Khóe môi Vu Hải trào ra cơ man máu, gã thở hồng hộc và trợn mắt nhìn Đại Vỹ. Gã càng cố gượng dậy thì lại càng bị hắn ghì xuống, theo đó là vài ba cú đấm đau thấu xương.
- Thằng nhãi yếu đuối, đó là tất cả những gì mày có à?
- Mày chưa biết hết đâu...
Đại Vỹ nghiến răng, xoay xoay bả vai rồi dùng hết sức bình sinh, đấm gã một cái trực diện. Mũi gã dập nát, bê bết máu, xung quanh hai gò má tím bầm. Hắn hổn hển thở, rồi ngồi vật ra sau, ánh mắt vẫn chưa nguôi phần giận dữ.
Ngọc Doãn lặng thinh. Anh chỉ nhìn chằm chặp vào thân ảnh đã bất động của Vu Hải, dõi theo cái hơi thở thoi thóp của gã. Anh đột ngột lên tiếng, chất giọng chua xót và nặng nề :
- Gã có thể đúng là một tên tâm thần, nhưng là một tên tâm thần khao khát tình yêu thương, khao khát một gia đình hoàn chỉnh.
-....
Đúng như Ngọc Doãn nói, nam nhân tên Vu Hải kia trông đáng thương hơn là đáng trách. Mặc dù gã đã làm nhiều điều ác, nhiều điều đáng ghê tởm, nhưng cuối cùng thì nó đều vì một chữ “ tình “ đã chôn chặt trong lòng gã. Lòng đố kị, hận thù điều khiển tâm trí con người, dẫn dắt ta đi theo con đường sai trái. Gã biết, đúng hơn thì gã hiểu, nhưng gã chọn bước trên những chiếc gai sắc nhọn của nỗi hận thay vì gạt bỏ quá khứ.
“ Hồ gia vứt bỏ ta, là chúng biến ta thành thứ cầm thú mà người người ghê tởm. Vậy thì ta sẽ trở thành một con quái vật còn kinh khủng hơn bất cứ thứ gì mà chúng từng biết. “
“ Hai nhóc tì bé bỏng, được ngắm nhìn chúng mày lớn lên trong đau đớn thực khiến ta thích thú, nhưng chưa đủ... “
Cuối cùng, cái chết cũng không giải thoát được gã khỏi hận thù. Hoặc đó chưa phải là kết thúc của cuộc đời gã...
Ngọc Doãn rút điện thoại ra khỏi túi quần, thở dài nhìn lớp kính đỡ vỡ nát. Màn hình lóe sáng, rồi chuyển hướng sang cuộc gọi về thẳng thành phố Bắc Kinh. Anh cảm thấy có chút vững dạ hơn khi nghe được giọng nói trong trẻo của Tử Đan.
- Cô đã thấy khá hơn chưa?
- Rồi ạ. Mà anh Doãn, không biết Đại Vỹ có ở cùng anh không? Cả Cẩn Nhi và Lã Thanh nữa.
Anh lặng người. Ngay khi tên người con gái ấy lướt qua não bộ, tim anh như thắt chặt lại, rồi ngừng đập. Xong, anh gắng gượng nói, cổ họng như đắng nghét.
- Có, bọn anh chuẩn bị về đây. Tiểu Vỹ đang rất cần em, nên hãy làm gì đó cho cậu ấy bất ngờ nhé?
Ở đầu dây bên kia, nó tỏ ý hơi khó hiểu, nhưnh cũng quả quyết đáp:
- Vâng, anh đưa anh Vỹ về mau nhé!
Cuộc điện thoại kết thúc.
Trương Ngọc Doãn túm lấy bả vai Đại Vỹ, lôi hắn đứng dậy, đỡ hắn đi một quãng ngắn rồi giao lại cho đám thuộc hạ thương tích đầy mình. Chúng vội vã đỡ lấy ông chủ rồi di chuyển về phía chiếc trực thăng đã móp phần đầu cách đó không xa.
Anh cõng Lã Thanh trên vai, nhỏ giọng:
- Kết thúc rồi, Thanh Thanh. Cùng về nhà thôi.
Nhỏ siết chặt cổ anh, môi khẽ nở một nụ cười.
Nữ nhân ngồi xuống cạnh Đại Vỹ trên máy bay, tay khẽ mân mê mái tóc đã rối xù của anh mình, đôi đồng tử hổ phách mị hoặc nhìn trân trân vào khu nhà đổ nát, nơi người đàn ông của mình đang chết lặng bên thiếu nữ kia.
Ngọc Doãn quỳ xuống cạnh Cẩn Nhi, bàn tay to lớn chạm khẽ lên má cô. Thực sự anh có nhiều điều muốn nói, nhưng cổ họng cứ nghẹn lại, không thốt nên lời. Khuôn mặt xinh đẹp giờ đã không còn sức sống, mắt nhắm nghiền còn đôi môi thì dần chuyển thành màu tím. Anh vuốt khẽ tóc Cẩn Nhi, rồi trong một khắc không kiềm lòng được mà ghì chặt cô vào lồng ngực mình.
Không được khóc...
Không được khóc...
Lời nhắc nhở ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Như một mệnh lệnh, rằng nếu anh còn rơi một giọt nước mắt, người đồng đội kia sẽ không thể yên lòng.
Khoảng cách giữa anh và cô là một dòng sông. Một dòng sông đen ngòm lạnh lẽo. Bờ bên kia nơi cô đứng có phong cảnh hữu tình thơ mộng, hàng ngàn hàng vạn bông hoa bỉ ngạn đỏ tươi nở bung rực rỡ. Ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng chỉ trong giây lát, rồi cô quay lưng bước đi, mất hút trong rừng hoa bỉ ngạn.
Anh bế cô lên, từng bước nặng nề tiến về phía chiếc trực thăng. Tới nơi, thân xác đã lạnh ngắt của cô được anh đặt cẩn thận trên ghế ngồi. Còn bản thân thì trầm mặc nhìn ra cửa sổ, nơi khung cảnh dần thay đổi khi nó bay lên, trở về nhà. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT