốn nhét vào trong tay cô, không ngờ lại bị Thiên Thảo tránh né.
"Đây là chiếc nhẫn mà anh đã mua sau khi biết em đồng ý gả cho anh, vốn định cho em một sự ngạc nhiên......"
Trong vẻ mặt cô đơn của Tân Xuyên còn ẩn chứa chút chờ mong, anh ta từ từ quỳ xuống, ánh mắt van xin nhìn Thiên Thảo, nói: "Nếu như sau này anh lại
chọc em giận, em giẫm đạp nó cũng không sao. Chỉ cần lần này em đáp ứng
anh, tha thứ cho anh một lần cuối cùng. Thiên Thảo, thật sự là một lần
cuối cùng...... Xin em hãy nhận lấy nó."
"Ồ, đổi tư thế rồi." Đột nhiên Thiên Thảo nói.
Từ hai đầu gối quỳ xuống đất đến quỳ một chân trên đất, tóm lại bây giờ
Thiên Thảo đã không còn quan tâm đến tư thế ‘quỳ ’ này rồi.
Nghiêm Húc vốn vì lời nói quyết tuyệt của cô với Tân Xuyên mà từ từ thở phào
nhẹ nhõm, nhưng Thiên Thảo lại nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong hộp
một lúc lâu, rồi từ từ cầm nó lên.
Tân Xuyên mừng rỡ như điên, Nghiêm Húc như rơi vào hầm băng.Tân Xuyên đứng dậy đang muốn ôm Thiên Thảo, không ngờ cô lại vung tay lên,
chiếc nhẫn kia lập tức bị cô ném ra ngoài cửa sổ. Kim cương được ánh mặt trời chiếu rọi vẽ ra một đường cong mà mắt thường có thể thấy được.
Tân Xuyên ngây ngẩn cả người, Nghiêm Húc cũng ngây ngẩn cả người.
"Chiếc nhẫn này đã không cần tồn tại nữa, nếu như anh cảm thấy tiếc rẻ thì nói giá tiền với tôi, tôi bồi thường cho anh."
Bồi thường, lại là cái từ chướng tai này, Tân Xuyên bị kích thích đến đỏ
mắt, quát khẽ: "Tại sao cứ muốn kéo giãn khoảng cách với anh như thế,
vốn anh không để ý đến chiếc nhẫn kia, anh chỉ để ý đến em! Nếu như em
cảm thấy ném nhẫn đi là hết giận thì anh sẽ mua cho em, ném ít ném nhiều cũng được! Nếu như em hận anh, anh có thể để em ném đến khi anh táng
gia bại sản mới thôi!"
"Có thời gian thì quyên góp xây dựng công trình công ích đi." Thiên Thảo đứng lên, trong tay cầm di động.
"Anh thật sự không đi?"
Tân Xuyên nắm chặt tay, như là đang cố gắng kiềm chế cái gì, lúc này lồng
ngực của anh ta phập phồng, sắp không chịu nổi sự thật khó có thể tiếp
nhận này.
Cô thật sự không thèm để ý đến mình......
Cuối
cùng, một mình Tân Xuyên đi ra khỏi biệt thự của Nghiêm Húc, bước chân
nặng nề muốn chết, lúc xuống cầu thang còn có chút không vững.
Ngồi ở trong xe của mình, Tân Xuyên hung hăng đập một cái lên vô lăng, trong lòng hối hận về quá khứ. Anh ta từng có những cơ hội rất tốt, lại không biết quý trọng. Hiện tại, anh ta đã bị đẩy ra khỏi thế giới của cô rồi
Đột nhiên, Tân Xuyên lại nghĩ, nếu mình đã khiến cô thất vọng rồi, vậy nếu
như tìm được cơ hội đến gần cô lần nữa, kết giao lại với cô, cô còn có
thể tiếp nhận, tha thứ cho mình nữa hay không.
Tân Xuyên đi rồi,
Thiên Thảo thở phào nhẹ nhõm đi ra khỏi phòng ngủ, đột nhiên bị một lực
kéo trở lại, bàn tay thô to giữ cô, Nghiêm Húc đột ngột hỏi cô: "Cô
giáo, cô vẫn chưa trả lời tôi về vấn đề lần trước."
Cậu không muốn lo được lo mất, muốn chủ động một chút giống như Tân Xuyên, biểu lộ chính xác cảm giác của mình đối với cô.
"Vấn đề gì?" Thiên Thảo xoay người lại, nhìn Nghiêm Húc, ánh mắt cậu rất
nghiêm túc, giống như đang làm một chuyện vô cùng nghiêm túc.
"......Cô có thích tôi chút nào không?"
Đối mặt với vấn đề này, Thiên Thảo thở dài một cái, đáp: "Nghiêm Húc, cậu
biết không? Nếu thật sự thích một người thì cậu sẽ cho người đó một sức
mạnh, để cho họ có thể làm tổn thương, hành hạ cậu, mà bình thường là
không có cách nào làm được điều ấy."
Giống như với Tân Xuyên lúc
trước, loại yêu đó, Thiên Thảo không muốn thử lại. Nghiêm Húc còn nhỏ,
có lẽ cậu đối với tình yêu, đối với cô chỉ là một ham muốn u mê, chỉ
thấy được sự ngọt ngào mà không thấy được những nỗi đau.
"Tôi hiểu rõ." Nghiêm Húc đến gần Thiên Thảo một chút, cũng hít sâu một hơi.
"Bởi vì tôi thật sự thích một người. Cô ấy có thể làm tổn thương tôi, có thể hành hạ tôi, nhưng tôi vẫn thích cô ấy, cho cô ấy bất kỳ sức mạnh nào
mà không cần điều kiện, tôi sẽ không vì những điều đó mà sợ hãi."
"Ờ......"
"Cô giáo, cô có muốn biết người tôi thích là ai không?" Nghiêm Húc nhìn
thẳng vào Thiên Thảo, đôi mắt màu nâu giống như là một dòng nước xoáy.
"Khụ khụ...... Không muốn......"
Thiên Thảo không ngờ cô lại bị tố cáo, mặc dù lời tỏ tình rất uyển chuyển,
nhưng cô vẫn lảng tránh rút tay về. Không phải cô bài xích tình yêu thầy trò, tình yêu chị em, mà thật sự cảm giác của cô với Nghiêm Húc chưa
đến mức yêu.
Trên mặt Nghiêm Húc lộ ra vẻ thất vọng không che
giấu được, cậu nhếch mép cười cười, nói: "Lúc nào cô giáo muốn biết, tôi sẽ nói với cô."
Khi nào cô muốn đón nhận tôi, tôi luôn ở đây, chờ cô.
Sau khi bị Nghiêm Húc tỏ tình lần nữa, Thiên Thảo có hơi muốn dọn đi rồi.
Tuy nói phòng ốc rộng, nhưng dù sao một nam một nữ ở cũng là bất tiện.
Nếu như theo thời gian trôi qua khiến cảm giác của Nghiêm Húc đối với cô càng sâu hơn thì gay to.
Nói ví dụ như có một buổi chiều, Thiên
Thảo vì quá nóng chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng rồi đi ra dùng cơm, không ngờ Nghiêm Húc tan học sớm. Lúc đó, vừa mở cửa, hai người lập tức lúng
túng.
Lại nói ví dụ như có một ngày, Thiên Thảo đi tìm Nghiêm
Húc, đẩy cửa phòng cậu ra lại nhìn thấy một người con trai đang trần
truồng, hai người lúng túng lần nữa.
Đếm thời gian, còn hai tuần
nữa là Thiên Thảo phải sang Pháp thi đấu, trong hai tuần này cô định cứ ở chỗ của Nghiêm Húc, lúc về nước sẽ đổi phòng ở.
Đang ở dưới mái
hiên, không thể không cần cù, hôm nay Thiên Thảo dọn dẹp phòng khách của nhà Nghiêm Húc mấy lần. Mặc dù không có nhiều bụi bặm, nhưng cô vẫn
muốn tìm một cơ hội để thể hiện, bởi vì dọn dẹp vệ sinh gì đó vẫn do
Nghiêm Húc làm. Mỗi khi cô định làm thì Nghiêm Húc đều nói với cô là làm xong rồi, điều này làm cho cô rất không thoải mái.
Hôm nay gọi
điện tán gẫu với Hữu Lệ, Hữu Lệ hẹn cô cùng đi dạo phố một lần trước khi cô xuất ngoại, Thiên Thảo hớn hở đồng ý. Trong quá trình nấu cháo điện
thoại, Thiên Thảo biết được hôm nay Nghiêm Húc không phải đi học, nhưng
không biết tại sao cậu đã đi từ sáng sớm, hơn nữa, trước khi đi vẻ mặt
cũng có chút khác thường.
Vài ngày sau đều như vậy, Hữu Lệ nói
cho cô biết gần đây Nghiêm Húc rất hay trốn học, Thiên Thảo muốn đợi
Nghiêm Húc trở về, hỏi xem cậu bị làm sao vậy, gần đây có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Nhưng cô nấu cơm xong, đang ngồi bên bàn
cơm vừa chờ Nghiêm Húc vừa xem bản nhạc, đợi đến khí thức ăn nguội rồi,
bản nhạc cũng học thuộc lòng mà Nghiêm Húc vẫn chưa trở về. Cô gọi điện
cho Nghiêm Húc, lại nghe được tiếng máy kêu ở một góc trong phòng, cậu
ấy quên mang di động rồi!
Rạng sáng, Nghiêm Húc mở to đôi mắt bởi vì thức đêm mà biến thành đỏ ửng, nhẹ nhàng đi vào phòng khách, sợ đánh thức người ngủ ở bên trong, không ngờ lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở bên bàn cơm trong phòng khách.
Nhìn bóng người kia, ánh
mắt cậu trở nên dịu đi rất nhiều, nâng người cô dậy, cậu ôm cô vào trong ngực, đi về phía phòng ngủ của cô, lại phát hiện lỗ tai cô còn đeo tai
nghe.Vừa động liền kéo dây tai nghe ra, âm nhạc nhanh chóng lan nhẹ khắp bên trong phòng.
Thì ra là vừa nghe nhạc vừa ngủ thiếp đi.
Nghiêm Húc tắt máy đi, ai ngờ Thiên Thảo ở trong lòng lại giật giật, lẩm bẩm một tiếng ‘Thật chật chội’, sau đó vặn người ngủ tiếp.
Đặt
cô xuống chiếc giường mềm mại, Nghiêm Húc cũng mệt mỏi nằm cùng một chỗ
với cô, chóp mũi hít vào hơi thở của cô, trong lòng không hiểu sao cứ
cảm thấy an tâm rất nhiều. Cứ ở cùng cô như vậy trong một lúc đi.....Một lúc là được rồi.
Ai biết nghĩ đi nghĩ lại cậu đã ngủ mất rồi,
buổi sáng mở mắt, cậu đang ôm Thiên Thảo, Thiên Thảo vùi đầu vào trong
lòng cậu, mái tóc dài phủ lên gương mặt nhỏ nhắn.
Ngày hôm qua
cậu ngủ quên ở đây sao? Trái tim Nghiêm Húc đập không có quy luật, cậu
chậm rãi đứng dậy, muốn thừa dịp Thiên Thảo còn chưa tỉnh nhanh chóng ra khỏi phòng cô. Song không nghĩ tới sợi tóc của cô vướng vào nút áo, vừa kéo liền kéo cô tỉnh luôn.
Nhưng ngoài dự liệu của cậu, sau khi
tỉnh lại, câu đầu tiên mà cô hỏi không phải là ‘Làm sao cậu lại ở trên
giường tôi’, mà là: "Tối hôm qua cậu đi đâu vậy?!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT