Nghe được lời phủ định của Ngàn Thảo, nhất thời cả hành lang lâm vào một mảnh trầm mặc, Ngàn Thảo thấy được có một số người đang mím chặt môi, mày nhăn chặt, ánh trăng chiếu qua cửa sổ còn làm nàng nhìn rõ được ánh mắt Hữu Lệ lúc này lấp lánh thủy quang, nàng đang khóc…
Rèm cửa sổ đột nhiên bị Nghiêm Húc kéo xuống, hắn đem mảnh rèm phủ lên người Ngàn Thảo, lau mái tóc đang ướt sũng của nàng, bộ mặt một vẻ nghiêm túc giống như vừa rồi không có nghe đến lời nói quyết tuyệt muốn từ chức kia “ Một lát nữa lão sư còn phải về nhà, để những người khác nhìn đến ngươi như vậy thật không tốt”
Mọi người lúc này dường như đều sinh ra một cỗ ăn ý, đều tự mình tìm việc để làm, tỷ như tìm quần áo khô cho Ngàn Thảo mặc, người chạy về giảng đường thông báo cho các học sinh là Ngàn Thảo có việc bận đột xuất nên lớp tan học sớm, kẻ đem ba tên biến thái đem ném ra ngoài phòng học, chỉ chốc lát sau mỗi người một ngả tự làm việc của mình, nhưng lại không có ai hỏi lại Ngàn Thảo chuyện có nhất định phải từ chức hay không, giống như nghĩ rằng chỉ cần bọn họ không đề cập đến thì Ngàn Thảo tự nhiên cũng sẽ quên mất vậy
"Để ta tự làm được rồi." Ngàn Thảo đưa tay định nhận lấy mảnh rèm trong tay Nghiêm Húc nhưng lại bị Nghiêm Húc nhanh tay giữ lại, hắn tinh tế đem tóc Ngàn Thảo lau sạch sẽ “Lạnh không?”
Bởi vì Nghiêm Húc đứng đối diện nàng, tay hắn vòng ra phía sau đầu nàng lau tóc, cho nên thoạt nhìn giống như hai người bọn họ đang ôm nhau, thân thể hai người dựa vô cùng gần, hơn nữa theo động tác lau tóc của hắn còn sinh ra động chạm nhẹ, khiến cho thời điểm Nghiêm Húc cúi đầu hỏi Ngàn Thảo câu này, khuôn mặt hai người thật gần sát nhau đến nỗi có thể nghe được hơi thở của đối phương.
Mặt Ngàn Thảo có chút đỏ lên, nhưng chẳng phải bởi vì hai khuôn mặt đang gần kề nhau, mà là vì nàng biết lúc này dưới áo sơ mi của nàng cái gì cũng không mặc, hơn nữa lại bị nước dội ướt áo. Nghiêm Húc vừa rồi cởi áo khóac thêm cho nàng, cho nên hiện tại lồng ngực hai người cách nhau cũng chỉ là tầng vải dệt mà thôi, vừa vặn khiến nàng có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực nóng ấm cùng trái tim đập mạnh mẽ của hắn, mà trước đó, lúc bị ngã xuống cầu thang hình như nàng còn bị Nghiêm Húc ôm trong ngực một lúc a…
"Không cần lau..." Ngàn Thảo kéo lại chiếc áo của Nghiêm Húc đang khoác trên người, lại quay nhanh sang phía khác “Kệ nó đi”
"Lão sư, trận đấu tiếp theo của ta sắp bắt đầu rồi, đề mục lần này…rất khó." Sau lưng bỗng truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Nghiêm Húc
"Vậy ..chúc ngươi may mắn."
"Lão sư đến luyện tập giúp ta đi,chỉ cần lão sư rảnh lúc nào thì ta sẽ đến cầm phòng đàn cho ngươi nghe, trong lúc ấy lão sư có thể làm chuyện của mình, tuyệt không mất nhiều thời gian của ngươi."
"Nghiêm Húc, ta không phải đang nói đùa, là thật sự nghĩ muốn từ chức."
Phía sau Nghiêm Húc chợt im lặng không lên tiếng, chốc lát sau, có một bàn tay túm chặt lấy vạt áo của nàng, đồng thời truyền đến thanh âm có chút rối loạn : “ Ta còn thiếu lão sư một lần đến thăm nhà nữa đó, gần đây ta có học được món ăn mới, ăn rất ngon, lão sư có nói qua ngươi thích ăn nhạt, lần sau đến ta sẽ làm cho lão sư nếm thử."
Ngàn Thảo ngẫm nghĩ một chút đột nhiên có xúc động muốn hỏi hắn là món ăn gì… Bất quá nàng vẫn kiềm nén lại, giọng nói nghẹn ngào “Lần sau ta nhất định đến làm khách nhà ngươi, dù ta không còn làm lão sư nữa thì cũng không phải là sẽ không còn liên hệ, chỉ là ít gặp mặt hơn mà thôi. Trong di động của ta vẫn còn lưu số điện thoại của mọi người trong lớp mà”
"Lão sư mới chỉ gọi cho ta có hai lần."
Ách, đây là cái lý do gì? Ngàn Thảo suy nghĩ nên nói như thế nào để hắn có thể bình tĩnh lại.
"Mỗi lần lão sư chủ động gọi điện cho ta ta đều thật cao hứng." Nghiêm Húc tiếp tục lên tiếng: "Mỗi lần nghe được thanh âm của ngươi ta đều nhịn không được muốn cám ơn ngươi… Bởi vì ta muốn cho ngươi biết, lúc ấy ta thật sự rất vui vẻ”
Ngàn Thảo nhớ tới lần trước đi sảnh âm nhạc Robert Nghiêm Húc có nói qua với nàng “Cám ơn ngươi đã gọi điện cho ta” . nàng vốn nghĩ rằng hắn cảm ơn nàng đã an bài cho hắn một cơ hội tốt để luyện tập như vậy, không nghĩ tới hắn là có ý tứ này.
"Thật sự phải đi sao?" Thanh âm của hắn trở nên gấp gáp hơn
"Nếu luyến tiếc ta thì ngươi hãy biến nó thành động lực, nếu ngươi có thể thành công gia nhập vào dàn nhạc của Nguyễn Tây, chúng ta không chỉ vẫn có thể tiếp tục gặp mặt mà còn có thể trực tiếp thăng cấp, trở thành đồng sự của ta nha." Ngàn Thảo xoay người định vỗ vỗ bả vai Nghiêm Húc, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người, dưới ánh trăng gương mặt của Nghiêm Húc giống hệt Hữu Lệ vừa rồi, ánh mắt hắn hồng hồng giống như con thỏ nhỏ, hai dòng nước lăn dài trên gò má, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, đôi mắt nhìn thẳng nàng không hề chớp, giống như đang chờ đợi.. chờ đợi nàng còn chưa nói hết câu, giống như đây không phải là quyết định cuối cùng của nàng.
Hắn giống như đang chờ nàng lên tiếng, nói rằng 'Ta sẽ không đi nữa'
Đáng tiếc vẫn không thể thỏa mãn kỳ vọng của hắn, Ngàn Thảo chỉ là thở dài một hơi: "Trong trường học có rất nhiều nữ hài tử xinh đẹp, giống như Hữu Lệ vậy. Hôm nay khắc cốt minh tâm biết đâu ngày chỉ còn là vân đạm phong khinh (gió thoảng mây bay) , Nghiêm Húc, ta thừa nhận, được ngươi yêu quý như vậy ta thật sự rất cao hứng, nhưng là ngươi có thể phân rõ giữa tình yêu cùng ái mộ sao?” Nói rồi nàng lại chớp mắt tinh nghịch “Nếu nay mai ngươi nhận định được rõ ràng thì cũng đừng có quên lão sư ta đây a, dù rằng ta chỉ dạy các ngươi một thời gian ngắn mà thôi”
Nghiêm Húc ngẩng đầu lên đưa tay xoa xoa đôi mắt. Lúc hắn buông tay xuống, tầm mắt đã không còn lưu lại trên người Ngàn Thảo, hắn nhìn lên ánh trăng giọng nói trầm trầm “Ta đưa lão sư về”
Hai người vừa bước ra khỏi tòa nhà, thang lầu bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, Ngàn Thảo quay đầu lại nhìn, giật mình, hầu như học sinh cả lớp đều chạy đến, cũng không biết là ai thông báo cho bọn hắn. Hữu Lệ từ xa chạy lại , lại đột nhiên dừng lại cách Ngàn Thảo chỉ một thước cũng không có ý định tiến lên, môi vẫn một mực mím chặt.
Ai... Đứa nhỏ này…
Ngàn Thảo không đành lòng tiến lên một bước đem Hữu Lệ ôm vào trong lòng: "Có thời gian chúng ta lại đi dạo, vẫn là phải nhờ vả đến đám phiếu thẩm mỹ của ngươi nha"
"Ngàn Thảo..." Hữu Lệ nghẹn ngào nói không ra lời: "Ngày mai ngươi vẫn đến chứ? ..."
"Chậc, chưa gì mà đã không gọi ‘lão sư’ nữa rồi sao, đương nhiên ta phải đến rồi, còn phải đến để đưa đơn từ chức."
"Vậy trưa mai cùng lớp chúng ta đến căn tin ăn!"
Ách, lại còn khẩu khí mệnh lệnh gì đây. Ngàn Thảo gật gật đầu: "Nhất định nhất định."
Hữu Lệ lại quay lại nhìn đám học sinh lớn tiếng nói: "Ngày mai Ngàn Thảo lão sư mời chúng ta ăn cơm!" Nói rồi trở lại nhìn Ngàn Thảo tiếp tục: "Ngàn Thảo lão sư, nếu ngươi không mời cơm thì đừng có hòng rời đi."
Ngàn Thảo: "... Được. Mời, mời."
Nghe được Ngàn Thảo đáp lời, không riêng gì Hữu Lệ, cả đám học sinh đều lộ ra vẻ mặt buồn bã, luyến tiếc, đầu húi cua dùng tay áo chà xát lên mắt: "Ngàn Thảo lão sư khi nào thì trở nên hào phóng như vậy..."
Nàng thật sự phải đi, giữ không được. Đây là suy nghĩ trong lòng của tất cả đám học sinh lúc này, Hữu Lệ cắn chặt răng dậm chân một cái “Thật sự hận chết ba tên chết tiệt kia”
Tiếng còi xe chợt vang lên giữa lúc đám người đang trầm tư, từ chiếc xe đang đỗ phía ngoài cổng trường, Tân Xuyên hướng chỗ Ngàn Thảo đánh ngọn đèn, trong lòng không khỏi nghi hoặc vì sao hôm nay cùng dĩ vãng có vẻ bất đồng, Ngàn Thảo hôm nay lại có cả đám học sinh vây quanh.
"Bạn trai của ta đến rồi." Ngàn Thảo vẫy vẫy tay đối với đám học sinh: "Ta về trước, ngày mai gặp."
Sau ngày mai thì liền không còn được gặp nữa rồi…
Nghiêm Húc mím môi, không có mở miệng nói hẹn gặp lại, cũng không lại liếc mắt về phương hướng Ngàn Thảo rời đi, hắn chỉ là nhìn chằm chằm vào ngọn đèn xinh đẹp từ chiếc xe của Tân Xuyên, đẹp đến chói mắt .
"Sao lại mặc đồng phục học sinh?" ánh mắtTân Xuyên liếc về phía nàng
"Ta tính toán từ chức, ngày mai liền viết đơn xin nghỉ."
"Sao lại đột nhiên như vậy?"
"Có ba cái học sinh từ ngoài toilet dội nước ướt cả người ta... Nơi này .. với ta không thích hợp." Ngàn Thảo không khỏi suy tư, trong cái thế giới này, liệu có nơi nào còn thích hợp với nàng cơ chứ
Ly khai khỏi trường học sau này không biết sẽ còn phát sinh những chuyện gì nữa, liệu chờ đợi nàng có phải là đau khổ trùng trùng hay không, những lúc ấy, liệu còn có ai như Nghiêm Húc, đến thời khắc mấu chốt đều sẽ xuất hiện, bảo vệ nàng bình yên vô sự..
"Ngàn Thảo, như thế này thật không giống với tính cách của ngươi, đến đây dạy học không phải là mong muốn trước giờ của ngươi sao? Chẳng nhẽ vì một chuyện nhỏ như vậy liền buông tha?."
"Đúng, ta rất yêu quý nơi này, nhưng đây là chuyện của hiện tại, không phải là mong ước từ trước đến giờ, trước kia ta đối với trường học này không hề có một điểm cảm tình gì." Ngàn Thảo nghe lời nói của Tân Xuyên đột nhiên có chút tức giận cùng ủy khuất, tuy rằng hắn không biết bản thân không còn là Cửu Ngàn Thảo lúc đầu nhưng là nàng vẫn không thể tiếp thụ được chuyện cả tâm trí hắn còn lưu lại bóng dáng của nữ nhân kia, không thể chịu đựng được chuyện thời điểm bản thân gặp khó khăn, hắn không thể ở bên cạnh an ủi nàng
"Tân Xuyên, hôm nay suýt chút nữa… ta bị ba nam sinh kia cường bạo." Ngàn Thảo nhàn nhạt nói.
Tay lái Tân Xuyên bỗng nhiên chấn động, xe phanh gấp dừng lại bên đường: "Ngươi nói cái gì? !"
Đúng rồi, đây mới là phản ứng nên có nha. Ngàn Thảo từ ghế phụ nhào vào lòng Tân Xuyên, đầu áp lên lồng ngực ấm nóng của hắn, miệng nhỏ thì thào “ Tân Xuyên, ta thật sự rất sợ hãi, lại thật chán ghét ngươi, rõ ràng đã đáp ứng sẽ bảo vệ ta, không cho nam nhân khác chạm vào ta nhưng là đến thời điểm ta điên cuồng gọi tên ngươi, muốn ngươi xuất hiện, ngươi lại không có đến.. Tân Xuyên, ngươi nuôi ta đi, chúng ta kết hôn, ta sẽ chỉ ở nhà mà thôi, đứng bên cạnh ngươi, yên yên ổn ổn cả đời làm vợ của ngươi”
Bàn tay to đặt lên đầu nàng vuốt ve, sau đó là nụ hôn nhẹ nhàng lên mái tóc . Tân Xuyên dè dặt cẩn trọng vỗ về lên lưng nàng “ Thực xin lỗi.. Những chuyện này ta đều không biết… Thực xin lỗi. Ngàn Thảo, từ giờ trở đi ta nhất định sẽ đem ngươi bảo vệ thật tốt, sẽ không để ngươi chịu một điểm thương tổn nào nữa. Ngàn Thảo, chúng ta kết hôn đi. Ta thật là cao hứng…”
Editor: Cửu Vỹ Hồ
Về đến nhà Ngàn Thảo liền mượn cớ bị thương nằm lì ở xe không chịu đi, Tân Xuyên cũng không vạch trần nàng, đem nàng ôm vào lòng bế lên lầu, mãi cho đến khi lên đến nơi, Ngàn Thảo vẫn như con gấu Koala ôm chặt lấy cổ Tân Xuyên không chịu nhúc nhích.
"Ta không muốn ăn cơm, không muốn nói chuyện, càng không muốn động đậy gì hết" Ngàn thảo nhắm mắt lại nói: "Phía sau lưng vẫn còn đau."
"Vậy ngươi không cần động." Tân Xuyên đem nàng đặt ở trên giường, sau đó giúp nàng cởi quần áo, lại đem nàng đi tắm rửa sạch sẽ, toàn bộ quá trình Ngàn Thảo đều chỉ nằm im như lợn chết =.=. Thời điểm Tân Xuyên chà lau thân thể cho nàng, Ngàn Thảo phát hiện tiểu huynh đệ của hắn giống như ‘có dị động’, trong lòng nàng cười gian một tiếng : lão nương hôm nay có bệnh, ngươi muốn động cũng động không được ta ha ha ha
nghẹn chết ngươi ~ ~
Quả nhiên mãi cho đến khi làm xong tất thảy mọi việc Tân Xuyên đều không có động đến nàng, hắn đem nàng đặt ở trên giường, nhẹ nhàng bôi thuốc phía sau lưng sau đó chạy vào phòng tắm. Ngàn Thảo lúc này trong lòng đã cười đến nghiêng ngả, người này sẽ không phải là tự đi ‘xử lý’ đi….
Ngày hôm sau đi đến trường, việc đầu tiên Ngàn Thảo làm là cầm đơn từ chức đến lớp học thông báo cho mọi người, nàng muốn vì học sinh trong ban dạy buổi toán học cuối cùng. Nàng đem sơ đồ tương đối thích hợp với trình độ của học sinh trong lớp mà lúc trước Tân Xuyên đã vẽ cho viết nhanh lên bảng đen. Đám học sinh này hôm nay cũng thật khác thường, trong lớp thế nhưng không có một học sinh nào nói chuyện hay giở trò nghịch ngợm, tất cả đều ngoan ngoãn nhanh chóng ghi chép bài học.
Chuông tan học nhanh vang lên, Ngàn Thảo cúi người chào cả lớp, sau đó cầm trên tay đơn từ chức nhẹ giọng “Tốt lắm, hiện tại lão sư phải đi văn phòng tìm hiệu trưởng đại nhân. Đợi ta trở về chúng ta liền cùng đi ăn cơm."
Nghe vậy cả lớp học đều yên tĩnh không có thanh âm
Gì thế này, Ngàn Thảo gãi gãi đầu bước ra phòng học, nhưng là nàng vừa mới đặt chân ra khỏi cửa chưa đi được hai bước, phía sau có một học sinh chạy nhanh đến, hắn giật lấy đơn xin từ chức của nàng, roẹt một tiếng xé thành hai nửa
"Nghiêm Húc! Ngươi muốn làm loạn cái gì thế hả!"
"Ta đã suy nghĩ kĩ rồi, nếu ngươi cảm thấy ở trường học không có cảm giác an toàn, ta liền luôn luôn đứng ở bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi."
"..." Ngàn Thảo đầu đầy hắc tuyến.
"Kể cả đối phương có là lão sư thì sao chứ, bất kể là ai khi dễ ngươi, ta đều có thể che chở cho ngươi."
Ngàn Thảo chẳng phải vì lý do này mà quyết tuyệt muốn rời đi như vậy, chẳng qua là nàng mệt mỏi, muốn trốn tránh cái trường học biến thái làm cho người ta chán ghét này mà thôi. Nghe Nghiêm Húc nói như vậy, trong lòng Ngàn Thảo có hơi dao động, nàng thật lòng thích đám học sinh này giống như Tiêu Lệ tối hôm qua khi nghe nàng tuyên bố quyết định rời còn quay đầu yên lặng rơi lệ.
"Lão sư!" Phía sau lại có người gọi tên nàng, Ngàn Thảo quay đầu lại ngoài ý muốn thấy được đầu húi cua cùng đám bạn bè của hắn.
"Ngàn Thảo lão sư! Ngày hôm qua chúng ta đã trừng phạt ba tên kia rồi, ngươi đừng đi, nếu ngươi sợ hãi vậy thì mấy người chúng ta ngày nào cũng đều đi theo ngươi, từ bây giờ ngươi chính là lão đại của chúng ta. Ai bất kính với ngươi chúng ta liền đánh hắn”
"Uy uy, không cần bạo lực như vậy đi, giống như ta biến thành sơn đại vương vậy a” Ngàn Thảo có xúc động cảm thấy bản thân giống như đã bước được nửa bước trên con đường trở thành sơn lão đại =.=
"Ngàn Thảo lão sư đến cùng thì ngươi có chịu đáp ứng hay không a!" Đầu húi cua nóng nảy, hắn hướng phía sau trừng mắt một cái “Còn không gọi mau !”
Ngay sau đó, Ngàn Thảo liền nghe được một tiếng hét kinh người, vang vọng cả hành lang, làm nàng một phen khiếp sợ: "Đại vương!"
Húi cua lúc này sắc mặt túng quẫn, gõ đầu đám bạn phía sau “Là đại tỷ! Đầu các ngươi làm bằng cái gì thế hả!”
Ngàn Thảo: "..." Hãn.
"Khụ khụ …Cái kia, các ngươi... Aiz, thôi được rồi, để ta trở lại cùng bạn trai thương lượng đã."
Ngàn Thảo không nhìn thấy bàn tay đầu húi cua lúc này đưa ra sau lưng hướng về phía Hữu Lệ đang tựa người vào cửa đánh cái dấu V, hắn biết chiêu này sẽ hữu dụng mà nha.
Chuyện bản thân muốn từ chức chỉ có học sinh trong lớp biết, cho nên giờ phút này Ngàn Thảo thật sự quẫn, những người khác trong trường liệu có thể nào nghĩ rằng nàng đang dạy hư đám tiểu hài tử này không a…
Đúng lúc này, Ngàn Thảo nghe thấy một trận thanh âm chuông điện thoại dồn dập, húi cua, Nghiêm Húc, cả đám bạn bè phía sau hắn, cơ hồ cùng một lúc chuông điện thoại đều reo vang.
Ngàn Thảo rất có đạo đức nghề nghiệp lên tiếng: "Không phải bảo các ngươi vào lớp đều tắt hết chuông điện thoại đi sao!"
Nghiêm Húc cầm lấy di động nhìn nhìn, ánh mắt nhất thời ngây dại nhìn chằm chằm màn hình vẫn không nhúc nhích, Ngàn Thảo nhìn cả đám học sinh, tất cả đều chung một biểu cảm như thế.
"Cái tin nhắn gì vậy a, làm sao mà tất cả các ngươi đều cùng nhận được." Ngàn Thảo nhìn thấy một vị lão sư đi ngang qua cửa lớp cũng đang cầm điện thoại lên xem, vì sao tất cả mọi người đều nhận được, chỉ có nàng là không nha.
"Ngàn… Ngàn Thảo lão sư!" Đầu húi cua thanh âm có chút run rẩy, hắn cầm màn hình di động giơ lên trước mặt Ngàn Thảo “Ngươi xem… này này này… chuyện này làm sao có thể… Ngươi cùng Cao Đồ?”
Nghe thanh âm đầu húi cua có vẻ hoang mang, bất khả tư nghị (không có khả năng )
Ngàn Thảo nhìn về phía màn hình, trong đầu nhất thời như có cái gì nổ tung, ngốc lăng đứng tại chỗ
Trên màn hình là bức ảnh một nam một nữ đang hôn môi, mà nhân vật nữ chính trong đó cư nhiên lại là nàng, nhân vật nam kia… là Cao Đồ.
Tuy rằng nhìn qua rất giống như thật, nhưng Ngàn Thảo biết chuyện không phải như vậy! Ảnh chụp kia là chụp ở trong văn phòng, bởi vì nhìn từ góc độ này nên giống như hai người đang hôn môi. Ngàn Thảo nhớ được bộ quần áo mà mình mặc trong tấm ảnh chính là bộ mà nàng mặc hôm Cao Đồ đến văn phòng nhận lỗi với mình, lần đó nàng còn vô cùng cảnh giác khi phát hiện có bóng dáng Tiểu Vân lấp ló ngoài cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT